Thích sao? Nhưng cút con mẹ anh đi
【Ngôn ca, anh vẫn còn bận sao?】
Đã hơn một tiếng đồng hồ kể từ khi tin nhắn được gửi đi, cũng chưa có tin nhắn trả lời khiến điện thoại sáng lên.
Người thanh niên ngồi trên sô pha rũ mi nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào điện thoại không chớp mắt.
Cuối cùng lấy hết dũng khí gửi tin nhắn thứ hai.
【Ngôn ca, hôm nay anh có về không?】
Cánh môi Thanh Thứ Tang mím chặt, giữ nguyên tư thế này thêm nửa tiếng mới nhếch khóe miệng lên cười tự giễu để điện thoại sang một bên.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa, gió thổi làm lệch đường mưa, hạt mưa va vào kính khiến người ta không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Trời tối rồi……
“Thanh thiếu, cách đây không lâu thiếu gia có gọi cho tôi nhờ tôi nói với cậu, hôm nay có buổi xã giao, ngài ấy bảo cậu không cần chờ nữa, ngủ trước đi.” Quản gia ở một bên thấy thiếu niên có xu hướng kiên trì chờ đợi, đúng lúc lên tiếng nhắc nhở.
Thanh Thứ Tang không đáp lại.
Cậu đứng dậy, thậm chí chân còn không mang giày đi về phía cửa sổ.
Lông tơ của tấm thảm lông cừu thượng hạng lướt qua những ngón tay trắng nõn, hai màu đỏ và trắng hòa làm một, mang một cảm giác xa hoa quỷ dị.
Tần Tư Ngôn không thích cậu đi giày khi ở nhà, anh ta nói chân cậu rất đẹp, thích hợp làm vật mẫu sinh hoạt.
Vì vậy, sàn nhà luôn được bao phủ bởi một tấm thảm lông cừu mềm mại.
Đèn chùm tinh xảo trên trần nhà chiếu ra ánh sáng tinh mỹ không kém, rơi xuống gò má trắng nõn của Thanh Thứ Tang, giống như muốn chiếu sáng cậu trở nên trong suốt.
Màn đêm đen đặc không xuyên qua được lớp kính mỏng manh, nhưng ngược lại gương mặt của Thanh Thứ Tang lại được phản chiếu trên gương.
Góc cạnh của gương mặt rõ ràng, răng trắng, môi đỏ, mặt mày trắng nõn, nhưng không có vẻ nữ tính, đôi mắt sâu thẳm có thể so với đêm mưa còn lạnh lẽo hơn.
Trên khuôn mặt kia không có bất kỳ ý cười nào, càng không có bất kỳ dấu hiệu vui vẻ nào.
"Nhưng hôm nay là sinh nhật tôi."
Âm sắc cực thấp thoát ra khỏi đôi môi chưa mở của Thanh Thứ Tang, còn chưa kịp để ai nghe rõ đã bị hạt mưa trên kính che lấp.
Quản gia ở phía sau không trả lời, cũng không biết nên trả lời ra sao.
“Để tôi đến công ty tìm anh ấy, đón anh ấy về nhà.” Thanh Thứ Tang xoay người nói.
Nói xong cậu lập tức đi về phía cửa chính, định xỏ giày rồi đi ra ngoài, nhưng lại bị quản gia kịp thời ngăn cản.
"Thanh thiếu..." Quản gia đứng ở trước mặt cậu, hơi cúi đầu, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Thiếu gia không thích cậu ra ngoài gặp người khác."
“Cậu cứ chạy ra ngoài tìm ngài ấy như vậy, ngài ấy không chỉ sẽ không vui, mà còn có thể sẽ tức giận.” Quản gia gần như không thể dò xét thở dài: “Cậu cần gì phải làm như vậy? "
……
Đó là lời nhắc nhở thiện ý.
Thanh Thứ Tang cũng biết.
“Tôi hiểu rồi.” Cậu nói.
Chủ nhân của căn biệt thự giống như một cái lồng vàng này tên là Tần Tư Ngôn, được mọi người ở thành phố A biết đến với cái tên Tần tổng.
Thanh Thứ Tang bị nhốt trong biệt thự này - là do cậu tình nguyện.
Thanh Thứ Tang và Tần Tư Ngôn yêu đương ba năm, nhưng lại chưa từng gặp qua bất kỳ người bạn nào của anh ta, Tần Tư Ngôn chưa bao giờ dẫn cậu đến đó.
Nhưng bạn bè của anh ta đều biết cậu, biết cậu là... Người yêu của Tần Tư Ngôn.
Vẫn chỉ là một tình nhân ngầm.
Thanh Thứ Tang gặp tai nạn xe cộ năm 21 tuổi, là Tần Tư Ngôn cứu cậu, trong thời gian đó, Tần Tư Ngôn đã dành cho cậu tất cả sự dịu dàng nhất.
Cho nên Thanh Thứ Tang không thể kiềm chế được đuổi theo phía sau anh ta, muốn làm bạn trai của anh ta.
Ở tuổi 22, cuối cùng họ cũng ở bên nhau.
Hôm nay Thanh Thứ Tang tròn 25 tuổi, vừa đúng là ngày sinh nhật của cậu.
——
Toàn bộ biệt thự trống rỗng, phòng ngủ cũng vậy.
Không có chút pháo hoa.
Thanh Thứ Tang trở lại phòng, nằm trên giường cuộn mình thành một quả bóng.
Cậu thấy hơi lạnh nên ôm chặt lấy chính mình.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là bộ dáng Tần Tư Ngôn chăm sóc cậu, đối tốt với cậu, dịu dàng với cậu.
Cậu không hiểu...
"Ting..."
Thanh Thứ Tang đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy điện thoại để trên bàn đầu giường, hoảng hốt mở ra.
Tần Tư Ngôn: "Hôm nay bàn chuyện xã giao, sẽ không về."
Sự trống rỗng cùng thất vọng bao phủ trong lòng, Thanh Thứ Tang cẩn thận chớp mắt vài lần, lại lẩm bẩm không chịu từ bỏ: "Nhưng hôm nay là sinh nhật của em... Anh quên rồi sao?"
Nhưng Tần Tư Ngôn thân là tổng giám đốc, ngày thường cũng là người cuồng công việc, nên việc anh ta quên sinh nhật là điều đương nhiên.
Thanh Thứ Tang vỗ gò má của mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng cảnh cáo bản thân phải hiểu chuyện. Ngôn ca rất bận.
Cậu nhanh chóng thu lại cảm xúc, bắt đầu cảm thấy nhàm chán tính lướt vòng bạn bè một lát.
Không thể giận dỗi, để nó tự tiêu tán, chuyển hướng sự chú ý của mình.
Nhưng khi cậu vừa nhấp vào vòng bạn bè, lại bị bản cập nhật động mới nhất làm choáng váng.
Phó Bạch: 【Cuối cùng tôi cũng về lại Trung Quốc rồi. Cảm ơn A Ngôn với tất cả mọi người đã quan tâm đón gió tẩy trần cho tôi, thật sự rất hạnh phúc (nụ cười đáng yêu) (hoa hồng)】
Dưới đây là hình ảnh Cửu Cung Cách.
Người thanh niên có tướng mạo mềm mại ngoan ngoãn cười rạng rỡ, đối diện màn hình khác biệt rất lớn, phía sau cậu ta là đèn đỏ rượu xanh, ngồi thành một vòng rõ ràng đều là người đón gió tẩy trần cho cậu ta.
Hoa, đường phố, bóng người, ô dù, xe đón sân bay... Tất cả đều được định hình thành từng khung hình.
Thanh Thứ Tang chưa từng nhìn thấy người đàn ông tên Phó Bạch này, nhưng cậu biết A Ngôn trong miệng cậu ta là Tần Tư Ngôn.
Phương thức liên lạc này không biết xuất hiện trong danh sách khi nào, Thanh Thứ Tang không hề có ấn tượng, cũng không coi đó là chuyện gì đặc biệt.
Cách đây không lâu, bạn của Tần Tư Ngôn đến nhà tìm anh ta để bàn chuyện công việc, Thanh Thứ Tang nghe thấy đối phương nói với Tần Tư Ngôn một câu: "Tiểu Bạch sắp trở về. "
Tần Tư Ngôn đáp: "Tôi biết..."
Khi anh ta đáp lại, ánh mắt anh ta sáng hơn bình thường.
Đối với cái tên này, Thanh Thứ Tang rất để ý.
Vì vậy, cậu đã bí mật tìm hiểu.
Phó Bạch - đứa con trai nhỏ được sủng ái nhất của Phó gia.
Từ nhỏ đạt được thành tích là tốt nhất, bởi vì biết nói chuyện, thích cười, tính cách ôn hòa, từ nhỏ mọi người luôn vây quanh cậu ta, nói một câu chúng tinh nguyệt phủng cũng không quá đáng.
Tuổi càng lớn, hạt giống tình yêu dần dần nảy mầm, có không ít người thích vị thiếu gia nhà họ Phó này.
Nhưng chỉ có một Phó Bạch, cho nên những người đó đã bí mật làm mọi cách để tranh giành sự chú ý của Phó Bạch.
Nhưng cậu ta chỉ đối xử đặc biệt với một người.
- Tần Tư Ngôn.
Hai người gặp nhau khi đã ngoài đôi mươi, chẳng qua là mấy năm trước Tần Tư Ngôn còn chưa có đứng vững gót chân ở Tần thị, Phó gia chướng mắt anh ta, không muốn để Phó Bạch và anh ta quá gần nhau.
Bởi vậy liền dứt khoát dứt đưa Phó Bạch ra khỏi nước.
Không nghĩ đến nhiều năm trôi qua, tình cảm của hai người không hề giảm bớt.
Ngược lại có vẻ Thanh Thứ Tang ở giữa giống như kẻ thứ ba đáng xấu hổ.
Hơn nữa ánh mắt Thanh Thứ Tang trông rất giống cậu ta.
Nhưng Tần Tư Ngôn đã cứu Thanh Thứ Tang, là Tần Tư Ngôn dịu dàng với cậu trước, là Tần Tư Ngôn đồng ý để cậu theo đuổi, là Tần Tư Ngôn để cậu ở cùng anh ta...
“Hóa ra là đi đón máy bay.” Thanh Thứ Tang thấp giọng nói, trên mặt không chút biểu tình.
"Thật đẹp..."
Cậu không chỉ là một tình nhân ngầm, cậu còn là một người đóng thế hoàn hảo.
Ba năm qua, cậu chưa từng nói ra lời phản kháng với Tần Tư Ngôn, chỉ sợ Tần Tư Ngôn không thích cậu không ngoan, cậu phải nghe lời.
Ba năm trước, Thanh Thứ Tang là một người ở trong giới giải trí, khi ở cùng Tần Tư Ngôn, anh ta yêu cầu cậu lui vòng, bởi vì Tần Tư Ngôn không thích cậu xuất đầu lộ diện, Thanh Thứ Tang làm theo.
Mỗi lần muốn làm tìnɦ đều là Thanh Thứ Tang chủ động, nhưng Tần Tư Ngôn chỉ cau mày nói: "Quy củ một chút, em ấy sẽ không lẳng lơ như cậu."
Mỗi lần như vậy Thanh Thứ Tang đều cho rằng anh ta đang chơi trò tình thú.
Thật sự là...
“Quá ngu ngốc.” Ánh điện thoại di động trong bóng đêm chói mắt, chiếu lên khuôn mặt thiếu niên, làm cho hốc mắt ửng đỏ của Thanh Thứ Tang trần trụi lộ ra.
Trong nháy mắt, ánh đèn trong phòng ngủ chợt sáng lên.
Thanh Thứ Tang mang dép lê vào, cởi áo ngủ ra đổi thành áo sơ mi rộng thùng thình, từ trong góc kéo vali đã phủ kín một lớp bụi mỏng.
Mở ra, nhét đồ dùng cá nhân hàng ngày của cậu vào bên trong.
Mười phút sau, cậu thu dọn đồ đạc, lặng lẽ kéo vali xuống nhà.
Quản gia vốn đang định nghỉ ngơi nghe được động tĩnh, vội vàng đi ra hỏi: "Thanh thiếu đi đâu vậy?"
Ngay cả một ánh mắt Thanh Thứ Tang cũng không cho ông.
Quản gia đành phải tiến lên mấy bước đưa tay ra ngăn lại, đột nhiên Thanh Thứ Tang nghiêng người tránh né.
"Tôn quản gia, nói cho thiếu gia nhà ông biết, tôi với anh ta đã chia tay." Trong lời nói của Thanh Thứ Tang không có chút cảm xúc nào, cũng không chút gợn sóng: "Tôi vĩnh viễn sẽ không trở lại căn nhà này nữa. "
"Tôi chúc anh ta trăm năm hòa hợp với ánh trăng sáng mất đi lại có được."
Ở bên nhau ba năm, Quản gia Tôn chưa từng thấy Thanh Thứ Tang nói chuyện thế này, rõ ràng không có chút kiêu ngạo nào, nhưng cường thế ẩn giấu bên trong khiến người ta phải kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời, ông cũng không dám động thủ.
Cuối cùng Thanh Thứ Tang liếc nhìn ông một cái, xoay người tiếp tục đi về phía cửa ra vào.
Bánh ngọt ba tầng trên bàn trà ở phòng khách tỏa hương thơm ngào ngạt khi có người đến gần, kem nhẵn nhụi mềm mại, anh đào đỏ tươi tô ra một chút màu đỏ, chỉ nhìn đã rất có cảm giác thèm ăn.
Phía trên còn vẽ hai tình nhân nhỏ nắm tay nhau.
Thanh Thứ Tang đứng trước bánh ngọt, sau đó cậu khom lưng, dùng dao cắt bánh ngọt cạo người tí hon đại biểu Tần Tư Ngôn xuống, ném vào thùng rác.
Hương thơm của kem có sức hấp dẫn, Thanh Thứ Tang dùng ngón trỏ dính một chút, bỏ vào miệng cảm thụ vị ngọt hiếm có. "Thanh Thứ Tang..." Cậu thì thầm... "Sinh nhật vui vẻ."
Hai phút sau, cửa ra vào mở rộng, Thanh Thứ Tang cầm một chiếc ô đen, kéo vali thẳng tắp đi vào màn mưa.
Ba năm trước, cậu một mình đến đây sống, trong lòng đều là vui sướng.
Hôm nay, cậu vẫn tự mình chống đỡ mọi thứ, nhận ra mình từng ngốc nghếch thế nào, cũng không tính là khổ sở.
Thích sao?
Nhưng cút con mẹ anh đi!
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, khôm lưng cúi chào ——