Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế, Tôi Nổi Tiếng

Chương 59: Vui quá mà khóc




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thôi Âu Ninh cảm thấy vô cùng căng thẳng ôm lấy cánh tay của Cố Chiết Phong, Dù đã đoán được phần nào câu trả lời, nhưng khi nghe chính miệng Cố Chiết Phong nói ra, Thôi Âu Ninh vẫn không kìm được, tim như ngừng đập, trong lồng ngực tràn ngập cảm giác chua xót.

Thôi Âu Ninh chưa từng được ai yêu thương hết lòng. Đây là lần đầu tiên anh biết cảm giác được ai đó cưng chiều không phải là sự hạnh phúc đến mức phát cuồng hay xúc động đến nỗi muốn chạy vòng quanh. Nó là một cảm giác phức tạp, vừa ngượng ngùng lại vừa cay đắng.

Cảm giác này làm trái tim anh như thắt lại, gần như khiến Thôi Âu Ninh muốn bật khóc.

Cố Chiết Phong không hiểu chuyện gì xảy ra với Thôi Âu Ninh, chỉ đặt tay lên má anh nhẹ nhàng lau mí mắt, rồi hỏi với vẻ nghi hoặc: "Sao vậy? Sao mắt anh lại đỏ thế?"

Thôi Âu Ninh chớp mắt để đẩy nước mắt ngược vào trong, cố nở một nụ cười đáp lại: "Vui quá mà khóc đấy."

Cố Chiết Phong nhướng mày, bàn tay vốn đặt trên má anh giờ đã chuyển xuống cằm, nhẹ nhàng kéo về phía mình: "Ồ, vậy sao?"

Cậu cúi nhẹ đầu nhìn xuống Thôi Âu Ninh. Dù đang ngồi trên đùi của Thôi Âu Ninh, được anh vòng tay ôm chặt ngang eo, nhưng Cố Chiết Phong lại không chút ngượng ngùng, vẻ bình thản ấy làm người ta ngỡ anh đang chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng nào đó.

Cố Chiết Phong là một người có khả năng học hỏi rất mạnh mẽ, cũng rất giỏi trong việc che giấu bản thân. Sau khi bị Thôi Âu Ninh trêu đùa nhiều lần, hiện tại dù đang ngồi trên đùi Thôi Âu Ninh cậu cũng có thể giữ được vẻ mặt bình thản.

Tuy nhiên, nhìn vào dáng ngồi thẳng đơ do quá căng thẳng của Cố Chiết Phong  sẽ thấy được trạng thái thật sự của cậu.

Chính sự bình tĩnh ấy của Cố Chiết Phong lại càng làm cho cậu thêm phần cuốn hút.

Sự chinh phục là một bản năng tự nhiên của đàn ông.

Thôi Âu Ninh nuốt khẽ một ngụm nước bọt mà gần như không ai nghe thấy.

Anh phớt lờ bàn tay của Cố Chiết Phong đang giữ cằm mình, cúi đầu đến bên cổ Cố Chiết Phong, khẽ ngửi mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ nơi đó. Cố Chiết Phong cảm thấy ngứa, theo phản xạ né tránh sang một bên, nhưng hành động này lại khiến Thôi Âu Ninh không vui, anh lập tức tiến thêm về phía trước, một tay giữ chặt eo Cố Chiết Phong để ngăn cậu lùi lại, còn tay kia khẽ siết cổ cậu, cúi xuống cắn nhẹ lên làn da mịn màng.

Cú cắn không mạnh, nhưng cảm giác hàm răng chạm vào da như khơi dậy phản xạ khiến cả người Cố Chiết Phong run rẩy.

Cố Chiết Phong bất giác đưa tay chạm lên đỉnh đầu Thôi Âu Ninh, nhưng không đẩy anh ra, chỉ cố gắng kìm nén cảm xúc, giả vờ lơ đễnh nói: "Thôi Âu Ninh, chúng ta đâu có đóng phim về ma cà rồng đâu."

Thôi Âu Ninh khẽ cười, âm thanh của anh như xuyên qua từng tấc xương cốt, lan tỏa thẳng vào tim, khiến Cố Chiết Phong gần như mềm nhũn trong vòng tay Thôi Âu Ninh.

Thôi Âu Ninh dùng hàm răng khẽ cắn nhẹ, để lại vài dấu đỏ lấm tấm trên làn da trắng nõn của Cố Chiết Phong. Thôi - người khởi xướng - Âu Ninh không hề tỏ ra hối lỗi, ngược lại còn tán thưởng: "Làn da của em đúng là đẹp thật, chỉ cần cắn nhẹ đã có thể để lại dấu rồi."

Cố Chiết Phong thực sự muốn đánh anh một cái, chỉ là hiện giờ cơ thể anh lại mềm nhũn kỳ lạ, chỉ có thể nghiến răng một cách bất lực: "Để em cắn anh thử xem?"

Thôi Âu Ninh cười cợt nói: "Cắn đi, em thử xem."

Cố Chiết Phong dứt khoát kéo cổ áo sơ mi của Thôi Âu Ninh ra, cúi đầu xuống gần.

Nhưng trong giây lát cậu dừng lại, cuối cùng vẫn không dám hạ miệng.

Thôi Âu Ninh nhún vai với vẻ khoe khoang: "Em sao thế? Sao lại không cắn nữa?"

Cố Chiết Phong ngẩng đầu lên, cố nói mạnh miệng: "Anh còn chưa tắm, em chê anh bẩn."

Thôi Âu Ninh bật cười: "Không sao, anh không chê em bẩn."

Vừa cười, anh vừa cúi đầu hôn lên dấu vết vừa cắn lúc nãy, nhưng lần này không phải là cắn, mà là hôn một cách tinh tế.

Anh hôn một hồi dường như chán rồi, lại có vẻ tìm thấy nơi thú vị hơn, từ từ hôn xuống từ gáy rồi trượt đến cổ họng.

Cảm giác tê dại như dòng điện chạy dọc từ da lên đến đỉnh đầu, khiến cơ thể Cố Chiết Phong cứng đờ, hai tay cậu ôm lấy vai Thôi Âu Ninh, hô hấp trở nên gấp gáp: "Thôi... Thôi Âu..."

Nụ hôn dừng lại ngay trước ngực, không thể tiến xa hơn vì bị lớp áo ngăn lại.

Lúc này, Thôi Âu Ninh mới ngẩng lên nhìn anh: "Sao thế em?"

Cố Chiết Phong vừa định trả lời thì thấy trong ánh mắt của Thôi Âu Ninh lóe lên màu sắc tối sẫm, như thể cậu đang nghĩ đến điều gì đó. Cậu ngập ngừng: "Anh... Có phải lại không thoải mái không?"

Thôi Âu Ninh chớp mắt: "Ừm."

Không chần chừ, Cố Chiết Phong vội xoay người, định với lấy điện thoại trên bàn: "Em sẽ gọi hỏi bác sĩ Tiết, xem phải làm sao bây giờ. Vừa rồi anh đã ổn rồi mà, sao lại..."

Anh chưa nói hết câu đã bị Thôi Âu Ninh mạnh mẽ kéo lại, ôm chặt vào lòng.

Chiếc điện thoại vô tình rơi xuống thảm, vang lên một tiếng "bộp" trầm đục.

Vào ngay lúc tiếng vang còn chưa tan, Thôi Âu Ninh đã cúi xuống trao cậu một nụ hôn sâu đắm, dồn dập và mãnh liệt như muốn lấp đầy mọi khoảng trống giữa hai người.

Một cảm giác kỳ lạ truyền đến từ vùng bụng nhỏ của Cố Chiết Phong.

- Có gì đó đang đặt lên bụng mình...

Cố Chiết Phong bất chợt nhận ra và tim đập thình thịch, như thể tiếng vang vọng lên từ đáy lòng.

Bị cuốn vào những nụ hôn mãnh liệt, cả người Cố Chiết Phong như rơi vào mê cung của những cảm xúc hỗn loạn, mất dần khả năng che giấu bản thân, không kìm được mà thở hổn hển. Trong khoảng cách ngắt quãng giữa những nụ hôn, cậu khẽ nói: "Thôi... Thôi Âu... Thôi Âu Ninh... Anh..."

Thôi Âu Ninh không hề bị giới hạn bởi những quy tắc thông thường.

Nhưng bộ dạng hiện tại của anh lại giống như khi xưa, không còn ý nghĩ nào khác, chỉ còn lại sự khát khao không thể che giấu đối với Cố - người trước mắt - Chiết Phong.

Đó là một ham muốn không thể kiểm soát, như một làn sóng mãnh liệt mà không gì có thể đánh thức được từ cơn mê.

Bàn tay của anh vuốt nhẹ dọc theo lưng, lướt qua những đường cong mềm mại, rồi nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai.

Đôi môi của Thôi Âu Ninh dừng lại ở nơi dấu hôn còn mới, rồi nhìn một cách thích thú khi dấu vết đó dần chuyển thành một màu đỏ sẫm.

Màu sắc tươi sáng, rực rỡ ấy khiến Thôi Âu Ninh không cưỡng lại được, lại cúi xuống cắn nhẹ, đến khi thấy nơi đó phồng lên và nghe được tiếng kêu khẽ của Cố Chiết Phong.

Như một kẻ trêu chọc vô ý thức, Thôi Âu Ninh không hề nhận ra mình là "kẻ xấu", bàn tay anh vẫn tiếp tục trò đùa.

Có vẻ không hài lòng với cảm giác từ lớp áo, anh ấn mạnh hơn, để phần da thịt bị lộ ra dưới không khí.

Cố Chiết Phong suýt nữa bật dậy khỏi đùi anh, nhưng bị bàn tay rắn chắc của Thôi Âu Ninh giữ lại, ép cậu ngồi yên.

Sự mong đợi lẫn nỗi sợ cùng trỗi dậy trong lòng Cố Chiết Phong.

Cậu không biết nên vui hay sợ, chỉ biết không ngừng gọi: "Thôi Âu Ninh... Thôi Âu Ninh... Thôi Âu Ninh..."

Thôi Âu Ninh cười nói: "Ừm, anh ở đây, nghe em đây." Ngón tay anh từ tốn trượt dần xuống, miệng vẫn hỏi: "Em nói đi, sao thế?"

Cố Chiết Phong không còn sức để nói trọn vẹn, cố nén tiếng thở dốc.

Làn da nhạy cảm của cậu đã nhuốm màu đỏ nhạt, làm dấy lên trong Thôi Âu Ninh một cảm xúc gần như là phi pháp.

"Cố Chiết Phong, anh có thể không?"

Ngón tay tò mò chạm vào khe sâu, kéo theo dòng suối nhỏ trong suốt, để lại vệt nước trên mặt đất.

Hiện tại, trong đầu Cố Chiết Phong là tiếng gầm rú vang lên, ngay cả việc nói rõ ràng cũng khó khăn, chỉ có thể đứt quãng đáp lại: "Anh... nhưng... nhưng..."

Ngay khi anh định nói "Có thể", điện thoại bỗng đổ chuông.

Cố Chiết Phong bất giác tỉnh lại.

Đây không phải là cuộc gọi đến, mà là tiếng chuông báo giờ ngủ của Thôi Âu Ninh. Do gần đây Trần Hoành Ba thường gọi anh vào buổi tối để thảo luận kịch bản, nên Thôi Âu Ninh đã đặt báo thức lúc 11 giờ để đuổi khéo và nhắc mình ngủ đúng giờ.

Đến giờ ngủ của Thôi Âu Ninh.

Ý thức của Cố Chiết Phong dần trở lại, ký ức về những chuyện vừa diễn ra vẫn hiện hữu trong tâm trí, cậu từ từ điều hòa hơi thở, cố gắng đứng lên.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể đứng dậy nổi.

Thôi Âu Ninh vẫn ôm chặt Cố Chiết Phong trong lòng, một tay lấy điện thoại từ túi quần và không chút do dự ném ra ngoài cửa sổ.

Tiếng chuông dần nhỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh của chiếc điện thoại vỡ tan ngoài cửa sổ.

*Sao sao thế Ninh Ninh, tưởng lần trước phanh gấp được cơ mà? Tui cười ẻ =))))

Cố Chiết Phong hầu như không còn nghe được gì nữa. Cậu cảm giác lưng mình chạm xuống tấm thảm mềm mại, và một lực ép mạnh mẽ từ phía sau làm đại não cậu như bị nổ tung. Không kìm được, Cố Chiết Phong cắn lên cổ Thôi Âu Ninh.

Cú cắn mạnh của cậu như không ảnh hưởng gì đến quyết tâm của Thôi Âu Ninh. Anh vẫn tiếp tục tiến tới, như một con sư tử mạnh mẽ không ngừng nghỉ, kiên quyết tìm kiếm điều mình muốn.

Sóng cảm xúc mãnh liệt cuốn anh vào sâu thẳm, làm Cố Chiết Phong như bị nuốt chửng vào đại dương rộng lớn, chỉ có thể bất lực bơi giữa những đợt sóng cao trào theo Thôi Âu Ninh dẫn dắt.

Sau đó, một tiếng hô nhỏ khẽ thoát ra, rồi dòng nước nhẹ nhàng lấp đầy khoảng trống.

Cố Chiết Phong kiệt sức nằm trên sàn nhà, đôi mắt nhắm lại vì mệt mỏi. Trong cơn mơ màng, anh được Thôi Âu Ninh bế lên một chỗ êm ái hơn.

Là giường.

Đầu óc Cố Chiết Phong vẫn còn trì độn, cho đến khi bóng dáng Thôi Âu Ninh bao phủ lấy cậu.

Khi ánh mắt dần mở ra, cậu thấy Thôi Âu Ninh cười, nụ cười đáng ghét quen thuộc ấy khiến cậu dấy lên một dự cảm không lành: "Thôi Âu Ninh... Anh không phải là muốn..."

Không cần nói thêm, Thôi Âu Ninh đã dùng hành động để trả lời.

...

6 giờ sáng, Thôi Âu Ninh tỉnh dậy đúng giờ.

Kết quả của đêm cuồng nhiệt khiến tinh thần anh hôm nay không được sảng khoái như thường lệ - ngoại trừ một nơi nào đó.

Anh vốn định rời giường, nhưng khi thấy Cố Chiết Phong nằm bên cạnh... Thôi Âu Ninh đột nhiên chẳng muốn đứng dậy nữa. Anh kéo chăn đắp lại cho cả hai, tay vẫn mơn trớn dọc theo làn da mềm mại, không nỡ rời.

Cảm giác nơi đầu ngọn núi ấy khiến anh thích thú không rời, cho đến khi vô tình đánh thức Cố Chiết Phong. Anh thấy Cố Chiết Phong nhíu mày, khẽ rên rồi mở mắt.

Gương mặt kiều diễm ngái ngủ của Cố Chiết Phong khiến trái tim Thôi Âu Ninh lại nhộn nhạo, nhưng nhớ đến đêm qua đã đùa giỡn cậu quá mức, Thôi Âu Ninh đành nhịn, chỉ ôm cậu trong lòng.

Cố Chiết Phong vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt ngái ngủ của Thôi Âu Ninh, không nhịn được mà đưa tay định vuốt vài cái, nhưng lại bị ký ức đêm qua ùa về. Nhớ đến sự mệt mỏi, kiệt quệ mình đã trải qua, và người đàn ông này chẳng chút thương xót, khóe mắt cậu khẽ giật.

Cái vuốt ve ban đầu biến thành một cái vỗ đầu nhẹ.

Thôi Âu Ninh ngẩng lên, vẻ mặt ngây thơ vô tội, nói: "làm gì vậy em?"

Cố Chiết Phong đáp: "Thấy anh đáng ghét."

Thôi Âu Ninh mặt dày cười đáp: "Anh thấy em thoải mái là được rồi."

Lời nói khiến Cố Chiết Phong nghẹn ngào, đành im lặng: "Anh học cái này từ đâu vậy?"

"Em có thấy kỹ thuật của anh tốt không?"

Thấy vẻ tự mãn của Thôi Âu Ninh, Cố Chiết Phong quyết định không để ý đến anh. Anh kéo chăn định đứng dậy, nhưng cảm giác ê ẩm nơi eo lại khiến anh không thể.

Anh đành nằm lại, để Thôi Âu Ninh xoa bóp giúp. Thôi Âu Ninh nói: "Em nên nghỉ ngơi một ngày. Anh  sẽ bảo Trần Hoành Ba dời cảnh quay của em lại, hôm nay chỉ quay phần của anh thôi."

Thôi Âu Ninh nghĩ lời đề nghị này là rất hợp lý, nhưng không ngờ lại bị Cố Chiết Phong từ chối ngay lập tức: "Không cần."

Thôi Âu Ninh hơi ngạc nhiên: "Sao vậy?"

Cố Chiết Phong đáp: "Hôm nay là cảnh quay của các vai phụ, nếu không quay thì cả đoàn cũng được nghỉ."

Thôi Âu Ninh hơi bối rối, chưa hiểu ý cậu: "Vậy anh phải làm gì?"

Cố Chiết Phong đáp ngắn gọn: "Bồi em."

Lời nói ấy, cao ngạo và đầy vẻ quyền lực, như lệnh ban của quân vương.

Thôi Âu Ninh không nhịn được bật cười: "Em biết dùng quyền lực cho việc riêng tư rồi đấy."

Cố Chiết Phong đáp: "Em bỏ tiền cho bộ phim này, bọn họ đều do em thuê, cho nên em có quyền quyết định."

Thôi Âu Ninh nghiêng người, cười đáp: "Vậy thì anh cũng là người do em thuê."

Cố Chiết Phong đưa tay ôm lấy cổ Thôi Âu Ninh, hơi vòng tay sau gáy anh, đáp nhẹ nhàng: "Đúng, anh cũng thuộc về em."

"Tuân lệnh." Thôi Âu Ninh "dĩ hạ phạm thượng" nghiêng người hôn nhẹ lên má vị quân vương của mình.

"Thôi ca, chiếc điện thoại này bị rơi từ trên cao xuống đã hỏng hẳn rồi." Vương Kha cầm chiếc điện thoại nát bấy, nhìn sang Cố Chiết Phong đang nói chuyện cùng Trần Hoành Ba, khẽ nói: "Thôi ca, không đến mức phải giận tới ném điện thoại từ trên lầu xuống thế này chứ. Dù gì nếu ném rơi trên đất thì cũng xong rồi, cần gì phải vứt qua cửa sổ, lỡ đụng vào người hoặc làm hỏng cây cỏ xung quanh cũng không hay. Đồ rơi từ trên cao rất nguy hiểm, lần sau Thôi ca phải chú ý hơn..."

Vương Kha vừa nói vừa nhắc Thôi Âu Ninh về việc đồ vật rơi từ trên cao có thể nguy hiểm thế nào. Thôi Âu Ninh đành nhanh chóng đáp lại: "Lần sau nhất định sẽ không làm vậy nữa."

Lúc này, Vương Kha mới hài lòng, lấy từ túi ra một chiếc USB và một chiếc điện thoại mới, đưa cho Thôi Âu Ninh: "Theo yêu cầu của anh, em đã mua chiếc điện thoại mới này. Nội dung trong điện thoại cũ cũng được kỹ thuật viên lấy ra và sao chép vào USB này rồi."

Thôi Âu Ninh nhận lấy và cảm ơn.

Phía bên kia, Trần Hoành Ba và Cố Chiết Phong đã bàn bạc xong và hiện đang trò chuyện với Bạch Điềm Điềm. Trần Hoành Ba dường như đã không còn cáu gắt như trước mà ngược lại rất ôn hòa khi nói chuyện với cô.

Thôi Âu Ninh không khỏi suy ngẫm. Người trong giới giải trí, dù là kiểu người như Trần Hoành Ba, luôn tỏ rõ hỉ nộ ái ố, thì vẫn rất giỏi trong việc giấu cảm xúc khi cần.

Các thành viên trong đoàn phim ai nấy cũng vui vẻ khi thấy Trần Hoành Ba và Bạch Điềm Điềm "hòa thuận" cùng nhau. Hai người họ hòa thuận, đoàn phim cũng thuận lợi. Những cảnh sau còn có phân đoạn của Bạch Điềm Điềm và Cố Chiết Phong, vì vậy mọi người ai nấy đều làm việc nghiêm túc hơn, tiến độ quay phim cũng bắt đầu được đẩy nhanh lên.

"Cắt!" Trần Hoành Ba hô một tiếng, phó đạo diễn liền đứng lên thông báo: "Mọi người vất vả rồi, bây giờ chúng ta nghỉ ngơi một chút nhé!"

Mọi người tản ra. Thôi Âu Ninh nhận chai nước từ Vương Kha rồi đi tới ngồi cạnh Cố Chiết Phong, khẽ hỏi: "Sao rồi? Có đau không?"

May mắn là cảnh quay hôm nay không phải là cảnh hành động, không phải dùng đến dây treo. Nếu không, với tình trạng của Cố Chiết Phong sau đêm qua, Thôi Âu Ninh cũng không dám để cậu tham gia.

"Không sao, em đâu phải búp bê sứ." Giọng điệu Cố Chiết Phong lạnh nhạt, nhưng tay lại lặng lẽ nắm lấy tay Thôi Âu Ninh.

Thôi Âu Ninh khẽ siết tay lại, dùng ngón tay vuốt nhẹ lòng bàn tay cậu: "Vậy xem ra là anh vẫn chưa cố gắng hết sức?"

Cố Chiết Phong mặt không biểu cảm, rút tay ra.

Đêm đến, khoảng 10 giờ, khi quay xong cảnh cuối cùng, Cố Chiết Phong lôi Thôi Âu Ninh về phòng. Ngay khi cửa phòng vừa đóng lại, Cố Chiết Phong đã ép Thôi Âu Ninh vào tường.

Lúc đầu, Thôi Âu Ninh đứng đờ ra như tượng gỗ, nhưng sau vài giây anh dần thả lỏng người, rồi đáp lại Cố Chiết Phong. Thấy vậy, Cố Chiết Phong thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc cậu muốn buông ra, Thôi Âu Ninh lại giữ chặt cậu.

Sau đó, một vật gì đó áp lên bụng dưới của Cố Chiết Phong.

Cố Chiết Phong nhìn xuống, rồi ngẩng lên nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của Thôi Âu Ninh.

"Chỉ là chút phản ứng tự nhiên." Thôi Âu Ninh chớp mắt nói.

Thực ra, Thôi Âu Ninh chỉ là một người đàn ông bình thường, mới 27 tuổi, khỏe mạnh tràn đầy sức sống, chỉ là một phản ứng sinh lý bình thường.

Nhưng hôm nay, Cố Chiết Phong chẳng dễ bị lừa: "Bây giờ là 10 giờ 10 phút, chúng ta có cuộc hẹn với bác sĩ Tiết trong 5 phút nữa, sau đó tắm rồi ngủ."

Thôi Âu Ninh đành buông tay: "Được rồi, ra phòng khách thôi."

10 giờ 15, Thôi Âu Ninh ngồi trong phòng khách, Cố Chiết Phong để lại không gian riêng cho anh và vào phòng ngủ.

Tiết Tịch Doanh mở video lên rất đúng giờ.

Khi thấy Thôi Âu Ninh trên màn hình, Tiết Tịch Doanh cười: "Thôi tiên sinh, lâu rồi không gặp, không ngờ lại có dịp gặp lại anh."

"Đúng là chuyện kỳ lạ khó giải thích." Thôi Âu Ninh nói: "Chỉ có thể tạm coi như một tình huống bất ngờ."

Tiết Tịch Doanh cười nhẹ: "Dù anh có thay đổi gương mặt, nhưng vừa nghe giọng, tôi đã biết ngay là anh."

"Cảm ơn cô vì đã nhận ra sự khác biệt của tôi."

"Thôi, thời gian có hạn, chúng ta vào nội dung chính nhé." Giọng Tiết Tịch Doanh vẫn dịu dàng nhưng ngữ khí nghiêm túc hơn: "Anh có thể mô tả lại cảm giác mỗi khi tình trạng này xảy ra không?"

Thôi Âu Ninh nghĩ một lúc rồi trả lời: "Thực ra, gần đây mọi thứ đều bình thường, không có gì khác biệt so với trước."

"Theo tôi được biết, anh gặp t.ai n.ạn xe vào đúng ngày tình huống này xuất hiện."

"Đúng vậy." Thôi Âu Ninh gật đầu: "Hôm đó tôi cũng cảm thấy hơi khác lạ. Sau một lần tranh cãi với Kim Tử, trạng thái của tôi có phần bất ổn... Và rồi tôi tỉnh lại trong cơ thể này."

"Sau khi tỉnh dậy anh đã thấy mình bình thường trở lại?"

"Không hẳn. Lúc đầu tôi vẫn thấy khá kỳ lạ. Tôi có thể điều khiển cơ thể, tư duy cũng ổn định, nhưng cảm giác như hồn phách mình có phần không trọn vẹn, chỉ một nửa ở trong cơ thể."

"Trạng thái này kéo dài bao lâu?"

"Không lâu, sau đó tôi dần trở lại bình thường nhờ tiếp xúc với Cố Chiết Phong và những người khác."

Tiết Tịch Doanh ghi chép lại, tiếp tục hỏi một vài câu rồi kết thúc buổi nói chuyện đúng lúc đồng hồ điểm 10 giờ 45.

Thôi Âu Ninh duỗi người, chuẩn bị gọi Cố Chiết Phong cùng đi tắm, thì điện thoại bỗng đổ chuông.

Nhìn thấy tên Vương Kha, Thôi Âu Ninh hơi ngạc nhiên.

Anh nhanh chóng nghe máy: "Alo, Vương Kha, có chuyện gì sao?"

Giọng Vương Kha bình tĩnh vang lên: "Thôi ca, em phải gọi báo vì chuyện này có vẻ khá nghiêm trọng, không thể chờ lâu hơn."

"Không sao, cô cứ nói."

"Có tin tức về việc anh và Cố lão sư qua"Gửi quân thư" bị lộ ra ngoài, mọi người còn biết anh là diễn viên chính."

Thôi Âu Ninh bình thản: "Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết thôi mà."

"Nhưng dư luận hiện tại không mấy tích cực về anh."

"Người ta nói gì?"

"Vì đoàn phim quay kín, mọi người không tin là Cố lão sư sẽ chọn một diễn viên mới như anh làm vai chính. Họ nói anh chỉ đang dựa hơi Cố lão sư để PR, lại còn mỉa mai những chuyện trước đây của anh... "

"Mỉa mai chuyện gì?"

Vương Kha sửa từ "tâm cơ" thành: "Bạch liên hoa..."

Thôi Âu Ninh khẽ cười: Không ngờ có ngày lại bị gắn với từ này, cũng thú vị đấy.

- --

Tác giả có lời muốn nói: Hư hỏng thật.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.