Một lúc lâu sau Đoạn Vị Ương mới bình tĩnh lại.
Cho dù ký ức của Hàn Phi Nhứ dừng lại ở mười năm trước thì cô cũng biết đến cái tên Đoạn Vị Ương. Mười năm trước, Đoạn Vị Ương chính là một ngôi sao hạng nhất, chính là một nữ thần phòng vé hàng thật giá thật, cô ấy chưa từng đóng một bộ phim kém chất lượng nào, tất cả đều là cái loại khiến người ta bị kích thích tư duy ấy. Nhưng từ trước đến giờ Hàn Phi Nhứ chưa từng xem phim của cô ấy bao giờ.
...
Dẫu sao thì cô vẫn là một cô gái tràn đầy tình yêu với bộ não của mình mà.
Lúc đó mọi người đánh giá cô ấy rất cao, là một thế hệ ngọc nữ, truyền nhân của sự trang trọng, nữ minh tinh quốc dân,...tóm lại cái gì dễ nghe thì đều đập nên người cô ấy cả. Thế nên cho dù Hàn Phi Nhứ chưa từng xem phim của cô ấy cũng vẫn biết tên, biết gương mặt của Đoạn Vị Ương.
Mười năm trôi qua, thời gian vẫn để lại dấu vết trên mặt của vị ngọc nữ này. Ban đầu Hàn Phi Nhứ còn cảm thán trong lòng rằng không phải tất cả mọi người đều trẻ mãi không già, nhìn nếp nhăn nhàn nhạt trên mặt Đoạn Vị Ương, đây chính là năm tháng tàn nhẫn.
Còn bây giờ Hàn Phi Nhứ mới biết đó không phải là năm tháng tàn nhẫn, mà là tác dụng phụ của việc cười quá nhiều.
...
Vì Đoạn Vị Ương đã trở lại nên buổi tập luyện vẫn phải tiếp tục. Đợi đến lúc Trì Thu cũng lên nói đúng được mấy câu thoại trong kịch bản thì ba giám khảo mới bắt đầu hướng dẫn. Kịch bản giữa Lỗ Thị Bình và Chu Phác Viên là kịch bản rất kinh điển, mỗi một chi tiết đều phải xử lý thật tốt. Lần trước Trì Thu là tệ nhất, lúc này Trì Thu lại là người xử lý tốt nhất. Cô ta rút được đặc điểm là cách nói dài dòng, chỉ cần đưa lời thoại tương ứng đổi thành lời thoại cổ vu vơ là được rồi, mà kịch bản gốc vốn dĩ có phong cách Trung Hoa dân quốc, so với mấy lời thoại kiểu cổ vu vơ cũng không kém mấy.
Hàn Phi Nhứ đứng bên cạnh vừa đọc thoại vừa nhìn Nguyên Kế Trạch đang nói cho Nhiếp Khai Nguyên và Trì Thu nghe khuyết điểm của hai người.
"Trong lòng Lỗ Thị Bình không chỉ có thù hận mà còn có cả sự e dè, có nỗi do dự, sâu xa hơn cả là tình yêu mê muội đối với Chu Phác Viên, hai người không thể chỉ thể hiện nỗi oán hận mà phải có cả yêu hận đan xen, hiểu không?"
Sợ Trì Thu không hiểu, Nguyên Kế Trạch còn dùng một cụm từ khá trào lưu để nói: "Chính là tương ái tương sát* đó."
*Tương ái thương sát: yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Trì Thu: "..."
Sau khi ông ta nói xong, Trì Thu mất một lúc để tìm cảm giác rồi lại nói lời thoại một lần nữa. Trong kịch bản, lúc này Chu Phác Viên châm một điếu thuốc, ngồi trên ghế sa lon vừa dày vừa nặng, nhưng tại hiện trường không có những thứ đó nên Nhiếp Khai Nguyên đành ngồi trên ghế nhựa, cầm một thanh chocolate trứng, cuốn trong tay làm bộ như đang hút thuốc.
Việc đọc kịch bản tiếp theo đúng là rất thuận lợi. Lúc đi học Nhiếp Khai Nguyên đã từng diễn vai Chu Phác Viên này rồi, có thể nói anh ta là người muốn gì được nấy nhất trong tất cả mọi người, nhưng Nguyên Kế Trạch nhìn anh ta thì cứ cảm thấy có chỗ nào đấy không thích hợp lắm.
Cuối cùng ông ta cũng tìm ra chỗ sai sai đấy rồi.
"Cậu cứ làm động tác hoa lan chỉ* làm gì thế?"
*Hoa lan chỉ: động tác mà làm tay như bông hoa lan, thường có trong các phim cổ trang (chạm ngón cái với ngón giữa là ra động tác này)
Nhiếp Khai Nguyên dùng ba ngón tay cầm trứng cuốn, còn lại ngón út và ngón áp út khẽ cong lên: "Đặc điểm của tôi là âm u mềm mại."
Nguyên Kế Trạch câm nín: "Âm u mềm mại cũng không cần làm động tác hoa lan chỉ chứ?"
Nhiếp Khai Nguyên khẽ cười một tiếng, một người đàn ông vai u thịt bắp mà giọng cười nhẹ nhàng quyến rũ như thế đúng là cay lỗ tai quá.
Anh ta móc tấm thẻ viết đặc điểm của mình ở trong túi ra, vẫn thuần thục dùng hoa lan chỉ đưa tới trước mặt mọi người: "Mọi người nhìn xem."
Người quay phim cũng lại gần, mọi người cùng nhau nhìn, phát hiện trên tấm thẻ ngoại trừ chữ âm u mềm mại còn có một đoạn chú thích.
*Nếu như nhân vật là nữ, xin hãy phát triển theo hướng Hắc quả phụ. Nếu như nhân vật là nam, xin hãy phát triển theo hướng Đông Hán công công, moah moah ta*.
*Moah moah ta: lấy từ video nổi tiếng của hot tiktok Hàn Mỹ Quyên của Trung Quốc: "Trăm nhân ắt có quả, báo ứng của cưng chính là chị, nhớ thả tim cho chị moah moah ta~"
...
Ai viết những lời này rõ ràng kỳ thị đàn ông mà, quá đáng hơn là cuối cùng còn thêm một câu "moah moah ta" nữa, đúng là đáng ghét quá đi mất!
Nhiếp Khai Nguyên rất bình tĩnh ngửa đầu nhìn mọi người: "Theo tôi hiểu thì Đông Hán công công chính là như vậy đó."
Nguyên Kế Trạch nặng nề vỗ một cái lên vai của Nhiếp Khai Nguyên: "Cậu đúng là không dễ dàng gì."
Hàn Phi Nhứ cũng là người vừa mới vây xem, nghe thấy câu nói kia thì cô và người khác cũng cười rộ lên, nhưng trở lại vị trí của mình thì cô lại chẳng cười nổi nữa.
Bất kể Nhiếp Khai Nguyên có thảm bao nhiêu thì anh ta cũng không thể rung chuyển được địa vị của Hàn Phi Nhứ, top thảm nhất trong ván này. Hàn Phi Nhứ nói mình thảm thứ hai thì chẳng có ai dám nói thứ nhẩt cả.
Diệp Minh Tâm không biết đã đến bên cạnh cô từ bao giờ, Hàn Y Nhân cũng đi cùng chị tới đây, chị muốn tập kịch bản với Hàn Phi Nhứ trước. Diệp Minh Tâm đứng ở sau lưng Hàn Phi Nhứ nhẹ nhàng đụng một cái lên vai phải cô, còn người thì đứng lệch ở bên trái, Hàn Phi Nhứ quay đầu lại nhưng không nhìn thấy người nên đổi sang bên khác, nhìn thấy là Diệp Minh Tâm thì cô càng ủ rũ hơn.
Bạn có hiểu cảm giác đó không? Khoảng khắc xấu hồ nhất trong cuộc đời cứ hết lần này tới lần khác lại ngồi bên cạnh vợ bạn!
Mặc dù người vợ này vẫn đang trong trạng thái đánh giá, nhưng đó cũng là vợ cô mà!
Nhìn một cái thôi Diệp Minh Tâm cũng biết cô đang nghĩ gì: "Đời người có trăm loại trạng thái khác nhau, diễn sống động mỗi một nhân vật là yêu cầu cơ bản nhất của diễn viên. Nói lắp là tật xấu mà rất nhiều người đều có, giống như cận thị, hay viêm mũi, viêm họng vậy, đều là bệnh vặt vô hại thôi. Em có thể diễn được nhân vật cận thị, có thể diễn nhân vật bệnh nặng, thế mà diễn một nhân vật nói lắp mà em lại không làm được sao?"
Hàn Phi Nhứ cúi đầu xuống, cuộn cuốn kịch bản thành một mớ: "Dĩ nhiên là em có thể làm được."
Diệp Minh Tâm đi tới trước mặt cô, hơi cúi người xuống, ngửa đầu nhìn cô từ bên dưới rồi cười một tiếng: "Đúng vậy, em nhất định có thể làm được. Bây giờ chị tới đọc lời thoại của Chu Phồn Y, em theo chị tìm cảm giác để vào vai nhân vật nào. Lúc nãy em tập thoại với Hàn Y Nhân, chị thấy hai ngươi đều không vào trạng thái lắm, nhìn không giống diễn xuất mà giống như đang đọc thoại vậy."
Diệp Minh Tâm không có kịch bản nên Hàn Phi Nhứ đưa kịch bản của mình cho chị cùng xem, hai người cách nhau rất gần nên phát hiện vị trí này hơi nóng, chị lại kéo bả vai của Hàn Phi Nhứ đưa cô đến bên rìa mép điều hòa.
Còn Đoạn Vị Ương bởi vì cười quá nhiều nên mọi người không dám để cho cô ấy đi lên chỉ đạo, chỉ sợ sau khi cô ấy lên lại cười một tràng nữa thì hỏng hết.
Cô ấy đứng phía sau bàn đạo cụ rồi đặt tay lên bàn, chống cằm cảm thán với Diệp Minh Tâm: "Oa tiểu Diệp dịu dàng quá đi!"
Trong mắt Đoạn Vị Ương như có ngôi sao nhỏ lay động. Thích Thanh nhìn cô ấy một cái rồi yên lặng quay đầu tiếp tục tập kịch bản của mình, tiếp tục nghiền ngẫm nhân vật Chu Trùng.
Thích Thanh hít một thật sâu rồi thở hắt ra một hơi, cảm giác đầu óc và nội tâm đều trống rỗng. Một giây sau đã tiến vào trạng thái, nghẹn ngào nhìn lên từng chữ vuông vắn trên kịch bản: "Ngài uống đi, vì ta mà uống một chút đi, nếu không phụ thân sẽ không nguôi cơn giận đâu."
"Gâu gâu gâu! Gâu gâu!"
"...Không có gì, không có gì, mẹ, lời mẹ đều đúng cả!"
"Gâu Gâu Gâu! À hú..."
Thích Thanh tức giận mà ném kịch bản: "Tao đang nhớ kịch bản, mày cũng đừng đi theo làm loạn được không hả!"
Bị khiển trách, con chó nhỏ hết sức chê bai mà nhìn Thích Thanh một cái, xoay thân hướng cái mông về phía cậu ấy, tiếp tục lấy móng chân gãi gãi mình.
Thích Thanh: "..." Cậu ấy lưu lạc tới mức bị một con chó chê bai rồi sao, cuộc sống này trôi qua sao mà khó khăn quá!
Đoạn Vị Ương nhìn thấy Thích Thanh nổi giận với một con chó thì lại cười đến không ngừng được, Giang Linh Nhạn không còn cách nào khách chỉ đành vẫy vẫy tay để cho trợ lý lên vội vàng đưa Đoạn Vị Ương xuống, tránh lại xảy ra tai nạn không đáng có.
Đúng là thất sách, cô còn thắc mắc một người tài giỏi như Đoạn Vị Ương sao cho tới giờ vẫn không tham gia bất kỳ show giải trí nào, giờ thì cô biết lý do rồi.
Không trách lúc cô mời Đoạn Vị Ương, Đoạn Vị Ương vừa nghe thì vô cùng vui vẻ mà đáp ứng. Mấy lần quản lý của cô ấy không ngăn cản được, suýt chút nữa muốn đâm đầu vào tường luôn.
Diệp Minh Tâm vẫn còn tập kịch bản với Hàn Phi Nhứ, Hàn Y Nhân đứng ở phía sau nhìn một lúc thì quay đầu đi tìm Trương Hạo. Thời gian hướng dẫn tổng cộng có một tiếng đồng hồ thì dường như Diệp Minh Tâm đã hướng dẫn Hàn Phi Nhứ hơn năm mươi phút rồi, hơn nữa chị chỉ tìm lời thoại của Chu Phồn Y và Tứ Phượng để đọc, nhất là của Tứ Phượng.
Bởi vì nhân vật của Hàn Phi Nhứ có mối quan hệ không thể miêu tả được với hai người phụ nữ này.
Địa điểm dừng chân của giám khảo là khách sạn của thị trấn, Đoạn Vị Ương và Nguyên Kế Trạch đi trước, lúc Diệp Minh Tâm đi sau thì bị Giang Linh Nhạn gọi lại.
Hơn hai giờ chiều là lúc nóng nhất, ngay cả chó cũng không muốn đi bộ nữa rồi, Giang Linh Nhạn chậm rãi đi sau, hai tay khoanh trước ngực nhìn chị: "Cậu thể hiện hơi lố rồi đấy nhé?"
Diệp Minh Tâm hoàn toàn không cảm thấy như vậy: "Nếu như mình muốn thể hiện rõ ràng thì trực tiếp hôn em ấy trước ống kính rồi."
Giang Linh Nhạn: "...Cậu đúng là không biết xấu hổ."
Diệp Minh Tâm thể hiện bản thân no comment: "Không phải chương trình cũng cần điểm nhấn sao? Thích Thanh và Hàn Y Nhân là cp mà các cậu định marketing mà, bây giờ cộng thêm mình với Hàn Phi Nhứ đi."
Diệp Minh Tâm cười phong tình vạn chủng: "Marketing lúc này là lúc thích hợp nhất, nhất định sẽ giúp các cậu thu hút được sự chú ý."
Nếu như bạn tốt nguyện ý cống hiến lưu lượng cho mình thì Giang Linh Nhạn chắc chắn không khách khí với chị rồi, tuyệt đối phải tận dụng đến cùng, nhưng chị ấy hơi nghi ngờ: "Hàn Phi Nhứ có đồng ý không?"
Nhận lấy ly sinh tố mà Lam Trúc đưa tới, Diệp Minh Tâm uống một ngụm: "Ừ."
Giang Linh Nhạn cười: "Sao mình thấy khó tin thế cơ chứ, em ấy không muốn công khai với cậu đã đành, giờ còn đồng ý xào cp với cậu chắc?"
"Bây giờ không giống trước kia." Diệp Minh đặt ly sinh tố vào tay Lam Trúc, trong giọng nói có phần không che giấu được sự vui vẻ: "Tiểu Nhứ đã đồng ý cho mình thêm một cơ hội rồi. Nói như thế thì bây giờ địa vị của mình tương đương với người yêu chính thức của Tiểu Nhứ đấy nhé."
"Từ người yêu chính thức rơi xuống cấp lốp xe dự phòng." Giang Linh Nhạn kêu lên một cách khoa trương, vỗ vỗ tay: "Oa, nữ thần Tâm Tâm của tôi ơi cậu đúng là giỏi ghê đó."
Diệp Minh Tâm yên lặng ba giây, sau đó làm ra vẻ đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Chà? Qua nửa tháng rồi nhỉ, Thẩm Tang Lạc đã nói chuyện với cậu chưa?"
"... Bỏ qua cho nhau đi, cùng là người bị lưu lạc chân trời cả, gặp nhau cần gì phải rạch vết thương của nhau ra như thế."
Sau khi Diệp Minh Tâm đi được hai mươi phút, Lam Trúc lại quay lại, cô ấy đưa theo hai chủ tiệm tạp hóa mang mấy thùng kem trên xe xuống, còn có cả mấy trùng trái cây đóng hộp và sinh tố. Phát xong cho mỗi người một phần cô ấy quay lại đứng bên cạnh Hàn Phi Nhứ, lén lút nhìn bốn phía, thấy tất cả mọi người đều bận bịu ăn kem không có ai chú ý đến các cô thì lập tức lấy một túi bánh Tuyết Mị Nương trong túi ra rồi dấm dúi nhét vào tay Hàn Phi Nhứ như kẻ trộm vậy.
Làm xong những động tác nhỏ này Lam Trúc nhanh chóng đứng dậy, giống y như một bé học sinh tiểu học vừa làm xong việc nhà chờ người lớn khen ngợi, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Hàn Phi Nhứ: "..."
Tiêu diệt sạch sẽ đồ được tặng xong mọi người tiếp tục công việc, tập luyện đến sáu giờ tối thì các tuyển thủ mới đi ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ thì bọn họ còn phải quay lại tiếp tục tập luyện.
Bữa tối không phải người trong thôn hỗ trợ chuẩn bị mà là ekip chương trình mua được nguyên liệu nấu ăn để cho mọi người nấu nướng tại chỗ, nói là để cho các diễn viên tự nướng nhưng thực ra là làm dáng một chút thôi. Lúc nhóm người Hàn Phi Nhứ đến, đồ nướng cũng làm sắp xong rồi, bọn họ chỉ cần ngồi xuống ăn luôn là được.
Ăn uống cũng là một phần của cảnh quay. Nhiếp Khai Nguyên ngồi trên chiếc ghế dài hung hăng cắn một miếng thịt dê, nuốt xong anh ta cảm thán nói: "Cái chương trình này vì tôi mà mở ra một cánh cửa của thế giới mới."
Trương Hạo ngồi ở bên cạnh nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó yên lặng ngồi cách anh ta xa một chút.
Nhiếp Khai Nguyên: "Ý tôi là cánh cửa biểu diễn, không phải cách cửa chọn bạn đời, cảm ơn."
Thấy Trương Hạo vẫn nhìn minh một cách hoài nghi, Nhiếp Khai Nguyên hết sức chân thành nhìn anh ta: "Anh yên tâm đi, cho dù có mở cánh cửa chọn bạn đời thật thì dù trên thế giới chỉ còn lại tôi và anh, tôi cũng sẽ không tìm anh đâu, tôi tình nguyện nhặt một con sứa trên bờ biển này làm cô dâu của tôi còn hơn."
Trương Hạo: "Khẩu vị của anh nặng thật đấy."
Nhiếp Khai Nguyên: "..."
Hàn Phi Nhứ yên lặng ăn đồ nướng, bên cạnh đột nhiên truyền tới một âm thanh nặng nề, Hàn Phi Nhứ cắn xiên khoai tây, cô nâng mí mắt lên thì thấy Trì Thu.
Người này mặt không cảm xúc nhìn cô, Hàn Phi Nhứ cũng không nói gì, cầm một xiên khoai tây đưa cho cô ta.
Trì Thu từ chối: "Tôi không ăn cái này, có quá nhiều carbohydrate*, ăn một xiên khoai tây nướng phải mất tận hai tiết Pilates mới làm tiêu hao được số calo đã nạp vào."
*Carbs: gồm đường, tinh bột và chất xơ nên dễ làm tăng cân
Ăn xong xiên nướng của mình, Hàn Phi Nhứ yên tâm thoải mái cầm xiên khoai tây về tiếp tục gặm, "Cô không ăn thì tôi ăn vậy."
Trì Thu muốn than phiền với cô mấy câu rằng Lư Nhĩ Tư sắp làm cô ta phiền chết rồi. Lúc nghỉ trưa trong nhà dân làng, cô ta vẫn đang hăng say thảo mai, nắm tay Trì Thu không ngừng gọi chị Trì Thu, chị Trì Thu. Còn Trì Thu thì chỉ muốn ném cái gối lên mặt cô ta.
Tuổi tác hai người chỉ kém có ba tuổi rưỡi, mà trong làng giải trí chênh lệch tuổi tác lên đến mười tuổi mới gọi anh gọi chị, cô ta gọi như vậy để chứng minh cô ta vẫn còn trẻ trung phơi phới sao!
Mà bây giờ đang ghi hình nên nói lố một câu cũng sẽ bị máy quay phim ghi lại, Trì Thu cũng không muốn lưu lại bằng chứng đen gì gì đó ảnh hưởng đến mình.
Nhịn rồi nhịn, cuối cùng Trì Thu vẫn im lặng.
Cơm nước xong xuôi, mọi người vây quanh đống lửa đã tàn nói chuyện phiếm, ngoại trừ Lư Nhĩ Tư quá thích diễn trò thảo mai thì những người khác trò chuyện với nhau cũng không tệ. Có người năng nổ làm nóng bầu không khí như Trương Hạo, cũng có người biết nói chuyện nghệ thuật như Hàn Y Nhân. Mọi người càng nói chuyện thì càng nhiệt tình, thiện cảm với nhau cũng tăng lên không ít.
Thích Thanh: "Nữ thần hồi nhỏ của tôi là chị Đoàn đấy, trăm nghìn lần không ngờ rằng lần đầu tiên gặp mặt đã phá tan giấc mộng đẹp đẽ của tôi."
Đoạn Vị Ương mười bảy tuổi bắt đầu tham gia diễn xuất, đến bây giờ đã hơn hai mươi năm rồi. Hai mươi năm trước Thích Thanh còn là một cậu nhóc thiếu răng cửa nữa kìa. Cái cách nói này lúc nhỏ đúng là không có gì sai thật.
Trì Thu than thở: "Tôi cũng thấu hiểu mà, từ khi bắt đầu ra mắt tôi đã mong chờ có thể gặp được Đoạn nữ thần. Năm ngoái tôi và chị ấy cùng làm đại diện cho một hãng mỹ phẩm, đều là môi son, chị ấy làm đại diện cho dòng son màu đỏ, còn tôi làm đại diện cho dòng son màu đỏ cam. Lúc trang điểm thì mọi người đều cùng nhau tám chuyện một chút để làm quen mà, thợ trang điểm kể một câu chuyện cười khá nhạt nhẽo nhưng chị Đoàn vẫn há miệng to như chậu máu cười nắc nẻ, cười đến lúc kết thúc buổi chụp mới ngừng. Nhiếp ảnh gia cũng tan vỡ luôn, vì cho dù có chụp thế nào thì cũng chỉ chụp được cái amidan của chị ấy thôi."
Trương Hạo: "Mọi người ở đây kể chuyện này không sợ chị Đoàn nghe được sao?"
Hàn Phi Nhứ: "Đừng sợ, nếu như chị ấy nghe được chắc chắc lại bật một trận cười sang sảng nữa đấy."
Những người khác: "..." Nói cũng có lý ghê.
Nói tới nữ thần khi mình còn nhỏ, Nhiếp Khai Nguyên cũng nói một tiếng: "Lúc nhỏ bố mẹ tôi không cho phép tôi xem ti vi, đến khi học trung học cơ sở mới có chút tự do, khi ấy tôi thích nhất là nhóm Hoa Sơn Chi."
Người ở đây đại đa số đều là bạn cùng lứa, nghe vậy thì cảm xúc dạt dào mà gật đầu một cái. Nhóm hot nhất khi đó chính là nhóm Hoa Sơn Chi.
Mọi người đắm chìm trong ký ức năm xưa, Hàn Y Nhân ôm đầu gối bất ngờ nói: "Nữ thần của tôi là Hàn Phi Nhứ."
Những lời này khiến mọi người ồn ào một phen, Hàn Y Nhân ngồi thẳng người, rất nghiêm túc nói: "Cũng là năm cấp hai, giáo viên dạy nhạc mở《Phồn hoa kinh mộng》trên lớp, sau khi xem xong tôi lại lên mạng tìm rồi xem một lần nữa. Nói không ngoa thì《Phồn hoa kinh mộng》tôi xem ít nhất ba mươi lần,《Lộ nương》thì xem ít nhất hai mươi lần. Bắt đầu từ hai bộ phim này tôi mới thực sự thích điện ảnh."
Đoạn bày tỏ này rất đột ngột nhưng cũng rất nghiêm túc, không giống đang giả vờ cho lắm, Trì Thu nhìn con mắt to đen láy của cô ta hai giây, sau đó cười chọc chọc cánh tay của Hàn Phi Nhứ: "Oa, Hàn Phi Nhứ, sức hút của cô lớn quá đi. Vậy cô thì sao, nữ thần của cô là ai?"
Muỗi ở vùng nông thôn rất nhiều, cho dù nhân viên đốt hương đuổi muỗi nhưng vẫn có cá lọt lưới, mắt cá chân bị đốt thành một mảng đỏ ửng, Hàn Phi Nhứ sờ mắt cá chân một cái, rất tự nhiên nói: "Đương nhiên là Diệp Minh Tâm."
Trì Thu bị cô chọc cười: "Diệp Minh Tâm thì Diệp Minh Tâm, tại sao nói 'đương nhiên là Diệp Minh Tâm' vậy?"
Hàn Phi Nhứ vô tội nhìn cô ta: "Bởi vì chị ấy đẹp nhất đó."
Trì Thu: "..."
Cô trả lời quá có lý nên chẳng sợ, người khác cũng không kịp nghĩ ra bất cứ lời phản bác nào. Quả thực Diệp Minh Tâm rất xinh đẹp nhưng cũng không phải là xinh đẹp nhất mà, nếu bàn về có khí chất nhất thì đúng là không ai có thể địch nổi. Nhưng nói về giá trị nhan sắc thì thẩm mỹ mỗi người không giống nhau, chọn ra người đẹp nhất đương nhiên cũng không giống nhau rồi.
Giang Linh Nhạn ngồi trong xe, một bên hưởng điều hòa, một bên xem hình ảnh truyền về từ máy quay nghe bọn họ nói chuyện, nghe được lời bày tỏ chân thành của Hàn Phi Nhứ, Giang Linh Nhạn im lặng.
Buổi chiều cô không nên dùng những lời như "người cùng lưu lạc chân trời" để nói với Diệp Minh Tâm.
Nếu như thanh tiến trình là một trăm phần trăm thì Hàn Phi Nhứ đã tự mình thúc đẩy nó lên ba mươi rồi, hôn nhân giữa hai người lại hỗ trợ hai mươi, Diệp Minh Tâm chỉ cần cố gắng năm mươi phần trăm còn lại là được. Rồi nhìn lại cô mà xem, thanh tiến triển đẩy một ô vuông, lùi hai ô, đẩy hai ô rồi lại lui tận bốn ô vuông.
Giang Linh Nhạn vốn dĩ muốn cắt bỏ những câu nói kia của Hàn Phi Nhứ, bây giờ cô ấy không muốn cắt nó nữa.
Haiz, chị em tốt phải đi bên nhau cả đời, con đường từ từ theo đuổi vợ chỉ có một mình cô ấy không thoải mái thì sao mà nhìn được chứ.
Nghỉ ngơi xong thì các tuyển thủ lại ngựa không ngừng vó quay lại phòng luyện tập bắt đầu vòng tập luyện kế tiếp, tập đến tận hơn mười giờ tối bọn họ mới lục đục đi về. Hàn Phi Nhứ và Hàn Y Nhân trở về phòng, hai người không hẹn mà cùng cầm điện thoại di động lên.
Lúc quay chụp các cô không có thời gian trả lời tin nhắn, chỉ nhân lúc này quay về mà tranh thủ thôi. Người Hàn Phi Nhứ nhắn tin dĩ nhiên là Diệp Minh Tâm, người này hỏi một đống vấn đề, như là có nóng không, có cần đưa một chiếc điều hòa sang cho cô hay không. Hàn Phi Nhứ trả lời lần lượt từng cái một, nhận được sự quan tâm đương nhiên là làm người ta vui vẻ rồi. Cô hơi nhếch khóe miệng, ngẩng đầu lên thì phát hiện Hàn Y Nhân cũng đang dùng điện thoại, chỉ có điều là biểu cảm hơi khó coi.
Cô dùng từ vẫn tương đối uyển chuyển rồi đấy, sắc mặt của Hàn Y Nhân khó coi chỗ nào chứ, mà là lạnh như băng sương mới đúng.
Như thể người đang nhắn tin cho cô ta là kẻ thù giết cha vậy.
Nhận ra có người đang nhìn mình, động tác Hàn Y Nhân trên tay hơi dừng, nhưng cô ta không ngẩng đầu mà khuôn mặt hơi dịu đi, biểu cảm biến hóa chậm rãi mà nhỏ vô cùng, không nhìn ra được cô ta cố ý làm như vậy chút nào cả.
Gõ xong một chữ cuối cùng, Hàn Y Nhân ngẩng đầu lên một cách tự nhiên, phát hiện Hàn Phi Nhứ đang nhìn mình, cô ta chớp mắt: "Làm sao vậy?"
Hàn Phi Nhứ lấy lại tinh thần, mỉm cười lắc đầu: "Không sao, ngày mai bảy giờ phải thức dậy nên mình định đặt báo thức, cậu không cần đặt đâu."
"Được." Hàn Y Nhân buông điện thoại di động xuống, lấy đồ skincare trong vali của mình ra, lúc đi qua bên người Hàn Phi Nhứ, cô ta dừng lại một chút: "Hôm nay không phải mình giả vờ, mình thực sự thích phim của cậu."
Hàn Phi Nhứ hơi khó hiểu, cô cũng không cảm thấy Hàn Y Nhân đang giả vờ mà.
Hàn Y Nhân nắm khăn lông trong tay, lúc lâu sau mới ngẩng đầu cười một tiếng: "Mình không nghĩ rằng cậu sẽ còn trở lại."
Hàn Phi Nhứ cười ha ha: "Cuộc sống ép buộc cả mà."
Hàn Y Nhân cười hai tiếng cho hợp hoàn cảnh sau đó mới đi ra ngoài rửa mặt. Hàn Phi Nhứ nhìn cửa hồi lâu, cô khẽ lắc đầu rồi nằm sấp trên giường, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm sau ăn sáng xong lại bắt đầu ngày tập luyện tối tăm không ánh mặt trời, nhiếp ảnh gia đã nắm bắt từng chi tiết và chuẩn bị quay lại để đích thân giám sát việc biên tập video và cắt thành một chương trình siêu hot.
Trong số các đạo diễn chỉ có Giang Linh Nhạn là thích dày vò diễn viên như vậy, mà cũng chỉ có Giang Linh Nhạn mới có thể khiến cho diễn viên cam tâm tình nguyện chịu dày vò, mặc dù cảm thấy mất mặt nhưng tại hiện trường không có một diễn viên nào đình công, cũng bởi vì bọn họ biết sau khi chương trình này phát sóng thì độ nổi tiếng của bọn họ chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió.
Buổi biểu diễn từ thiện tiến hành rất thuận lợi, bọn họ thành công chọc cười phần lớn người xem. Sau khi tiễn khán giả ra về mới là điểm nhấn thực sự, chẳng bao lâu nữa sẽ có hai người bị loại.
Ba giám khảo bình luận màn biểu hiện của mỗi cá nhân một lần, về cơ bản là nói cả về ưu khuyết điểm của họ. Với ấn tượng được khắc sâu vào hôm qua, mọi người đều cho rằng Đoạn Vị Ương sẽ là giám khảo nhẹ nhàng ôn hòa nhất, thực ra thì không phải, Nguyên Kế Trạch mới là giám khảo nhẹ nhàng nhất. Đoạn Vị Ương có thể dùng lời nói cay nghiệt để đánh giá, vô cùng nghiêm khắc.
Khi cô ấy phê bình Hàn Y Nhân, nói màn thể hiện của Hàn Y Nhân không bằng cả một người thường. Mặc dù Hàn Y Nhân thể hiện được tất cả những cảm xúc cần có trong kịch bản, cũng đọc lời thoại rất khá, chắc chắn chính là Chu Phồn Y bước ra từ sách giáo khoa.
Tuy nhiên đã đứng trên sân khấu thì diễn viên không còn là diễn viên nữa mà là nhân vật mà mình cần diễn, Chu Phồn Y là người chứ không phải mấy đoạn chữ viết. Kịch bản ghi "kinh ngạc ngẩng đầu" thì Hàn Y Nhân chỉ biết kinh ngạc ngẩng đầu, tay đâu, chân đâu? Chẳng lẽ người bình thường nghe được một tin sấm sét đánh giữa trời quang thì chỉ biết cử động mỗi cái đầu thôi à?
Tất cả mọi người đều bị dáng vẻ biến hóa này của Đoạn Vị Ương dọa sợ, cô ấy trông vô cùng nghiêm nghị. Chấm điểm nếu được điểm thấp thì chính là điểm thấp, không có điểm tình bạn tình bè gì ở đây cả, lần trước Hàn Y Nhân là người được điểm cao nhất bây giờ lại là người thứ hai đếm ngược.
Vị trí thứ nhất đếm ngược vẫn là Lư Nhĩ Tư, càng thảm hơn là đến lượt cô ta thì người phê bình vẫn là Đoạn Vị Ương, từng lời nói như mũi tên cắm thẳng vào tim Lư Nhĩ Tư, khiến cô ta sợ hãi mà phát khóc.
Giám khảo cũng chia làm ba, một người là mặt đỏ, một người là mặt trắng, thêm một người nữa là công bằng không thiên vị, đều đủ cả. Diệp Minh Tâm vốn dĩ muốn chọn mặt đỏ, nhưng vì Nguyên Kế Trạch là một người rất dịu dàng, anh ta căn bản sẽ không phê bình người khác, mà Đoạn Vị Ương thì chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ chọn mặt trắng, nhỡ may lúc đánh giá người ta mà cười lên thì biết làm thế nào?
Ai biết được, nhìn người không thể nhìn bề ngoài mà.
Khâu đánh giá ngon nghẻ suýt chút nữa biến thành một bài phê bình. Thêm tẹo nữa thôi là mọi người có ảo giác quay về thời học sinh có thầy giáo đứng trên bục đang mắng bọn họ mất.
Không có gì nhạc nhiên là Lư Nhĩ Tư bị loại, tuyển thủ nam bị loại bên kia là Trương Đồng Huy. Những người ở lại ôm nhau chào tạm biệt bọn họ rồi kết thúc buổi ghi hình của tập này.
Sau khi ghi hình xong, Đoạn Vị Ương đứng dậy, vừa định đi ra ngoài thì cô ấy đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cười vô cùng rực rỡ với mọi người: "A! Tôi nhớ ra rồi, thịt lừa ở đây nổi tiếng lắm đấy, hay là chúng ta cùng đi ăn đi!"
...
Ai còn dám đi chơi với ngài nữa đây? Ngài còn là con người sao, cảm xúc biến ảo không lường như thế, ngài là người ngoài hành tinh đúng không!