Hàn Phi Nhứ không trả lời cô ta ngay lúc đó, cô nói chuyện này cho Lương Trữ biết, Lương Trữ nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Quả thật là rất có sức hút."
Lúc này, không quan tâm tới việc Hàn Phi Nhứ đi tới công ty nào, Cam Tông Minh đều không vừa lòng, nhưng nếu cô đến phòng làm việc của Diệp Minh Tâm, không cần biết anh ta có hài lòng hay không, cuối cùng cũng chỉ có thể nghẹn họng cam chịu mà thôi.
Người ta muốn làm việc với vợ mình, cho dù tay anh ta có dài như Quan Âm thì cũng phải bó tay không quản được mối quan hệ của đôi bạn trẻ này.
Hơn nữa Diệp Minh Tâm treo biển hành nghề ở Cam thị, Lương Trữ theo chân đi qua bên đó cũng không tính là vi phạm hợp đồng, Diệp Minh Tâm còn có thể giúp cô đẩy mấy cấp dưới của các nghệ sĩ đó ra, cứ như vậy thì một sợi tóc của cô cũng được bảo vệ kỹ càng.
Một điều quan trọng hơn cả là đoàn đội của Diệp Minh Tâm được Tề Vũ dẫn dắt, Tề Vũ là người đã lăn lộn trong giới này tận mười mấy năm rồi, đã từng dẫn dắt ba ngôi sao lớn, một người là ảnh hậu thành công trà trộn vào trong giới Hollywood quốc tế hàng năm, một người là ca vương ai nghe đến tên cũng biết, và người còn lại là Diệp Minh Tâm. Trong số ba người được cậu ấy dẫn dắt, không ai là không có thành tựu lớn, ngoại trừ năng lực nghiệp vụ vô cùng chuyên nghiệp ra thì vận may là thứ người khác được tám con ngựa kéo đuổi theo cũng không kịp được.
Nếu giờ Hàn Phi Nhứ qua bên đó, liệu có phải là cũng dính chút ánh sáng may mắn của Tề Vũ không.
Lăn lộn trong giới giải trí lâu vậy rồi nên người theo đạo Thiên Chúa như Lương Trữ cũng ít nhiều bị ảnh hưởng bởi phong kiến mê tín.
Lương Trữ hỏi cô: "Vậy em thấy thế nào, có muốn đi không?"
Hàn Phi Nhứ cũng không nói rõ ý định của mình: "Chị ấy tạo khá nhiều điều kiện có lợi cho em, sau khi em nghe xong thì cũng thử nhớ lại bản hợp đồng em đã ký với Cam thị tám năm trước, phí thanh toán hợp đồng nhiều hơn ba số không, mà sau khi trừ phần trăm đi thì giảm xuống còn 0, tất cả các điều kiện bổ sung khác cũng không còn."
Lương Trữ lặng yên hít vào một hơi: "Thường thôi, lúc người giàu có tán gái đều như vậy."
Hàn Phi Nhứ: "..."
Cô ho nhẹ một tiếng: "Nhưng mà em còn chưa nghĩ đến chuyện qua bên đó, chuyện công là chuyện công, chuyện tư là chuyện tư, không lộn xộn được đâu, rối thành một cục là muốn gỡ ra cũng không được, đến lúc nào đó em muốn hủy hợp đồng, thứ mất đi không phải chỉ là tiền mà còn không thể giữ lại quan hệ."
"Vậy ý của em là...?"
Hàn Phi Nhứ cũng không nói hết ra, cô mím môi một lúc rồi nói: "Để em nghĩ kỹ thêm chút đã."
Lúc đầu cánh tay của Lương Trữ còn đặt trên bàn làm việc, nghe cô nói vậy, chị ta hạ tay xuống, lưng dựa lên ghế, dưới tác dụng của quán tính, chiếc ghế lùi về sau hai mươi centimet, chị ta dùng ngón trỏ gõ gõ lên đầu mình: "Hình như chị còn muốn nói chuyện gì đó với em thì phải..."
"À đúng rồi, có một bộ phim truyền hình đang tìm diễn viên, chị giúp em hỏi thử rồi, là phim cổ trang, đã ký hợp đồng với ba đài truyền hình. Chị lấy kịch bản về rồi, em đọc đi, nếu em cảm thấy mình có thể thì chị sẽ giúp em nhận."
Hàn Phi Nhứ không có tính kiêu ngạo của một diễn viên điện ảnh thường có, đối với cô mà nói, đã là công việc thì không phân biệt đắt rẻ sang hèn, chỉ cần mức tiền phù hợp, kịch bản có logic, cô bằng lòng cân nhắc.
Lương Trữ lật tung đống tài liệu trên bàn lên tìm kịch bản: "Sáng nay chị vừa mới in ra xong, để chỗ nào ấy nhỉ..."
Tìm nửa ngày, cuối cùng, mắt Lương Trữ sáng lên: "Thấy rồi, là cái này."
Nhận lấy tệp kịch bản mỏng dính, Hàn Phi Nhứ lật lật vài trang, phát hiện cả cuốn chỉ dày bảy mươi trang giấy in: "Bộ phim truyền hình này ngắn đến vậy sao, không dài hơn kịch bản của phim điện ảnh bao nhiêu cả."
"Đây không phải là kịch bản chính đâu, chỉ là đại cương thôi, ở trong tệp kịch bản này có danh sách các cảnh diễn, các nhân vật tiêu biểu. Kịch bản chính quá dài, muốn in ra thì giấy A4 ở phòng chúng ta cũng phải cạn kiệt, chờ đến khi em chắc chắn muốn diễn bộ này thì chị sẽ giúp em in ra sau."
Cái gì cơ, đại cương gì mà có thể dài đến tận mấy chục trang thế này?
Hàn Phi Nhứ mở ra, phát hiện đại cương cũng không dài lắm, chỉ có một tờ, được tỉnh lược vô cùng ngắn, danh sách các cảnh diễn cũng chỉ dài hai trang, phần lớn đều là nội cảnh, ngoại cảnh giống như là hoa viên, sa mạc vân vân, tất cả chiếm không tới nửa trang.
Nhưng mà mặt sau thì...
Đôi mắt của Hàn Phi Nhứ trừng lớn: "Tất cả đống này đều là giới thiệu nhân vật sao?!"
Lương Trữ vui vẻ thoải mái uống một ngụm trà: "Phim nói về hậu cung mà, các nương nương mới là vai chính, mỗi vị nương nương lại có vài tiểu thái giám tiểu cung nữ, người nhà mẹ đẻ còn phải lên sân khấu vài lần, nếu lá gan lớn một chút thì còn có cả người tình bí mật, vậy cho nên tính rộng ra thì có khá nhiều người. Ngoài ra còn phải có cả hoàng tử, hoàng nữ, đại thần có tiếng nói, văn nhân có tiếng nói, vai phản diện,... cộng tất cả vào với nhau có thể tạo thành một đoàn phim đông đảo."
Hàn Phi Nhứ: "..."
Bộ phim này có tên là "Phượng Trở Về", lấy bối cảnh là vương triều Khang Hi, thời gian kéo dài sáu mươi năm, từ Khang Hi năm thứ mười hai cho đến Ung Chính năm thứ mười một.
Vai chính không ai khác ngoài hoàng đế Khang Hi và vị mẫu quý nhờ tử, Đức phi nương nương, ngoài ra còn có một số vai phụ quan trọng xuất hiện, ừm, có hơn ba mươi vị.
Nào là Quý phi Đông Giai, Quý phi Ôn Hi, Quý phi tiểu Đông Giai, Huệ phi, Vinh phi, Nghi phi, Thành phi, Định phi, Lương phi, còn có chín vị hoàng thái tử – con của Vua, mấy đại thần trong triều càng nhiều hơn, A Linh A, Át Tất Long, Ngao Bái, Long Khoa Đa, Niên Cảnh Nghiêu, Vu Thành Long, Diêu Khải Thánh...
Hàn Phi Nhứ hoa hết cả mắt, cô lật từng trang từng trang một, lúc xem còn không quên hỏi Lương Trữ: "Em có thể diễn vai nào?"
"Ngoại trừ vai chính, nhân vật nữ nào em cũng có thể chọn."
Hàn Phi Nhứ ngẩng đầu: "Ai diễn vai chính?"
Lương Trữ lắc đầu: "Không biết, hình như còn chưa quyết định thì phải, giống như còn không định ra tới, đạo diễn đang nói chuyện với mấy diễn viên mà ông ấy nhìn trúng."
Chị ta đứng lên từ chiếc ghế, chậm rãi đi tới bên cạnh Hàn Phi Nhứ: "Chị xem thử trước rồi, chị thấy em có thể diễn vai Vinh phi. Vai này có nhiều lần xuất hiện trước ống kính, tuy làm một chút chuyện xấu nhưng tính ra thì cũng không xấu hẳn, hơn nữa tuổi thọ còn cao, Ung Chính năm thứ năm mới chết, sống còn lâu hơn so với vai chính!"
Hàn Phi Nhứ: "... Vậy thì sao lại không diễn Nghi phi, bà ấy sống lâu nhất, kết thúc toàn bộ phim mới chết."
"Em không xem đại cương à, Nghi phi là vai ác lớn nhất của bộ phim này, ngay từ lúc ban đầu đã không ngừng đấu đá với Đức phi, cả bộ phim dự tính là dài 84 tập, hai người bọn họ đấu với nhau hết 80 tập, đến cuối cùng, lúc vai chính đóng máy, người diễn vai Nghi phi còn phải ở lại để quay một đoạn ngắn vô cùng thê thảm trong lãnh cung trước lúc lâm chung nữa."
Hàn Phi Nhứ lại lật hai trang, chỉ vào một cái tên: "Vậy vai này thì sao, tên này dễ nghe."
Hàn Phi Nhứ chả mấy khi xem phim thâm cung thời nhà Thanh, cũng không đọc Thanh triều dã sử, tâm trí cô mới mười sáu tuổi, nếu trước hôm nay có ai hỏi cô mẹ của Ung Chính là ai, cô cũng không biết.
Lương Trữ nhìn vào bốn chữ quý phi Ôn Hi rồi nói: "Hình tượng của em và vai diễn này không hợp, quý phi Ôn Hi ấm áp, lương thiện và đoan trang, em thử để tay lên ngực tự hỏi một chút, em có liên quan đến mấy chữ này không hả."
... Đáng ghét.
"Hơn nữa, Ôn Hi là thụy hiệu, tên này được ban cho sau khi qua đời, lúc bà ấy còn sống không được gọi bằng cái tên này."
Hàn Phi Nhứ lại chỉ vào một dòng chữ khác: "Quý phi Đông Giai thì sao, độc tài kiêu ngạo, xinh đẹp tuyệt trần, em vào vai này thì không thành vấn đề gì đâu nhỉ."
Lương Trữ thầm liếc cô một cái: "Chết quá sớm, hơn bốn mươi tập đã ngỏm rồi, hơn nữa, vai này quá ác, là người có hình tượng xấu nhất trong cả bộ phim này, tàn nhẫn độc ác, em chọn một nhân vật nào đó phù hợp với mình chút được không hả."
Hàn Phi Nhứ im lặng cạn lời: "Ở đây có hai vai diễn phù hợp với năng lực của em nè, một người là Đức phi, người còn lại là Định phi, nhưng nhìn đi nhìn lại thì Định phi cũng không hợp lắm bởi vì bà ấy không đẹp, Hoàng thượng không thích bà ấy nên bà ấy mới có thể an an ổn ổn sống đến cuối cùng."
Cô lẩm bẩm một câu: "Em cứ thích diễn vai phản diện đấy, vai phản diện mới có tính khiêu chiến."
Lương Trữ: "..."
Dù sao thì cuối cùng, người đi diễn là Hàn Phi Nhứ, không phải chị ta, Lương Trữ sửa lời, nói: "Được rồi, em thích diễn vai nào thì diễn vai đó, Quý phi Ôn Hi hay là Quý phi Đông Giai?"
Hàn Phi Nhứ ngẩng đầu, chớp chớp mắt, nói: "Đông Giai."
Đúng là đã chọn nhân vật ác nhất.
Không sao cả, quay phim truyền hình cũng chỉ là một lựa chọn để qua khoảng thời gian này, tính ra thì một tuần chỉ quay hai ngày, dư lại năm ngày ở nhà không đi làm gì cả, sau khi tập đầu tiên của chương trình được phát sóng, chị ta sẽ nhận một số đại diện thương hiệu về cho Hàn Phi Nhứ, trong tay đang có một bộ phim đang quay, thương hiệu cần người đại diện mới có thể yên tâm hơn.
Chuyện nên nói đều đã nói xong hết rồi, Hàn Phi Nhứ đi ra khỏi văn phòng rồi chờ thang máy, lúc cửa thang máy vừa mở, Nhậm Sương đi ra, thấy Hàn Phi Nhứ đang đứng đấy thì lập tức cười nói: "Chị Hàn cũng tới đấy à."
Hàn Phi Nhứ cũng cười đáp lại đối phương: "Chị đi luôn ấy mà. Em tới tìm chị Lương sao?"
"Vâng, ngày mai em tham gia một hoạt động, muốn chạy đến hỏi chị Lương một chút xem hoạt động đó có bao nhiêu người, tiện đường mang chút đồ đến cho Mao Dương Quân."
Đối phương giơ túi tài liệu trong tay lên, Hàn Phi Nhứ hiểu rõ rồi mỉm cười, Nhậm Sương đi thẳng về hướng văn phòng của Lương Trữ, Hàn Phi Nhứ cũng nhấc chân bước vào thang máy. Ấn nút xuống tầng, Hàn Phi Nhứ cảm thán trong lòng một câu, hình như mối quan hệ giữa mấy người mới không tồi, không có lục đục hay tranh đấu với nhau.
Về đến nhà, nhóm "Tôi là diễn viên chính" trên WeChat rung lên không ngừng, chiếc máy như thể sắp nổ tung, Giang Linh Nhạn vừa công bố địa điểm quay hình của tuần sau, Hà Gian.
【Trương Hạo: Thịt lừa Hà Gian là đến từ Hà Gian mà đạo diễn Giang vừa nói sao?】
【Nhiếp Khai Nguyên: Chẳng lẽ muốn chúng ta đi bán thịt lừa nướng?】
【Trì Thu:... Nếu hình thức vẫn giống như lần trước, đạo diễn Giang, tôi có thể để thế thân đi được không?】
【Giang Linh Nhạn: Không thể.】
Sau đó, trong nhóm nói chuyện không có ai nói thêm lời nào nữa.
Chúc mừng Giang Linh Nhạn, thành công hóa giải mọi chuyện chỉ bằng một câu nói lạnh lùng.
Hàn Phi Nhứ lên mạng tra một chút về Hà Gian, phát hiện nơi đó ở Thương Châu, Hà Bắc, khoảng cách cũng không phải là quá xa, lái xe khoảng chừng hai, ba tiếng đồng hồ là đến nơi, địa điểm thì không có vấn đề gì hết, vấn đề là nhiệm vụ mà họ sẽ nhận tại địa điểm này thôi.
Ví dụ như, Giang Linh Nhạn có thể sẽ để bọn họ đi nuôi lừa?
Trong đầu Giang Linh Nhạn nghĩ cái gì, người bình thường sẽ không đoán được. Ruột gan cô cồn cào, nghĩ ngợi hết nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định xin trợ giúp từ bên ngoài: "Chị biết kỳ sau chương trình tính làm gì không?"
Diệp Minh Tâm ngồi trên sô pha xem phim điện ảnh, nghe vậy, chị quay đầu: "Không biết, Giang Linh Nhạn không nói cho chị biết."
Không nói cho bọn họ là bởi vì bọn họ là người chơi, nhưng Diệp Minh Tâm là giám khảo mà, Hàn Phi Nhứ vẫn chưa từ bỏ ý định, cô nhích người ngồi gần vào một chút, tay chống lên thành ghế sô pha: "Chị hỏi thử đi chứ!"
Thấy biểu cảm tò mò muốn chết của cô, Diệp Minh Tâm cười: "Vậy thì, chị thử hỏi một chút?"
"Vâng vâng!"
Diệp Minh Tâm vô cùng sảng khoái, nhanh chóng cầm di động của mình lên, click mở WeChat ngay trước mặt Hàn Phi Nhứ, sau đó tìm thấy tài khoản của Giang Linh Nhạn, chị xoay người, đối diện Hàn Phi Nhứ, đặt điện thoại ở giữa hai người.
Nhấn gọi điện qua WeChat, click mở loa ngoài, Giang Linh Nhạn nghe máy.
"Có chuyện gì?"
Hàn Phi Nhứ ngừng thở, không dám phát ra tiếng động, Diệp Minh Tâm xoa đầu cô, ý bảo cô cứ thả lỏng ra, sau đó dùng giọng điệu tự nhiên nói: "Không có gì, chỉ muốn hỏi cậu một chút, kỳ sau tới Hà Gian cậu định sắp xếp thế nào, hình thức và quy tắc thi đấu, có thể tiết lộ một chút hay không?."
Hàn Phi Nhứ liên tục gật đầu, sau đó vươn tay ra, dựng hai ngón tay cái lên với Diệp Minh Tâm.
Diệp Minh Tâm đặt ngón trỏ lên môi, không tiếng động thở dài một hơi, âm thanh phát ra từ trong di động của Giang Linh Nhạn có chút không đúng lắm nhưng vẫn có thể biểu đạt vô cùng hoàn mỹ cảm xúc của chị ấy lúc này.
Nghe thấy tiếng của chị ấy, Hàn Phi Nhứ cảm giác hình như Giang Linh Nhạn đã nhìn thấu hết thảy, giọng nói lộ ra cả biểu cảm cười lạnh lùng: "Hàn Phi Nhứ bảo cậu hỏi mình?"
Hàn Phi Nhứ: "..."
Cô vội vội vàng vàng khua tay, hai cổ tay đong đưa với biên độ lớn, nếu bây giờ để cô cầm một lon Coca, để thêm mấy giây nữa rồi mở nắp, khí từ bên trong lon nước phụt ra có thể khiến một con trâu choáng váng một hồi đấy. Sau khi liên tục xua tay, cô còn chỉ chỉ vào người Diệp Minh Tâm, sau đó chắp tay trước ngực, ra vẻ cầu xin nhìn chị, ý là, hy vọng chị có thể thay cô gánh cái nồi này.
Diệp Minh Tâm khẽ cong môi, giọng nói lộ ra sự kinh ngạc một cách hợp tình hợp lý: "Liên quan gì đến em ấy? Là do mình muốn biết thôi."
"Những lời này... cũng là Hàn Phi Nhứ bảo cậu nói sao?"
Hàn Phi Nhứ: "..."
Tại sao Giang Linh Nhạn lại hiểu cô đến vậy chứ.
Trên thực tế, người Giang Linh Nhạn hiểu không phải là cô mà là Diệp Minh Tâm, còn lâu Diệp Minh Tâm mới hỏi mấy vấn đề nhàm chán này, sau khi nhận được nhiệm vụ, chị chỉ biết 'à' một tiếng tỏ vẻ đã biết rồi thôi, nếu có vấn đề gì, đến khi tới nơi chị mới nói.
Ngồi trong phòng ấm để trồng hoa của nhà mình, tay Giang Linh Nhạn chơi đùa với hai quả óc chó wenwan* vừa mới mua về, lần nữa thốt ra câu khiến người ta kinh ngạc: "Có phải là Hàn Phi Nhứ đang ngồi bên cạnh nghe không?"
*Quả óc chó wenwan: 2 quả tròn tròn mà cầm để xoay xoay trong lòng bàn tay ấy, mà quả này hình quả óc chó chứ không tròn nhẵn như mấy quả thường
... Đáng lẽ ra Giang Linh Nhạn không nên gọi là Giang Linh Nhạn, cũng không nên gọi là Giang cay nghiệt, phải gọi chị ấy là Giang bán tiên.
Thấy đầu dây bên kia không trả lời, Giang Linh Nhạn buông tiếng cười nhạo: "Không nói mình cũng biết, chắc chắn là đang ngồi bên cạnh nghe. Được rồi, nể tình cuộc gọi này của cậu, mình quyết định, khi quay kỳ sắp tới, mình sẽ chăm sóc cho cô dâu nhỏ của cậu một chút, yên tâm, mình sẽ khiến cô ấy có một ký ức khó có thể phai nhòa."
"Nếu không còn chuyện gì khác thì thôi, mình cúp máy đây."
Điện thoại bị ngắt, Hàn Phi Nhứ cũng choáng váng.
Cô dại ra, chậm rãi ngẩng đầu lên, hỏi Diệp Minh Tâm: "Chị ấy sẽ dày vò em thế nào đây?"
Lần trước Trì Thu chỉ nói mấy câu với Thẩm Tang Lạc đã bị Giang Linh Nhạc đẩy đi làm ăn mày, hơn nữa mãi sau này cô mới biết, hóa ra fan cuồng đó cũng là do Giang Linh Nhạn phái tới, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, một nữ học sinh đột nhiên xuất hiện trên con đường xe cộ đi lại ít ỏi, phải biết rằng, hôm đó là thứ tư, học sinh đều phải đến trường đi học.
Việc đó nhờ Diệp Minh Tâm nói cho thì cô mới biết. Giang Linh Nhạn là người có thù tất sẽ báo, tấm lòng rộng lượng không lớn hơn đầu kim là bao, hơn nữa, chị ấy là tổng đạo diễn, chắc chắn sẽ có vô số phương pháp thần không biết quỷ không hay khiến Trì Thu rút phải nhiệm vụ làm ăn mày, đồng thời còn có thể khiến tất cả mọi người đều không biết rằng việc đó xảy ra là do có người giở trò sau lưng.
Lúc ấy, Hàn Phi Nhứ chỉ cảm thấy Trì Thu thật đáng thương, bây giờ, cô lại cảm thấy, nạn nhân tuần này là Trì Thu, nạn nhân tuần sau sẽ đến lượt mình.
Biểu cảm của Hàn Phi Nhứ quá đáng thương, Diệp Minh Tâm không nhịn được mà cười một tiếng, nghe thấy tiếng cười của chị, sắc mặt của Hàn Phi Nhứ lập tức trở nên khó coi, Diệp Minh Tâm vội vàng điều chỉnh cảm xúc, mặt vô cùng nghiêm túc, nói: "Không có việc gì hết, đừng lo lắng."
Đôi mắt Hàn Phi Nhứ sáng lên hy vọng: "Chị sẽ đi nói chuyện giúp em sao?!"
Diệp Minh Tâm nghĩ một chút: "Chị sẽ mở cửa sau giúp em, chắc chắn sẽ không để em bị đào thải."
...
Ha ha, đàn ông đều là đại móng heo, đàn bà đều là đầu heo hầm!
Chiều hôm nay, Y Y phải về nhà, Hàn Phi Nhứ không đi đón, cô chờ ở nhà. Nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Phi Nhứ lập tức đứng lên, dang rộng cánh tay nghênh đón áo bông nhỏ của mình sa vào lòng.
"Bảo bối! Con có nhớ mẹ không?"
Áo bông nhỏ chạy bước nhỏ đến gần cô, sau đó đặt một hộp gấm có chút nặng vào tay cô.
"Bà cố đưa cho con, mẹ, mẹ mau mở ra giúp con đi!"
Làm ngơ trước cái ôm ấm áp mà mẹ đang chờ mình lao vào, đôi mắt màu xám tro long lanh như thủy tinh của Y Y đã sớm biến thành hai đồng vàng.
...
Hàn Phi Nhứ mở hộp gấm ra, phát hiện bên trong là một vòng cổ đá quý, kiểu dáng vô cùng khoa trương, nhìn qua thì giống như là phong cách của thế kỷ trước. Chiều dài của chiếc vòng cổ hẳn phải tới năm mươi centimet, có ba mươi centimet treo các mặt dây chuyền màu xanh biếc, hơn nữa, mỗi mặt dây chuyền treo trên đó đều lớn hơn cả ngón tay cái, chính giữa chiếc vòng cổ là viên đá Lục Tùng Thạch cực phẩm, nhiệt độ mát lạnh, vừa sờ vào là đủ biết đây không phải là một vật tầm thường.
Wow... Chẳng lẽ đây là thứ mà chỉ có Vương phi mới có thể đeo sao?
Sau đó, mắt Hàn Phi Nhứ giống hệt như mắt Y Y, cũng biến thành hai đồng vàng lấp lánh.
Cũng không thể trách hai mẹ con cô được, chiếc vòng cổ này tỏa ra mùi tiền thơm nức. Bị tiền tài tạm thời che mất lí trí, Hàn Phi Nhứ ngây người hai giây, rất nhanh sau đó mới phản ứng lại: "Không được, con không thể lấy cái này được, bà cố đã lớn tuổi rồi, sức khỏe cơ thể không tốt, rất nhiều chuyện không nhớ được rõ, bà tặng cho con thứ đồ quý giá thế này nói không chừng là do bệnh tình tái phát, chúng ta không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của được, đúng không?"
"Rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ." Y Y lẩm bẩm: "Vậy chẳng phải là giống hệt như mẹ sao."
Chuyện này sao có thể giống nhau được, cô bị mất trí nhớ, bà là mắc phải chứng Alzheimer, có đôi khi ngay cả gạch và bánh bao bà cũng không phân biệt được, huống chi là một chiếc vòng cổ đá quý, nói không chừng trong lúc đưa chiếc vòng này cho Y Y cụ còn cho rằng đây là mì sợi, mà Y Y lại là lao động nhỏ mới được nhận vào, vì vậy có khi coi nó là rác rưởi rồi ném cho con bé.
Hàn Phi Nhứ đặt vòng cổ lại chỗ cũ, đặt hộp gấm vòng trong tay Y Y: "Mấy ngày nữa có đến nhà bà cố thì nhớ trả chiếc vòng này cho bà đấy, có nhớ không?"
Y Y không tình nguyện chút nào, nhưng mẹ nói thì bé không thể không nghe: "Nhưng mà, ông cố đồng ý rồi, ông cố còn nói bà cố cho con thì nó là của con..."
Hàn Phi Nhứ sửng sốt: "Ông cố cũng đồng ý luôn rồi?"
"Vâng, lúc bà cố cho con dây chuyền, ông cố cũng ở bên cạnh, ông nói nếu con thích, mấy thứ còn lại cũng cho con tất."
Khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi trôi qua, Hàn Phi Nhứ lấy hộp gấm trở về, một tay cô cầm hộp gấm, tay còn lại xoa xoa lên mái tóc của Y Y: "Vậy cứ để mẹ cầm giúp con, chờ sau này con lớn, mẹ sẽ trả lại cho con, được không?"
"Được ạ, được ạ!"
Y Y quá nhỏ, không biết được lòng người hiểm ác, càng không biết "mẹ cầm giúp con" là lời nói dối lừa đi không biết bao nhiêu tiền mừng tuổi của các bạn nhỏ.
Cất vòng cổ vào phòng ngủ của mình, Hàn Phi Nhứ chuẩn bị đợi hai ngày nữa rồi đi tới ngân hàng, theo lời Lương Trữ nói, tất cả đồ cổ, châu báu quý giá đều cất hết vào két sắt của ngân hàng. Bé con có một quỹ đợi trưởng thành, mỗi năm Hàn Phi Nhứ đều sẽ để một số tiền vào đó, chờ đến khi bé đến tuổi vị thành niên, số tiền đó đều sẽ thuộc về bé.
Mở notebook ra, tài liệu giám đốc tài vụ gửi qua cho cô nhảy ra, tiếng Anh của Hàn Phi Nhứ lúc này không tốt cho lắm, xem tất cả tài liệu có nhiều từ ngữ chuyên ngành liên quan đến tài chính cô còn phải cố hết sức, nhưng mà sau khi tra mấy từ đơn thì cô đã hiểu.
Hàn Phi Nhứ chống cằm, có phải là cô nên gặp vị giám đốc tài vụ này một chút hay không nhỉ? Phần lớn tài sản của cô đều để vị giám đốc này xử lí, mà trong tài khoản có cụ thể bao nhiêu tiền, cô cũng không biết.
Click mở phần trả lời thư gửi đến, Hàn Phi Nhứ gõ một hàng chữ, cô đang nghĩ xem nên dùng từ thế nào thì âm thanh 'bộp, bộp, bộp' truyền tới.
Không cần nhìn cũng biết là ai, Hàn Phi Nhứ dùng giọng điệu răn dạy nói: "Nói bao nhiêu lần rồi, không được chạy trên cầu thang, lỡ đâu té ngã thì làm sao bây giờ!"
Phanh gấp một cái, Y Y ngoan ngoãn đứng ngay ngắn: "Mẹ, không phải mẹ nói mẹ vừa quay một chương trình sao? Con muốn xem, con muốn xem!"
"Còn chưa bắt đầu tuyên truyền đâu, chờ đến khi nào phát sóng, hai chúng ta cùng nhau xem."
"Vâng." Thế thì bé đi xem phim của mommy vậy.
Y Y bước từng bước chân ngắn nhỏ đi ra ngoài, Hàn Phi Nhứ tiếp tục viết tin nhắn trả lời, viết được một nửa thì điện thoại của Lương Trữ gọi tới.
"Chị Lương, có chuyện gì vậy?"
"Chị có một tin tức tốt, một tin tức xấu, em muốn nghe cái nào."
Hàn Phi Nhứ trầm ngâm một lát rồi nói: "Tin tức tốt."
Giọng điệu của Lương Trữ nghe có chút nhẹ nhàng: "Tin tức tốt là bên phía phim truyền hình người ta đã đồng ý, nếu em cảm thấy không thành vấn đề, tuần sau có thể ký hợp đồng luôn."
Quả đúng là tin tức tốt: "Tin tức xấu thì sao?"
"Tin tức xấu là nhân vật Quý Phi Đông Giai này đã được xác định rồi, là do Ân Gia Hà diễn, bọn họ đã ký hợp đồng rồi."
Động tác của Hàn Phi Nhứ dừng lại một chút, tay đang nắm chuột hạ xuống: "Vậy chị để em diễn nhân vật nào?"
"Không phải là em thích diễn vai người xấu sao?"
"Vâng."
"Ngoại trừ Quý phi Đông Giai ra thì Nghi phi là nhân vật độc ác nhất, cho nên, nhân vật chị chọn giúp em là Nghi phi."
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Hàn Phi Nhứ không tài nào nhớ ra được nhân vật Nghi phi này có đặc điểm gì, cô chỉ nhớ, Nghi phi là nữ phụ số 2, sống còn lâu hơn cả Đức phi, diễn từ tập đầu đến tập cuối, chỉ trống ở mấy tập giữa là không xuất hiện.
Mặc dù Quý phi Đông Giai xuất sắc nhất, nhưng số lần xuất hiện trước ống kính của Nghi phi là lớn nhất, nếu muốn so sánh giữa hai người, vẫn là nhân vật Nghi phi tốt hơn. Lương Trữ giúp cô lấy được nữ số 2, sao chuyện này được coi như là tin tức xấu được, chắc chắn là tin tức tốt.
Nghĩ như thế nào, Hàn Phi Nhứ cũng hỏi y chang: "Chị Lương, chuyện này đâu tính là tin tức xấu?"
"A, ha ha... chuyện này... Diệp Minh Tâm có ở bên cạnh em không."
Hàn Phi Nhứ nhíu mày, Lương Trữ ấp a ấp úng như thế này không giống phong cách thường ngày một chút nào: "Không có, làm sao vậy?"
Lương Trữ không nói chuyện, tin tức xấu kia, không phải chị ta nhằm nói Hàn Phi Nhứ, mà là nhằm vào Diệp Minh Tâm. Đam Mỹ H Văn
Lương Trữ đành nói lời hàm hồ: "Tin tức xấu chỉ là một cách nói khách quan mà thôi, nếu nhìn theo hướng chủ quan thì đây cũng không phải tin tức xấu, vậy thì đó chính là tin tức tốt."
... Gì mà tự nhiên lại nói lung tung rối loạn vậy chứ.
"Chị cúp máy trước đã, hôm nay về chị còn có một cuộc họp video, lát nữa chị gửi cho em kịch bản qua email, em xem suất diễn của mình trước đi nhé, cũng không phải là có thể ký hợp đồng ngay lập tức được, còn phải gặp đạo diễn cái đã. Tuy nói việc này tám, chín phần mười rồi nhưng lỡ đâu đạo diễn lại cảm thấy em hợp thì sao, vậy cho nên mình cứ phải chuẩn bị kỹ càng một chút."
Cúp điện thoại, Hàn Phi Nhứ cũng không để ý đến thái độ kỳ quái của Lương Trữ nữa, tiếp tục viết nốt nội dung đang dang dở.
Bên phía Lương Trữ lại không bình tĩnh được như cô, tay nắm di động nghĩ tới nghĩ lui mất nửa ngày, cuối cùng, chị ta vẫn ấn gọi vào số của Diệp Minh Tâm.
Nhận được điện thoại của Lương Trữ, Diệp Minh Tâm có chút ngoài ý muốn: "Lương Trữ?"
Lương Trữ lập tức cười ba tiếng; "Ảnh hậu Diệp, gần đây thế nào rồi, cơ thể vẫn khỏe mạnh chứ?"
Giọng nói Diệp Minh Tâm vẫn lạnh tanh: "Lương Trữ."
"Hả?"
"Cô lại làm chuyện tốt gì."
"..."
Hai chữ 'Chuyện tốt' được chị nhấn trọng âm, chị ta biết mình không thể gạt được đối phương, sớm muộn gì cũng phải ngả bài nên cũng dứt khoát, chi ta không ấp úng gì nữa, mạch lạc nói hết ra: "Tôi giúp Hàn Phi Nhứ nhận nhân vật nữ số 2 của một bộ phim thâm cũng triều Thanh, "Phượng Trở Về", Điền Thành Hiền là tổng đạo diễn, hẳn là cô cũng biết, đúng không?"
"Biết." Mỗi năm Điền Thành Hiền lại có một bộ phim truyền hình, mỗi năm là lại có một tác phẩm lớn, năm trước, đối thủ một mất một còn của ông ta quay một bộ phim truyền hình đề tài tình yêu nam nữ đô thị, danh tiếng vang xa, điều này khiến cho đạo diễn Điền vội vội vàng vàng, năm mới tết đến rồi mà còn muốn khai máy, đoán rằng chuẩn bị để quay bộ phim này.
Diệp Minh Tâm đã từng diễn hai bộ phim truyền hình, một bộ là "Gió rét đêm trăng tròn", bởi vì Hàn Phi Nhứ thích bộ hệ liệt này nên chị mới nhận, bộ còn lại là của mẹ Hàn Phi Nhứ, tác giả Chung Nhã đoạt giải tác phẩm cải biên đề tài cấp của phim truyền hình.
Phim truyền hình quá dài, Diệp Minh Tâm không thích quay, chị khép hờ đôi mắt, ngồi dưới mái che nắng xem các diễn viên khác đóng phim, Lương Trữ lại hỏi: "Vậy cô cảm thấy Hàn Phi Nhứ nhận kịch bản này thì thế nào?"
"Khá tốt."
Danh tiếng của đạo diễn Điền vẫn sừng sững ở đó, bộ phim này phát ra chắc chắn không tồi, qua khoảng thời gian này mà quay bộ phim như thế thì quá tốt rồi.
Lương Trữ cười: "Tôi cũng cảm thấy khá tốt, cho nên tôi đã quyết định để ngay mai gặp bên phía đạo diễn, đến lúc đó hai bên nói chuyện là không thành vấn đề rồi, chúng tôi sẽ ký hợp đồng."
Diệp Minh Tâm cảm thấy Lương Trữ chưa nói xong, quả nhiên, chị ta tiếp tục cười nói: "À còn nữa... Hôm nay, lúc tôi đến đó còn gặp một người, là Lâm Y."
Diệp Minh Tâm: "..."
Không nghe thấy động tĩnh gì từ đầu dây bên kia, trong lòng Lương Trữ lộp bộp một tiếng, tốc độ nói chuyện nhanh gấp ba bình thường: "Tôi còn đang không biết Lâm Y tới đó để làm gì, hóa ra là tới ôn chuyện với đạo diễn Điền, cô cũng biết rồi đấy, Lâm Y và đạo diễn Điền là người quen, cô ta thấy tôi tới thì hỏi tôi có chuyện gì, tôi không thể không nói, đúng không, vậy nên tôi nói hết rồi, cuối cùng, Lâm Y quyết định chọn một nhân vật diễn trong bộ phim lần này. Tôi chỉ báo cáo qua với cô như vậy thôi, có chuyện gì thì cũng đừng ỷ lại vào tôi. Cô có việc bận gì nữa sao? Vậy tôi không làm phiền nữa, ha ha ha ha, hẹn ngày gặp lại!"
Diệp Minh Tâm: "..."
Sau khi ngắt điện thoại, sắc mặt Diệp Minh Tâm còn thối hơn cả sầu riêng, chị nắm chặt di động trong tay, ánh mắt âm u trầm ngâm nhìn vào một góc sàn nhà một lát, sau đó bất ngờ quay đầu lại, nhìn về phía Tề Vũ đang đánh Vương Giả Vinh Diệu.
"Có phải Điền Thành Hiền tìm đến anh muốn em đóng vai nữ chính cho bộ phim truyền hình tiếp theo của ông ta, đúng không."
Tề Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu, "Đúng vậy, nhưng không phải là em không thích diễn phim truyền hình sao?"
Diệp Minh Tâm nghiêm trang sửa lời: "Bây giờ em thích!"