(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Chiết Phong hơi cúi đầu, trong ánh sáng mờ tối, Thôi Âu Ninh có thể mơ hồ thấy mặt cậu hơi ửng hồng. Từ góc độ của Thôi Âu Ninh nhìn qua, có vẻ như môi Cố Chiết Phong còn hơi mím lại, trông thật ngây thơ và chất phác.
Thôi Âu Ninh không nghĩ rằng từ này lại có ngày được dùng để miêu tả Cố Chiết Phong. Anh cố gắng kiềm chế sự hứng thú trong lòng, nhẹ nhàng ôm Cố Chiết Phong và hỏi: "Có muốn về nhà không?"
Anh không muốn để những người khác thấy Cố Chiết Phong trong trạng thái này.
Cố Chiết Phong suy nghĩ một chút, rồi mạnh gật đầu: "Vâng, được, chúng ta về nhà ạ."
Thôi Âu Ninh mỉm cười, đứng dậy đi đến bên Trần Hoành Ba và Vương Lập Ba. Hai người này cũng biết đại khái anh muốn nói gì, nên ghé tai lại nghe.
"Trần đạo, Vương ca, Chiết Phong vừa mới uống hơi nhiều, có chút mệt. Chúng tôi xin phép về trước."
Vương Lập Ba nói: "Về sớm làm gì? Chơi một chút rồi đi, cậu cũng lên hát một bài đi."
Thôi Âu Ninh từ chối: "Không được đâu."
"Đừng khách khí như vậy, cậu debut là ca sĩ, hát chắc chắn rất hay."
"Không có không có, hơn nữa Cố Chiết Phong say, trên sô pha cũng không thoải mái, tốt hơn là đưa cậu ấy về trước."
Thôi Âu Ninh không phải từ chối vì khách khí với Vương Lập Ba. Sau khi tham gia chương trình 《Tuổi trẻ chúng ta》, hắn thấy mình nhảy còn có thể đạt tiêu chuẩn, nhưng hát thì lại không ổn. Nghe nói khi thu âm, âm thanh của cậu khiến người ta suýt khóc, và ngày phát sóng trực tiếp, anh còn phải nhờ người khác hỗ trợ thu âm.
Nhìn Cố Chiết Phong đang nửa dựa vào sô pha, híp mắt trông thật say, Thôi Âu Ninh chỉ có thể nói: "Vậy thì, các cậu cẩn thận một chút nhé."
Trần Hoành Ba nhìn anh với vẻ không hài lòng: "Cố Chiết Phong mệt mỏi cần nghỉ ngơi, cậu đi theo làm gì? Không có cậu thì hắn không thể tự đi được sao?"
Có lẽ do có chút men say, Trần Hoành Ba nói chuyện có phần châm chọc hơn bình thường: "Ngồi xuống đi, để Cố Chiết Phong tự lo cho mình."
Thôi Âu Ninh cười nói: "Đừng mà, cậu ấy uống say như vậy, thật sự không dễ đi. Tôi sẽ đưa cậu ấy về trước đã."
Trần Hoành Ba cười lạnh một tiếng: "Sao thế? Cậu đưa cậu ta về phòng mình rồi còn ra ngoài sao?"
Câu này nghe có vẻ mờ ám, Vương Lập Ba không hiểu ý của Trần Hoành Ba, bởi vì ý của Trần Hoành Ba là nói Thôi Âu Ninh chăm sóc Cố Chiết Phong, liền nhanh chóng hòa giải: "Không có gì, không có gì. Chỉ cần sắp xếp cho Cố lão sư ổn thỏa là được, không cần tốn nhiều thời gian."
Trần Hoành Ba bĩu môi, Vương Lập Ba không hiểu, nhưng Thôi Âu Ninh thì có thể hiểu.
Dù đã hiểu, nhưng Thôi Âu Ninh chỉ có thể làm như không hiểu: "Không sao, trước nhìn xem đã, tôi sẽ đưa cậu ấy về rồi tính tiếp."
Bọn họ cũng không quá thân thiết, chỉ là đồng nghiệp trong công việc, nên Thôi Âu Ninh nói vậy, Trần Hoành Ba không tỏ thái độ gì, Vương Lập Ba cũng chỉ có thể tiếp tục nói: "Vậy hai người trên đường cẩn thận nhé, có cần tôi đi cùng không?"
"Không cần, một tôi mình có thể."
Thôi Âu Ninh lại trò chuyện vài câu với Cúc Đức Đào, nhưng chưa kịp nói hết câu thì thấy Cung Trực buông nhạc cụ xuống, phó đạo diễn hưng phấn cầm lấy mic và hô lớn: "Cố lão sư! Đến hát một bài đi! Tôi đã cố ý chọn bài hát cho cậu rồi!"
Khúc nhạc dạo chậm rãi vang lên, trên màn hình xuất hiện hai chữ to: 《Mãnh Liệt》. Hai chữ này do chính Cố Chiết Phong viết, từng nét bút đều lộ ra cảm xúc của cậu lúc đó.
Trên sô pha, Cố Chiết Phong dường như nghe được giai điệu quen thuộc, từ từ mở mắt.
Phó đạo diễn tiến đến trước mặt Cố Chiết Phong, đưa mic cho cậu: "Cố lão sư! Nào hát một bài đi! Tôi rất muốn nghe cậu hát trực tiếp!"
Cố Chiết Phong phản ứng dường như đã dần hồi phục, cậu dừng một chút rồi tiếp nhận mic, từ từ đứng dậy.
Do không có Thôi Âu Ninh bên cạnh, không khí xung quanh cậu trở nên lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra hơi thở "đừng đến gần", khuôn mặt không biểu cảm nhưng lại khiến người khác vừa kinh diễm vừa sợ hãi.
Kinh diễm bởi vì vẻ ngoài hoàn mỹ của cậu, và sợ hãi vì khí chất khó có thể tiếp cận.
Cố Chiết Phong bước tới bàn đá cẩm thạch, từ từ dựa vào đó. Cậu bước chân vững vàng, dáng người đĩnh đạc, nếu không phải có chút lười nhác khi dựa vào, hoàn toàn không thể nhìn ra chút say xỉn nào.
Lúc này, khúc nhạc dạo đã kết thúc, Cố Chiết Phong giơ mic lên, âm thanh trong trẻo phá vỡ không khí hỗn loạn của KTV, vang vọng vào tai mọi người.
Cùng với Thôi Âu Ninh trong lòng, cậu cất giọng hát:
Áo gió của anh / vẫn luôn lưu lại nơi này của em.
Tuy rằng anh giống như / đã sớm quên.
Ngẫu nhiên em đem nó lấy ra,
Mặc trên người / tìm kiếm hơi thở của anh.
Hôm nay bên tai có gió / giống như anh,
Ngôi sao lập loè / vân không nguyệt ẩn.
Vạn vật trong mắt em / sở hữu vẻ đẹp giống như anh...
Bởi vì mang theo vài phần men say, Cố Chiết Phong hát bài này có phần lười biếng hơn thường ngày.
Nhưng sự thay đổi chủ yếu không nằm ở cách hát của Cố Chiết Phong, mà là cảm xúc mà cậu truyền tải ra.
Khi thu âm bài hát này, từng câu từng chữ đều chan chứa tình yêu, và giọng hát của cậu khi đó đầy nỗi khổ đau.
Nhưng hiện tại, khi hát trong KTV, cảm xúc mà Cố Chiết Phong truyền tải hoàn toàn khác biệt.
Cảm giác khác biệt đó là gì?
Hơi say, phó đạo diễn gãi gãi đầu.
À! Là vị ngọt của ba cân mật ong, trong đó ngọt ngào khiến người ta nhanh chóng cảm thấy ngán.
Thật là một tình yêu không thể hiểu nổi!
Cố Chiết Phong hát rất dễ nghe.
Mặc dù cậu có thể không đủ chuyên nghiệp, đôi khi hơi thở có thể không theo kịp, và chuyển âm có chút không tự nhiên, nhưng cậu là một thiên tài bẩm sinh trong việc truyền tải cảm xúc. Dường như cậu luôn có một loại ma lực có thể mở ra trong lòng người khác, khiến cho mọi giác quan đều theo cảm xúc của cậu mà dao động.
Lười biếng, Cát Ưu nằm dài trên sô pha, Trần Hoành Ba nhấp một ngụm rượu, không nhịn được thốt lên: "Cái gì mà ngoạn ý nhi*, bài này nghe xong nhiều biến đổi quá, lần đầu tiên nghe mà tôi tưởng đang nghe chuyện yêu đương."
*là gì, mình cũng không hiểu ý từ này ấy.
Dường như tiếng nói của Trần Hoành Ba đã đánh thức Cố Chiết Phong. Khi nhạc dạo kết thúc, cậu buông mic xuống, một tay chống lên bàn, xoay người nhìn về phía sô pha.
Ánh mắt cậu mơ màng tìm kiếm trên sô pha, rồi dừng lại trên khuôn mặt của Thôi Âu Ninh.
Cậu không thể rời mắt đi.
Thôi Âu Ninh cũng không biết mình đang khẩn trương vì điều gì. Anh nhìn Cố Chiết Phong nâng microphone lên, lưng quay về phía màn hình và cất giọng hát lên với những ca từ:
"Tôi yêu người như biển sâu mãnh liệt, giây phút tưởng niệm tựa lửa đốt cháy cốt cách của tôi. Tôi tự nhận thiên tính tiêu sái, lại trói buộc bởi lồng bằng sắt. Tôi dùng hết sức lực rốt cuộc xác nhận, tôi yêu người, so với yêu chính mình càng nhiều hơn."
Cố Chiết Phong đã sửa đổi ca từ.
Nguyên bản ca từ là: "Chờ đến khi trời đốt ta thành tro, ta yêu chính mình so với yêu người càng nhiều hơn."
Nhưng hắn đã thay đổi thành: "Ta dùng hết sức lực rốt cuộc xác nhận, ta yêu người, so với yêu chính mình càng nhiều hơn."
Điều này cho thấy một thông điệp hoàn toàn khác.
Thôi Âu Ninh dùng hết sức lực để kiềm chế bản thân không lao về phía Cố Chiết Phong, nhưng anh lại không thể kìm được việc nhìn thẳng vào mắt Cố Chiết Phong.
Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, trong thế giới này, mọi thứ khác đều biến mất.
Anh không động đậy, nhưng Cố Chiết Phong thì lại tiến lại gần.
Cậu cầm microphone nhưng không hát, chỉ làm nhạc đệm cho mình. Cậu vòng qua bàn đá cẩm thạch, tiến tới trước mặt Thôi Âu Ninh.
Ánh mắt đầu tiên của cậu dừng lại ở Cúc Đức Đào, người ngồi song song với Thôi Âu Ninh. Hai người ngồi gần nhau, cánh tay áo quần chạm vào nhau.
Cố Chiết Phong nhìn xuống nói: "Anh, ngồi cách xa một chút."
Cúc Đức Đào vẻ mặt mờ mịt, nhìn qua nhìn lại, thấy Thôi Âu Ninh đang chăm chú nhìn Cố Chiết Phong, còn Cố Chiết Phong thì nhìn Thôi Âu Ninh. Trần Hoành Ba và Vương Lập Ba cũng đều ngạc nhiên, chỉ có thể thử di chuyển về bên cạnh.
Nhưng Cố Chiết Phong rất nghiêm khắc, không hề lay chuyển: "Lại xa thêm một chút."
Cúc Đức Đào vẫn mờ mịt đứng dậy, đi đến bên phó đạo diễn, kéo một cái ghế bar ngồi xuống: "Tôi ngồi đây được không?"
Cố Chiết Phong không biết có hài lòng hay không, dù sao cậu cũng không đáp lại, chỉ bình tĩnh nhìn Thôi Âu Ninh.
Cố Chiết Phong giơ microphone lên, cúi đầu nói: "Thôi Âu Ninh."
Thôi Âu Ninh nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.
Cố Chiết Phong đột nhiên cúi eo, tay chống lên sô pha, đẩy Thôi Âu Ninh ra một chỗ. Theo động tác của cậu, microphone va vào nút thắt quần áo, phát ra một tiếng chói tai.
Trần Hoành Ba che lỗ tai nhảy dựng lên: "Cố Chiết Phong, sao cậu không hát mà lại làm ồn thế này!"
Cố Chiết Phong không thèm để ý đến Trần Hoành Ba, chỉ giơ microphone lên và nói: "Thôi Âu Ninh, anh nghe này."
"Ừm?"
"Sau này đừng có ngồi gần người khác như vậy, bất kể nam hay nữ."
Thôi Âu Ninh sửng sốt. Anh không nghĩ Cố Chiết Phong sẽ nói như vậy, lời này tựa như tuyên bố một cách chiếm đoạt, nhưng lại không phù hợp khi có mặt những người không biết rõ quan hệ của họ.
Nhưng trước khi anh kịp chuyển sang chủ đề khác, Cố Chiết Phong lại nói: "Thôi Âu Ninh, em say rồi."
"Ừm, anh biết..."
"Em chỉ dám nói khi đã say." Cố Chiết Phong cắt ngang lời Thôi Âu Ninh, nghiêm túc nói: "Thôi Âu Ninh, khắp thiên hạ, em thích anh nhất."
"Em muốn đóng phim cùng anh, chỉ muốn cho anh làm nam chính duy nhất của em. Em muốn cùng anh ca hát, viết tất cả ca khúc và kịch bản để tặng cho anh. Anh không vui, em cũng không vui, anh cười, em cũng muốn cười cùng anh."
Bởi vì uống say, cậu có vẻ hơi trẻ con, vừa như oán giận vừa như làm nũng nói: "Thôi Âu Ninh, Cố Chiết Phong, thích thích thích... thích anh nhất."
"Cho nên anh không được thích người khác, không được ở bên người khác, chỉ được thích em, có nghe không?"
Cố Chiết Phong cong eo, đối diện với Thôi Âu Ninh, ánh mắt lóe lên như những ngôi sao xinh đẹp.
Phòng tối với ánh đèn mờ, có lẽ do ánh sáng chỉ chiếu vào Cố Chiết Phong, mọi thứ xung quanh như dừng lại.
Thôi Âu Ninh trong khoảnh khắc cảm thấy như mình cũng đã uống say.
Nếu không thì tại sao lý trí lại hoàn toàn bị Cố Chiết Phong cuốn đi, quên hết những người xung quanh đang há hốc miệng nhìn mình, trong lòng chỉ còn lại một hình ảnh duy nhất—Cố Chiết Phong.
Cậu hoàn mỹ, có vẻ lạnh nhạt, nhưng lại vì Thôi Âu Ninh mà khom lưng.
Những ngôi sao nhỏ đẹp từ ánh mắt Cố Chiết Phong chạy vào ánh mắt Thôi Âu Ninh, đôi mắt màu đen của hắn chậm rãi sáng lên.
Cậun chắc chắn là đã uống say, Thôi Âu Ninh nghĩ.
Anh liếc nhìn về phía Cung Trực và những người khác, những ánh mắt họ mở to như thấy Godzilla đột nhiên xuất hiện, miệng há hốc sững sờ, cằm như sắp trật khớp.
Nhưng lúc này, Thôi Âu Ninh hoàn toàn không quan tâm đến sự kinh ngạc của họ.
Anh không coi ai ra gì, nghiêm túc đáp lại Cố Chiết Phong:
"Được rồi, anh đã biết."
Anh đã biết, chúng ta sẽ không bao giờ buông tay nhau.
Mãi mãi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");