(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thôi Âu Ninh lần đầu tiên thấy một Cố Chiết Phong như vậy, suýt chút nữa không kiềm chế được mà muốn cắn một cái.
Nhưng anh lại sợ chính mình đường đột sẽ dọa Cố Chiết Phong sợ, vội vàng thả tay ra, buông người xuống.
Thôi Âu Ninh cúi đầu, lắp bắp nói: "Tôi... Tôi... Chuyện này..."
Cố Chiết Phong chậm rãi đứng dậy, từ tốn nói: "Không có việc gì, em không ép anh, anh cứ nói từ từ."
Thôi Âu Ninh vẫn còn lắp bắp: "Thật... Thật xin lỗi, tôi vừa rồi... Tôi không phải..."
Cố Chiết Phong nhướng mày: "Thôi Âu Ninh, không phải anh tính ăn xong rồi bỏ chạy đó chứ?"
Thôi Âu Ninh:??? Cái gì mà ăn xong bỏ chạy, tôi có ăn cậu sao???
Ừm... Gặm vài miếng cũng không tính đi, cái đó cơ bản chỉ có thể gọi là liếm.
Cố Chiết Phong hờ hững nói: "Vậy nên vừa rồi anh hôn em, chỉ là muốn bố thí sao?"
"Không! Không phải!" Thôi Âu Ninh vội vã nói: "Tôi... Tôi chỉ là..."
Cuối cùng bốn chữ bị anh nuốt vào, hàm hồ như tiếng muỗi vo ve: "Cầm lòng chẳng đặng..."
Cố Chiết Phong lại bước đến, vòng tay qua cổ Thôi Âu Ninh, chậm rãi tiến đến gần anh.
Thôi Âu Ninh theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng lại nghe Cố Chiết Phong nói: "Thôi Âu Ninh, không được đẩy em ra."
Thôi Âu Ninh sững sờ, tay khựng lại giữa không trung.
Cố Chiết Phong một tay ôm lấy cổ Thôi Âu Ninh, tay kia giữ chặt tay anh, đặt lên lưng mình.
Yêu thầm bao năm, mỹ nhân giờ đây đang ở trong lòng, loại cảm giác thần tiên này khiến Thôi Âu Ninh càng lắp bắp hơn: "Cậu... Chúng ta..."
Cố Chiết Phong tựa cằm lên vai hắn, giọng nói đầy mệt mỏi: "Thôi Âu Ninh, em thật sự rất mệt."
Thôi Âu Ninh ngưng thở.
Cố Chiết Phong nói tiếp: "Anh biết không, bộ phim 《 Mãnh Liệt 》 này là em làm để tỏ tình với anh, cho nên từ kịch bản, đạo diễn, tuyển diễn viên cho đến biên tập, rồi cả buổi họp báo, đều là tự tay em hoàn thành. Bởi vì đây là món quà em tặng cho anh, em muốn làm nó tốt nhất có thể."
Thôi Âu Ninh mím môi, bất giác ôm chặt Cố Chiết Phong.
"Em cả đời kiêu ngạo, chưa từng chịu thua ai. Vậy mà thích anh nhiều năm như vậy, em lại luôn cảm thấy xấu hổ mà không dám bày tỏ."
"Em luôn nghĩ, ai nói trước sẽ là người thua cuộc."
"Nhưng sau cùng em cũng hiểu ra, là ai thua là ai thỏa hiệp trước đều không quan trọng. Điều quan trọng là em- Cố Chiết Phong em thích Thôi Âu Ninh."
Từng câu từng chữ của cậu vang lên nhẹ nhàng, nhưng khi vào tai của Thôi Âu Ninh lại rõ ràng và đầy sức mạnh: "Vì vậy, em nguyện ý buông bỏ tất cả kiêu ngạo của mình, để nói cho anh biết rằng em thích anh."
"Nhưng anh có biết không, em đã thực sự đã rất tuyệt vọng khi nghe bọn họ nói anh đã ch·ết, tôi nghĩ có phải mình đang nằm mơ hay không. Khi đó, em đang gọi điện cho Trần Hoành Ba để bàn về cách bố trí buổi họp báo, em muốn dành cho anh một vị trí đặc biệt để khi em ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy anh."
"Nhưng họ lại nói anh đã ch·ết."
Giọng Cố Chiết Phong bắt đầu nghẹn ngào, Thôi Âu Ninh nghe mà lòng đau thắt, nhưng chẳng biết phải làm gì, chỉ biết ôm chặt cậu hơn: "Ban đầu, em không tin. Em nhìn thi thể anh, mắng anh, bảo anh mở mắt ra."
"Nhưng anh vẫn cứng đờ, chẳng có chút phản ứng gì."
"Sau đó em rời bệnh viện, tự lừa mình rằng chỉ cần không nhìn thấy thi thể của anh, thì anh vẫn còn sống. Vì vậy em đi tham gia chương trình, đi ăn uống với người khác, chơi game... Em làm mọi thứ có thể để dời đi sự chú ý."
"Nhưng em vẫn không thể quên được anh."
"Thôi Âu Ninh, em chưa từng cầu xin ai, nhưng lần này em muốn cầu xin anh. Có thể nói cho em sự thật được hay không?"
"Nếu anh không thích em, một chút cũng không thích, thì anh cứ thẳng thừng cự tuyệt, từ nay về sau chúng ta sẽ không còn dính líu gì với nhau nữa. Cố Chiết Phong em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa."
"Nhưng nếu... Nếu chỉ có một chút, dù anh thích em chỉ một chút thôi, có thể hay không xin anh..."
Giọng cậu nhẹ nhàng, dịu dàng như gió xuân: "Đừng từ chối em."
"Có vấn đề gì, có chuyện gì không giải quyết được, anh có thể tin tưởng em được không, tin rằng em có thể cùng anh vượt qua tất cả?"
"Thôi Âu Ninh, được không?"
Giọng của cậu quá ôn nhu, ôn nhu đến mức làm hốc mắt Thôi Âu Ninh đỏ hoe, thêm một giọt nước mắt chảy xuống từ bên má.
Thôi Âu Ninh vẫn luôn nghĩ mình là một kẻ vô dụng, lặn ngụp trong bùn đất, toàn thân dơ bẩn, không xứng đáng có được hạnh phúc.
Anh từng nghĩ cả đời mình sẽ mãi không thể thoát khỏi lớp bùn đen dưới chân.
Nhưng Cố Chiết Phong lại đưa tay ra, vươn về phía anh.
Sự ấm áp ấy khiến Thôi Âu Ninh không khỏi lưu luyến, cúi đầu, khẽ ngửi mùi hương thoang thoảng từ người Cố Chiết Phong, nước mắt hòa cùng hương vị đó, rồi chậm rãi siết chặt cánh tay ôm lấy anh.
Nếu chưa từng có, thì sẽ không sao.
Nhưng bây giờ, khi điều mình khao khát nhất đang ở ngay trong lòng, Thôi Âu Ninh biết nếu bỏ lỡ, sẽ đau đớn hơn rất nhiều so với việc chưa từng có được.
Anh từng mơ rằng có thể Cố Chiết Phong thích mình một chút.
Nhưng không ngờ, tình cảm của Cố Chiết Phong dành cho anh còn nhiều hơn cả những gì anh dám tưởng tượng.
Với một Cố Chiết Phong như vậy, anh không dám cự tuyệt, cũng không thể cự tuyệt.
Trong đầu luôn vang lên một giọng nói, bảo rằng nếu lần này bỏ lỡ cơ hội, cả đời anh sẽ phải hối hận.
Anh đã có dũng khí để đẩy Cố Chiết Phong ra, vậy tại sao không thử lấy dũng khí để thay đổi tất cả?
Thôi Âu Ninh, với giọng khàn khàn, nói: "Phải, Cố Chiết Phong, tôi là Thôi Âu Ninh."
Cố Chiết Phong nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng thừa nhận.
Một câu đơn giản nhưng lại có ý nghĩa phi thường.
Nó có nghĩa là Cố Chiết Phong cuối cùng đã thành công mở ra cánh cửa khép kín trong lòng Thôi Âu Ninh.
Hai người ôm lấy nhau, giữ tư thế đó mà không ai muốn buông.
Thôi Âu Ninh khẽ nói: "Ngày đầu tiên cậu đến xem tôi biểu diễn trong chương trình này cũng là ngày đầu tiên tôi tỉnh lại trong thân thể này. Chủ nhân của thân thể này đã uống thuốc ngủ và chế.t trong phòng nghỉ, tôi cũng không biết tại sao mình lại mượn xác hoàn hồn vào đây."
Cố Chiết Phong nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Thôi Âu Ninh như để an ủi.
Thôi Âu Ninh tiếp tục: "Thật ra, từ lúc tỉnh lại trong thân thể này cũng chưa đến nửa tháng, tôi luôn bị nhốt ở nơi này, không có điện thoại, chủ nhân của thân thể này dường như không có người bạn nào đáng tin cậy. Tình hình hiện tại cho thấy người này cũng không có cuộc sống tốt đẹp gì, gia đình như thế nào, có nợ nần hay không... tất cả đều không rõ."
"Vì vậy, tôi không dám nói với cậu về việc đã xảy ra với tôi. Nếu thân thế này không tốt, hoặc gia đình có vấn đề, tôi sợ sẽ liên lụy đến cậu."
Cố Chiết Phong nhẹ giọng đáp: "Anh vẫn thường nói như vậy."
"Tôi có sao?"
"Cả lúc quay bộ phim trước kia cũng vậy." Cố Chiết Phong đứng dậy, tay đặt lên vai Thôi Âu Ninh, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, giọng không tự chủ mang theo chút nũng nịu và trách móc: "Chúng ta chỉ quay duy nhất một bộ phim, rõ ràng đã quay xong và đang tiến hành hậu kỳ, anh lại đột nhiên nói không chiếu, chỉ vì lo lắng vai nam chính của bộ phim này có thể ảnh hưởng đến danh dự của em. Lúc quay phim anh chưa từng nghĩ đến điều đó sao? Anh rất ngoan cố, trước giờ đều không nghe ai khuyên cả."
Thôi Âu Ninh bật cười khổ: "Ừ... Cái đó là lỗi của tôi."
Hắn khẽ thở dài: "Lúc đó..."
Anh ngập ngừng một hồi lâu, lấy hết can đảm nói: "Tôi vốn định tại buổi tiệc đóng máy sẽ tỏ tình với cậu."
Thôi Âu Ninh nắm lấy tay Cố Chiết Phong đang đặt trên vai mình, giọng trầm thấp: "Trước khi quay phim đó, tôi còn chưa nhận ra bản thân mình thích cậu, chỉ nghĩ cậu là một người bạn tốt. Nhưng trong quá trình quay phim tôi mới nhận ra cảm giác của tôi đối với cậu không giống như đối với người khác."
Anh tự giễu, khẽ nhếch môi: "Có lẽ vì tâm trạng không giống nhau, nên tôi không thể giữ được hình tượng đứng đắn. Mỗi lần xem lại bộ phim đó, tôi chỉ cảm thấy mình đang... trêu chọc cậu."
Nói xong, Thôi Âu Ninh có chút ngượng ngùng, anh khẽ ho một tiếng rồi nói: "Vì vậy... mới không tỏ tình."
Cố Chiết Phong nhìn hắn, nói: "Anh nói dối."
"Sao?"
"Anh nói sẽ bày tỏ vào buổi tiệc đóng máy, nhưng em nhớ mình vẫn chưa thấy gì."
Thôi Âu Ninh hơi lúng túng, nói nhỏ: "Vốn là muốn như vậy... Nhưng sau đó tôi có chút sợ... Nên không dám bày tỏ."
"Anh sợ gì? Sợ em sẽ từ chối anh sao?"
Thôi Âu Ninh nhìn Cố Chiết Phong khẽ thở dài: "Bị cậu từ chối thì có gì đáng sợ chứ. Điều mà tôi lo sợ chính là... với tư cách là người yêu, tôi sợ sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho cậu."
Cố Chiết Phong không vội đáp, anh hỏi lại: "Tại sao anh lại nghĩ như vậy?"
Thôi Âu Ninh trong mắt hiện lên chút do dự, cậu bất giác cắn môi rồi nói: "Tôi... Tôi có thể sẽ là một người không xứng đáng có được tình yêu."
"Vì sao lại nói như vậy?"
Thôi Âu Ninh giãy giụa thật lâu, cuối cùng cũng mở lời: "Tôi... trong tôi, có lẽ có chút vấn đề."
Khi lời này đã nói ra, những điều phía sau trở nên dễ dàng hơn.
Đã đâm lao thì phải theo lao, Thôi Âu Ninh quyết định nói hết: "Khi tôi đóng phim, có lúc sẽ vì nhập diễn quá sâu mà không thoát ra được. Khi tôi không thể thoát khỏi vai diễn, trạng thái của tôi sẽ rất bất ổn và tình trạng đó có thể gây tổn thương cho cậu."
Thôi Âu Ninh mím môi, nghiêm túc nói: "Cố Chiết Phong, tôi không muốn mượn danh người yêu cậu để gài bên cạnh cậu một quả bom nổ chậm."
Cố Chiết Phong không tỏ vẻ đồng ý cũng không phủ nhận, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Thôi Âu Ninh tiếp tục: "Tôi... trước khi tôi vào thân xác này tôi đã từng thử đi gặp bác sĩ tâm lý. Vì vậy, tôi vốn định nếu chữa khỏi, tôi sẽ... suy nghĩ về chuyện này."
"Nhưng sau đó, khi tôi chết và ở trong một thân xác xa lạ khác, tôi không biết liệu thân xác này có mang đến cho ta nhiều rắc rối hơn không. Những vấn đề trước đây của tôi cũng chưa được giải quyết. Vì vậy, tôi không muốn ở trong tình huống không thể kiểm soát, không rõ tương lai sẽ ra sao mà vẫn mù quáng tìm đến cậu."
"Tôi hy vọng mình có thể trở thành một người yêu có đủ tư cách, cũng hy vọng có thể là một người có trách nhiệm, một người đủ tiêu chuẩn."
Tình yêu chưa bao giờ là sự cưỡng ép hay ràng buộc, mà là làm cho chúng ta trở nên tốt đẹp hơn.
Cố Chiết Phong quyết tuyệt nói: "Đủ tư cách hay không đó không do em quyết định, tôi mới là người quyết định."
Thôi Âu Ninh bị hắn chọc cười, dở khóc dở cười nói: "Được rồi, cậu quyết định."
Rất nhiều điều sau khi được nói ra, thật sự khiến lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Kể từ khi mối quan hệ với Kim Tử trở nên căng thẳng, Thôi Âu Ninh đã rất lâu rồi không có cơ hội nói thật lòng mình với ai một cách nhẹ nhàng và vui vẻ như vậy.
Hai người yên lặng ôm nhau. Bởi vì phòng nghỉ nằm ở vị trí rất cao, ngoài cửa không có chút tiếng động nào. Từ cửa sổ đang hé mở, một làn gió nhẹ thổi qua, khẽ gợi những chiếc lá bên ngoài tạo thành tiếng xào xạc.
Xa xa có vài căn nhà, ánh sáng lấp lánh như những đốm lửa, thỉnh thoảng có tiếng lốp xe ép trên mặt đường xi măng.
Là những con người vội vã qua lại.
Dù ngoài kia có bao nhiêu người qua đường, trong lòng ta, chỉ có ngươi là ở lại.
Tác giả có lời muốn nói: Đại khái là một chương khá nhàm chán.
Chương sau sẽ quay lại với cốt truyện, Thôi ca sẽ bắt đầu xây dựng sự nghiệp sẽ tiếp tục cố gắng!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");