Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi

Chương 18




Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT. Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện. Cảm ơn

Tôi chầm chầm đi theo sau lưng anh mà im lặng, anh bước từng bước xuống nhà, nhìn ngó xung quanh. Tôi biết anh đang tìm tôi, chỉ là tôi đang đứng sau lưng anh đây này, nhưng có lẻ là anh không thấy được.

Tôi nhìn bóng lưng anh đi khắp nhà tìm tôi, anh đi xuống bếp nhìn vào nơi đã từng có đống đổ nát. Nhìn đống tàn tích được tôi dọn dẹp gọn gàng, anh có chút nheo mắt lại.

Đi loanh quanh nhà lại không thấy tôi, anh lại quay trở vào nhà sau đó tắm rửa thay đồ và chuẩn bị rời khỏi nhà, mọi hành động của anh đều rơi vào mắt tôi.

Tôi không nghĩ anh khi không có tôi bên cạnh lại có một bộ dạng như thế. Tìm kiếm tôi như một đứa trẻ sáng sớm tỉnh dậy không thấy mẹ liền chạy đi tìm kiếm, tôi chợt cảm thấy có chút buồn cười.

Cho đến khi anh đi đến cửa, mang giày và mở cửa đi ra ngoài, tôi lại đứng như trời trồng trong nhà vì tôi biết. Tới đây thôi, vì tôi không thể cùng anh đi đến khắp mọi nơi được, tôi cảm giác được rằng mình hiện đang bị giam lỏng trong chính căn nhà này.

Tôi chán nản lại đi ra chiếc xích đu được đặt phía sau nhà, chầm chậm ngồi lên nhưng lại không thể đung đưa khi ngồi trên nó. Có chút buồn, vì thế tôi liền ngửa người ra ngắm nhìn bầu trời.

Làn mây ảm đạm vẫn cứ trôi, ánh nắng thì lại len lỏi trên từng ngọn cây. Tôi lại cứ ngờ ngợ ra, lại không nghĩ đến khi làm ma, tôi lại làm một con ma nhàn hạ đến như thế. Suốt ngày chỉ quanh quẩn xung quanh anh một bước cũng chẳng rời.

Hiện tại tôi không thể chạm, không ai nhìn thấy, cũng không thể đi khỏi nơi đây, thời gian xung quanh tôi như trôi nhanh hơn bình thường. Tôi nhìn bầu trời từ sáng sớm, sau đó ngả chiều rồi tối đen như mực. Lúc nãy tôi mới chậm rãi đứng dậy bước vào nhà.

Ngước mắt nhìn đồng hồ, đã 1 giờ kém, anh vẫn chưa về. Anh vẫn muốn luôn như, hệt như lúc còn sống, chính là chán ghét sự có mặt của tôi, vì thế luôn không muốn quay trở về căn nhà này.

Tôi nhớ, có một lần, anh ấy đi hẳn 3 tuần không về nhà, tôi tức giận, vì thế đã lại lấy những tấm ảnh đó ra để đe dọa anh. Vì thế, từ đó tần suất anh về nhà cũng dần điều trở lại chỉ khác là về rất trễ, thậm chí ở nhà cũng chẳng đến được 2 tiếng, hoặc nếu có, thì có lẻ chỉ là một vài hôm không về. Tôi nghĩ, hôm nay có lẻ anh ấy không về.

Tôi bâng quơ với dòng suy nghĩ, không biết từ lúc nào đồng hồ đã chạy đến khung giờ tôi có thể hoạt động. Tôi chợt nhận ra cơ thể mình thay đổi, có thể cảm nhận được bộ lông trên ghế sofa mình đang ngồi.

Vì thế tôi ngước lên nhìn đồng hồ, sau đó lại nghĩ ngơi gì đó, tôi lại dọn dẹp nhà một lượt, sau đó quay vào bếp nầu một vài món ăn có thể trữ trong tủ lạnh. Tôi làm rất nhiều, 1 phần ăn sáng và 1 phần trưa, tôi lấy giấy note ghi lại rồi dán trên nắp hộp sau đó đóng cửa tủ lại.

Tôi nhìn tủ lạnh chỉ còn ít ỏi lại vài thứ có thể nấu được và một hộp sữa bò uống dở của tôi trước đây lại chỉ thở dài. Tôi không thể ra khỏi nhà, đồ ăn chỉ còn có nhiêu đấy, nếu hết, tôi thật sự không biết phải làm như thế nào để tiếp tục nấu ăn cho anh ăn mỗi ngày.

_Còn_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.