Trong ảnh, tay trái Trì Thu đang cầm cọ trang điểm, tay phải ôm chặt lấy cổ Hàn Phi Nhứ, khuôn mặt hai người gần như chạm vào nhau, biểu cảm của Trì Thu vừa vui vẻ vừa hài hước, còn Hàn Phi Nhứ là vẻ mặt tự nhiên pha chút ngạc nhiên. Khi Trì Thu ấn nút chụp thì khoé môi Hàn Phi Nhứ hãy còn hơi nhếch lên như bình thường, từ góc độ này của bức ảnh, có thể thấy tâm trạng của cô cũng rất tốt, tuy rằng Trì Thu chụp bất ngờ, làm cô giật mình, nhưng ngoài sợ hãi thì cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Hot search Weibo nói không sai, quả thật là một tấm ảnh thân mật.
Dòng chữ chú thích của Trì Thu là: Mọi người nhận xét xem ai trong bọn tôi đáng yêu hơn?
Sau khi bà cụ viết tâm thư ít lâu, Hàn Phi Nhứ liền được phong tặng danh hiệu "Người qua đường đáng yêu", những lời này của Trì Thu không chỉ thể hiện cô ấy vẫn luôn theo dõi những biến động trên Internet, mà còn không tỏ ra ngại ngần việc Hàn Phi Nhứ vô tình lọt vào khung ảnh.
Hai ngày nay trên mạng vẫn luôn tranh cãi, fans Trì Thu và cắn xé fans Thạch Hề, fans Trì Thu cắn xé fans Hàn Phi Nhứ, rồi lại fans Hàn Phi Nhứ chửi nhau với fans Thạch Hề, fans chung của Trì Thu và Hàn Phi Nhứ cùng đấu võ mồm với fans Thạch Hề, tóm lại, cắn xé đại chiến được trình diễn mỗi ngày, hơn nữa, fans Thạch Hề là thê thảm nhất.
Mọi người đều cảm thấy, hiện tại Trì Thu và Hàn Phi Nhứ là kẻ thù không đội trời chung, nhưng đâu ai ngờ, người ta không cảm thấy có vấn đề gì, lại còn có tâm tình cùng nhau chụp ảnh tự sướng.
Quần chúng ăn dưa rơi vào thế giới huyền huyễn.
Nhà tôi ở cao nguyên hoàng thổ: Hai người??? Là bạn bè??????
Nữ đế: Trẫm biết ngay quả dưa này còn chưa ăn xong mà! Đỡ trẫm lên, trẫm còn có thể ăn!
Đông Quân Táp Mã: Chơi trò gì vậy?! Chuyện gì vậy trời?! Mấy ngày nay tôi táp đến mất ăn mất ngủ, kết quả là hai ngươi âm thầm tư thông???
Si rô phong: Mẹ ơi, con tổn thương quá......
Tôi đang nằm trên giường Trì Thu: Nếu Thu iu dấu đã quen biết Hàn Phi Nhứ từ trước, vậy thì việc Hàn Phi Nhứ đột nhiên xuất hiện ở hiện trường tiểu tam đánh người có vẻ không chỉ đơn giản như vậy, tiểu tam là chờ Hề Hôi Thối, Hàn Phi Nhứ lại trùng hợp ở gần như vậy, nói không chừng là giúp Thu iu dấu bắt gian, dù sao thì Hàn Phi Nhứ thay đổi nhiều như vậy, lại mới về nước, cơ bản không có ai nhận ra cô ấy...... Cứu mạng! Tôi không thể ngừng chạy não!
Sức nóng của Trì Thu cao hơn nhiều so với Hàn Phi Nhứ, cô ấy chỉ tuỳ tiện đăng Weibo, thế mà chỉ trong nháy mắt, lượng bình luận đã vượt quá 10.000, Diệp Minh Tâm mặt không cảm xúc xem bình luận.
Lam Trúc ngồi bên cạnh chị, đang sắp xếp lại đồ đạc, cô ấy cũng nhìn thấy hot search, thấy sắc mặt Diệp Minh Tâm không tốt lắm, nhanh chóng nói đùa, "Không phải Hàn Phi Nhứ nói hôm nay đi quay tiết mục chiếu trên Internet sao? Thế mà lại gặp được Trì Thu. Em phát hiện là vận minh tinh của cô ấy thật sự rất tốt nha, lúc học cấp ba vô tình gặp được chị, lên đại học lại ngẫu nhiên gặp được Lâm Y, sau khi ra nước ngoài lại còn vô tình gặp được Iron Man, bây giờ lợi hại hơn, ra khỏi nhà một chuyến là có thể đụng ngay hiện trường ngoại tình của Thạch Hề, đi ra chuyến nữa liền gặp phải vợ cũ của Thạch Hề, sao lại may mắn thế này?"
Âm điệu Lam Trúc nâng cao, nghe có vẻ rất hâm mộ, Diệp Minh Tâm ngẩng đầu, sâu kín nhìn cô ấy, "Em cũng muốn được may mắn như vậy sao?"
"...... Không muốn." Lam Trúc khát vọng sống mãnh liệt dâng cao, lập tức lắc đầu.
Diệp Minh Tâm buông tha cô, lại dời tầm mắt đến di động, nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp chung kia một lúc lâu, Diệp Minh Tâm tự an ủi trong lòng, thế này thì có là gì, mình và Hàn Phi Nhứ chụp chung cả trăm tấm ảnh, thân mật hơn cũng có, mình không thèm ghen ghét đâu.
Đúng, chị chẳng ghen ghét chút nào.
Nhưng cảm thấy có hơi chói mắt, muốn tìm một hacker, đánh sập tài khoản Weibo của Trì Thu.
......
Trì Thu còn chưa biết Weibo của mình vừa đi dạo một vòng quanh Quỷ môn quan, cô ấy đang ở cùng với Hàn Phi Nhứ, Cao Trường Tú quay chương trình.
Ba người họ đều là diễn viên chuyên nghiệp, thôi được rồi, hai người, còn người kia đang cố gắng bò.
Nhưng khi thật sự ngồi trước máy quay, Hàn Phi Nhứ phát hiện bản thân rất thoải mái với cảnh tượng này, cô không căng thẳng, cũng không lắp bắp. Hàn Phi Nhứ nói năng tự nhiên, khi người dẫn chương trình yêu cầu cô nhìn vào ống kính nói lên cảm xúc của mình, cô liền nhìn vào màn hình nói ra lời trong lòng mình, dù phía sau màn hình có mấy chục người đang đứng thì biểu hiện của cô vẫn rất tốt.
Hàn Phi Nhứ cho rằng đây là nhờ năm nào cô cũng cùng dàn nhạc tham gia các cuộc thi, thật ra không phải, đây là ký ức của cơ thể cô, cơ thể cô đã hình thành thói quen đứng trước màn ảnh.
Đạo diễn không nói dối, phần hỏi đáp do ông ta sắp xếp quả thật là chỉ nói về tác phẩm đầu tay, hoàn toàn không nhắc gì đến những vấn đề khác, bất quá vẫn có một vài cái bẫy nhỏ, nếu như không để ý sẽ dễ khiến khán giả không rõ chân tướng hiểu lầm.
Trước khi quay, Hàn Phi Nhứ đã xem hết phim do Lương Trữ đưa, sau khi xem xong cô cảm thấy rất vui.
Mình diễn thật là tốt.
......
Mục tiêu ban đầu của Hàn Phi Nhứ là thi đậu vào Học viện Âm nhạc trung ương, sau đó sẽ ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu tại học viện mà cô của cô đang giảng dạy. Lúc trước, khi phát hiện quỹ đạo nhân sinh của mình có sự thay đổi lớn như vậy, cô còn có chút lo lắng, sợ rằng sau khi tiếp nhận cuộc sống đó, mình sẽ làm không tốt.
Nhưng bộ phim kia đã đánh tan hoài nghi của cô. Thời điểm quay 《 Phồn hoa kinh mộng 》, cô mới mười tám tuổi, chỉ đọc qua tài liệu giảng dạy cơ bản của khoa diễn xuất, không thể xem như chân chính học hành, nhưng khi ấy cô diễn rất tốt, những thăng trầm trong cuộc đời cô ca sĩ, từng nụ cười, từng giọt nước mắt, vô cùng chân thật. Nữ ca nữ Phồn Như Mộng cuối cùng bị mất giọng, không bao giờ có thể hát được nữa, khi cô ấy từ biệt Bạch Kinh Lan ở ga tàu hỏa, Bạch Kinh Lan lưu luyến mỗi bước đi, mỗi lần quay đầu nhìn lại, vĩnh viễn chỉ nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của Phồn Như Mộng.
Bạch Kinh Lan rời đi, Phồn Như Mộng xoay người, giữa dòng người náo nhiệt, cô lặng lẽ khóc thầm. Bạch Kinh Lan muốn theo đuổi ước mơ của mình, còn mộng tưởng của cô, và cả cuộc đời cô nữa, tất cả đều đã kết thúc.
Khi xem đến cảnh đó, Hàn Phi Nhứ cũng cảm động đến phát khóc, có thể bị chính mình cảm động khóc, Hàn Phi Nhứ có chút nói không nên lời.
Nhưng đây không phải là bằng chứng chứng minh cô diễn rất tốt sao?
Lương Trữ đã từng nói, vì diễn nhân vật này, một ngày cô chỉ ăn 600 calorie, tập thể dụng bốn tiếng, luyện ca hát bốn tiếng, đọc tự truyện của một cô gái bán hoa thời Dân quốc và phóng sự về thời kỳ đó cũng mất gần bốn tiếng nữa.
Những diễn viên khác vì muốn hoà nhập vào nhân vật tốt hơn, sẽ viết một truyện ngắn cho nhân vật của mình, Hàn Phi Nhứ cũng viết, nhưng cô trực tiếp viết từ một gia tộc lớn, bắt đầu từ thế hệ ông bà, mỗi người một tính cách, cuộc đời gập ghềnh, cô tưởng tượng một lần, sau đó tìm kiếm ảnh hưởng những người này có thể mang đến cho Phồn Như Mộng.
Cuối cùng nhân vật này giúp làm Hàn Phi Nhứ giành được giải Bách Hoa cho diễn viên mới xuất sắc nhất và giải Kim Mã cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Người khác chỉ cảm thấy Hàn Phi Nhứ thật sự có thiên phú, cô chính là diễn viên thiên tài, hơn nữa lại may mắn, vừa ra mắt đã được đóng phim điện ảnh của Độc Cô Việt Hoa, nhưng không ai biết rằng, vì vai diễn này cô đã nỗ lực, đã hy sinh đến mức nào.
Những câu hỏi được nêu ra trong chương trình, nếu biết, Hàn Phi Nhứ sẽ trả lời theo thực tế, nếu không biết sẽ bịa ra, hoặc là ba hoa chích choè. Sau khi ghi hình xong tiết mục, mọi người chào tạm biệt nhau, Cao Trường Tú còn phải đến một cuộc họp báo, đi sớm nhất. Ở phòng trang điểm, Trì Thu và Hàn Phi Nhứ đều chuẩn bị đi ra ngoài, Trì Thu đi ở phía trước, đột nhiên, cô ấy xoay người lại.
"Hai phim điện ảnh cô đóng tôi đều đã xem, biết cô để lại cho tôi ấn tượng gì không?"
Trì Thu cười tà mị, "Vô cùng xinh đẹp, vô cùng quyến rũ."
Hàn Phi Nhứ trừng to mắt, Trì Thu nói xong lời này, cũng không cần đợi nghe câu trả lời của cô đã xoay người bước đi. Mỗi một bước chân của cô ấy đều tràn ngập tự tin, loại hào quang ngập tràn này, Hàn Phi Nhứ chỉ nhìn thấy trên người siêu mẫu.
Cô sững sờ một lúc, quay đầu hỏi Trọng Viên Viên, "Cô ấy có ý gì?"
Trọng Viên Viên: "......" Có thể, có lẽ, là lần nữa hồi xuân?
Thế này cũng quá nhanh đi!
Sau khi Trì Thu nói xong câu kia, nhịp tim Hàn Phi Nhứ chợt đập nhanh hơn. Chỉ là, sau khi Trì Thu rời đi, cô tự vấn lương tâm, cảm thấy trước kia mẹ mình nói không sai, mọi người trong giới giải trí đều đặc biệt cởi mở, nếu như vậy thì cô cũng nên nhập gia tuỳ tục, làm quen với điều này.
Căn bản là cô không nghĩ Trì Thu có ý tưởng kia đối với cô = =
Về đến nhà trước bảy giờ, Y Y đã được dì Lý đón về, mỗi ngày cô bé sẽ về nhà cùng dì Lý hoặc vệ sĩ, có chăng thì là trợ lý, Hàn Phi Nhứ cảm thấy đây không phải là chuyện tốt, nhưng cô và Diệp Minh Tâm đều là người nổi tiếng, không cách nào đi đón con.
Hơn nữa, dáng vẻ đã quen thuộc và hiểu chuyện của Y Y khiến Hàn Phi Nhứ xót xa.
Sau khi dỗ Y Y ngủ, Hàn Phi Nhứ ngồi trên mép giường ngắm nhìn cô bé thật lâu, khó lòng tưởng tượng một đứa trẻ lớn như vậy là do cô sinh ra, trên người cô cũng không có dấu vết đã từng sinh con, cũng không biết mang thai là cảm giác gì, sinh con lại là cảm giác thế nào.
Nhất định là rất nhọc lòng. Lúc này nhìn Y Y, cô chợt có cảm giác lo lắng bất an, nhưng cũng không biết là mình đang lo lắng chuyện gì.
Lòng cô rối bời nhưng lại rất mãn nguyện, nhìn một lúc, đột nhiên Hàn Phi Nhứ cười rộ lên, chính cô cũng không biết, hiện tại bản thân mình dịu dàng đến thế nào.
Ở trong phòng Y Y thêm vài phút thì đột nhiên, dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, Hàn Phi Nhứ quay đầu nghe ngóng, phát hiện giọng nói này rất xa lạ, cô đi ra ngoài, đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống phía dưới.
Dì Lý đi ra, nhận món đồ trong tay người phụ nữ đối diện, miệng nói không ngừng, "Sao ngài lại đến đây, không nói với tôi một tiếng để tôi đi đón."
Người phụ nữ đối diện khoảng hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc cao quý, bà ấy cười nói: "Không phải do nhất thời hứng lên sao, muốn đến xem cháu gái của tôi, tôi vừa gọi điện thoại cho Hàn Phi Nhứ, chắc con bé không mang di động, chị Lý, con bé đi đâu rồi? Còn chưa về sao?"
Hàn Phi Nhứ giật mình, nhanh chóng chạy về phòng mình, trên di động quả nhiên có ba cuộc gọi nhỡ, tên người gọi chính là —— mẹ.