(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Tố vội vã cách xa 3 mét để nghe điện thoại.
Chỗ bọn họ ít người, không gian lại yên tĩnh, hơn nữa cảm xúc của Trần Tố đang kích động khiến anh ta không khỏi cao giọng, làm Lục Dạng nghe rõ mồn một.
“Phóng viên Trịnh, xử lý như vậy là không ổn rồi! Trong buổi lễ âm nhạc, Lục Minh Tự nhà tôi chỉ mắng Tần Diệc Đàm có mấy câu, anh đã vội vàng moi móc mấy cái chuyện từ 800 năm trước của bọn họ ra rồi còn thêm mắm dặm muối, nói cái gì mà Lục Minh Tự làm hỏng mũi Tần Diệc Đàm, còn Tần Diệc Đàm đánh méo mặt Lục Minh Tự.”
“Trò đùa không vui nhất năm nay ha ha ha! Lục Minh Tự sao có thể ghen ghét Tần Diệc Đàm, tất cả chúng ta đều biết cạnh tranh trong buổi lễ âm nhạc năm nay lớn thế nào, chúng tôi còn bị người ta ghét không hết đây!”
……
Lục Dạng chán ngắt nghe Trần Tố trò chuyện, tóm lại là giữa Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm có tranh cãi.
Hai người là đối thủ cạnh tranh, Tần Diệc Đàm biết không thể dẫm được Lục Minh Tự bằng tác phẩm nên chuyển sang công kích cách làm người, cách đối nhân xử thế. Tần Diệc Đàm thường âm thầm nói năng lỗ mãng, nhằm nhục mạ, chọc giận Lục Minh Tự.
Vừa cọ nhiệt Lục Minh Tự, vừa dẫm lên Lục Minh Tự.
Cũng may là Trần Tố vẫn luôn chăm chỉ tận tụy xoay chuyển hướng gió giới giải trí, nên Lục Minh Tự mới có thể dựa vào tác phẩm âm nhạc mà sống tạm bợ ở vị trí đỉnh lưu đến giờ.
Trần Tố đang giương nanh múa vuốt “nói chuyện” với phóng viên, không chú ý đến ánh mắt Lục Dạng đang khóa vào vị trí cách đó trăm mét, nơi Tần Diệc Đàm đang chỉ huy trợ lý mát xa cho mình.
“Anh, lực như này được chưa?”
“Chưa ăn cơm à? Mạnh thêm tí nữa!”
“Vâng vâng.”
Tần Diệc Đàm mang kính râm nằm trên ghế, thoải mái hưởng thụ ánh nắng, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần.
Lục Dạng đi ra phía sau Tần Diệc Đàm, đột nhiên duỗi tay đập một cái vào gáy cậu ta, “Bộp” một tiếng, âm thanh thanh thúy vang lên.
Tần Diệc Đàm không hề phòng bị, mất thăng bằng khom lưng 90 độ, kính râm rơi xuống đất, cậu ta vuốt cái gáy, nghiến răng nghiến lợi quay đầu, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Lục Dạng giơ tay lên che miệng lại, hoảng sợ nói:
“Ôi không! Tôi cứ tưởng là anh Lục Minh Tự của tôi cơ?”
Tần Diệc Đàm không thể tin nổi, mắt trừng lớn: “Cái gì? Đến anh trai cô trông như nào cô cũng không biết à? Với lại cô ăn cái gì mà lớn thế?! Lực tay mạnh như vậy!”
“Đây không phải ghế nghỉ ngơi mà nhân viên công tác chuẩn bị cho anh trai tôi sao? Với lại ấy, gáy hai người các anh trông giống nhau quá.”
Tần Diệc Đàm tức giận, gáy nhìn giống nhau là cái quần què gì!? Nói nhảm như vậy ai tin! Biết vậy đã không chiếm vị trí của Lục Minh Tự, mẹ nó! Đau ch.ế.t mất!
Lục Dạng duỗi tay xoa đầu cậu ta, vẻ mặt vô tội nói: “Xin lỗi, rất đau sao?”
“Đừng chạm vào tóc tôi!”
Tần Diệc Đàm lộ ra vẻ khó chịu, nhưng ngại chốn đông người, trong lòng vô cùng tức giận nhưng lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể cắn chặt răng: “Không có sao hết.”
“Thật sự không sao à?” Lục Dạng đầy quan tâm hỏi.
“Đã nói là không sao rồi mà!”
Tần Diệc Đàm giơ tay ra muốn cản trở sự tiếp cận của Lục Dạng, lại bị Lục Minh Tự không biết từ chốn nào bay đến đẩy ra.
“Tần Diệc Đàm, cậu muốn làm gì?!”
Tần Diệc Đàm căm giận nói: “Tôi làm sao? Cậu hỏi xem em gái cậu làm ra chuyện tốt gì!”
Lục Minh Tự tức giận, không vui nói: “Một thằng đàn ông như cậu bị em gái tôi chạm vào một cái đã bù lu bù loa lên, cậu là búp bê đất sét à? Ra vẻ vừa thôi.”
“Tôi……Cậu…….”
Tần Diệc Đàm có khổ mà không thể nói, ậm ừ nửa ngày, phát hiện càng ngày càng nhiều người nhìn qua, chỉ có thể từ bỏ.
Cậu ta không muốn bị người khác cười nhạo vì bị một đứa con gái mong manh yếu đuối đánh mà khóc chít chít đâu.
Trần Tố nói chuyện điện thoại xong liền thấy Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm đang cãi nhau, bên cạnh còn có Lục Dạng, trong lòng như có ngàn cây kim đ.â.m vào, bước nhanh tới.
Nhìn dáng vẻ của Tần Diệc Đàm, ánh mắt Trần Tố nghi hoặc đảo qua đảo lại giữa Lục Dạng và Lục Minh Tự, hỏi: “Sao trông cậu ta chật vật như vừa ăn phải c.ứ.t vậy?”
Vừa mới nói xong, di động lại vang lên, Trần Tố vội vàng thúc giục Lục Minh Tự: “Đến thời gian phát sóng trực tiếp rồi, đi chuẩn bị nhanh lên!”
“Dạng Dạng, anh đi phát sóng trực tiếp, em……”
“Em gái cứ để tôi lo, cậu mau đi đi!”
Lục Minh Tự bị trợ lý lôi đi, Trần Tố nhìn kỹ biểu cảm của Lục Dạng, nhíu mày, giãn ra, rồi lại nhíu mày, tò mò hỏi: “Sao Tần Diệc Đàm lại như kia?”
Lục Dạng nhún vai, bâng quơ nhẹ nhàng nói: “Em không cẩn thận đánh vào gáy anh ta.”
Trần Tố khó tin, mở to hai mắt, “Không cẩn thận?”
Lục Dạng cười nhạt: “Vâng.”
Trần Tố chậm rãi giơ ngón tay cái lên: “Đánh hay lắm!”
Anh ta đã muốn đánh Tần Diệc Đàm từ lâu lắm rồi, nhưng vẫn luôn không cơ hội động thủ.
Một ánh mắt nóng rực lạ cứ dừng ở trên người, Lục Dạng đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện cách đó không xa có một người đàn ông đang nhìn mình không chớp mắt.
Dáng người của người đó có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, vai rộng chân dài, chỉ tiếc mang khẩu trang, che mất gương mặt. Khoảng cách hơi xa, cô không nhìn rõ được đôi mắt của người đó.
Lục Dạng đoán, người đàn ông này có khí chất như vậy nên ngoại hình chắc cũng không kém.
Lục Minh Tự đang phát sóng trực tiếp, cả màn hình đều là gương mặt đẹp trai của hắn.
“Chào mọi người, tôi là Lục Minh Tự, hôm nay là buổi quay đầu tiên của show sinh tồn nơi hoang dã, cho mọi người ít phúc lợi trước, đó là phát sóng trực tiếp mười phút.”
“Chương trình lần này tôi quay cùng em gái ruột là Lục Dạng. Em gái tôi từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, không biết lo liệu cuộc sống, hy vọng mọi người khoan dung.”
【 Cuối cùng cũng đợi được phát sóng trực tiếp của nhóc Tự! Nhóc con dũng cảm tiến lên, mommy luôn luôn ở phía sau! 】
【 A a a mới phát sóng có một tí mà đã đẹp đến rung động trái tim tôi!! 】
【 Em gái anh chính là em gái em, em gái đáng yêu như vậy, sao có thể công kích em gái chứ? 】
【 Lại cái kiểu mang cả gia đình lên chương trình tạp kỹ. Chẳng có gì thú vị 】
【 Yếu đuối như vậy thì tham gia chương trình để ăn vạ à? Ăn vạ chuyên nghiệp một trăm năm? 】
【 Yếu như gà thì đừng có đi quay show, nhanh chạy về nhà uống sữa đi! 】
Lục Minh Tự đang nói đau cả hàm thì nhìn thấy cửa mở, một thân hình quen thuộc tiến vào, ước chừng vừa đến thời gian quy định, hắn tắt luôn phát sóng trực tiếp, đứng lên.
“Cứ tưởng là cậu sẽ thất hứa cơ.”
Giang Nghiễn Chu tháo khẩu trang xuống, đôi mắt màu hổ phách lộ ra, lạnh nhạt nói: “Đồ đâu?”
“Đồ gì trời! Với tình bạn của hai ta, nói mấy cái này mất hay! Cậu là tới thăm ban, không phải tới lấy đồ.”
Giang Nghiễn Chu liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Có tình không tự cậu biết.”
Lục Minh Tự nói một đống câu vô nghĩa, hất cằm về phía trợ lý Từ Phú nói: “Ra đón em gái tôi vào đây, bảo là anh trai muốn cho em gái một bất ngờ, một bất ngờ cực lớn!”
Giang Nghiễn Chu lười để ý, chuẩn bị mang tai nghe cho yên lặng.
Lục Minh Tự nhấn vài cái trên màn hình, bày điện thoại ra trước mặt Giang Nghiễn Chu, tràn đầy tự hào nói: “Cho cậu xem em gái tôi.”
Giang Nghiễn Chu đang chuẩn bị đeo chiếc tai nghe cuối cùng lên, nghe thấy tiếng liền ngừng tay, ma xui quỷ khiến nâng mí mắt, tầm mắt dừng trên màn hình, một khuôn mặt trời sinh diễm lệ, trơn bóng không tì vết, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp đến loá mắt, đuôi mắt nhợt nhạt của cô cong lên, tràn đầy vui vẻ.
Nhớ tới chuyện vừa nhìn chứng kiến, Giang Nghiễn Chu rũ nhẹ mắt, im lặng một lúc lâu.
Dáng vẻ bông hoa ngây thơ ai cũng có thể dẫm đạp, lại giấu một đôi mắt sắc bén như thế.
Đây là em gái trong truyền thuyết sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");