(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vào lúc 10 giờ 58 phút 32 giây pm, Trần Hoành Ba bị Thôi Âu Ninh mời ra ngoài.
Trần Hoành Ba không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng việc ông không phản bác không đồng nghĩa với việc ngầm đồng ý. Vì vậy, mỗi khi tình cờ thấy hai người họ ở bên nhau, ông lại cố tình đi qua và thở dài một tiếng.
... Ấu trĩ
Quá trình quay phim nhìn chung diễn ra khá thuận lợi, ngoại trừ một sự cố nhỏ...
Vương Kha gọi điện đến để trách móc.
Hơn nữa, giọng nói còn to đến mức có thể nghe thấy từ xa: "Hu huuuuuuu Thôi Âu Ninh, đồ tồi!! Hu hu, anh bỏ rơi tôi rồi sao! Hu hu, anh nhập đoàn phim, chuyện này lại để người khác nói tôi mới biết là sao!"
Bởi vì âm thanh quá lớn, ngay cả những người đứng cách xa micro vài mét cũng nghe rõ mồn một.
Thôi Âu Ninh không biết làm sao, chỉ có thể cười khổ: "Không phải vậy đâu, Vương Kha, nghe tôi nói... Tôi chỉ đang quay một bộ phim thôi, không muốn làm phiền cô."
Vương Kha tiếp tục khóc: "Hu hu, anh muốn sa thải tôi phải không? Anh là đồ đàn ông nhẫn tâm!"
"Không không, tôi chỉ sợ làm phiền cô. Bộ phim này cũng không dài lắm..."
"Hu hu, tất cả chỉ là cái cớ! Đàn ông đều là đồ lừa dối! Đẹp trai thì cũng chỉ làm đáng tin hơn một chút mà thôi!"
Thôi Âu Ninh bất đắc dĩ nhìn sang Cố Chiết Phong, nhưng Cố Chiết Phong lại rất chuyên nghiệp mà phớt lờ ánh mắt cầu cứu của anh, để mặc anh tự xử lý.
Không còn cách nào khác, hai ngày sau Vương Kha vác cả đống đồ vào đoàn phim.
Phải nói rằng, cô nàng Vương Kha thực sự rất đáng tin cậy. Lúc mới gặp, cô ấy có vẻ hơi ngại ngùng nhưng thực ra lại rất tỉ mỉ và có trách nhiệm. Sau này, cô ấy dần cởi mở hơn, không còn giữ kẽ như trước.
Trong khi đó, câu chuyện giữa Liên Chu và Hách Dần Thư ngày càng phát triển. Từ chỗ không ưa nhau, họ dần trở nên thân thiết rồi cuối cùng là tỏ tình bên bờ hồ ở khuôn viên phía sau trường học.
Ngày hôm đó, trời mưa lất phất, Liên Chu chèo thuyền ra giữa hồ, buông mái chèo giữa làn nước lăn tăn gợn sóng, họ trao nhau nụ hôn đầu tiên.
Đó cũng là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của Cố Chiết Phong và Thôi Âu Ninh sau nhiều năm.
Thôi Âu Ninh thật ra không quá bận tâm, nhưng với Cố Chiết Phong thì lại cảm thấy rất quan trọng.
Những người phụ trách thu thập tư liệu sống để quảng bá cho bộ phim cảm động đến mức muốn khóc. Những đoàn phim khác thường lo không đủ tư liệu sống, còn đoàn phim của họ thì tùy tiện cũng có thể tạo ra một điểm nhấn lớn.
Sau đó, câu chuyện bước vào giai đoạn "chia rẽ uyên ương". Cha của Hách Dần Thư biết chuyện của hai người, cùng anh trai và chị dâu của Hách Dần Thư đến khuyên can anh, đồng thời cảnh cáo Liên Chu, nhắc nhở hắn phải nhìn rõ vị trí của mình.
Tuy nhiên, tiến độ quay phim đang trôi chảy thì đột nhiên bắt đầu xuất hiện hàng loạt cảnh quay lỗi.
Thực tế, số lần quay lỗi không quá nhiều, nhưng vì trước đó mọi thứ quá suôn sẻ, nên đột nhiên việc lặp lại các cảnh quay đã khiến Trần Hoành Ba trở nên khó chịu.
Người đầu tiên gặp vấn đề là Bạch Điềm Điềm, người đóng vai chị dâu của Hách Dần Thư.
"Liên Chu! Những đạo lý này, một người phụ nữ như tôi còn hiểu được, tại sao người đã đọc nhiều sách thánh hiền như cậu lại không hiểu chứ!"
Liên Chu cúi đầu, cắn chặt môi đến đau đớn: "Chúng tôi không làm sai điều gì cả! Chúng tôi cũng chẳng ngại ai! Các người dựa vào gì mà dùng giọng điệu cao ngạo như thế để ép buộc chúng tôi!"
Trong mắt hắn ánh lên những giọt lệ, đôi mắt đỏ bừng, gương mặt đầy vẻ bi thương.
Dù là một người phụ nữ, tính cách của chị dâu Hách Dần Thư có phần mềm yếu hơn. Khi thấy Liên Chu như vậy cô không khỏi mủi lòng, nhớ lại hình ảnh cậu em trai bướng bỉnh khi bị phạt vẫn không chịu nhận sai. Nhưng khi nghĩ đến hậu quả của chuyện này đối với Hách Dần Thư và cả gia đình Hách, cô lại buộc phải giữ vững lập trường.
Theo kịch bản, cảnh đó lẽ ra phải diễn ra như vậy. Nhưng có lẽ bởi vì Bạch Điềm Điềm vừa từ một buổi thông cáo vội vàng đến mà chưa kịp trang điểm hoàn chỉnh đã lên sân khấu, cô liên tục không bắt được cảm xúc.
Ở đoạn cảm xúc cần cao trào, cô lại nhìn Thôi Âu Ninh và bất giác đờ người.
"Bạch Điềm Điềm, cô đang làm gì vậy!" Trần Hoành Ba hét lên: "Kịch bản yêu cầu cô nhìn anh ta, chứ không phải dán mắt vào anh ta. Ánh mắt của cô trông như muốn giành lấy Hách Dần Thư vậy!"
Giọng ông tuy giận dữ nhưng lời nói lại quá tinh tế, khiến những người xung quanh phải bật cười.
Bạch Điềm Điềm thoáng chốc biến sắc, mặt có chút khó coi.
Không giống như những gương mặt trẻ mới nổi như Từ Khải Hào, Bạch Điềm Điềm đã nổi tiếng nhiều năm, dù dạo gần đây bắt đầu chịu ảnh hưởng bởi tuổi tác và đang muốn chuyển hình. Cô nhận vai phụ này vì danh tiếng của Cố Chiết Phong, chứ không hề hứng thú với đoàn phim do đạo diễn trẻ Trần Hoành Ba dẫn dắt.
* Ây đoạn này nói Hoành Ba là đạo diễn trẻ? Gọi Thôi Âu Ninh là thầy, rồi còn nhờ Ninh Ninh giới thiệu nên quen Kim Tử. Tuổi thật của Ninh Ninh là 27, mà Hoành Ba cũng coi như 1 đạo diễn nổi tiếng thì có lẽ cũng phải nhiều năm trong nghề, vậy nên có khi cũng lớn tuổi hơn Ninh Ninh nhỉ? Vẫn nên để danh xưng "ông" hay nên đổi thành "anh" đây!!!
Nhưng vì Cố Chiết Phong đang đứng đó, cô không muốn để lại ấn tượng xấu ngay trong lần hợp tác đầu tiên nên miễn cưỡng mỉm cười: "Được rồi, tôi sẽ chú ý hơn."
Dù nói vậy, Bạch Điềm Điềm vẫn không hiểu vì sao mình không thoát khỏi ảnh hưởng của Thôi Âu Ninh.
Không bị anh ảnh hưởng ngay từ đầu giống như Từ Khải Hào, Bạch Điềm Điềm lại đắm chìm trong cảnh diễn. Trong mắt cô chỉ còn hình ảnh của Liên Chu với gương mặt tái nhợt và đôi mắt ướt đẫm...
Nhìn cảnh đó, cô cảm thấy lòng đau nhói, thậm chí có phần muốn khóc. Trong khoảnh khắc đó, cô quên mất mình đang đóng phim.
Đến khi cô nhận ra, mọi thứ đã lệch khỏi tiến độ ban đầu. Lời thoại trở nên gượng gạo, không còn cảm xúc, chỉ như một cái máy đọc kịch bản mà không còn sự sắc bén cần thiết.
Sau nhiều lần NG liên tiếp, Trần Hoành Ba không kiềm chế được nữa, gương mặt tối sầm lại.
Lần này ông tức giận, ném mạnh kịch bản xuống đất: "Bạch Điềm Điềm, cô có thể diễn được hay không? Cô đến đây để diễn hay để chiếm chỗ?"
Bạch Điềm Điềm bị mắng nhiều lần, cuối cùng không chịu nổi mà đáp lại: "Dựa vào đâu mà anh nói tôi diễn không tốt?"
Trần Hoành Ba bật cười vì giận: "Cô nghĩ mình diễn tốt sao?"
Bạch Điềm Điềm: "Tôi đã hợp tác với nhiều đạo diễn, chưa ai nói tôi nhiều như anh cả."
Trần Hoành Ba: "Tôi cũng đã làm việc với nhiều diễn viên, chưa thấy ai dở như cô."
"Trần Hoành Ba, anh nói lại lần nữa!"
"Bạch Điềm Điềm, diễn xuất của cô quá kém. Tôi từng làm việc với rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ thấy ai dở như cô! Ở đây, bất kỳ nhân viên nào cũng diễn hay hơn cô! Cô hiểu chưa?"
"Anh!"
Hai người như hai thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, chực chờ đâm vào nhau. Trợ lý và quản lý của Bạch Điềm Điềm vội vàng can ngăn, chạy tới giữ lấy hai bên: "Xin mọi người bình tĩnh, đừng nóng giận..."
"Điềm Điềm, đừng tức giận. Trần đạo chỉ là đang nóng nảy thôi, chúng ta từ từ nói chuyện, được không?"
"Trần đạo, chúng ta có thể quay lại được không? Điềm Điềm tỷ đã rất cố gắng, ai cũng thấy rõ điều đó. Chỉ là tạm thời cô ấy chưa nhập được vào vai thôi, anh đừng nóng vội! Hãy cùng nhau thảo luận thêm một chút về cách diễn được không?"
Trần Hoành Ba nghiến răng nói: "Tôi vừa mới nói với cô ấy hơn nửa giờ mà chẳng nghe lọt tai chút nào."
Bạch Điềm Điềm đáp lại: "Anh nghĩ anh giỏi lắm sao, nói gì cũng đúng à?"
"Tôi giỏi hơn cô nhiều đấy, nhìn xem cô diễn cái gì nữa kìa."
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, người đại diện không còn cách nào khác, vội vàng kéo Bạch Điềm Điềm sang một bên.
Trợ lý cũng đưa Trần Hoành Ba rời khỏi máy quay, sợ ông tức giận ném luôn cả cái máy quay đắt tiền.
Khi đạo diễn và diễn viên đã tranh cãi nhau như thế, việc quay phim chắc chắn không thể suôn sẻ. Đúng lúc đó, Cố Chiết Phong đang thay trang phục và trang điểm để chuẩn bị cho cảnh tiếp theo bị thu hút bởi sự ồn ào mà bước đến.
Anh hỏi đứng gần mình nhất là Cung Trực xem đã xảy ra chuyện gì. Cung Trực bất đắc dĩ kể lại tình hình. Đại khái là Bạch Điềm Điềm liên tục NG, dù Trần Hoành Ba đã cố gắng chỉ dạy nhưng cô vẫn không nhập vai được, khiến ông nổi giận mắng cô. Bạch Điềm Điềm không chịu nổi nên tỏ thái độ.
Tình huống này thực sự không dễ xử lý.
Nếu nói Trần Hoành Ba sai thì không đúng, cả đoàn phim đều bị Bạch Điềm Điềm kéo lùi tiến độ, nên ông bực bội cũng dễ hiểu. Nhưng nếu bảo ông không sai thì cũng không phải, chỉ cần ông kiềm chế tính tình một chút, tình hình sẽ không tệ đến mức này.
May mắn thay, Cố Chiết Phong đã xuất hiện, làm dịu bớt căng thẳng.
Một phần vì mối quan hệ tốt với cậu, phần khác vì sợ rằng Cố Chiết Phong sẽ có ấn tượng không tốt về mình. Dù sao thì cậu cũng là nhà đầu tư và bộ phim này dù thành hay bại cũng đều liên quan đến số tiền của cậu. Vì thế, cậu cố gắng làm người hòa giải, giúp tình hình ổn định lại.
Cố Chiết Phong đưa ra một giải pháp cho cả hai bên: "Thế này nhé, tôi sẽ ngồi bên cạnh hỗ trợ và theo dõi, nếu Bạch Điềm Điềm có yêu cầu thì tôi sẽ giúp. Còn Trần Hoành Ba, ông cũng đừng nóng giận, cãi nhau không thể tạo ra kết quả tốt hơn đâu."
Hai bên quay trở lại vị trí và tiếp tục quay. Cố Chiết Phong ngồi ngoài theo dõi bọn họ diễn.
Nhưng càng nhìn, anh càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Vì Trần Hoành Ba là tổng đạo diễn, nên ông luôn quan tâm đến toàn cảnh và hiệu ứng tổng thể. Trừ khi diễn viên diễn quá tệ, ông mới chú ý tới chi tiết nhỏ. Nhưng Cố Chiết Phong thì không phải vậy, cậu chỉ là một diễn viên giỏi, không phải là một đạo diễn giỏi, và hơn nữa cậu mang lại cảm giác có chút thiên vị.
Thế nên, khi ngồi xem ông không quan tâm đến tổng thể, không chú ý đến ánh sáng, đạo cụ hay khả năng diễn xuất của Bạch Điềm Điềm. Ông chỉ chăm chăm nhìn vào Thôi Âu Ninh.
Người nam nhân này lúc nào cũng tỏa sáng trong mắt cậu.
Cố Chiết Phong nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc của anh, thấy được linh hồn đẹp nhất ẩn giấu bên trong. Đây là vẻ đẹp thuộc về Thôi Âu Ninh, dù cho khuôn mặt anh đẹp hay xấu thế nào cũng không thể che lấp.
Chính vì Cố Chiết Phong dồn toàn bộ sự chú ý vào Thôi Âu Ninh, nên cậu mới phát hiện ra có điều không ổn.
Mỗi cử chỉ của Thôi Âu Ninh đều làm tim cậu rung động. Dù chỉ là một cảnh nhỏ, Thôi Âu Ninh không cần làm gì đặc biệt nhưng vẫn khiến cậu hoàn toàn đắm chìm vào câu chuyện.
Nếu không biết bí mật của Thôi Âu Ninh, Cố Chiết Phong có thể sẽ không phát hiện điều gì khác lạ. Nhưng giờ thì cạu đã biết rồi.
Trong lòng cậu dấy lên một dự cảm không lành.
Cuối cùng, cậu bắt đầu chuyển sự chú ý sang những người khác, và quả nhiên cậu thấy Bạch Điềm Điềm thỉnh thoảng thất thần. Các diễn viên khác cũng có vẻ mất tập trung sau khi hoàn thành cảnh quay, như thể họ đang cố gắng thoát khỏi một trạng thái mê muội.
Họ đã bị Thôi Âu Ninh ảnh hưởng, chìm quá sâu vào diễn xuất. Một khi rời khỏi không gian ấy, họ sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Bạch Điềm Điềm thì diễn như một người ngoài cuộc, hoàn toàn bị cuốn hút bởi sự thể hiện của Thôi Âu Ninh.
Khi Trần Hoành Ba nói tạm dừng, Thôi Âu Ninh yên lặng ngồi sang một bên mà không nói gì.
Lúc anh ngửa cổ uống nước, Cố Chiết Phong thấy rõ đôi mắt của Thôi Âu Ninh trống rỗng, không còn chút sinh khí.
Người khác chỉ nghĩ rằng Thôi Âu Ninh bị NG quá nhiều lần nên có chút mệt mỏi, nhưng chỉ có Cố Chiết Phong biết rằng...
Anh ấy đang bị mắc kẹt trong chính vai diễn của mình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");