Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế, Tôi Nổi Tiếng

Chương 15: Không phải cậu muốn tôi làm mẫu sao?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quay phim bị đuổi ra ngoài thì vẫn luôn đứng ở cửa, đạo diễn cùng biên kịch đằng xa thấy hai bọn họ ra ngoài liền điên cuồng vẫy tay, mấy thí sinh hóng chuyện gấp không chờ nổi cũng xúm lại hỏi

Đạo diễn hỏi "Bên trong thế nào rồi? Sao các cậu sao lại ra ngoài hết?"

Quay phim khóc không ra nước mặt "Bọn tôi cũng không biết, Cố ảnh đế tự nhiên đuổi bọn tôi ra ngoài."

Biên kịch vội la lên "Đang yên đang lành sao lại đuổi các cậu ra ngoài, có phải các cậu chọc ngài ấy tức giận hay không?"

Quay phim vô tội nói "Bọn em làm gì có gan chọc Cố ảnh đế tức giận, bọn em ở trong đó chỉ thành thật quay phim không nói tiếng nào, đột nhiên Cố ảnh đế nói mình không có thói quen bị người ta quay phimliên tục, cầu xin thế nào cũng không được bảo bọn em ra ngoài"

Anh quay phim bên cạnh còn thành thật bổ sung "Hơn nữa, Cố ảnh đế còn nói, tiếp theo...những lúc ngài ấy hướng dẫn thí sinh cũng không được quay phim."

Đạo diễn tức giận nói "Không cho quay phim là cái quỷ gì? Không có video, đăng hai bức ảnh nói Cố Chiết Phong ở đây hướng dẫn thí sinh vũ đạo cũng được thôi, nhưng theo tình hình hiện tại đừng nói video, hai bức ảnh cũng không có mà đăng."

Đạo diễn càng nghĩ càng tức giận, chống nạnh căm phẫn nói "Cố ảnh đế mấy trăm năm mới đi show giải trí một lần, đây là cơ hội nghìn năm có một, chính là kì ngộ để chương trình một bước lên trời! Mẹ nó! Giờ đến tư liệu sống cũng không có mà đăng thì biết làm sao? Lúc tuyên truyền mà Cố ảnh đế không có nhiều thời lượng phát sóng thì fans người ta sẽ xé rách mặt tổ chương trình cùng cũng những người khác ra mất"

Bởi Cố Chiết Phong nói không muốn nhiều người đứng nhìn, nên nhân viên chỉ có thể dán kín cửa kính phòng huấn luyện lại, cái gì cũng không xem được. Lâm Hy Tịch đứng phía sau đạo diện nhìn cánh cửa bị dán giấy đen xì, sinh ra một loại cảm xúc gọi là ghen tị. Thôi Âu Ninh đúng là tốt số, được Cố ảnh đế đích thân một kèm một.

Lâm Hy Tịch đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, quay sang nói với đạo diễn cùng biên kịch "Đạo diễn, Cố ảnh đế chỉ nói không thích bị quay, nhưng nếu trong tình huống ngài ấy không hề hay biết gì, chúng ta cũng không làm trái ý Cố ảnh đế có đúng không?"

Đạo diễn đang nổi nóng, mặt hằm hằm nói "Quay cái gì quay? Máy quay còn không vào được thì quay thế nào?"

Lâm Hy Tịch cười nói "Em có một biện pháp có thể quay được cảnh trong phòng"

Đạo diễn nhíu mày "Biện pháp gì?"

Lâm Hy Tịch chỉ chỉ đỉnh đầu, đạo diễn cùng mấy người kia ngẩng đầu lên thì thấy camera đang cần cù chăm chỉ làm việc.

Đôi mắt đạo diễn lóe sáng "Lâm Hy Tịch cậu đúng là một nhân tài! Mau mau mau! Đi! Đi đến phòng máy!"

Bọn họ hưng phấn chạy đến phòng máy, nhân viên hậu trường lúng túng thao tác mở máy quay trong phòng huấn luyện. Đạo diễn đang hưng phấn thì chỉ thấy màn hình đen thui, hít thở cũng không thông

Đạo diễn điên cuồng quát "Mẹ nó! Lại chuyện gì nữa vậy! Ngay trong thời khắc quan trọng camera lại hỏng! Các cậu làm ăn kiểu gì thế, không kiểm tra thường xuyên à?"

Nhân viên hậu trường cũng không biết xảy ra chuyện gì, cẩn thận hỏi "Hay là... chúng ta đi kiểm tra một chút?"

Đạo diễn tức giận nói "Kiểm tra cái rắm! Nếu cậu có thể đi vào kiểm tra camera dưới mi mắt Cố ảnh đế thì cậu cứ việc vào kiểm tra! Sau đó cùng giải thích với Cố ảnh đế, chúng ta muốn quay lén người ta nên mới vào kiểm tra" đạo diễn bực mình nói hai câu "Đi! Có giỏi thì cậu đi đi!"

Nhân viên hậu trường: (╥_╥) Ông tức giận Cố ảnh đế tại sao lại phát hỏa lên tôi cơ chứ.

***

Mà ngay lúc này trong phòng huấn luyện, Thôi Âu Ninh vẫn đang chìm trong nỗi khiếp sợ sau khi nghe Cố Chiết Phong muốn dạy nhảy, kinh ngạc hỏi "Ngài thật sự muốn nhảy, không phải muốn đóng cửa bắt nạt thiếu niên vô tội đó chứ? "

Lúc này Cố Chiết Phong đã đi ra giữa phòng tập nói "Tôi xem qua tư liệu của cậu rồi, đã hai bảy tuổi rồi, cái từ thiếu niên không xứng với cậu đâu"

Thôi Âu Ninh ho nhẹ một tiếng "Thế ít nhất thì vẫn còn vô tội mà"

Cố Chiết Phong đứng giữa phòng tập nhìn hắn nói "Cậu thật sự không muốn xem tôi nhảy sao?"

Thôi Âu Ninh bước vội ra nói "Sao có thể! Được ngài đích thân hướng dẫn vũ đạo là may mắn mấy đời nhà tôi tích được, đột nhiên ngài lại muốn làm mẫu cho tôi xem, chính là muốn tôi giảm thọ sao?"

Chủ yếu chính là, hiện tại hắn chỉ là một thí sinh nho nhỏ giãy giụa trong một show tuyển tú rác rưởi, không phải là Thôi Âu Ninh đã chết trước kia, Cố Chiết Phong làm vậy khiến hắn có chút hoảng sợ, hoài nghi đầu óc người này có phải có vấn đề hay không.

Cố Chiết Phong nói "Không phải cậu muốn tôi làm mẫu sao?"

Thôi Âu Ninh nhịn không được xấu hổ nói "Cái này... tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi"

"Tôi lại cảm thấy cậu nói cũng đúng, đúng là có thầy giáo làm mẫu thì cũng có hiệu quả hơn." Nói mãi từ nãy đến giờ, Cố Chiết Phong cũng hơi mất kiên nhẫn nói "Nhưng mà, nếu cậu sợ bị tổn thọ thì tôi tiếp tục ngồi xem cậu luyện tập."

"Xem chứ! Tất nhiên phải xem rồi!" Thôi Âu Ninh nói "Cái gì mà giảm thọ với không giảm thọ, hôm nay dù có chết ở đây thì cũng phải xem"

Vũ đạo của Cố Chiết Phong nghìn năm mới được chiêm ngưỡng một lần, nếu hôm nay không xem thì đúng là thiệt thòi lớn.

Cố Chiết Phong thu hồi ánh mắt "Tùy cậu, tôi chỉ nhảy một lần thôi đấy, nghiêm túc mà xem, bật nhạc đi"

Thôi Âu Ninh đột nhiên hô lên "Chờ đã"

Cố Chiết Phong nhìn Thôi Âu Ninh nhanh nhẹn chạy đến góc tường, cầm lấy áo khoác đồng phục ném lên camera trong góc phòng. Hắn ném thật chuẩn, một phát trúng luôn, rơi xuống trúng ngay cái camera.

Hóa ra trong phòng vẫn còn một cái camera.

Thôi Âu Ninh vỗ tay hài lòng nói "Tốt, giờ thì không còn cái camera nào nữa rồi"

Cố Chiết Phong rũ mắt nói "Bắt đầu đi"

Thôi Âu Ninh kéo thanh tiến độ bài hát một đoạn về lúc bắt đầu. Hắn không ngờ Cố Chiết Phong lại đồng ý nhảy cho hắn xem thật, mà cũng không ngờ Cố Chiết Phong lại nhảy thật. Nghĩ mà nhục, người ta chỉ mới xem video dạy nhảy mấy lần mà đã học xong.

Thôi Âu Ninh ngồi xổm trong góc phòng, âm nhạc vang lên, Cố Chiết Phong cũng bắt đầu chuyển động.

Hăn cùng Cố Chiết Phong cùng nhảy một bài hát, một loại vũ đạo, mà Cố Chiết Phong khi nhảy so với hắn hoàn toàn khác biệt, không, thậm chí so sánh với các thí sinh tham gia tiết mục này cũng hoàn toàn khác biệt.

Cho dù là khống chế lực đạo hay chuyển động cơ thể, đều như nằm trong bàn tay của Cố Chiết Phong, không nhiều không ít, mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo. Tựa như anh không phải đang nhảy mà là đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật.

Thôi Âu Ninh xem đến xuất thần, thậm chí chính mình ngã ngồi trên mặt đất cũng không để ý.

Lúc này Cố Chiết Phong chỉ mặc áo sơ mi cùng quần âu, đều là trang phục không phù hợp để thực hiện vũ đạo, nhưng ở trên người anh lại không hề có chút trở ngại nào.

Theo vũ đạo gốc thì lúc này Cố Chiết Phong sẽ nhảy lên, nhưng lại thêm vài phần ý nhị. Đến đoạn cao trào, âm nhạc dừng lại theo sau là vài giây im lặng ngắn ngủ, thân thể Cố Chiết Phong như hòa làm một với âm nhạc. Sau vài giây ngắn ngủi, nhịp điệu bài hát ngày càng nhanh, lúc này khi luyện tập chính là cả nhóm sẽđông thời xuất hiện cùng nhau làm một đoạn lượn sóng. Mà lúc này trong phòng tập, lại chỉ có mình Cố Chiết Phong, nhưng chỉ cần một mình anh, vẫn có thể hấp dẫn vô số ánh mắt. Cho dù âm nhạc tạm dừng cũng không thể làm người ta dời ánh mắt đi được.

Thôi Âu Ninh cũng theo vài giây ngắn ngủi kia mà ngừng thở.

Cố Chiết Phong chậm rãi giơ tay, đặt ở trước ngực. Cố Chiết Phong làm động tác này giống y đúc vũ đạo gốc, nhưng lại có cảm giác thêm vài phần lười biếng cùng tùy ý.

Trong vũ đạo gốc, vốn chỉ đặt tay trên ngực mà Cố Chiết Phong hình như nhảy nóng quá, hắn liền thêm một vài động tác, đầu ngón tay nhẹ nhàng cử động, đem nút áo sơ mi phía trên cởi ra.

Cổ áo lộ ra một khoảng chữ V trắng nõn, Thôi Âu Ninh theo bản năng nuốt nước miếng.

Đoạn kết, eo Cố Chiết Phong nhẹ nhàng hướng về phía sau nhịp, tay nhẹ nhàng giơ lên, phần eo mềm dẻo làm một động tác lượn sóng hoàn mĩ.

Từ góc độ của Thôi Âu Ninh, có thể thấy rõ đường cong phần eo lúc ẩn lúc hiện sau lớp áo sơ mi trắng. Đường cong men theo lớp quần tây, lướt qua đồi núi trập trùng, từ đỉnh núi này đến dãy núi nọ làm Thôi Âu Ninh mơ màng hết lần này đến lần khác. Mặc dù cách lớp quần tây đen, nhưng hắn có thể cảm nhận được loại tư vị mỹ diệu nếu có cơ hội tự mình trèo đèo lội suối.

Thôi Âu Ninh cố gắng kìm chế chính mình có ý tưởng đáng sợ với ngọn núi kia, ép mình ngồi im không nhúc nhích, nhưng nhìn Cố Chiết Phong nhảy, trong đầu hoàn toàn không còn vũ đạo gì nữa. Hắn hoàn toàn không biết đoạn sau Cố Chiết Phong đang nhảy cái gì, cũng không rõ chính mình đang xem cái gì.

Hoàn tất bài nhảy, Cố Chiết Phong có hơi thở dốc, cởi bỏ thêm một cái cúc áo sơ mi, làn da trắng nõn theo hô hấp phập phồng lên xuống. Thái dương dính một lớp mồ hôi mỏng, chảy xuống gương mặt có chút ướt át.

Cố Chiết Phong xoay người nhìn về phía Thôi Âu Ninh, lại thấy Thôi Âu Ninh không nói gì, đột nhiên ôm mặt chạy đến cái bàn bên cạnh, rút khăn giấy, luống cuống tay chân xé hai mảnh rồi vo viên nhét vào lỗ mũi

Cố Chiết Phong:?

Thôi Âu Ninh xoay người nhìn Cố Chiết Phong, thấy anh khóe miệng hơi giật giật, mặc dù lỗ mũi đã bị bịt nhưng máu cam vẫn theo khan giấy thấm ra ngoài.

Hắn nở nụ cười hoàn mỹ hở tám cái răng, bình tĩnh tư nhiên như không có chuyện gì xảy ra nói "Cố ảnh đế, thật xin lỗi, gần đây ăn linh tinh quá nhiều nên bị nóng trong"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.