(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương trình tiếp tục, các thí sinh lần lượt ổn định chỗ ngồi
Thôi Âu Ninh trở lại chỗ ngồi của mình, Vạn Trí ôm ngực trừng đôi mắt cá chết ngồi im không cho hắn đi vào
Thôi Âu Ninh đứng phía trước, Vạn Trí cúi đầu, chính là cố ý không trông thấy hắn. Thôi Âu Ninh nhìn quanh, sau lưng đều là các thiết bị ghi hình không thể vòng qua được, Vì thế Thôi Âu Ninh một tay bám vào lưng ghế Vạn Trí, sau đó duỗi chân trèo qua, lúc chuẩn bị trèo qua, không thể tránh khỏi đụng vào Vạn Trí, tựa như Thôi Âu Ninh chuẩn bị làm cái gì cậu ta vậy
Vạn Trí bị hành động của hắn dọa sợ, đẩy hắn ra "Thôi Âu Ninh, cậu làm cái gì thế?"
Cũng may Thôi Âu Ninh giữ thăng bằng tốt, không bị ngã xuống, hắn đỡ lưng ghế, eo dựa vào hàng ghế phía trước vô tội nói "Cậu không cho tôi vào, tôi chỉ có thể trèo vào"
Vạn Trí cắn răng đứng lên tránh đường "Tôi không nói không cho cậu vào, lăn vào đi"
Cậu ta tránh đường, Thôi Âu Ninh có thể bình thường đi vào, kết quả hắn vừa đặt mông xuống đã nghe người bên cạnh lạnh như băng nói "Thôi Âu Ninh cậu có phải đàn ông không?"
Vừa mới trọng sinh đổi một thân xác mới, Thôi Âu Ninh không nhịn được mà liếc mắt nhìn một cái
Vạn Trí quả thực hối hoảng kêu "Tôi không phải có ý này"
- Vậy cậu có ý gì
- Cậu không thể cứng rắn một chút sao. Vạn Trí hận sắt không thành thép nói "Năm ấy như vậy, bây giờ cũng như vậy, sao lại có cái loại vô dụng như cậu thế"
Thôi Âu Ninh khó hiểu hỏi "Tôi là loại nào cơ?"
Vạn Trí nhìn chằm chằm vào trán hắn hừ một tiếng
Thôi Âu Ninh giơ tay lên sờ trán, bị trầy da. Hắn nhớ tới lúc nãy trong nhà vệ sinh bị người kia chọc trán hắn cái, có lẽ bị trầy lúc ấy.
Đứa trẻ kia móng tay cũng thật sắc.
Vạn Trí hừ lạnh nói "Cậu lớn lên cao như thế, lại giống như một cái túi trút giận, bị Hà Vi Long coi là chó đánh mấy năm, chỉ biết sủa gâu gâu, chó so với cậu còn thông minh hơn"
Thôi Âu Ninh nói "Chó biết không đánh lại mới sủa gâu gâu, nếu đánh thắng đã trực tiếp nhảy lên cắn"
Vạn Trí nói "Vậy cậu đánh thắng được Hà Vi Long sao?"
- Đây là xã hội pháp trị, vì sao lại đánh nhau?
- Tôi đang lấy ví dụ
- Vậy sao lại muốn giống chó?
Vạn Trí cả giận nói "Trọng điểm không phải là tại sao đánh nhau, cũng không phải muốn giống chó! Mà là cậu bị Hà Vi Long bắt nạt nhiều năm như thế, vì sao lại không phản kháng?"
Vấn đề này Thôi Âu Ninh không trả lời, hắn vừa mới xuyên qua còn chưa đến một ngày, cái gì cũng không biết thì trả lời thế nào.
Vạn Trí thấy hắn không nói gì, lại càng tức giận "Bị Hà Vi Long bắt nạt nhiều năm như thế, vì sao một chút phản kháng cũng không có. Cậu có phải đàn ông không, vì sao chỉ biết nhìn người khác bắt nạt mình. Cậu quá nhu nhược, nhiều năm như vậy, ngoại trừ lớn tuổi cái gì cũng không khá lên được"
Hắn mới không phải ngoại trừ tuổi lớn cái gì cũng không có, giống như lúc nãy trong nhà vệ sinh nam sinh tóc tím đầu đinh tên Hạ Vi Long kia không phải bị hắn dùng tri thức dạy dỗ sao.
Bất quá, trông Vạn Trí phẫn nộ như thế, Thôi Âu Ninh vẫn rất thức thời ngậm miệng.
......................
Tuổi trẻ của chúng ta là một chương trình tuyển tú, 120 thí sinh tham gia trình diễn nhằm tuyên truyền chính mình, cuối cùng người xem bỏ phiếu, chọn ra chín người có số phiếu cao nhất lập thành nhóm nhạc ra mắt, ra mắt thành công sẽ là cơ hội rất lớn để hút fans, cho nên đối với các thí sinh mà nói, tiết mục biểu diễn ra sao không quan trọng, hút fans mới quan trọng nhất.
Chương trình này do Trái cây TV thực hiện, các công ty giải trí đầu tư vào cũng nhiều, nhưng chương trình này chế tác cũng không lớn, đánh giá chung là không quá nổi tiếng, nhưng các công ty vẫn nỗ lực nhét người vào chương trình, có thể hút thêm fans là chuyện tốt, biết đâu lại có thể nổi tiếng.
Chương trình có vài phần, phần thứ nhất chính là các lão sư xếp hạng cấp bậc cơ bản, từ A đến F, giống như Thôi Âu Ninh thì hoàn toàn không bất ngờ khi hắn vào lớp F.
Vạn Trí bị Thôi Âu Ninh phản bội ngay tại chỗ, phần biễu diễn nhóm hoàn toàn không dùng được. May mà hắn có kế hoạch B, chuẩn bị một tiết mục solo, phối hợp với việc hắn đã có danh tiếng cùng với hiệu ứng lăng xê, cùng với Thôi Âu Ninh tạo ra hiệu ứng tương phản, được phân vào lớp A.
Chương trình chính là đào thải dần dần, sau khi bị loại thì phải rời đi, sau khi rời đi mới có thể lấy được điện thoại, nếu không bị loại thì phải chờ 2 tháng sau khi chương trình kết thúc mới lấy được điện thoại.
Mãi cho đến bốn giờ sáng, các thí sinh lần lượt biểu diễn, thêm các lão sư xếp lớp xong thì xem như kết thúc.
Trước khi bị tai nạn, Thôi Âu Ninh ngoại trừ đóng phim thì vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi có quy củ, sau khi sống lại, thói quen này vẫn duy trì, qua 12h hắn liền mệt mỏi rã rời, trên khán đài ngủ được vài giấc, mỗi lần chuẩn bị ngủ say lại bị tiếng vỗ tay hò reo đánh thức.
Đúng là người trẻ tuổi, nhiều năng lượng.
Lúc nhóm cuối cùng biểu diễn, Thôi Âu Ninh mí mắt đã díp vào nhau, hận không thể học theo mèo Tom dùng gậy gỗ chống mí mắt mở ra*.
Vạn Trí thấy hắn đơ như chết, chăm chăm nhìn sân khấu, cho là hắn đang nghiêm túc, hừ lạnh nói "Trước khi biểu diễn cậu cố tình không nghe tôi chuẩn bị cho tốt, giờ thì xem người ta chuẩn bị đầy đủ như thế, giờ ghen tị đúng không? Ca hát nhảy múa linh tinh rối loạn, tôi cũng ngại nói trước kia chúng ta chung một nhóm"
Thôi Âu Ninh không trả lời, Vạn Trí tiếp tục nói "Cậu xem nhiều năm như vậy mà không có chút tiền đồ nào, năm đó tôi đúng là mắt mù mới đồng ý chung một nhóm với cậu, đổi người khác đã sớm phát điên với cậu"
"Vừa nhu nhược, mắt mù lại không có đầu óc"
"Thôi Âu Ninh cậu có biết vấn đề lớn nhất của mình là cái gì không"
Thôi Âu Ninh vẫn không trả lời, Vạn Trí quay qua nhìn nhắn, thấy hắn vẫn mở to đôi mắt cá chết không biết đang nghĩ cái gì.
Vạn Trí thấy hắn nghiêm túc như vậy, cảm thấy lời mình nói có tác dụng, hắn đã biết động não suy nghĩ, tâm tình cũng tốt hơn một chút "Thôi Âu Ninh cậu nghĩ cái gì thế"
Thôi Âu Ninh vẻ mặt chân thành đáp "Suy nghĩ làm sao qua loa lấy lệ với cậu"
Vạn Trí:................ Lần sau hắn còn tận tình khuyên bảo Thôi Âu Ninh động não, hắn sẽ mở livestream ăn shit
Tầm 4h50 phút, đạo diễn cuối cùng cũng tuyên bố ghi hình xong, mọi người trở về nghỉ ngơi, các thí sinh vui mừng phát ra tiếng reo kề vai sát cánh nhau trở về đi ngủ. Thôi Âu Ninh rũ hai mí mắt ngồi xuống không còn sức lực nhúc nhích.
Lưu Nghi Vĩ hỏi "Thôi ca, không trở về ngủ sao?"
Thôi Âu Ninh nhàn nhạt nói "Lát nữa đi"
Lưu Nghi Vĩ quan tâm hỏi "Em thấy anh có không được vui cho lắm, có phải hay không nghe thấy chuyện kia"
- Chuyện nào?
- Chính là chuyện đó đó
- Chuyện đó là chuyện nào
- Anh thật sự không biết sao
Thôi Âu Ninh mở nửa con mắt nhìn về phía Lưu Nghi Vĩ " Hiện tại, đầu óc tôi sập nguồn rồi, cậu có thể nói thẳng không?"
Lưu Nghi Vĩ dậm dậm chân nói "Anh không biết sao, sớm biết em đã không nói chuyện với anh"
Thôi Âu Ninh mười phần bình tĩnh nói tiếp "Không sao, cậu không nói, tôi không nghe là được"
Lưu Nghi Vĩ còn tưởng Thôi Âu Ninh đang khách sáo, ai biết Thôi Âu Ninh giống như con lười chậm rì rì đứng lên theo đám người rời khỏi trường quay, thật sự là không muốn biết
Lưu Nghi Vĩ đi theo nói "Anh không muốn nghe sao"
Thôi Âu Ninh nói "Không phải cậu nói không biết thì càng tốt sao"
- Nói thế cũng không sai, nhưng mà anh không có tò mò chút nào sao
Thôi Âu Ninh chậm rãi nói "Tò mò chính là bản năng ngu ngốc nhất của nhân loại"
Lưu Nghi Vĩ thế mà lại bị thuyết phục "Vậy được rồi, khi nào anh muốn biết thì hỏi em nhé"
Thôi Âu Ninh hữu khí vô lực xua tay
Lưu Nghi Vĩ lại hỏi "Thế sao anh uể oải thế, có phải có tâm sự gì không?"
Thôi Âu Ninh nói "Đúng là có tâm sự"
Muốn làm em trai nhỏ tri kỉ Lưu Nghi Vĩ ánh mắt liền sáng ngời "Anh có tâm sự gì có thể kể cho em, em giúp anh chia sẻ"
- "Tôi hỏi cậu chuyện này". Thôi Âu Ninh dừng bước chân "Chúng ta mỗi lần ghi hình, đều là quay suốt đêm như này sao?"
- "Đúng thế. Làm sao vậy anh?" Lưu Nghi Vĩ đột nhiên không thể hiểu nổi tại sao lại chuyển đến đề tài này rồi, ý muốn đem câu chuyện trở về đúng hướng "Cho nên tâm sự của anh là gì? Anh rốt cuộc có chuyện gì?"
- Tôi nói cho cậu, có thể giúp tôi nghĩ cách sao?
Lưu Nghi Vĩ khí phách vỗ ngực nói "Anh cứ nói cho em, em giải quyết giúp anh"
Thôi Âu Ninh xoay người, nghiêm túc nói "Vậy cậu nghĩ giúp tôi xem, làm thế nào không đắc tội công ty cùng tổ chương trình, bị loại nhanh nhất có thể"
Lưu Nghi Vĩ:????????????
Cậu ta không thể tưởng tượng nổi kêu lên "Thôi Âu Ninh anh bị điên hả?"
- Tôi không có điên, tôi đã suy nghĩ vấn đề này bốn tiếng rồi
- Vì sao chứ
Thôi Âu Ninh rũ mắt, chỉ vào đồng hồ trên tường, đã năm giờ sáng rồi "Bởi chương trình không cho tôi ngủ". Hắn chỉ lại chính mình nói "Mà tôi, muốn đi ngủ như người bình thường"
Lưu Nghi Vĩ: Lý do này cũng thật thanh lệ thoát tục
- ---------------------
Cố Chiết Phong từ trên giường ngồi dậy.
Từ 10h40 hắn đã lên giường, chuẩn bị 11h là tiến vào giấc mộng, nhưng sự thật là hiện giờ hắn còn chưa có ngủ. Thoáng nhìn qua, đã năm giờ sáng rồi.
Cái gọi là trợn tròn mắt đến bình minh, chính là ý này đi.
Hắn không phải là người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, chỉ là sau khi gặp ai đó suốt ngày cầm bình giữ nhiệt pha trà cẩu kỷ nói "Làm việc và nghỉ ngơi có quy luật thì tinh thần mới cho thể thư thái", 27 tuổi mà sống như lão già 72 tuổi, từ đó hắn mới bắt đầu làm việc và nghỉ ngơi có quy luật.
Mấy ngày hôm trước hắn ngủ khá ngon, ngoại trừ hôm nay.
Ban ngày hắn nghĩ cách tìm việc cho chính mình, để ép mình quên đi một việc.
Người kia đã chết.
Người kia đạt được ý nguyện, tự cho mình thông minh, cho rằng thế giới này không có người nào để ý hắn, mà khổ thay Cố Chiết Phong lại không có cách nào tin rằng người kia đã chết.
Cố Chiết Phong từ trên giường ngồi dậy, đi đến bàn sách mở máy tính. Hắn châm một điếu white carne đặt ở gạt tàn, không có hút, chỉ yên lặng nhìn khói thuốc lượn lờ trong không trung.
Thông báo email mới nhấp nháy thu hút sự chú ý của chủ nhân, gửi lúc 9h47 phút, là tài liệu Lưu Khoa Tân gửi tới.
Tư liệu về một Thôi Âu Ninh khác mà ban ngày hắn thấy. Hồ sơ điều tra kỹ càng về cuộc đời, từ lúc sinh ra đến trưởng thành, đều trở thành những văn tự trên màn hình. Cố Chiết Phong cũng không cảm thấy hứng thú với mấy cái này, hắn click vào một phần khác trong hồ sơ,
Là một đoạn phim, chỉ có mười phút, là các vai diễn của Thôi Âu Ninh trong hai năm qua. Hai năm, mà chỉ có mười phút ngắn ngủi.
Cố Chiết Phong cũng không biết mình mang tâm trạng gì khi xem đoạn phim đó. Chỉ biết xem được hai phút, hắn hờ hững nhấn tắt, trở về giường ngủ. Hắn thật quá nhàn rỗi mới có thể xem tư liệu của Thôi Âu Ninh. Kỹ thuật diễn quá kém, diễn đầu gỗ cũng không đủ tiêu chuẩn. Hắn thấy qua nhiều diễn viên kém như vậy, nhưng kém đến mức làm hắn tình nguyện đi ngủ khi mất ngủ, đây là người đầu tiên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");