Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi

Chương 15




Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT. Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện. Cảm ơn

- Sao? Trả lời mau đi?

Bỏ qua chút cảm giác hoảng loạn khi anh ấy có thể nhìn thấy tôi, lúc này tôi mới ngẩn mặt lên từ từ mà trả lời.

- Em...em có chút việc bận...nên...nê...

Chưa nói dứt câu, lời của tôi đã bị anh chen vào.

- Vậy thì vào mà dọn dẹp đống trong nhà đi, sau này đừng đi khuya như thế nữa, đã 3 giờ rưỡi sáng còn gì.

Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng đứng dậy bước vào nhà, đi vào căn bếp, tôi nhìn đống thủy tinh lộn xộn mình vừa bày ra hôm trước vẫn còn nằm đó. Ngồi xổm xuống, đôi tay tôi có chút run run từ rừ chạm vào.

*Xoẹt!

Thủy tinh cứa ngang qua tay tôi, không đau, tôi hơi ngẩn người, đưa ngón tay lên trước mặt mà ngắm nhìn. Có một vết thương hở, nhưng lại không có máu, buồn cười thật đấy. Ma mà còn bị thương đây này, nếu thật sự tôi tự nhận thức ra được, rằng mình không chảy máu, thì có lẻ tôi cũng đã nghĩ mình thật sự đi đâu đó và 3 giờ rưỡi sáng mới về đến nhà như lời nói dối vừa nãy.

Tôi mặc kệ mọi thứ, cúi người dọn dẹp mảnh vỡ trên sàn, nhìn thùng rác bên cạnh. Tôi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là không vứt đi, tôi quay người cất vào một hộp nhỏ để lại chỗ kín đáo nhất tránh đi tầm mắt của anh ấy. Tôi nghĩ, có lẻ, một lúc nào đó tôi sẽ một lần nữa dán lại những mảnh vỡ đó.

Tôi suy nghĩ lại việc từ sáng đến giờ, trong bụng anh ấy hẳn là đến một hạt cơm cũng không có. Vì thế tôi bắt tay vào làm một bữa cơm nhẹ vào ban đêm cho anh, vì dù gì, ngoài làm ban đêm ra, tôi nào còn có thể làm vào buổi khác sao?

Tôi mở tủ lạnh, nhìn lại hộp thịt mình ướp xong để đó vài ngày trước khi tôi rời khỏi đây. Chỉ cười trừ, tôi lôi nó ra, bắt tay làm một dĩa sườn xào chua ngọt. Cuối cùng là bật nút nấu cơm.

*Tách!

Tiếng nút nồi cơm bật lên, tôi đi lại xới cho đều sau đó đậy lại cho ráo một chút. Nhìn lại đồng hồ, 4 giờ 12 phút, tôi hơi hoảng, vì lúc này tôi mới nhận ra, tôi chỉ còn không đó 20 phút nữa để có thể hoàn thành bữa cơm tối này cho anh ấy.

Tôi nhẹ nhàng xới ra một chén nhỏ và để dĩa sườn lên khây rồi bưng nhanh lên phòng anh. Tuy thời gian gấp gáp nhưng tôi lại không thể xông vào phòng anh ấy. Tôi biết, anh không thích điều đó một xíu nào cả, vì thế, tôi đưa tay lên cửa, gõ vài cái.

* Cốc cốc!

- Vào đi!

Tôi có hơi chút bất ngờ, vì bình thường lúc tôi còn sống, anh ấy đã không muốn tôi bước chân vào căn phòng này. Anh ấy nói, tôi là sự ô uế, là vết nhơ, bẩn thỉu và dơ dáy trong cuộc đời anh, cánh cửa này là thứ cách biệt cuộc đời anh và tôi.

Chỉ trừ khi làm một con ma không ai thấy cũng chẳng ai chạm, tôi mới có thể tự tại mà bước vào cuộc đời của anh ấy đằng sau cánh cửa này. Vậy mà bây giờ, tôi vẫn là một hồn ma, chỉ khác, tôi hiện tại được đặc ân có thể chạm, sờ và được người khác nhìn thấy, lại được bước vào cánh cửa cách ly cuộc đời của anh và tôi.

Buồn cười thay, khi tôi còn sống, điều tôi mong muốn duy nhất là phá hủy cánh cửa này, bước vào cuộc đời của anh ấy. Thế giới của anh ấy, chỉ là đến khi chết, mới có thể bước vào, nhưng, liệu, như vậy có còn ý nghĩa hay không?

_Còn_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.