(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"… Siêu thoại và các đề tài liên quan đều giảm hẳn, coi như là một chuyện tốt." Vương Kha vừa lật báo cáo chỉ số mua từ phía chính phủ vừa lẩm bẩm: "Chỉ là vẫn còn một số người chẳng rõ đầu óc để đâu, cứ mãi thêu dệt chuyện này."
Vương Kha tức giận nói: "Khi người ta tung tin đồn ra, ai nấy đều nhốn nháo kích động, giờ đã làm sáng tỏ rõ ràng, chứng cứ cũng đưa ra rồi, vậy mà lại lựa chọn quên đi như chưa có chuyện gì."
Lúc này, họ vừa quay xong một cảnh và đang nghỉ ngơi dưới tán cây, Trần Hoành Ba cầm kịch bản phe phẩy cho mát rồi nói: "Được rồi, dần rồi sẽ quen thôi, trong giới này có nhiều chuyện lắm, có người chẳng quan tâm sự thật, chỉ muốn chờ xem ngươi bị cười chê mà thôi."
Vương Kha lướt một cái trên Weibo rồi bực bội nói: "Nhưng mà mấy lời này quá khó nghe đi, cái gì mà ‘Thôi Âu Ninh định đóng phim đồng tính? Thật không đây, người chuyên bán PG lại mang chính mình đi đóng phim bán PG * sao?’ Ngươi nghe xem, đây là lời người nói được sao?"
*PG? tui chỉ biết nó là 1 từ có nghĩa chửi khá là tục tĩu, nhưng biết nên dùng từ gì ở đây
Trần Hoành Ba vẫy tay với Vương Kha: "Đưa tôi xem nào."
Anh vừa cầm điện thoại, không cẩn thận vuốt một cái, giao diện liền làm mới, bỗng nhảy ra dòng thông báo Tài khoản Weibo này đã bị xóa do vi phạm quy định, truyền bá thông tin xấu.
Trần Hoành Ba ngạc nhiên nói: "Ủa? Bị xóa rồi?"
Vương Kha tò mò ghé sát lại xem, thử làm mới, quả nhiên là đã bị xóa: "Sao lại đột nhiên bị xóa nhỉ? Người này tuy nói quá đáng, nhưng cũng chưa đến mức phải chính phủ ra tay xóa Weibo đi."
Trần Hoành Ba chớp chớp mắt, liếc nhìn Cố Chiết Phong – người đang ngồi bên cạnh Thôi Âu Ninh trầm mặc nói: “Vừa rồi là cậu ta ra ngoài gọi điện thoại.”
Theo ánh mắt của Trần Hoành Ba, Vương Kha nhìn thấy Cố Chiết Phong, lập tức hiểu ra.
Quả thật, quyền lực của tư bản đúng là lớn.
Lúc này, Thôi Âu Ninh đang ngủ gật dưới tán cây, Cố Chiết Phong ngồi dịch lại gần, nhẹ nhàng đưa đầu Thôi Âu Ninh dựa vào vai mình. Sau đó, anh đưa một tay vòng ra sau đầu Thôi Âu Ninh, nhẹ nhàng đặt tay lên mắt hắn để che đi ánh nắng chói chang.
Vương Kha lúc này còn chưa biết rõ mối quan hệ thật sự giữa Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong, chỉ nghĩ hai người họ là anh em tốt, nhưng khi thấy cảnh này cũng phải ghen tị: “Không phải chứ, hai người họ như thế này, còn cần tìm bạn gái sao? Họ như vậy là quá hợp rồi.”
Trần Hoành Ba bị một màn tình cảm bất ngờ này làm cho ngượng ngùng, bực tức nói: “ Làm cái gì vậy, không cảm thấy mệt sao?”
Vương Kha cũng cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng thấy Trần Hoành Ba tức giận thì lại vui vẻ: “ Anh đang ghen tị à?”
Sau một tuần, ảnh tạo hình đã được chọn được phong cách, do điều kiện nơi quay bị hạn chế, các diễn viên được yêu cầu di chuyển đến căn cứ chụp ảnh tạo hình.
Trần Hoành Ba sắp xếp cho từng người một cách cẩn thận, cố gắng phân chia các nhóm để tránh lộn xộn. Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong, là diễn viên chính, hiểu chuyện, tự sắp xếp lịch trình cho mình ngay trong ngày đầu tiên.
Sáng sớm lúc 8 giờ Vương Kha đã đến tìm Thôi Âu Ninh, gõ cửa nhưng không thấy ai ở trong phòng. Cô lập tức chạy qua gõ cửa phòng đối diện của Cố Chiết Phong, đúng như dự đoán, khi Cố Chiết Phong mở cửa, Vương Kha thấy Thôi Âu Ninh đang ngồi vắt chân đọc sách trong phòng khách.
Vương Kha lễ phép chào Cố Chiết Phong: "Chào buổi sáng, Cố lão sư. Tôi đến tìm Thôi ca."
Cố Chiết Phong nhường đường cho cô: "Ừm, chào buổi sáng, vào đi."
Vương Kha không phải lần đầu đến đây, cô bước vào rồi thấy Cố Chiết Phong quay lại bàn ăn tiếp tục dùng bữa. Cô nhanh chóng đi đến bên Thôi Âu Ninh, thì thầm oán trách: "Thôi ca, sao anh cứ ở mãi chỗ thầy Cố thế?"
Thôi Âu Ninh khẽ liếc Vương Kha qua trang sách: "Chẳng lẽ em muốn anh đi ở chung với Trần Hoành Ba sao?"
Vương Kha lén nhìn Cố Chiết Phong, rồi nhỏ giọng nói: "Không phải, chỉ là anh cứ ở đây, mỗi lần em nói chuyện với anh đều phải giữ ý tứ, sợ làm ồn, thấy hơi mệt."
Thôi Âu Ninh nghi hoặc nhìn cô: "Em đến tìm anh nhiều lần lắm sao?"
Vương Kha đáp: "Em là trợ lý của anh, tất nhiên là sẽ nhiều rồi."
Thôi Âu Ninh nghiêm túc nói: “Anh đề nghị em từ giờ nên giảm bớt tần suất tìm anh đi, mỗi lần em tìm đều chẳng có việc gì tốt cả.”
Vương Kha: …
Thôi Âu Ninh trấn an: “Ngoài ra, không cần sợ Cố Chiết Phong. Người trẻ tuổi thì nên can đảm một chút, Cố Chiết Phong không hứng thú với em đâu.”
— Em ấy chỉ hứng thú với anh mà thôi.
Vương Kha câm nín nhìn Thôi Âu Ninh: Cảm ơn, em đã được an ủi rồi.
*Dứt khoát đổi xưng hô của cô trợ lý nhỏ luôn, Ninh Ninh nhà mình cũng thân thiện mà:)))))
Lâu nay, Vương Kha cũng quen với cách nói chuyện của Thôi Âu Ninh, cảm giác khó nói gì trong chốc lát cũng trôi qua. Cô quay đầu nhìn lại và thấy trên ghế sofa có hai chiếc túi đen, nhưng vì túi khá xẹp nên không rõ bên trong có đồ hay không.
Vương Kha hỏi: “Đúng rồi, nói chuyện chính đi. Hôm nay phải ra ngoài chụp ảnh tạo hình, anh đã chuẩn bị đồ đạc xong chưa?”
Thôi Âu Ninh lại nhìn cô vẻ ngạc nhiên: “Chụp ảnh tạo hình, có gì cần chuẩn bị sao? Quần áo à?”
Vương Kha đáp: “Quần áo không cần đâu, tổ đạo cụ sẽ mang qua.”
Thôi Âu Ninh nghĩ ngợi: “Đồ trang điểm? Anh cũng không có đâu.”
Vương Kha không nói nên lời: “Anh không cần phải giành việc của chuyên viên trang điểm chứ.”
Thôi Âu Ninh nói: “Vậy anh cần chuẩn bị gì, chẳng phải chỉ cần mang bản thân là được sao?”
Vương Kha đáp: “Không phải, là mấy đồ dùng sinh hoạt linh tinh ấy.”
Thôi Âu Ninh khó hiểu: “Hôm nay chỉ chụp mỗi anh và Cố Chiết Phong, không đến một ngày là xong, chiều là về rồi, cần gì mấy đồ dùng sinh hoạt?”
Vương Kha tức giận nói: “Hôm nay anh phải ngồi máy bay đấy, anh là minh tinh, anh không sợ bản thân bị nhận ra sao?”
Thôi Âu Ninh suy nghĩ, quả thật là chưa chuẩn bị gì cả…
Trước đây, tuy Thôi Âu Ninh không phải là người không nổi tiếng, nhưng thường không có truyền thông hay fan nào rảnh rỗi đến mức tìm hiểu lịch trình bay của anh chỉ để gặp mặt, vì dù có gặp cũng không gây chú ý.
Vương Kha nói: “Anh có muốn mang kính râm không? Mũ thì sao? Dạo này nắng lớn như thế, kem chống nắng cũng nên mang, rồi còn khẩu trang nữa, nên mang hai cái, một cái dùng sau khi xuống máy bay, cái khác phòng bị mất. Còn có...”
“Dừng, dừng.” Thôi Âu Ninh ngắt lời: “Kem chống nắng thì có thể hiểu, nhưng còn kính râm, mũ, khẩu trang… Để làm gì? Đi cướp bóc à?”
Vương Kha nói: “Anh cần cải trang che giấu thân phận của mình mà!”
Thôi Âu Ninh đáp: “Fans biết anh đi máy bay không?”
“Biết chứ.”
“Vậy mọi người cũng đều biết anh là Thôi Âu Ninh?”
“Đương nhiên.”
“Vậy lát nữa chắc chắn sẽ có fan tìm thấy anh tại sân bay.”
“Chắc chắn.”
Thôi Âu Ninh nói: “Vậy mang mấy thứ kia có ý nghĩa gì? Dù sao họ cũng nhận ra anh, còn che chắn chỉ thêm khó chịu.”
Vương Kha cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng có lý.
Tuy nhiên, khi nói đến lý lẽ, Vương Kha cảm thấy suốt đời này có lẽ cô cũng không thể tranh luận thắng được Thôi Âu Ninh, nên đành nhượng bộ: “Thôi được, không muốn mang thì đừng mang.”
Cô quay sang thấy Cố Chiết Phong đang dùng bữa, liền hỏi: “Cố lão sư, đồ đạc của thầy đã chuẩn bị xong chưa? Có cần em hỗ trợ gì không?”
Cố Chiết Phong cũng có trợ lý, nhưng người này lại ít xuất hiện. Lần này anh xin nghỉ hai ngày về nhà cũng không ai hay biết, Vương Kha giờ mới nhớ ra là hiện tại anh không có trợ lý đi cùng.
Cố Chiết Phong ăn miếng bánh mì cuối cùng trên dĩa, nhẹ nhàng lau khóe miệng rồi nói: “Không cần, Lưu Khoa Tân sẽ chuẩn bị mọi thứ và gặp chúng ta trên xe.”
Anh nhìn đồng hồ, đứng dậy, bộ quần tây may đo hoàn hảo tôn lên đôi chân dài thẳng tắp: “Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
Dưới đây là phiên bản đã sắp xếp lại từ ngữ cho đoạn truyện của bạn:
Thôi Âu Ninh lười biếng “Ừ” một tiếng, đọc xong trang sách rồi mới chậm rãi đứng dậy.
Anh kẹp trang sách vào và ném cuốn sách lên quầy bar*. Cố Chiết Phong tiến lại gần, chỉnh lại cổ áo cho anh một cách chỉn chu.
Quầy bar ở nhà bếp
Cử chỉ này của Cố Chiết Phong thật nhẹ nhàng và tự nhiên, đến mức Vương Kha ra đến cửa mới bừng tỉnh, cảm thấy có gì đó không đúng.
Trời ạ?! Trong lòng cô, Cố Chiết Phong vẫn luôn là một ảnh đế lạnh lùng, bá đạo, thế mà vừa rồi lại giống như một "người chồng nhỏ" ân cần chỉnh cổ áo cho Thôi Âu Ninh???
Trước đó là cho Thôi Âu Ninh tựa vào vai, rồi còn chắn nắng cho anh, bây giờ lại giúp chỉnh cổ áo, hai người thường xuyên ở cùng một phòng, kể từ khi nhập đoàn phim, đủ loại tương tác giữa họ…
Vương Kha cảm thấy mình không chịu nổi nữa rồi.
Cô rất thích cặp đôi trong bộ phim quân sự này, và khi đứng ngoài quan sát quá trình quay, cô càng đắm chìm vào câu chuyện tình yêu của hai nam chính đến mức không thể tự kiềm chế.
Nhưng trước đó cô chưa từng nghĩ rằng, cặp đôi trong phim lại có thể "xuyên" ra ngoài đời thực!
Vương Kha bị chính suy nghĩ bất ngờ này làm cho giật mình đến mức suốt đoạn đường đều trong trạng thái mơ màng, đầu óc bay bổng đủ loại kịch bản nhỏ, vài lần còn suýt ngã, may mà có nhân viên bên cạnh kéo lại mới tỉnh táo ra được.
Máy bay đáp xuống Cửu Long, Thôi Âu Ninh bước xuống cùng Cố Chiết Phong. Vương Kha đi phía sau, nhìn bóng lưng hai người trông thật hài hòa, đầu óc cô đầy những câu hỏi:
Có phải là thật không? Trời ơi! Muốn hỏi quá!
Họ thật sự đang yêu nhau sao?
Ai sẽ là công, ai là thụ đây!?
Liệu với tính cách của cả hai, khi yêu nhau có xảy ra mâu thuẫn không? Nếu là Cố lão sư, chắc anh ấy sẽ tức đến chết mất vì Thôi ca!
A, Thôi ca nhất định phải là công rồi, một idol mạnh mẽ như anh sao có thể làm thụ được!
Nhưng Cố lão sư trông cũng rất có dáng công, ôi trời ơi!
Một ảnh đế cao lãnh bá đạo kết hợp với một idol nhỏ tinh nghịch, thật sự đáng yêu quá đi!
Khi đoàn người vừa bước ra khỏi cổng sân bay, một luồng nhiệt nóng ập vào, tiếng reo hò vang dội khắp sân bay:
"Cố Chiết Phong! Cố Chiết Phong! Cố Chiết Phong!"
“Aaa! Cố ảnh đế!! Đúng là Cố ảnh đế thật kìa!!!”
"Cố Chiết Phong, em yêu anh!!"
"Cố Chiết Phong đẹp trai quá!!!!"
"Cố Chiết Phong!! Cố Chiết Phong!! Nhìn em đi!! Cố Chiết Phong!!!!!”
Giữa vô vàn tiếng gọi tên Cố Chiết Phong, thỉnh thoảng lại có vài giọng khác vang lên:
"Thôi Âu Ninh! Thôi Âu Ninh!"
"Thôi Âu Ninh, em thích anh!!"
"Thôi Âu Ninh!!!!"
So với tiếng reo hò gọi tên Cố Chiết Phong, âm thanh gọi Thôi Âu Ninh thật sự có vẻ nhỏ hơn nhiều.
Vô số máy ảnh hướng về phía đoàn người chụp liên tục, tiếng "tách tách" vang lên không ngớt. Thôi Âu Ninh không phải lần đầu tiên thấy fan hâm mộ cuồng nhiệt, nhưng đây là lần đầu anh thấy nhiều fan tụ tập tại cổng sân bay đến vậy. Đặc biệt là những đợt đèn flash liên tục, gần như làm anh cảm giác như có thể bị lóa mắt giữa ban ngày.
Thôi Âu Ninh học theo Cố Chiết Phong, mỉm cười gật đầu chào fan một cách lịch sự, nhưng nụ cười ấy dần dần lại có chút gượng gạo.
"Làm thần tượng mệt thật đấy... Thôi thì an ân ổn ổn làm một diễn viên bình thường vẫn tốt hơn."
Nhân viên công tác hướng dẫn fan đi về khu vực ít người để đảm bảo lối đi không bị chặn. Thôi Âu Ninh vừa lịch sự chào hỏi, vừa khéo léo từ chối yêu cầu xin chữ ký của fan.
Cố Chiết Phong cũng vậy, không hề ký tên, anh cùng Thôi Âu Ninh tiến lui nhịp nhàng — thật ra chủ yếu là do Thôi Âu Ninh lười.
Cả nhóm tiến về phía cửa, khi chuẩn bị quay lại để chào tạm biệt fan, Thôi Âu Ninh đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn:
"Thôi Âu Ninh!"
Tiếng gọi quá lớn làm anh theo phản xạ quay lại nhìn.
Một vật gì đó đã bị ném về phía anh.
Thôi Âu Ninh theo bản năng định né tránh, nhưng người ném dùng quá nhiều lực, tốc độ quá nhanh, nếu anh tránh, đồ vật đó sẽ rơi trúng Cố Chiết Phong.
Vì vậy, Thôi Âu Ninh quyết định đứng yên.
"Phập!"
Một quả trứng thối vỡ tan trên đầu Thôi Âu Ninh.
Lòng đỏ và lòng trắng trứng dính nhớp nháp trên tóc anh, tỏa ra một mùi hôi tanh nồng nặc.
Một giọng nói phẫn nộ vang lên: "Thôi Âu Ninh! Đồ bán PG* khốn kiếp!"
- --------------
Ê!!! Này, giờ tui nghĩ bán PG nghĩa là bán râ/m á!!!!!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");