Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng

Chương 12: Người thành tiên ta không thay người lưu thủ nhân gian (12)




Giống như bên trong thiếu mất thứ gì, cậu cho rằng ngọc bội bị mất lúc Châu bị phá. Nhưng hơn một năm trước thời điểm đó cậu lại chẳng nhớ ra được mình đã để ngọc bội ở đâu, vậy không đúng lắm, vì với cậu mà nói ngọc bội này rất quan trọng.

Cậu nhớ mình nuôi quỷ lan, nhưng đang yên đang lành nuôi quỷ lan làm gì? Đó giờ cậu đâu thích ba cái học đòi văn vẻ này đâu. Chỉ nhớ mang máng là hình như muốn tặng cho ai đó... Nhưng tặng ai chứ? Cậu nghĩ không ra.

Hình như trong ký ức của cậu, thiếu mất một người, bởi thế nên những chuyện này không được liền mạch. Nhưng sao trước giờ cậu lại không hề cảm thấy không đúng? Dường như cậu chưa từng nhớ đến quỷ lan, cùng với miếng ngọc bội đó--- Rõ ràng cậu rất trân trọng miếng ngọc bội đó.

Nếu không phải người này đột nhiên xuất hiện đặc biệt nhắc tới những chuyện này, thì cậu có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhớ tới.

Thật kỳ quái.

Đợi đã, dường như cậu đã nhớ ra cái tên Cận Nghiêu này.

Cậu nhớ lúc mình vừa được Kiều Bùi đón về đây, đại ca có hỏi là Cận Nghiêu đi đâu rồi. Lúc đó Triều Từ ngơ ngác, cậu đâu biết Cận Nghiêu là ai, sao đại ca lại hỏi cậu về tung tích của người này?

Sau đó vẻ mặt đại ca có hơi kỳ lạ, hỏi cậu: Đệ không nhớ Cận Nghiêu?

Đúng vậy---Lúc đó cậu trả lời một cách chắc chắn.

Khi đó cậu cho rằng đại ca đã nhầm lẫn gì đó, hơn nữa cái tên đó thực sự quá xa lạ đối với cậu, lại sắp quăng ra sau đầu nữa rồi. Giờ đây đã vài tháng trôi qua, nếu không phải giờ đang liều mạng nhớ lại thì cậu căn bản không nhớ ra.

Tổng kết lại tất cả, cậu cảm thấy những lời Cận Nghiêu nói có lẽ là thật.

Trước kia cậu với Cận Nghiêu chắc chắc rất quen thuộc, lúc chạy trốn chắc là bọn họ đi cùng nhau, nếu không thì đại đã đã chẳng hỏi như vậy. Còn về lúc trước bọn họ có thành thân không thì tạm thời vẫn chưa thể kết luận.

Hơn nữa lúc nhìn Cận Nghiêu, cậu luôn cảm thấy rất kỳ lạ, trong lòng dường như rất khó chịu.

"Ngươi nói cũng có lý, có lẽ lúc trước chúng ta đúng là có thân. Nhưng ngươi nói chúng ta từng thành thân, nhưng ta gặp ngươi lại không thấy cao hứng." Triều Từ nói thật với Cận Nghiêu những suy nghĩ của mình.

Cận Nghiêu xoa xoa năm ngón tay, phát hiện các đầu ngón tay đều lạnh buốt.

Những lời này của thiếu niên dường như đưa hắn về nửa năm trước, ngày hắn rời bỏ cậu đi.

Hắn giữ người cậu lại, mặc cho Ti Mệnh xóa đi ký ức của cậu.

Hắn nhớ thiếu niên khóc lóc cầu xin hắn, viền mắt đỏ bừng chỉ trích dắn dựa vào đâu mà đụng tới ký ức của cậu.

Hắn nhớ câu cuối cùng thiếu niên nói với hắn, là ta hận ngươi.

Triều Từ nói cậu hận hắn.

Tay phải không kiềm được mà nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Triều Từ ngước đầu nhìn hắn, giật mình lui về sau một bước.

Người này trông đẹp như vậy, vừa ngầu vừa lạnh lùng, sao đột nhiên lại trở nên đáng sợ như vậy?

Không lẽ là kẻ thù thật? Bây giờ muốn giết người diệt khẩu?

Triều Từ bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, vội vàng nói: "Ngươi mau thả ta về, có người đang đợi ta đó!"

"Ngươi nói Kiều Bùi?"

Giọng nói của người đàn ông như nguồn suối lạnh, sự lạnh lẽo ẩn trong tông giọng trầm thấp.

"Đúng, đúng vậy."

Triều Từ gật đầu, đồng thời trong lòng hơi hoảng. Tên này dám gọi thẳng tên Kiều Bùi, trông thế nào cũng không giống một nhân vật đơn giản.

Cậu muốn lùi về sau, nhưng phát hiện bản thân đã lui đến vách tường, không thể lui thêm được nữa.

"Nghe nói các ngươi đã định tình?"

Nam nhân chầm chậm đi về phía cậu, sau cùng đẩy cậu vô tường, cúi đầu nhìn cậu.

Ánh mắt lạnh lùng.

Triều Từ không nhịn được đỏ chóp tai: "Đúng vậy, thế thì sao?"

Tuy tình hình hiện tại hơi sai sai, nhưng nhắc tới chuyện này, Triều Từ vẫn thấy hơi ngại ngùng.

Ai ngờ đôi mắt nam nhân đã đỏ ửng.

Triều Từ chợt im miệng, có hơi hoảng sợ.

Cận Nghiêu nhìn khuôn mặt thiếu niên, miêu tả mặt mày cậu, trái tim nhói lên.

Dù Ti Mệnh đã nói với hắn rằng Triều Từ cùng Kiều Bùi đã ở bên nhau, nhưng hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy, đương nhiên sẽ không muốn tin. Lúc trước tên ngốc thích hắn như vậy, sao có thể mới qua nửa năm đã thay đổi.

Nhưng hiện tại thiếu niên không chỉ trực tiếp thừa nhận, chóp tai còn đỏ lên.

Lúc trước da mặt cậu cũng mỏng như vậy, sờ sờ hắn có một chút đã đỏ mặt nửa ngày...Giờ đây cậu lại đỏ mặt vì một người khác.

Rõ ràng giống hệt như nửa năm trước, nhưng lại đổi người.

"Kiều Bùi rõ ràng biết ngươi đã từng thành thân, nhưng lại dụ dỗ ngươi, người như vậy---ngươi cũng thích?"

"Ngươi cũng không có chứng cứ chứng minh chúng ta từng thành thân, sao lại mở miệng bêu xấu Kiều Bùi?" Triều Từ hơi tức giận.

Tuy rằng cậu không có quá nhiều lòng ái mộ với Kiều Bùi, phần nhiều là cảm kích và cảm động. Nhưng Triều Từ cậu không phải là người không rõ ràng, Kiều Bùi tốt như vậy, sao lại để cho người này không bằng không chứng mà bêu xấu hắn?

"Kiều Bùi từng đến uống rượu mừng của chúng ta, sao hắn có thể không biết?" Cận Nghiêu cười lạnh, "Ta đến tìm ngươi, Kiều Bùi chột dạ liền giam lỏng ta ở Triều phủ, người như hắn, còn cần ta bêu xấu?"

Triều Từ mím môi, có chút không kiên nhẫn.

Tuy nói rất có khả năng là cậu quên mất người này... Nhưng trước mắt, người này đối với cậu mà nói là hoàn toàn xa lạ, vừa tới đã hất đủ loại nước bẩn lên Kiều Bùi, cậu ngu mới tin.

"Mấy chuyện này đợi ngươi tìm được chứng cứ hãy nói tiếp, bây giờ ta phải quay về!" Triều Từ đẩy mạnh Cận Nghiêu ra rồi chạy đi, đầu không ngoảnh lại.

Cận Nghiêu mặc cậu đẩy, nhìn cậu từng chút một biến mất khỏi kết giới mà hắn lập ra.

...

Lúc Triều Từ đẩy Cận Nghiêu ra, phát hiện chỗ này hình như đúng là một ngõ hẻm.

Cậu đi đến khúc cua, liền tới chỗ khi nãy cậu đứng đợi Kiều Bùi cùng ám vệ nói chuyện.

Cậu nhìn trái phải tìm kiếm xem Kiều Bùi ở đâu, không bao lâu Kiều Bùi đã tới. Hắn lúc này mái tóc lộn xộn, trông rất gấp gáp.

Vốn hắn đang cùng ám vệ bàn chuyện, chớp mắt một cái phát hiện thiếu niên đã biến mất. Các ám vệ canh trong bóng tối chỉ thấy bóng dáng thiếu niên thoáng một cái liền biến mất tại chỗ.

Kiều Bùi sợ tới mức sợ tới mức lập tức sai ám vệ đi tìm kiếm khu vực xung quanh, và bản thân hắn cũng đang tìm người khắp nơi.

Một người đang yên đang lành đứng sau lưng hắn, hơn trăm người đang nhìn, sao lại đột nhiên biến mất!

Kiều Bùi tìm hồi lâu vẫn không tìm được, đang chuẩn bị sai Hoàng Thành Ti đi soát thành thì may là có một ám vệ thông báo với hắn rằng thiếu niên đã xuất hiện ngay chỗ vừa nãy biến mất.

Kiều Bùi nhìn thấy thiếu niên vẫn tốt không bị gì mới thở phào: "Vừa rồi ngươi đi đâu, ta tìm ngươi khắp nơi!"

Thiếu niên chỉ chỉ đầu hẻm kế bên, cảm thấy kỳ quái nói: "Ta ở trong con hẻm đó đó, ngươi không tìm trong đó sao?"

Kiều Bùi quay đầu nhìn con hẻm, tròng mắt co rút.

Thiếu niên đang bình thường đột nhiên lại biến mất, lúc đầu hắn còn nghĩ chắc chắn sẽ không chạy xa. Sai người tìm trên dưới xung quanh đây một lượt, con hẻm này đã tìm nhiều lần, nhưng ngay cả bóng người cũng không có.

Nhưng giờ Triều Từ lại nói, vừa rồi cậu ở trong con hẻm đó?

"Ngươi chắc chứ?" Kiều Bùi nhìn Triều Từ chằm chằm.

"Đúng mà!" Triều Từ không hiểu lắm về phản ứng của Kiều Bùi, "Ta đi từ trong đó ra đây mà, sao lại không chắc được?"

Kiều Bùi mím môi, trầm mặc một hồi sau không nhắc lại vấn đề này nữa mà hắn hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại đột nhiên biến mất? Ngươi làm gì trong hẻm đó?"

"Nói tới cái này ta lại bực." Triều Từ vỗ vỗ mặt, "Trong đó có một nam nhân rất kỳ lạ, hắn tự nói là từng thành thân với ta, còn cứ mãi bêu xấu ngươi, ta tức lên liền chạy ra đây rồi."

Kiều Bùi vừa nghe nói người đó tự xưng từng thành thân với Triều Từ thì ngớ ra.

Nhưng hắn rất nhanh đã giấu đi sự khác thường, người thường căn bản nhìn không ra.

Nhưng Triều Từ không phải người thường, hắn với Kiều Bùi đã quen biết gần hai mươi năm, Kiều Bùi là người như thế nào cậu không thể hiểu hơn được nữa. Lại thêm những lời vừa nãy của nam nhân đó cũng đã khiến cậu có chút nghi ngờ, lúc này ngoài mặt cậu tỏ vẻ như không để ý, thực chất là luôn quan sát biểu tình của Kiều Bùi.

Cậu phát hiện ra Kiều Bùi không đúng.

Lòng Triều Từ trầm xuống, cậu ý thức được, có lẽ nam nhân đó không nói dối.

Nhưng chỉ dựa vào điều này thôi thì còn xa lắm mới kết luận được. Cậu dằn nỗi bất an trong lòng xuống, trên mặt cũng không biểu hiện sự khác thường gì.

"Thế mà lại có người như vậy." Kiều Bùi nói, "Mấy ngày này ngươi ít xuất cung đi, ta sẽ sai Hoàng Thành Ti tra thử xem--- Ngươi còn nhớ tướng mạo người đó ra sao không?"

"Mắt hắn là mắt phượng, mũi rất cao, người cũng cao... nói tóm lại là trông rất đẹp." Triều Từ nói nói rồi lại bổ sung thêm một câu, "Chỉ là có hơi đáng sợ."

Kiều Bùi nghe xong, đôi mắt tối xuống.

Hắn không muốn thấy Triều Từ khen tướng mạo của người đó.

Ba năm trước, Triều Từ cũng vì tướng mạo của người đó, mới nhất kiến chung tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.