Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con

Chương 56




Giang Linh Nhạn đã mua bản quyền tác phẩm sớm nhất của Nam Chi Hàn, khi viết cuốn sách đó Nam Chi Hàn vừa mới vào đại học, tuổi còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, lối viết tuy còn non nớt nhưng cốt truyện thăng trầm, cũng khiến cô ấy có được một đám fans hâm mộ nhỏ.

Tuy nhiên, cuốn sách này chưa bao giờ được chuyển thể.

Nhìn tên cuốn sách, Diệp Minh Tâm đã biết tại sao nó chưa được chuyển thể.

《Tình yêu của tổng giám đốc tuyệt thế gia trên trời》

Sách đã được chuyển thể thành kịch bản, Nam Chi Hàn tự mình sửa đổi, về cơ bản vẫn giữ lại tất cả những gì tinh túy nhất của sách gốc, Hàn Phi Nhứ tùy ý lật một trang, nhìn thấy nam chính nói với nữ chính: "Mẹ kiếp, người phụ nữ nhỏ bé đáng thương, tại sao anh lại yêu em đến điên cuồng như vậy?"

Diệp Minh Tâm đọc xong hai trang liền nhíu mày, thấy bản thân không đọc nổi nữa, cô liền gấp nó lại đưa tay lên xoa hai bên thái dương: "Chị cần một ít thuốc nhỏ mắt, Tiểu Nhứ, em có muốn không?"

Không có ai trả lời, Diệp Minh Tâm ngẩng đầu lên, gọi lại: "Tiểu Nhứ?"

"Xuỵt xuỵt xuỵt" Hàn Phi Nhứ cũng không ngẩng đầu lên, hết sức chăm chú nhìn kịch bản trong tay, lật sang một trang, nàng liền xua tay: "Chị đi đi, em muốn xem rốt cuộc kết thúc như thế nào, nữ phụ mạo danh thế thân nữ chính chiếm mất ánh hào quang của nữ chính, tổng giám đốc còn không phát hiện, còn đuổi nữ chính thật sự ra khỏi cửa nhà, nữ chính lại còn là lốp xe dự phòng của nam phụ, hiện tại tổng giám đốc đã đuổi tới, em muốn xem xem nó như thế nào."

Còn thế nào nữa, đương nhiên là sẽ đè nữ chính lên tường bá đạo tuyên bố "Em đang đùa với lửa đấy" = =

Ba người cố vấn và sáu thí sinh, mỗi người một nam một nữ, có lẽ bị kích thích bởi lời nói của Nam Chi Hàn, Hàn Phi Nhứ thực sự đã chủ động chọn Đoạn Vị Ương làm người cố vấn cho mình.

Những người khác trong lòng thầm khen gợi Hàn Phi Nhứ, ngưỡng mộ sự cống hiến của nàng, đồng thời, họ nhanh chóng tìm những người cố vấn khác, cuối cùng người đồng hành với Hàn Phi Nhứ chỉ có Trương Hạo.

Hàn Phi Nhứ muốn mình nhất định phải thắng, còn Trương Hạo mặt mày không còn gì để luyến tiếc nữa, hai ngày tới nhất định là hai ngày đen tối nhất trong cuộc đời của anh ta, không mong bị mắng ít mà chỉ mong đừng khiến anh ta có ý định muốn nhảy sông tự vẫn là đã tốt lắm rồi.

Khi kết thúc quay hình, không biết clip nào sẽ được so sánh chứ chưa nói đến vai trò của ứng cử viên, vì vậy, trong hai ngày tập luyện, các ứng cử viên phải làm quen với tất cả các nhân vật và tất cả các clip trong toàn văn.

Phương pháp đào tạo của Nguyên Kế Trạch là tiến hành theo chất lượng, từ đơn giản tới những vai diễn yêu cầu cường độ cao, cho phép các diễn viên dần dần đảm nhận các vai diễn lớn, cuối cùng hợp nhất cả hai thành một. Còn phương pháp đào tạo của Diệp Minh Tâm là đào tạo mở, trong đó các diễn viên tự luyện tập trước, còn mình sẽ đứng ở một bên quan sát, cô sẽ chỉ ra điểm sai để giúp các diễn viên từ từ cảm nhận cũng như khám phá. Với Đoạn Vị Ương, cô ấy là người tàn nhẫn nhất, để diễn viên thực hiện phân đoạn khó nhất, ác liệt nhất, sau đó khi cô ấy xuất hiện sẽ bắt đầu chế độ súng máy, phê bình diễn viên vô cùng gay gắt.

Đoạn Vị Ương nghiêm túc nhìn hai người bọn họ: "Những gì tôi nói vừa rồi không nhớ kỹ sao? Bây giờ nhớ lại, chúng ta tiếp tục từ trang 15."

Trương Hạo liếc xuống những dòng ở trang 15, chuẩn bị sẵn sàng, anh ta bắt đầu đọc lời thoại: "Tôi rõ ràng rất hận người phụ nữ đó như vậy, cô ta đã làm tổn thương Khiết nhi của tôi, nhưng nhìn những giọt nước mắt trên khóe mắt của cô ấy, trong lòng tôi đau muốn chết."

Ngập ngừng nửa giây, anh ta tỏ ra vô cùng sửng sốt: "Hóa ra, tôi thật sự đã yêu cô ấy rồi sao?"

Lặng lẽ bước vào cảnh quay ở số 2, Giang Linh Diên đứng trong góc, lắng tai nghe bọn họ đang nói gì, nghe những lời này, Giang Linh Diên lập tức như bị thiêu đốt, cả người mềm nhũn, muốn xoay người rời đi.

Ngay sau đó, Hàn Phi Nhứ nói: "Tôi một chút cũng không ngạc nhiên, lúc cô ấy điềm đạm cầu xin anh tha thứ, tia quật cường cuối cùng trong mắt cô ấy anh cũng đã nhìn thấy, trái tim của anh cũng đã bị cô ấy trộm đi mất rồi."

...

Tuy rằng là trúng tiếng sét, nhưng có chút thích, chẳng lẽ đây chính là trúng tiếng sét ái tình trong truyền thuyết?

Giang Linh Diên đã ở trong phòng quay phim này cả buổi chiều, khi mới đến thì cô ấy đang đứng, sau đó nhân viên công tác đem ghế cho cô ấy, cô ấy bắt đầu ngồi xem một cách thích thú.

Dưới bộ phấn dày 8.000 lớp của cô, cho dù Hàn Phi Nhứ có đóng vai một ông chú béo ú, cô ấy cũng sẽ cảm thấy đây chính là vẻ đẹp tuyệt thế.

Đợi cho tất cả mọi người kết thúc công việc, Giang Linh Diên đứng dậy đi tới chỗ Hàn Phi Nhứ cách đó không xa, cô ấy đứng sang một bên mím môi, thấy nàng nhìn sang, sau hai giây dừng lại, cô ấy giơ cánh tay lên: "Chào."

Hàn Phi Nhứ đã nhìn thấy cô ấy từ rất lâu rồi, mỉm cười với Giang Linh Diên: "Chào, tôi nghe nói rạp hát này thuộc về cô. Trang trí rất tuyệt."

Nghe xong lời khen, mặt của Giang Linh Diên không khỏi căng ra, nhếch khóe miệng: "Tôi đã tìm ba nhà thiết kế để thiết kế bên trong, sửa đi sửa lại hơn hai mươi lần mới cho bọn họ khởi công. Chủ đề của nơi này là năm 1930, ngay cả buồng vệ sinh cũng cho người làm theo yêu cầu, thiết kế phải phù hợp với chủ đề. Có thể nói, ngoại trừ những vị khách đến đây không hợp chủ đề, những người còn lại, ngay cả một con muỗi, đều là muỗi kiểu 1930!"

Nhận lấy điện thoại di động của mình từ tay Trọng Viên Viên, Hàn Phi Nhứ quay đầu lại cười với cô ta: "Cẩn thận như vậy, việc kinh doanh ở đây hẳn là rất tốt, chiếm dụng nơi này ba ngày cũng không gây ra tổn thất gì cho cô chứ?"

Trang trí đẹp thì cũng có ích lợi gì, vẫn phải chịu tổn thất, vì trang trí quá tốt nên sau này không lấy lại được tiền, giờ đã đến mức rạp này mở cửa được một ngày cũng phải tốn một khoản tiền.

Giang Linh Diên cúi đầu không trả lời, Hàn Phi Nhứ cũng không quan tâm, nàng đi đến gần Giang Linh Diên nửa bước và nhỏ giọng đưa ra một ý tưởng: "Không sao, tổn thất cũng chỉ có ba ngày, đến lúc đó cô nói với chị mình tuyên truyền một chút, nếu như cần thiết, tôi có thể giúp cô một tay, không thu phí đại ngôn."

Đối với Hàn Phi Nhứ mà nói, lần cuối cùng nàng nhìn thấy Giang Linh Diên là hơn ba tháng trước. Bản thân biết quá ít về Giang Linh Diên, sau đó nàng hỏi Thẩm Tang Lạc, theo như miêu tả của cô ấy, Hàn Phi Nhứ cảm thấy, Giang Linh Diên chính là một cô gái nhỏ không chịu lớn, vẫn luôn đi tìm tình yêu chân thành, cho nên mới lầm tưởng bản thân mình thích nàng.

Sau khi biết chuyện này, Hàn Phi Nhứ không còn cảm thấy tội lỗi kỳ lạ đối với Giang Linh Diên nữa, chỉ coi cô ta như một đứa em gái nhỏ.

Nhưng bây giờ hình như họ cũng trạc tuổi nhau rồi, khó mà phân biệt được ai là chị, ai là em. = =

Hàn Phi Nhứ nói những điều này chỉ để thể hiện sự thân thiện của mình, khách sáo một chút, nói xong những lời này liền chuẩn bị rời đi, nàng đã không gặp con gái mình gần một tháng, Hàn Phi Nhứ chỉ muốn nhanh chóng đến đó, nhưng phản ứng của Giang Linh Diên thì không quá thích hợp.

Cô ta ngây người nhìn Hàn Phi Nhứ, vẻ mặt chuyển từ sững sờ sang xúc động, từ xúc động sang buồn bã. Đôi mắt cô ta loé lên những tia nước, Hàn Phi Nhứ thất thần đứng tại chỗ, quay sang nhìn Trọng Viên Viên, rồi lại nhìn Giang Linh Diên: "Này... cái này, cái này, cô khóc cái gì?"

Trọng Viên Viên cũng ngây người, Hàn Phi Nhứ cũng không có bắt nạt cô ta.

Giang Linh Diên là một cái túi khóc, đối mặt với công việc, dù có chuyện gì xảy ra, cô ta cũng sẽ không khóc, nhưng nếu đối mặt với tình cảm của mình hay là người nhà, chỉ nói một vài câu là nước mắt đã tuôn ra như đê vỡ. Cảm thấy có chút mất mặt, Giang Linh Diên dùng sức lau mắt, hôm nay cô ta cố tình dùng phấn mắt màu đậm, lúc này trông chẳng khác nào một con gấu trúc.

"Tôi không muốn thích cô nữa. Cô là một tên khốn, một tên xấu xa. Sau này cô không được phép đối xử tốt với tôi, nếu không... nếu không, sau này khi nhà cô cần sửa sang, tôi cũng sẽ không quan tâm nữa!"

Sau đó, cô ta khóc thút thít bỏ chạy, để lại vẻ mặt bàng hoàng khắp phòng.

Trong lòng của mọi người là như thế này:

Nhân viên A: "...... Đây là một mối đe dọa hay một trò vui?"

Nhân viên B: "Tôi đang xem chuyện phiếm của ngôi sao, hoặc thấy chuyện nhà họ Giang, công việc của tôi có giữ được không?"

Trọng Viên Viên: "Cô ấy thích Hàn Phi Nhứ?! Cô ấy thực sự thích Hàn Phi Nhứ! Trời ơi, em gái của bạn thân của vợ sếp lại thích sếp của mình, bạn thân của vợ sếp lại thích bạn thân của sếp, ôi đúng là loạn mà" ==

Hàn Phi Nhứ: "Trang trí? Trang trí gì? Không phải mua một căn nhà mới là xong rồi sao, tại sao lại mất công trang hoàng?"

...

Sau khi hoàn thành công việc, Hàn Phi Nhứ cầm theo kịch bản rời đi, ban đầu nàng muốn giành giải quán quân, sau khi Nam Chi Hàn nói rằng nàng không thể có được thì Hàn Phi Nhứ lại càng quyết tâm hơn.

Năm giờ chiều làm việc xong, nàng đi ăn cơm với Y Y đến tám giờ tối mới quay trở về, buổi tối còn phải quay độc thoại của mỗi thí sinh cùng với diễn chung.

Để tiết kiệm thời gian trên đường, sau khi Nghiêm Nguyệt Dung đón Y Y trở về, bà đã đưa cô bé đến nhà hàng đã đặt trước, Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm một trước một sau đến, nhưng phải mất mười lăm phút hai người mới đi vào được, vào phòng riêng, Nghiêm Nguyệt Dung cũng đã gọi món xong, sau khi nói chuyện với con gái một lúc, người phục vụ bắt đầu dọn món ăn, Hàn Phi Nhứ hỏi Diệp Minh Tâm: "Chỗ của chị thế nào?"

Diệp Minh Tâm bình tĩnh trả lời: "Bình thường, chị căn bản chưa nói gì. Cốc Chi Quy diễn rất tốt, nhân vật Bá tổng có ánh mắt nóng bỏng như vậy, cũng có chút đẹp trai, Hàn Y Nhân được anh ta dẫn dắt, biểu hiện cũng không tồi."

Hàn Phi Nhứ phải vượt qua Hàn Y Nhân, ở cuộc thi trước hai người cũng có kết quả tương tự, về cơ bản đã đổi ngôi đầu, nghe xong nàng cúi đầu, trải khăn ăn lên đùi.

Nhìn lên đỉnh đầu, Diệp Minh Tâm dừng lại một chút: "Tiểu Nhứ, một bộ phim mà chị đầu tư sẽ bấm máy sau hai tháng nữa. Dự án hiện đang được duyệt. Hiện tại cũng đã có kịch bản, em có thể xem qua, chính là 《Người ngủ say》, em có muốn xem thử không?"

Hàn Phi Nhứ nhanh chóng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào mắt cô: "Ý của chị là, em sẽ không lấy được ngôi vị quán quân, không diễn được《Yển tắc hồ》?"

Diệp Minh sửng sốt: "Chị..."

Hàn Phi Nhứ nhìn cô, nói rõ ràng từng chữ: "Em muốn diễn 《Yển tắc hồ》, vì vậy em đã để trống lịch trình cho tháng 11. Nếu chị không tin tưởng vào thực lực của em, vậy thì cứ giữ nó ở trong lòng, đừng nói ra. Nếu không, em sẽ rất tức giận."

Không khí trong phòng riêng bỗng trở nên xấu hổ, Nghiêm Nguyệt Dung và Y Y đang ngồi ở một bên, vừa rồi họ vẫn còn nói cười, lúc này lại không dám nói nữa, cả hai đều nhìn chằm chằm vào Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm, không dám thở một hơi vì sợ bị ảnh hưởng bởi cơn tức giận của Hàn Phi Nhứ.

Khi Diệp Minh Tâm tức giận cũng rất đáng sợ, nhưng sự tức giận của Hàn Phi Nhứ là đáng sợ nhất. Nghiêm Nguyệt Dung và Y Y cảm nhận rất sâu sắc về điều này, lúc này họ chỉ mong Diệp Minh Tâm có thể thông minh hơn một chút cũng đừng đổ thêm dầu vào lửa.

Diệp Minh Tâm cau mày: "Chị không nghi ngờ thực lực của em, chị chỉ muốn cho em lựa chọn khác. Không phải lúc đầu em thích kịch bản của 《Người ngủ say》 nhất sao? Nếu như còn lịch trình trống, có thể diễn."

Nghiêm Nguyệt Dung cùng Y Y: "... tốt lắm, xong rồi, chờ lửa đạn để rửa tội đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.