Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi

Chương 40




Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT. Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện. Cảm ơn

Tôi không né đi mà cứ để mặc anh ôm, đôi tay tôi run run giơ lên cao mà đáp lại cái ôm ấy. Tôi gục mặt xuống vai anh, không ngần ngại mà bật khóc.

Tôi khóc vì thương cho số phận của mình, số phận của anh, chúng tôi yêu nhau, chưa kiếp nào ngơi, chưa kiếp nào hết. Vậy mà trời không thương, chúng tôi chưa từng được trọn vẹn bên nhau.

Tôi ôm lấy đôi vai cao to ấy, không ngại ngùng mà khóc cạn cả nước mắt. Giống như khóc cho cả cuộc đời, nước mắt cả 1000 kiếp của chúng tôi, liệu đã nhiều đến bao nhiêu rồi?

Để đánh đổi một ngày ở bên nhau, chúng tôi đã đánh đổi cả 1000 kiếp, xin mong chờ đến kiếp thứ 1001. Chúng tôi lại một lần nữa có nhau, ở bên nhau, mặc kệ mọi ánh nhìn hay lời đàm tiếu, mặc kệ lệnh trời hay bất cứ điều gì ngăn cản chúng tôi.

Tôi ước ở kiếp sau, chúng tôi có thể yêu nhau hết mình, yêu giống như mình chỉ sống duy nhất ngày hôm nay vậy. Tôi ôm anh thật chặt, khẽ thủ thỉ.

- Vì sao lại giấu em...

Tôi cảm nhận tay anh siết chặt hơn, anh ôm tôi vào lòng. Mặt gục lên vai tôi, tôi cảm nhận được đôi vai anh hơi run và vai mình lại hơi ướt ướt. Giọng anh run run, nhè nhẹ mà nói.

- Bố anh ông ấy rất cổ hủ....ông ấy muốn anh phải kết hôn với con gái rồi nối nghiệp cho ông ấy. Lúc em rời đi, anh đã suy sụp rất nhiều, ông ấy đã nhận ra và cảnh cáo anh....sau đó anh đã đi tìm em rất lâu, còn ông ta thì luôn cảnh cáo anh rằng nên từ bỏ đi. Nếu không ông ta sẽ giết em, anh rất sợ mất em...nhưng cuối cùng lại không biết nói gì. Anh thật yếu kém....

[ 3/12/2022 hôm viết bản nháp này tâm trạng tệ quá không viết được. Hay cứ dừng giữa chừng, xin lỗi vì đã mang đến trải nghiệm tồi tệ của chương này đến mọi người, chương sau mình sẽ khắc phục ]

Tôi đáp trả lại cái ôm của anh mà không nói gì. Chúng tôi im lặng ôm nhau rất lâu, thời gian, tôi không rõ. Tôi hướng mắt nhìn lên đồng hồ 4 giờ 30 phút

Quái lạ, đã trôi qua một phút rồi, vì sao tôi vẫn không biến mất. Vẫn nằm gọn trong cái ôm của anh, yên yên ổn ổn mà yếu đuối.

Tôi không nghĩ nhiều, chỉ ở yên đó. Tham lam cái ôm của anh, lâu lâu tôi lại thấy anh xoa đầu tôi. Xen nhẹ vào mái tóc mềm của tôi, xoa nhẹ sau đó hôn lên nó.

- Em sẽ ở bên anh như thế này mãi chứ? Sẽ cho anh một cơ hội để sửa lại lỗi lầm...phải không?

Tôi ngẩn mặt lên nhìn vào mắt anh, sau đó lại rúc vào lòng anh. E thẹn mà gật đầu.

- Ừm....

Cuối cùng chúng tôi buông nhau ra, tôi nhìn lên đồng hồ. Đã quá giờ, tôi vẫn không biến mất, vẫn ở đây, nhìn tôi thẫn người. Anh nhìn theo hướng tôi đang nhìn, thấy tôi nhìn chằm chằm vào đồng hồ, anh dường như nhận ra điều gì đó. Kéo tôi lại vào lòng mà nhẹ nhàng thủ thỉ.

- Không sao, có anh ở đây, em sẽ không đi đâu cả, không sao cả. Có anh ở đây rồi.

[ @)#?%¶#( má cái nhạc nha, đang hạnh phúc cứ "anh chưa yêu em, anh chưa yêu em đến vậy đâu" cay vãi đạn =))) ]

Tôi mới thôi không nhìn nữa, không biến mất thì không biến mất. Càng tốt chứ sao, tôi có thể ở bên cạnh anh nhiều hơn là 1 tiếng. Có việc gì phải lo lắng?

_Còn_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.