Hai người tiến bước vào tẩm cung màn trướng đỏ khắp nơi trong tiếng chúc mừng---lần đầu tiên trong ngàn vạn năm nay, Điện Côn Lôn, nơi lạnh lẽo như tuyết cảnh, bị bao phủ bởi màu sắc nhiệt liệt như vậy.
Đuổi hết người hầu lui xuống, Cận Nghiêu ôm Triều Từ tới bên giường ngồi xuống. Hắn đứng trước người Triều Từ, khom người nắm lấy mắt cá chân cậu.
"Đau không?" Giọng nói lạnh lùng, nhưng vẫn nghe ra được sự quan tâm trong đó.
Nghỉ ngơi hai ngày đối với Triều Từ mà nói là quá ngắn, thể chất hiện tại của cậu vốn cũng không tiện đi lại quá nhiều. Ban nãy trên điện, thực ra Cận Nghiêu vẫn luôn âm thầm dìu cậu.
Triều Từ rũ mắt nhìn chân mình, "Cũng ổn."
Cậu không còn hoạt bát như xưa, luôn không nóng không lạnh qua loa lấy lệ với Cận Nghiêu. Thậm chí cũng không còn sự giận dữ như lúc đầu, cậu giống như là đã đón nhận tất cả, không phản kháng nữa.
Cận Nghiêu nhìn cậu, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Một hồi sau, hắn cúi đầu thấp xuống, hôn lên mắt Triều Từ, hỏi cậu: "Ngươi hận ta sao?"
Triều Từ không trả lời.
Chỉ là sau một hồi yên lặng cậu mới mở miệng: "Sau khi ta đi...đã ra sao rồi? Ca ca ta vẫn khỏe chứ?"
Thật ra cậu cũng muốn hỏi về Kiều Bùi, nhưng cậu không thể hỏi người này, hắn cũng không có khả năng sẽ nói cho cậu biết.
Cậu lo Triều Quyết sẽ cho rằng là mình đã chết rồi, sức khỏe huynh ấy luôn không tốt, có thể sẽ khó mà chịu được cú đả kích này. Cậu cũng lo cho Kiều Bùi, hai người họ đang đại hôn, cậu lại bị Cận Nghiêu bắt đi, Kiều Bùi sẽ lo lắm. Trước khi cử hành cuộc hôn nhân này, Kiều Bùi đã ra sức dẹp hết nghị luận của mọi người, ngày đại hôn hoàng hậu lại không thấy tung tích, không biết triều đường đã loạn thành kiểu gì rồi.
Cận Nghiêu thấy cậu không trực tiếp trả lời câu hỏi của mình, con mắt hơi tối, sau đó nói: "Hắn không sao."
"Ta để lại Triều phủ một bức thư, nói với hắn là ta đưa ngươi đi. Bây giờ hắn đang phái rất nhiều người lục soát Diệp quốc cùng các nước khác tìm ngươi."
Đương nhiên, những người này là do Kiều Bùi điều động, nhưng hắn hiển nhiên sẽ không nhắc tới người này.
Nhìn thấy khi thiếu niên nghe rằng huynh trưởng mình không sao thì đôi mắt sáng lên, Cận Nghiêu không khỏi hơi mềm lòng.
Hắn sờ mái tóc mềm mại của thiếu niên, nói: "Nếu ngươi muốn, ta có thể phái người xuống Phàm giới, về sau ngươi có thể liên lạc qua thư với huynh trưởng ngươi."
Triều Từ ngoài mặt thì đôi mắt long lanh, nhưng trong lòng lại khịa.
Đúng là cặn bã, bắt cậu đi nhốt lại cho đã, giờ cho cậu được liên lạc thư với người nhà cứ như đã ban cho cậu ân huệ gì lớn lao lắm ấy.
"Vậy ta có thể về thăm huynh ấy không?" Triều Từ dè dặt hỏi.
Cận Nghiêu không trả lời ngay, nhưng nhìn bộ dạng trông chờ của cậu thì lại nói: "Nhìn biểu hiện của ngươi."
...
Triều Từ ở tại Điện Côn Lôn thấm thoát đã qua năm năm.
Năm tháng như bị vặn vẹo, mỗi phút mỗi giây đều khó khăn, nhưng ngoảnh đầu lại nhìn, thời gian năm năm lại qua nhanh như vậy.
Kỳ phát tình vô tri, Điện Côn Lôn vô vị.
Mà cậu lại phải ở đây, ngây người năm năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm đếm không hết...
Có lúc Triều Từ cũng không muốn nghĩ đến những thứ này.
Cậu mong mỏi trông chờ nhất là bức thư nhà mỗi tháng, lúc Triều Quyết biết đệ đệ của mình bị Cận Nghiêu bắt lên Thần giới thì tất nhiên là vô cùng phẫn nộ, nhưng hắn hiểu mình có tức cũng vô dụng, bức thư nhà vào mỗi tháng này lại là mối liên hệ cuối cùng của huynh đệ bọn họ.
Hắn phẫn uất, lo lắng, nhưng hắn không muốn để cho đệ đệ biết, chỉ kể những chuyện vui cho cậu. Triều Từ cũng vậy, hai người cứ như vậy mà cẩn thận giữ gìn sự hòa thuận vui vẻ mặt ngoài, hi vọng đối phương có thể thoải mái yên lòng một chút.
Hai năm trước, hình như là Thần giới xảy ra chuyện gì đó rất trọng đại, Cận Nghiêu không thể không rời khỏi Côn Lôn. Triều Từ nhân cơ hội muốn chạy trốn. Lúc đó vì cậu ngoan ngoãn nên Cận Nghiêu đã bớt hạn chế cậu hơn rất nhiều.
Trong Điện Côn Lôn có rất nhiều người hầu đồng cảm với Triều Từ, nhưng họ không dám giúp cậu, vì nếu bị Tôn thượng phát hiện thì chỉ có một con đường chết, hơn nữa, dù có giúp Triều Từ trốn được đi nữa thì đi đâu được đây? Nơi nào có thể thoát được con mắt của Tôn thượng chứ?
Triều Từ cũng không muốn liên lụy đến người khác. Đợi Cận Nghiêu đi, Triều Từ đi đến nơi nuôi nhốt thần thú của Điện Côn Lôn, cậu tìm thấy một con đại bàng kim sí, tự cắt cổ tay mình đút máu cho kim bàng.
Rồng cái không có năng lực chiến đấu, thể chất còn yếu hơn người phàm, lại có sự ràng buộc của kỳ phát tình, chủng tộc như vậy quả thật khiến người ta phải hoài nghi ý nghĩa sự tồn tại của nó, có lẽ nó tồn tại hoàn toàn với mục đích trở thành một phụ kiện của rồng đực.
Nhưng ít ai biết rằng máu của rồng cái có thể thuần dưỡng sinh linh trong thời gian ngắn.
Cậu ngồi lên lưng đại bàng, bay ra khỏi Côn Lôn. Cậu không biết phải đi đâu, cũng không muốn về Phàm giới liên lụy đến huynh trưởng và Kiều Bùi, cậu chỉ biết trước tiên là mình phải rời đi, đi càng xa càng tốt.
Cậu ở trên lưng đại bàng bay một ngày rồi lại một ngày, nếu nó có dấu hiệu muốn thoát khỏi sự thuần hóa thì cậu sẽ rạch cổ tay đút máu cho nó lần nữa. Phong cảnh xung quay cứ như đang lặp lại, không có âm thanh, chỉ có thể nghe thấy một vài tạp âm như có như không như đang bị ù tai. Hoàn cảnh như vậy sợ là có thể ép người ta phát điên, nhưng Triều Từ thà là như vậy chứ không muốn quay về.
Thỉnh thoảng cậu cúi đầu nhìn không trung cao vạn trượng, cũng từng nghĩ cứ như vậy mà nhảy xuống, chắc là có thể té chết.
Nhưng cậu lại nhớ tới lời người đó từng nói, dù cậu có chết rồi, người đó vẫn có thể xuống Minh phủ bắt hồn cậu về thì cậu liền cảm thấy nhạt nhẽo.
Triều Từ tiếp tục vô định men theo một hướng mà chạy trốn, một ngày nọ, cậu thấy khoảng không trung phía trước có một bóng dáng tuyết y quen thuộc đang đứng.
Vẫn là...thất bại rồi à.
Khoảnh khắc đó Triều Từ nói không rõ mình có cảm nhận gì, chỉ thấy thót tim, dường như tất cả mọi hi vọng đều đã bị hút đi trong chớp mắt, nhưng khi nghĩ lại, khả năng cậu có thể trốn thoát được nam nhân này vốn đã cực kỳ nhỏ bé.
Đại bàng thân dài mười trượng bị một nhát kiếm chia làm hai, máu tươi tung tóe, hai phần thi thể rơi thẳng xuống trong không trung.
Mà Triều Từ cũng ngay khoảnh khắc đó bị nam nhân kéo vào lòng.
Trên mặt hình như bị dính phải máu màu vàng của đại bàng.
Lần đó sau khi hắn đem cậu về, về sau bất luận cậu nó ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời như thế nào đi nữa hắn cũng không bao giờ buông lỏng hạn chế đối với cậu.
Năm năm sau, Thần giới lại đại loạn thêm một lần nữa.
Cận Nghiêu lại rời khỏi Điện Côn Lôn, nhưng lần này Triều Từ không hề có cơ hội bỏ trốn nữa vì tay chân cậu đều bị khóa bằng xiềng xích, ngay cả thức hải cũng bị hắn hạ cấm chế.
Lần trước chạy trốn, các người hầu trong điện tuy là không giúp cậu nhưng cũng để mặc cho cậu đi. Dưới sự cầu khẩn của Triều Từ, Cận Nghiêu không xử tử hết toàn bộ, nhưng họ cũng bị đuổi ra khỏi điện, người hầu mới tới đều không dám làm trái nên đều trông coi Triều Từ rất chặt chẽ.
Sợ Triều Từ bức bối nên Cận Nghiêu cho phép người hầu nói chuyện với cậu. Nghe người hầu nói, lần đại loạn này thật ra là mối họa từ Yêu Ma Cảnh lần trước để lại.
Có thể nói, lần trước Yêu Ma Cảnh bị phá, thật ra là một âm mưu do yêu ma bên trong đó vạch ra.