Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế, Tôi Nổi Tiếng

Chương 76: Lần sau lại gặp




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chúng ta hãy đưa màn ảnh trở lại với Thôi Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong.

Nhờ vào sự kiên trì không ngừng của Thôi Âu Ninh, cuối cùng anh cũng đạt được thành công, bắt đầu diễn xuất một cách nghiêm túc.

"Lý Ninh, tôi biết cậu thích Tố Tố. Cô ấy là một cô gái tốt," Thôi Âu Ninh nói, ánh mắt u buồn. "Nhưng... nhưng xin lỗi, tôi cũng đã yêu cô ấy rồi."

Cố Triết Phong không thể tin nổi, nhìn chằm chằm Thôi Âu Ninh : "Cái gì?! Anh nói lại lần nữa xem!?"

Thôi Âu Ninh hít sâu một hơi, nhìn Cố Triết Phong, buồn bã nói: "Tôi thích Tố Tố rồi."

"Cậu bị gì thế hả?!" Cố Triết Phong tiến tới nắm lấy cổ áo Thôi Âu Ninh : "Cô ấy là vợ của em trai anh đấy!

Anh yêu em dâu của mình ư?!"

"Còn cậu, chẳng phải cũng yêu cô ấy sao!" Thôi Âu Ninh đáp trả. "Tố Tố cũng là em dâu của cậu mà!"

"Nhưng tôi sẽ không đi nói lung tung rồi đi khuyến khích người khác!"

"Nhưng mọi người đều biết cả rồi!"

Cố Triết Phong buông cổ áo Thôi Âu Ninh , ánh mắt rối bời, thấp giọng nói: "Không... không thể nào... Tôi đâu có biểu hiện rõ ràng đến vậy..."

Thôi Âu Ninh nói: "Lý Sơn đã biết chuyện này rồi, cũng không thể giấu giếm được nữa."

Cố Triết Phong vẫn chưa thể tin nổi, cảm giác lạc lối không nói nên lời.

Thôi Âu Ninh nói: "Lý Ninh, đừng trốn tránh nữa, dũng cảm lên. Nếu thích ai đó, hãy nói rõ ràng!"

Cố Triết Phong đáp: "Anh đâu thực sự thích Tố Tố, anh chỉ nói vậy để ép tôi thừa nhận thôi, đúng không?"

"Đúng."

Cố Triết Phong cười nhạo bản thân: "Anh chưa từng thích ai, nên anh đâu hiểu được rằng khi thực sự yêu một người, người ta sẽ không kiềm chế được mà bảo vệ, để người ấy hạnh phúc, chứ không chỉ chiếm hữu người ấy."

"Tôi có người tôi thích, và tôi vẫn luôn bảo vệ người đó."

Cố Triết Phong mở to mắt: "Đó... đó là..."

"Đúng, chính là cậu." Thôi Âu Ninh đặt tay lên tay Cố Triết Phong đang nắm cổ áo mình, cậu anh đầy tình cảm: "Tôi sẵn sàng dùng cả cuộc đời để bảo vệ cậu."

Cố Triết Phong không biểu cảm gì, rút tay ra.

Cái kịch bản này là gì thế này? Đúng là trò đùa quái đản!

Cái đoạn hội thoại này vốn là để bày tỏ tình cảm với một cô gái, sao đột nhiên lại biến thành câu chuyện tình cảm loan luan của hai anh em rồi?? ( tui cười)

Cố Triết Phong nhìn Thôi Âu Ninh, trong mắt cậu ánh lên vẻ vui nhộn, rõ ràng là đang đùa cợt: "Anh có thể nói điều gì đó bình thường được không?"

Thôi Âu Ninh nói: "Không phải anh không bình thường, là kịch bản này quá khó hiểu. Em xem đây, anh trai yêu em dâu của mình, còn anh cả lại lừa anh hai thú nhận tình cảm với em dâu, rồi lại giả vờ yêu em dâu... Một vòng quanh quẩn chẳng ra đâu vào đâu, đúng là vở kịch kỳ quái."

Cố Triết Phong đáp: "Chẳng phải anh tự chọn kịch bản này sao?"

"Hồi còn nhỏ từng xem, cảm thấy cũng không lạ lắm."

Cố Triết Phong nói: "Đó là lý do tại sao anh ép em bày tỏ với anh sao?"

Thôi Âu Ninh nhún vai: "Tình cảm huynh đệ không phải rất đẹp sao?"

Kịch bản này quá đỉnh... đúng là chịu không nổi.

Cũng muộn rồi, nếu không bắt đầu lại thì chắc Thôi Âu Ninh sẽ ngủ mất, Cố Triết Phong đành chọn một kịch bản bình thường hơn để cả hai thử diễn lại.

Có lẽ vì Thôi Âu Ninh không muốn nghiêm túc diễn xuất với Cố Triết Phong là nguyên nhân chính.

Dù sao thì đây là cơ thể của anh, có lẽ anh đã biết câu trả lời ngay từ đầu.

Kết quả là vẫn không thành công.

Thôi Âu Ninh vẫn không thể tìm thấy cách nào để dựa vào bản thân mà giải quyết vấn đề.

Cố Triết Phong hiểu sự bối rối đó của Thôi Âu Ninh, nhưng cậu cũng rõ ràng rằng những vấn đề tâm lý này không thể dễ dàng giải quyết ngay một lần, nên chỉ có thể thở dài, trước tiên báo tình hình cho Tiết Tịch Doanh.

- --

Thôi Âu Ninh là người không thích dùng các nền tảng xã hội, cũng không quan tâm đến những tin tức hot trên mạng. Nếu có ai đó đến kể chuyện về người khác, có lẽ 99% anh sẽ chẳng hề hay biết.

Lúc này, Thôi Âu Ninh đang nằm dài trên sofa xem một chương trình giải trí, còn Cố Triết Phong thì ngồi bên cạnh gọi điện thoại.

Do chế độ riêng tư của chiếc điện thoại này, người bên cạnh sẽ không nghe rõ nội dung cuộc gọi, như bây giờ đây, mặc dù Cố Triết Phong ngồi ngay bên cạnh Thôi Âu Ninh, anh cũng chỉ nghe loáng thoáng vài tiếng "Ừm", "Biết rồi", "Tốt", "Cậu sắp xếp giúp tôi".

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thôi Âu Ninh tùy ý hỏi: "Chuyện gì thế? Hình như em nói chuyện lâu lắm rồi, có chuyện gì lớn à?"

"Cũng không có gì lớn." Cố Triết Phong nhàn nhạt đáp: "Một người em quen gần đây dính vào chuyện nợ nần lớn, sau khi phá sản còn khóc lóc, vay nặng lãi không trả nổi, quay lại hỏi vay em."

Thôi Âu Ninh nhướn mày: "Em cũng có loại bạn bè đó sao?"

"Sao lại có thể, chỉ là quen biết sơ thôi."

"Em là Cố Triết Phong đấy, chỉ là quen biết sơ sơ mà dám hỏi vay tiền em?" Thôi Âu Ninh nói: "Gần đây anh đọc nhiều tin tức về em lắm, hôm qua còn thấy một bài báo nói rằng có một ông tổng giám đốc phá sản rồi tự tử, có liên quan đến em à?"

Cố Triết Phong hoàn toàn không bất ngờ trước câu hỏi của Thôi Âu Ninh.

Dù hai người thường xuyên có những lần thăm dò và đối đầu nhau, nhưng mục đích của họ chưa bao giờ là để hạ gục đối phương, mà luôn là vì tình cảm sâu sắc dành cho nhau.

Họ quen biết đã bao nhiêu năm, từ thời niên thiếu đến khi trưởng thành, đều hiểu rõ tính cách của nhau. Ví dụ như Cố Triết Phong biết rõ, dù Thôi Âu Ninh tỏ ra lạnh nhạt, bên trong lại rất ấm áp, còn Thôi Âu Ninh thì hiểu rõ mặt ẩn sau vẻ ngoài thờ ơ của Cố Triết Phong - sự lạnh lùng tàn nhẫn.

Được những ông trùm thương trường giáo dục từ nhỏ, Cố Triết Phong chưa bao giờ là người yếu đuối.

Hai người họ hiểu rõ nhau đến thế, nên khi Thôi Âu Ninh nghe Cố Triết Phong giải thích xong, anh cũng không hề ngạc nhiên, chỉ nhếch môi nói: "Không phải chứ, thật sựu chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?"

"Ừm."

"Bọn họ chọc giận em à?" Thôi Âu Ninh tò mò hỏi: "Có vẻ em rất khó chịu?"

Cố Triết Phong không biểu cảm gì, nhưng thốt ra lời thật ngọt ngào: "Bọn họ động đến anh."

Thôi Âu Ninh lập tức hiểu ra: "À, ý em là bản thân anh bị bọn họ công kích sao?"

"Đúng."

Cố Triết Phong không ngại khiến cho những người đứng phía sau dựa vào cậu bị gạt đi từng chút, cậu dễ dàng đẩy họ vào đường cùng, nhìn họ từ từ sụp đổ trong sự tuyệt vọng và dư luận, lại cảm thấy điều đó thú vị hơn.

Và... cũng tàn nhẫn hơn.

Thôi Âu Ninh không hỏi thêm gì, chỉ cảm thán: "Quả nhiên, chỉ có những người đàn ông như em mới có thể đứng vững trong giới kinh doanh."

Cố Triết Phong nói: "Coi như là anh đang khen em đi."

"Tất nhiên là đang khen em rồi."

Cố Triết Phong khẽ cười: "Được rồi, em đi tắm một lát. Có thể một lúc nữa Lưu Khoa Tân sẽ quay lại đưa vài thứ, anh giúp em để đồ trên bàn nhé."

"OK, OK." Thôi Âu Ninh cười: "Anh có được nhìn những thứ này không đây?"

Cố Triết Phong vừa bước ra tới cửa thì quay lại, nói: "Có vài thứ anh không nên xem đâu."

Vừa dứt lời, ánh mắt Thôi Âu Ninh bất giác dõi theo từng động tác của Cố Triết Phong, như có một làn sóng điện quét qua toàn thân cậu.

Bên trong, hơi thở dần dần nặng nề hơn, dù trẻ trung nhưng không kiềm được có chút đỏ mặt.

Thôi Âu Ninh khẽ nhắm mắt, đáp: "Gặp lại sau nhé."

Cố Triết Phong liếc nhìn anh đầy ẩn ý, cười nhẹ rồi rời đi.

Thôi Âu Ninh tiếp tục xem chương trình giải trí.

Nhưng lúc này, chỉ có "mắt" anh là đang xem chương trình, còn tâm trí đã hoàn toàn chìm vào trong phòng tắm cùng với Cố Triết Phong.

Ngay khi Thôi Âu Ninh bắt đầu mơ màng thì chuông cửa vang lên kéo anh trở về thực tại. Anh đứng dậy mở cửa, thấy Lưu Khoa Tân mặc bộ đồ công sở chỉnh tề, tay ôm tập tài liệu đứng ngay ngưỡng cửa.

"À, chào Thôi ca, buổi tối vui vẻ."

"Buổi tối vui vẻ, cậu tới đưa tài liệu à?"

"Đúng rồi, sếp không có ở đây sao?"

Thôi Âu Ninh đáp: "Cậu ấy đi tắm rồi."

"À, ra vậy." Lưu Khoa Tân đưa tập tài liệu cho Thôi Âu Ninh: "Vậy phiền Thôi ca chuyển giúp tôi cho sếp nhé, cảm ơn anh."

Thôi Âu Ninh nhận lấy tài liệu, hỏi: "Cậu không vào nghỉ ngơi chút à?"

Lưu Khoa Tân lập tức lắc đầu: "Không, không làm phiền mọi người đâu."

Thôi Âu Ninh nói: "Không sao đâu, nghỉ ngơi một chút có gì đâu mà ngại. Ngồi xuống ăn ít trái cây đi, ngày nào cậu cũng bận rộn cả, tất cả công việc đều giao cho cậu làm hết mà."

Lưu Khoa Tân cười đáp: "Thôi ca, lòng tốt của anh tôi xin nhận, nhưng thật sự tôi không làm phiền đâu, tôi cũng cần về nhà nghỉ ngơi."

Thái độ vội vã của Lưu Khoa Tân khiến Thôi Âu Ninh tò mò: "Không phải chứ, cậu bận lắm sao? Bình thường nhìn cậu đâu có vẻ là người thích về nhà sớm thế?"

Lưu Khoa Tân bị Thôi Âu Ninh hỏi đến mức không còn cách nào, đành nói thật: "Thôi ca, giờ ngủ của sếp là 11 giờ đêm, gần đây anh ấy đổi lịch ngủ, đã chỉnh thời gian lại sớm hơn."

"Đúng vậy, nhưng thế thì sao?"

"Sếp thường có thói quen tắm rửa trong nửa giờ trước khi ngủ, sau đó chỉ cần hong khô tóc là có thể đi ngủ ngay, nhưng giờ còn chưa tới 9 giờ mà đã đi tắm rồi."

"Vậy thì..."

"Vậy thì chứng tỏ anh ấy định đi ngủ trong nửa giờ nữa. Nhưng giờ này mà đi ngủ thì chắc chắn không ngủ được, có lẽ anh ấy định làm một vài chuyện, chẳng hạn như..."

Lưu Khoa Tân hít sâu một hơi: "Làm việc ngoài giờ." =))))

Thôi Âu Ninh sững sờ trước lời giải thích của cậu ta, mở to mắt ngạc nhiên.

Lưu Khoa Tân kính cẩn cúi người: "Nếu giờ mà làm phiền sếp, chắc chắn tôi sẽ tự chuốc lấy rắc rối. Công việc này tuy áp lực nhưng đãi ngộ rất tốt, vì thế tôi thật sự không muốn bị sa thải lúc này. Mong Thôi ca có thể thông cảm cho tôi, cho tôi đường sống."

"Nếu không có gì nữa thì tôi đi trước đây."

Lưu Khoa Tân nhìn Thôi Âu Ninh, Thôi Âu Ninh chỉ biết gật đầu: "Vậy... vậy cậu... đi đi..."

"Cảm ơn Thôi ca, tối nay phải về nghỉ ngơi rồi!"

Lưu Khoa Tân nói rồi nhanh như thỏ chạy mất, Thôi Âu Ninh nhìn bóng lưng cậu ta đi xa, thầm nghĩ:

Thật lợi hại, quanh Cố Triết Phong đúng là toàn những người tài giỏi, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng nhìn ra được quy luật.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.