Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế, Tôi Nổi Tiếng

Chương 75




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong lúc Cố Chiết Phong và Thôi Âu Ninh còn đang vướng vào một cuộc tranh luận ấu trĩ, thì trên mạng đột ngột xuất hiện một từ khóa tìm kiếm gây chấn động, nhanh chóng leo lên vị trí đầu bảng.

Từ khóa tìm kiếm chỉ có năm chữ đơn giản nhưng đầy tính hủy diệt:

#Mạch Cốc Trì mua bán chất *

Hai chữ cuối cùng đối với bất kỳ nghệ sĩ nào cũng là cú đấm chí mạng, và với Mạch Cốc Trì - một ngôi sao trẻ đang nổi - thông tin này nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán xã hội.

Ngay lập tức, mạng xã hội rộ lên những ý kiến sôi nổi:

- "What? Là Mạch Cốc Trì mà mình biết đấy sao?"

- "Chắc chắn là giả! Mạch Mạch đâu phải loại người như thế!"

- "Từ lúc cậu ta mới ra mắt, tôi đã không ưa nổi rồi, đúng là lộ bản chất... Người gì mà nhìn mặt đã thấy chẳng ra gì."

- "Mua bán chất * là trào lưu mới sao? Dạo này nhiều người dính dáng quá."

- "Thật ghê tởm, một nghệ sĩ nổi tiếng làm trò này. Trong fan của anh ta còn biết bao trẻ nhỏ cơ mà."

- "Dựa vào mỗi một tấm ảnh mà kết luận cậu ấy mua bán chất *, có quá qua loa không?"

- "Đừng tự lừa mình dối người nữa, chẳng thấy gì trên bàn kia à? Mọi người sẽ bày bột mì ra bữa tiệc chắc?"

- "Mạch Mạch ưu tú như vậy, chắc chắn là bị ai đó bôi nhọ!"

Giữa lúc các cuộc tranh luận căng thẳng, có người xuất hiện cố gắng đưa ra bằng chứng chứng minh tin đồn là bịa đặt. Nhưng ngay sau đó, chính quyền đã phát đi thông báo chính thức, biến nghi ngờ thành sự thật, đẩy Mạch Cốc Trì vào thế bị chỉ trích nặng nề.

Thông báo này không nhắc thẳng tên anh ta mà chỉ nói rằng cảnh sát vừa phá thành công một vụ án buôn bán chất d* lớn. Trong lời khai của tổ chức bị bắt, họ cho biết đã cung cấp chất cấm cho một số nhân vật, bao gồm cả một nghệ sĩ họ "Mạch". Tuy không đề cập trực tiếp tên của Mạch Cốc Trì, nhưng với họ "Mạch" hiếm thấy và những bức ảnh từ các tài khoản trên mạng, không khó để mọi người liên tưởng đến anh ta.

- "Rác rưởi đúng là rác rưởi!"

- "Diễn xuất dở tệ mà còn hay nhận vai chính. Mạch Cốc Trì, mau cút khỏi làng giải trí đi!"

- "Tôi biết ngay cậu ta lợi dụng mọi thứ vì lợi ích của mình. Sớm muộn gì cũng gặp báo ứng mà thôi."

- "Theo nhân tướng học mà nói, cái trán của Mạch Cốc Trì..."

- "Cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi! Nhanh chóng bắt cậu ta đi, tôi phát ngán mấy tiểu thịt tươi kiểu này rồi!"

- --

"Chỉ là tôi hút thử một chút thôi! Thật sự tôi chỉ thử một chút!" Mạch Cốc Trì cuống quýt giải thích.

"Tôi không ngờ lại bị chụp lại! Tôi chỉ muốn thử, thật sự không nghiện đâu!"

Người quản lý sắc mặt xanh mét: "Thế còn lời khai của họ là sao? Họ khai rằng cậu thường xuyên đến mua hàng ở chỗ họ. Chẳng lẽ cậu còn muốn đầu cơ trục lợi?"

Mạch Cốc Trì bức xúc: "Nói bậy! Tôi mà đầu cơ trục lợi cái đó làm gì! Tôi thiếu tiền lắm sao?"

Người đại diện lạnh lùng: " Có thể trước khi cậu dính vào chất đó cậu nghĩ mình không thiếu, nhưng nếu đã sa vào rồi thì tôi cũng không chắc cậu có thiếu hay không nữa."

"Tôi không nghiện! Thật sự là không! Đúng là tôi có mua chất đó, nhưng không phải cho tôi, mà là cho mẹ tôi!" Mạch Cốc Trì vội vàng thanh minh. "Mẹ tôi... ông biết tình trạng của bà ấy mà. Từ khi cha tôi đưa người phụ nữ khác về nhà, mẹ tôi chưa có một đêm ngủ ngon giấc, tôi chỉ muốn giúp bà ấy vui vẻ chút thôi!"

Người đại diện phớt lờ lời thanh minh của anh ta: "Nói với tôi vô ích, cậu phải tự nghĩ cách làm sao để thay đổi cái nhìn của công chúng về mình."

Mạch Cốc Trì đáp theo phản xạ: "Trước tiên chúng ta nên tìm cách hạ hot search xuống, xóa hết mấy bình luận tiêu cực, rồi sau đó..."

"Cậu đang mơ sao?" Người đại diện cắt ngang, kéo anh trở về thực tại: "Cậu nghĩ mình vẫn là công tử nhà họ Mạch như ngày xưa sao?"

Mạch Cốc Trì sững sờ, không nói nên lời.

Những điều anh không muốn nhớ lại giờ đột nhiên ùa về. Từ một thời gian trước, cha và chú anh - hai chỗ dựa vững chắc nhất - bỗng nhiên bị nhắm đến, cha anh còn bị đẩy khỏi hội đồng quản trị của tập đoàn.

Đánh mất vị thế đã đành, điều đáng sợ hơn là không có cơ hội để phục hồi. Họ tìm đủ mọi mối quan hệ để cứu vãn, nhưng tất cả đều nhận về những lời từ chối lạnh lùng, mà chẳng ai giải thích lý do.

Duy chỉ có chú Chu - người bạn từ lâu của gia đình - là thở dài bảo: "Có người quyền thế đang đè ép nhà cậu, chúng tôi không đấu lại đâu, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời."

Chỉ qua một đêm, Mạch Cốc Trì từ thiếu gia hào môn trở thành một "người bình thường," nhưng ít nhất vẫn còn hào quang của một ngôi sao, khiến hắn lầm tưởng gia đình mình vẫn có thể cung cấp cho hắn sự hỗ trợ vững chắc.

Nhưng giờ đây, cha hắn chỉ biết uống rượu giải sầu, chú hắn liên tục hỏi vay tiền, còn mẹ hắn ngày nào cũng cắm đầu vào mạt chược...

Bất giác, Mạch Cốc Trì nhớ ra tất cả những điều đó.

Nếu không phải do biến cố này, hắn đã chẳng cần phải ăn nói khép nép với người đại diện như vậy.

Đành vậy, kẻ thức thời mới là người khôn ngoan.

Mạch Cốc Trì cắn chặt môi, không cam lòng hỏi: "Thế... anh nói đi, bây giờ tôi phải làm gì?"

Người đại diện bình thản đáp: "Không phải "chúng ta" phải làm gì, mà là "cậu" phải làm gì."

Câu nói của người đại diện khiến Mạch Cốc Trì linh cảm có chuyện không lành. Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của người đại diện mấy ngày nay, hắn có chút hoảng hốt: "Ý anh là gì?"

"Ý trên mặt chữ." Người đại diện nhún vai: "Có một chuyện tôi quên thông báo cho cậu, hợp đồng của cậu đã hết hạn và công ty không có ý định gia hạn. Cậu hãy tự thu xếp dọn dẹp đồ đạc đi. Căn hộ này là công ty cấp cho cậu, phiền cậu dọn ra trước cuối tháng này. Hôm nay tôi đến là để thông báo trực tiếp với cậu điều đó."

"Anh điên rồi sao! Muốn chấm dứt hợp đồng với tôi ư?" Mạch Cốc Trì không thể tin được, thốt lên: "Bây giờ cái tên của tôi là cả một thương hiệu đấy! Anh biết tôi có bao nhiêu fan không? Họ chỉ cần mỗi người phun một ngụm nước bọt là đã có thể làm ngập cả công ty của anh rồi!"

Người đại diện vẫn không lay chuyển: "Đây là quyết định của ông chủ, cậu có thể trực tiếp trao đổi với ông ấy."

Mạch Cốc Trì lấy điện thoại ra: "Tôi sẽ tự nói chuyện với ông ấy."

Hắn gọi đến số của ông chủ, nhưng đáng tiếc, ngay cả một tiếng chuông "tút" cũng không có, chỉ nghe giọng nữ lạnh lùng từ tổng đài: "Đối phương hiện không thể kết nối, xin vui lòng gọi lại sau."

Hắn gọi ba lần, lần nào cũng nhận được kết quả giống nhau.

Mạch Cốc Trì cau mày, giọng đầy tức giận: "Ông ta chặn tôi rồi à?"

Người đại diện không khẳng định cũng không phủ nhận: "Tôi không rõ."

Nhưng việc không phủ nhận cũng đồng nghĩa với một lời xác nhận ngầm.

Mạch Cốc Trì tức giận quát lên: "Các người không còn chút nhân tính nào sao? Tôi đã kiếm cho công ty các người bao nhiêu tiền rồi! Bây giờ tôi gặp chuyện thì các người muốn đá tôi luôn à?"

Người đại diện lạnh lùng đáp: " Cậu Mạch, chú ý lời lẽ của cậu. Tình hình hiện tại cho thấy hành vi của cậu đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công ty. Chúng tôi chưa truy cứu trách nhiệm của cậu là đã nể tình lắm rồi."

"Chuyện này có thể giải quyết mà!"

"Hút chất cấm là giới hạn, không thể dính tới." Người đại diện bình thản nói, giọng hơi mềm mỏng hơn: "Ông chủ nói, dù cậu chỉ ngửi qua thì cũng đã là sai. Đã sai thì che giấu hay giải thích đều vô ích. Cách tốt nhất là cậu nên thành khẩn nhận lỗi."

"Các người đang chơi chữ với tôi à?"

"Đây không phải là trò chơi chữ, mà là lời khuyên chân thành từ một đồng nghiệp cũ."

Mạch Cốc Trì giận dữ không nói nên lời, giơ điện thoại ném mạnh vào mặt người đại diện.

Chiếc điện thoại đập trúng xương gò má của người đại diện, lập tức sưng đỏ lên một mảng lớn.

Người đại diện ôm lấy mặt, kinh ngạc nhìn hắn: "Cậu có bị điên không?"

Mạch Cốc Trì trừng mắt, phun một câu: "Đồ lòng lang dạ sói, mày còn may đấy, may tao còn chưa đập chết mày!"

Người đại diện bị ném đến mức mắt ngấn lệ, không còn chút tâm trạng nào để đôi co thêm với Mạch Cốc Trì nữa. Che mặt lại, người đại diện cười lạnh lùng: "Được, được lắm, giỏi đấy. Cứ từ từ mà ở đây chờ, nhìn xem chính mình thành rác rưởi thế nào, rồi bị mọi người chửi rủa cho nát tươm."

Nói xong, người đại diện cầm áo khoác từ giá treo lên rồi rời khỏi, để lại Mạch Cốc Trì đang phẫn nộ một mình.

Đứng ngẩn người một lúc, Mạch Cốc Trì quyết định mình không thể ngồi chờ bị hạ bệ như thế này. Nghĩ đến chuyện Hà Vi Phượng ngồi chờ mà không xử lý, rồi bị Thường Sâm chèn ép đến mức không thể ngóc đầu lên, hắn biết mình phải chủ động hành động, giải quyết vấn đề.

Nghĩ vậy, Mạch Cốc Trì bước đến chỗ điện thoại rơi, định nhặt lên. May mắn thay, chiếc điện thoại vẫn còn nguyên vẹn, không hề trầy xước dù đã bị đập vào mặt người đại diện và rơi xuống đất.

Vừa cầm điện thoại lên, hắn nhận được cuộc gọi từ chú của mình.

Trong lòng Mạch Cốc Trì thấy ấm áp.

Chắc là chú đã biết chuyện hắn bị mắng trên hot search nên gọi tới để an ủi.

Chú của hắn rất giỏi ngoại giao, rất rành rẽ trong mấy chuyện thế này. Nếu chú ra tay, chắc chắn sẽ giúp được hắn không ít.

Nghĩ vậy, tâm trạng của Mạch Cốc Trì tốt hơn hẳn, hắn trả lời điện thoại với giọng nhẹ nhàng: "Alo? Chú?"

Người đàn ông cũng ngạc nhiên khi nghe giọng Mạch Cốc Trì hôm nay lại dịu dàng đến thế, ông khựng lại một chút rồi mới đáp: "À Cốc Trì, là ta đây, chú của con."

"Chú, có chuyện gì sao?"

Người đàn ông cân nhắc thấy Mạch Cốc Trì đang vui, quyết định nói thẳng: "À, Cốc Trì à, nghe nói dạo này con vừa nhận được khoản thù lao từ phim mới, đúng không?"

Vừa nghe đến chuyện tiền bạc, Mạch Cốc Trì cảm thấy có điềm xấu, giọng nói cũng lạnh đi một chút: "Chú nói vậy là có ý gì?"

Người đàn ông cười gượng: "À thì, là thế này, lần trước con cho chú mượn 100 vạn, nhưng vì lo mấy mối quan hệ tốn kém quá, số tiền đó đã xài hết. Nên ta muốn hỏi, nếu con đang dư dả, có thể cho chú mượn thêm chút nữa không?"

Mạch Cốc Trì không thể nín cười được nữa: "Thì ra chú gọi chỉ để vay tiền?"

Người đàn ông hơi sững người, thấy mình có phần hơi lỗ mãng, liền nói thêm: "À, tiện thể chúc mừng phim mới của con sắp chiếu nữa. Khi nào ra mắt, chú sẽ đưa ba mẹ con đi xem, không dắt theo cái người mà con ghét nhất đâu, yên tâm."

Rõ ràng chú không hề quan tâm gì đến hắn! Ông ta chỉ đến để vay tiền!

Mạch Cốc Trì nổi giận đùng đùng, hét vào điện thoại: "Biến đi!!!"

Sau đó, không tắt cuộc gọi mà hắn ném luôn điện thoại vào tường.

Chiếc điện thoại vỡ tan thành từng mảnh, màn hình lóe lên một tia sáng cuối cùng rồi vụt tắt, tối đen như chính tâm trạng của Mạch Cốc Trì lúc này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.