Hiện tại đang là 3 giờ sáng.
Dẫu có dốc hết toàn bộ sức lực của bản thân, các Thiên Khải Giả bị kéo vào trong vẫn khó mà cứu được hết tất cả.
Lục Ngôn tỏa ánh sáng đen đi ngang qua một trường học ở thành phố X.
Ngoài cổng trường có mấy học sinh mặc đồng phục nằm lặng lẽ trên mặt đất.
Xung quanh bọn họ, đám đồ tể quây thành một vòng ‘ăn cơm’ hệt như những con linh cẩu, mắt chúng lóe ánh máu tham lam.
Tuy nhiên không phải vật ô nhiễm nào cũng đang ăn cơm.
Có một vật ô nhiễm mặc quần âu sơ mi trắng liên tục kéo đám đồ tể này ra một cách phí công.
Y đeo tấm thẻ giám thị trước ngực, đôi mắt thò ra từ hốc mắt dài như mắt ốc sên.
[ Vật ô nhiễm này thức tỉnh Thiên Lý Nhãn, bây giờ là nhân viên văn thư của Lò Sát Sinh.
Hồi chưa thành vật ô nhiễm, y từng là thầy giáo dạy ở trường học này.
]
Mặc dù biến thành vật ô nhiễm nhưng năng lực chiến đấu của ốc sên lại không mạnh.
Thầy giáo ốc sên bị đám đồ tể lực lưỡng đẩy mạnh ra, ngã ngồi trên mặt đất.
Vậy mà y lại như chẳng biết đau, tiếp tục bò dậy lôi những đồ tể này ra khỏi người các học sinh đó.
Một đồ tể đầu chó mắng: “Đừng có xen vào việc của vật khác.
Không là bọn tao ăn cả mày đấy!”
Nói xong, nó hung dữ nhe hàm răng sắc nhọn ra.
Thầy giáo ốc sên bỏ ngoài tai lời này.
Một đồ tể trẻ không nhịn nổi cơn thịnh nộ, bóp cổ y nhấc mạnh lên.
Đồ tể cười dữ tợn, nhét đầu ốc sên vào khe hở chỗ cổng sắt của trường.
Đôi mắt thầy giáo ốc sên bị chèn ép đến biến dạng, cơ thể giãy giụa giữa không trung, trông rất buồn cười.
Đám đồ tể xung quanh đồng loạt cười hỉ hả đầy sung sướng, tiếng cười vang dội khắp đường xá vắng vẻ.
Tuy rằng không phải chủng tiến hóa hoàn mỹ, nhưng hiển nhiên vật ô nhiễm ở nơi này thông minh hơn vật ô nhiễm bên ngoài nhiều.
Đồ tể thỏ con ló đầu ra khỏi túi Lục Ngôn, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con đói bụng.”
Lục Ngôn ấn cái đầu xù bông của thỏ về: “Chịu đựng.”
Chút nhạc đệm này không đánh động tới những đồ tể khác.
“Nếu cứ mặc kệ vật ô nhiễm săn giết thì sớm muộn gì cũng có ngày sinh vật sẽ tuyệt chủng hết.” Lục Ngôn chậm rãi nói: “Về sau sẽ ra sao nữa?”
[ Vật ô nhiễm có khát vọng từ bản năng với tầng dưới mình trong chuỗi thức ăn.
Song nếu không tìm thấy tầng dưới, chúng sẽ tự giết hại lẫn nhau như vật ô nhiễm đại dương luôn nuốt chửng đồng loại để sống tới tận bây giờ vậy.
Loại thịt bình thường rất khó cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho chúng nó.
]
[ Tôi từng nhắc nhở rất nhiều lần rồi.
Dù giống nhau đến mức nào thì các cậu và vật ô nhiễm vẫn là hai giống loài với cấu tạo sinh lý khác biệt hoàn toàn.
Thậm chí xét theo cách thức tiến hóa thì hình thái sự sống của vật ô nhiễm còn cao cấp hơn: dễ thích nghi với sự thay đổi của thiên nhiên, đồng thời sống tốt vượt hẳn trong điều kiện môi trường khắc nghiệt.
]
[ Mấy nghìn năm trước, con người thuần hóa thú dữ thành gia súc.
Lúc ăn thịt heo, có ai từng hỏi heo bằng lòng hay chưa? ]
[ Bây giờ chẳng qua chỉ là mở đầu của tiến hóa mà thôi.
Theo nghiên cứu của viện nghiên cứu, đã có một phần vật ô nhiễm quần cư cấp thấp tiến hóa ra cách thức giao lưu đơn giản như loài khỉ.
Qua thêm vô số năm nữa, ắt hẳn vật ô nhiễm cũng sẽ có được ngôn ngữ, chữ viết, thậm chí là nền văn minh.
Từ Kỷ Cambri đến Đại Tân Sinh, những sinh vật đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn lần lượt thay đổi.
Anomalocaris, Dunkleosteus, Eryops và Khủng long*… Những sinh vật từng đứng trên đỉnh đã tuyệt chủng này thật sự không có nền văn minh của riêng mình hay sao? ]
[ Xem từ tiêu chuẩn của con người, bọn chúng là vật ô nhiễm.
Thế xem từ tiêu chuẩn của chính vật ô nhiễm thì sao? ]
Lời của hệ thống khơi dậy chút cảm xúc trong lòng Lục Ngôn.
[ Tôi biết cậu đang nghĩ gì.
Nhưng đáng buồn thay… ] Hệ thống thoáng ngừng lại một lát, mới nói tiếp: [ … Dẫu cho mổ bụng lấy bột*(chứng minh sự trong sạch) thì cũng không thể khiến tất cả mọi người tin rằng trong bụng vật ô nhiễm thật sự chỉ có bột thôi.
Đến Đường Tầm An không phải vật ô nhiễm mà cũng đeo rọ mõm vài chục năm liền còn gì.
]
[ Bọn họ sợ hắn.
]
[ Sớm muộn rồi sẽ có ngày họ cũng sợ cậu thôi.
]
Lục Ngôn không tiếp tục đề tài này.
Anh tránh khỏi dòng người, đi đến địa điểm mục tiêu.
Xem từ bản đồ của Lục Ngôn, có vẻ đồ tể cấp cao nào đó gần đây đang chuẩn bị đi ngang qua nơi này.
Bản đồ trong đầu anh hiển thị nhiều vị trí khác nhau của các NPC.
Thiên Khải Giả màu trắng, vật ô nhiễm màu đỏ.
[ Đúng rồi.
] Hệ thống nói: [ Nhớ tránh xa Chu Khải Minh.
Thiên phú của hắn ta áp đảo quy tắc thế giới này.
Nếu ở gần quá thì hắn sẽ thấy danh hiệu trên đỉnh đầu cậu đó.
]
Do vậy, trên bản đồ của Lục Ngôn hiện thêm một đốm sáng màu xanh lam tượng trưng cho Chu Khải minh.
Lúc sắp tới đích, thỏ bông trong túi Lục Ngôn bỗng trở nên kích động: “Mẹ! Mẹ ơi!!”
Lục Ngôn bịt miệng nó lại: “Đừng ầm ĩ.”
“Ứm ứm!”
Bất ngờ là đồ tể thỏ con không nghe lời Lục Ngôn nữa.
Nó ôm theo chiếc kéo của mình, nhảy khỏi túi Lục Ngôn.
Thỏ con bằng bông rơi tự do xuống đất, ngã lộn nhào mấy vòng.
Nó phủi phủi tro bụi trên người mình, bật đôi chân ngắn ngủn nhảy vọt đi.
Thỏ bông chân ngắn, chạy trốn không nhanh, tuy nhiên sức bật lại cực kỳ tốt, mới lắc mình mấy cái đã nhảy ra xa hơn chục mét.
Hệ thống nói: [ Là Lý Bình, bà ấy cũng bị kéo vào thế giới này.
]
Một đốm đỏ sáng lên trên bản đồ, đây là vị trí của đồ tể thỏ con.
Lục Ngôn không thích sự cố ngoài kế hoạch cho lắm.
Anh đứng tại chỗ, khẽ nhíu mày.
[ Cậu mà không đi thì họ sẽ chết đấy.
]
Lục Ngôn cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn bước theo hướng đồ tể thỏ con rời đi.
*
Lý Bình đẩy mạnh người cuối cùng bên cạnh mình xuống tầng hầm.
Bà cầm một khẩu súng trong tay.
Đây là vũ khí do viện nghiên cứu số 5 sản xuất, có khả năng giúp người bình thường chống trả được vật ô nhiễm cấp thấp.
Trước khi bắt đầu làm việc, tất cả nhân viên công tác thuộc trung tâm phòng chống đều phải vượt qua khóa huấn luyện công nhân viên.
Trong đó, sử dụng súng ống chính là một môn học bắt buộc.
Thầy giáo dạy bà cách dùng súng từng giải thích rằng: “Vào những lúc nguy hiểm mà không đủ Thiên Khải Giả cáng đáng thì chúng ta cũng có thể lên chiến trường.”
Lý Bình không thức tỉnh bất kỳ thiên phú gì, thế nhưng kỹ thuật sử dụng súng của bà lại rất tốt.
Dọc đường, bà đã giải quyết vài đồ tể cấp thấp nhờ vào khẩu súng này.
Vô số đêm thâu mất ngủ, Lý Bình luôn một mình tới trường bắn luyện bắn súng.
Không vì gì cả.
Lý Bình chỉ cảm thấy nếu 17 năm trước mình có được điều kiện như bây giờ thì hẳn sẽ không phải trơ mắt chứng kiến đứa con bé bỏng của mình bị vật ô nhiễm gấu bông kia bắt đi.
Nơi đây là nhà kho cất chứa hàng hóa của trung tâm thương mại.
Không chỉ có cửa sắt dày nặng mà còn có cả đồ ăn bên trong.
Tiếng bước chân nặng trịch vang lên đằng xa, kèm theo là tiếng rìu va cọ lên tường.
Đây là đồ tể dê rừng quẩn quanh ở vùng lân cận.
Một nhân viên công tác đang bế đứa bé kinh hãi nói: “Chị không vào sao giáo sư Lý?”
“Mọi người nấp kỹ ở đây.” Lý Bình vừa đóng cửa vừa nói khẽ: “Tôi dụ vật ô nhiễm kia đi.”
Lý Bình là nhân viên công tác của trung tâm phòng chống, bà hiểu rõ về vật ô nhiễm hơn những người bình thường này rất nhiều.
Cửa sắt vốn chẳng thể ngăn được đồ tể dê rừng, cần phải có thứ gì đó dời lực chú ý của nó đi.
Chỉ số thông minh của những đồ tể này không cao, chỉ cần bị dụ đi thì chắc hẳn sẽ không quay lại lần nữa.
Một người đàn ông lách mình ra từ khe hở: “Giáo sư, để tôi đi cho.”
Anh cũng là nhân viên của trung tâm phòng chống.
Lý Bình nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng anh: “Để tôi đi thôi.
Tôi không chồng không con, cha mẹ đều đã mất.”
Nói xong, bà đóng kín khe hở cuối cùng của cánh cửa dẫn vào kho hàng.
Thế giới bên trong vốn mất tín hiệu, mọi người đều rơi vào tình trạng mất liên lạc.
Vậy nên Lý Bình cũng không liên lạc được với Nhạn Bắc.
Bà siết chặt khẩu súng trong tay, khi lên đến tầng cao nhất trung tâm thương mại, sự sợ hãi đã khiến Adrenalin của bà tăng vọt, song vẫn chưa phá hủy thần trí bà.
Bà quan sát xung quanh một lượt, cố tình đá đổ một chiếc thùng rác làm bằng sắt.
Thùng rác này lăn thẳng từ cửa thang máy tới chỗ cầu thang, rồi tiếp tục lăn xuống thêm vài tầng.
Lý Bình lập tức ấn đóng thang máy, đi từ tầng cao nhất xuống tầng một, sau đó nhấc chân chạy thẳng về phía cửa ra trung tâm thương mại.
Trên tầng, đồ tể dê rừng bị trêu cợt rít gào một tiếng phẫn nộ.
Lúc Lý Bình đi tới cửa, bà nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vang ầm ầm trên đầu.
Đồ tể dê rừng nhảy thẳng từ trên nóc trung tâm thương mại xuống.
Nó có một cặp sừng dê, thân cao gần ba mét, cơ bắp cuồn cuộn như từng cục đá vững chãi rải rác khắp nơi trên cơ thể.
Trong tay đồ tể này là một chiếc rìu chặt đầu loang lổ vết máu.
Đồ tể dê rừng đạp xuống đất, đường nhựa bị đập lún thành hố sâu như một cái ao.
Sự sợ hãi đạt tới tột đỉnh ngay giây phút này.
Lý Bình nghe thấy tiếng tim đập như gióng trống của mình.
Bà giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm chuẩn vào đôi mắt của đồ tể, bóp cò chẳng chút do dự.
Bà rất may mắn.
Bình thường với trình độ của bà thì rất khó bắn trúng bia ngắm nhỏ như vậy từ khoảng cách hơn mười mét.
Huống hồ bà còn không thấy rõ toàn diện đồ tể sơn dương.
Thế nhưng tại giờ phút này, khi cái chết đang đe dọa, Lý Bình thức tỉnh.
Một vầng sáng trắng nhạt tỏa ra trên người bà.
【 Thiên phú 309 – Theo Dõi Xạ Kích 】.
Viên đạn này vẽ ra một độ cong giữa không trung, xuyên thẳng qua mắt trái của đồ tể.
Viên đạn nổ tung trong nhãn cầu nó, tầm nhìn của đồ tể dê rừng lập tức nhuốm đỏ máu.
“F**k! Đây là đôi mắt tao để xem World Cup ──”
Nếu trước đó đồ tể dê rừng còn tâm trạng trêu chọc con mồi thì lúc này nó đã hoàn toàn bị chọc điên.
Nó nhấc chiếc rìu nặng trịch lên, húc đầu thẳng về phía trước như một con trâu.
Bước chân đạp lên đường nện ra tiếng vang long lở đất trời.
Khoảng cách giữa cả hai lập tức rút ngắn lại thành một con số đáng sợ.
Rìu nặng quật thẳng tới sau lưng Lý Bình.
Bà nhìn thoáng qua mặt đất, nhanh chóng quyết định ngã người xuống, chật vật lăn một vòng trên mặt đất.
Rìu bổ vào nền đất thành một khe rãnh sâu hoắm.
Đồ tể dê rừng dứt khoát buông cán búa, giẫm một chân lên người Lý Bình.
Với cân nặng của nó thì Lý Bình ăn một đạp này không chết cũng phải bị thương nặng.
Thế nhưng tại giây phút này, một con thỏ bỗng nhảy vọt tới chuẩn xác dưới chân dê.
Đồ tể thỏ con giơ kéo lên, lưỡi kéo nhỏ đâm thủng chân dê rừng.
Máu túa ra ào ào từ chân đồ tể dê rừng, nó giận dữ hét lên: “Mày lên cơn động kinh gì thế hả?! Mày muốn bị Lò Sát Sinh sa thải à?”
Tuy rằng các đồ tể thường nội chiến vì thịt heo nhưng tối nay chỗ nào cũng có heo thịt, ai rảnh mà đánh nhau với đối phương, thay vào đó chẳng bằng tìm con mồi khác.
Huống hồ nó với đồ tể thỏ con còn chẳng oán chẳng thù gì.
Đồ tể bị sa thải ở Lò Sát Sinh sẽ chịu chung số phận với heo thịt.
Lý Bình không rõ vì sao hai vật ô nhiễm này tự nhiên lại đấu đá nội bộ, song bà biết rõ hiện tại chính là một cơ hội tốt để thoát hiểm.
Bà lảo đà lảo đảo bò dậy, chạy thẳng về phía trước không hề quay đầu lại.
Đồ tể dê rừng không muốn dài dòng với thỏ con, nhấc chân muốn tiếp tục đuổi theo.
Kết quả đồ tể thỏ con lại cố chấp đến lạ, nhảy bật lên cắn phập vào cổ họng nó.
Đồ tể dê rừng bóp lấy thỏ bông bằng một tay, gân xanh nổi đầy cánh tay.
Thỏ bông há miệng, từng sợi bông trắng bóc bay ra từ khe hở giữa những đường chỉ.
Nó cúi đầu cắn chặt cổ đồ tể dê rừng, hút lấy từng ngụm máu dê.
【 Thiên phú 144 – Chiết Sinh Mệnh 】.
Đồ tể thỏ con không giống với những đồ tể khác.
Nó không có thân hình cao lớn, không có sức mạnh và tốc độ đáng sợ, thế nhưng nó vẫn trở thành đồ tể của Lò Sát Sinh.
Nguyên nhân chính là vì nó sở hữu một thiên phú xếp ở đoạn đầu.
Máu cuồn cuộn chảy vào cơ thể thỏ bông.
Đôi mắt trong suốt tạo thành từ pha lê vậy mà lại mọc ra một lớp màng và mí mắt.
Nó có thể chớp mắt như những con thỏ thật rồi.
Dê rừng bất chấp quy định cấm đồ tể giết hại lẫn nhau của Lò Sát Sinh, vung một đấm muốn giáng vào đầu thỏ con.
Tuy nhiên, một bàn tay bỗng kéo cổ tay nó lại.
So với cánh tay to khỏe lực lưỡng của đồ tể dê rừng, cánh tay của Lục Ngôn nhỏ đến mức như gập lại là sẽ đứt rời ngay.
Ấy vậy mà khi ngón tay tựa vuốt ưng ấy cắm vào thịt lại hệt một con dao sắc bén.
Lục Ngôn rút mạnh trái tim đồ tể dê rừng ra từ đằng lưng nó.
Trái tim này vẫn đang đập, liên kết với mạch máu thô chắc.
Vào giây phút này, đồ tể dê rừng ngửi thấy mùi biển ẩm ướt.
Mùi này rất quen, nó chắc chắn mình từng ngửi thấy rồi.
Nhưng mà nó chưa bao giờ ngờ loại mùi này sẽ lại tượng trưng cho cái chết.
Máu của vật ô nhiễm hơi đặc sệt.
Lục Ngôn thả tay ra, mặc cho trái tim lớn bằng quả thanh long này rơi ‘bịch’ xuống đất.
Đồ tể thỏ con quỳ rạp trên mặt đất, thút tha thút thít gặm cắn xác dê rừng: “Mẹ không nhớ tôi.”
Cuối cùng thỏ con cũng không gọi anh là mẹ nữa, Lục Ngôn hơi vui vui.
Anh ngẫm nghĩ, trả lời: “Chắc hẳn bà ấy vẫn nhớ rõ đấy.”
“Nhưng… mẹ chẳng liếc nhìn tôi lấy một lần.”
Lục Ngôn không biết cách an ủi người khác cho lắm, chỉ bình tĩnh tự thuật: “Không nhận ra thôi.”
“Tôi biến thành thế này…” Thỏ con lập tức đau lòng đến ăn mất ngon: “Mẹ sẽ còn yêu tôi chứ?”
Lục Ngôn nghiền ngẫm một lát.
Anh không ấn tượng lắm về liên lạc viên của Nhạn Bắc, chỉ từng gặp một lần, nhớ mang máng rằng đó là một người phụ nữ trung niên hiền hòa.
Lục Ngôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ trong phút chốc.
Anh không có con, nhưng nếu Đường Tầm An biến thành vật ô nhiễm thì có lẽ bản thân anh sẽ không để tâm đâu.
Vì vậy, anh nhấc thỏ con lên, cất lại vào trong túi mình: “Còn.”