(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngược lại với sắc mặt không đổi của Lục Dạng, gương mặt Lâm Tân Mông ngày càng tái nhợt, cảm giác mềm mại yếu đuối dưới đáy mắt như sắp tràn ra ngoài.
Kết quả là, một đám cư dân mạng đang khoa trương khen ngợi Lục Dạng học rộng hiểu nhiều, dần dần bị dáng vẻ đáng thương của Lâm Tân Mông khuất phục.
【 Lâm Tân Mông trông yêu kiều nhỉ, đứng chung một chỗ với Chu Mạt Lê có cảm giác như mấy bộ tổng tài bá đạo phải lòng tôi ấy! 】
【 Trông có khác gì xé sách bước ra không! Nữ chính nũng nịu mềm mại x diễn viên thực lực! 】
Mọi người đều không biết thân phận con trai nghệ sĩ nổi tiếng của Chu Mạt Lê, nhưng Lâm Tân Mông thì có.
Cô ta trọng sinh trở về.
Đột nhiên, Lâm Tân Mông giơ tay đỡ trán, cơ thể lắc lư, nghiêng người về phía Chu Mạt Lê.
Lục Minh Tự tinh mắt, là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của cô ta:
“Lâm Tân Mông, cô không sao chứ?”
Lúc này suy nghĩ của Chu Mạt Lê mới rút ra khỏi Lục Dạng, dừng ở trên người Lâm Tân Mông.
Anh ta nắm lấy cánh tay của Lâm Tân Mông, vẫn vừa lạnh lùng vừa ấm áp như ngày thường: “Làm sao vậy?”
Trên trán Lâm Tân Mông toát một tầng mồ hôi mỏng, “Hơi tụt huyết áp.”
Cô ta nhớ tới cái gì thế là vành tai đỏ ửng lên.
Có phải anh ấy muốn ôm mình không?
Lâm Tân Mông xấu hổ chớp chớp lông mi, chờ mong động tác tiếp theo của Chu Mạt Lê.
Lục Dạng liếc về phía Lục Minh Tự, chậm rãi nhăn mày.
Anh trai không phải là thích Lâm Tân Mông rồi đó chứ?
Vừa gặp đã yêu hay là cùng cảnh nên thông cảm?
Lục Minh Tự duỗi tay ra vỗ nhẹ đầu Lục Dạng, giống như ngầm hiểu ý nhau mà nói: “Thật đáng thương.”
Lục Dạng: “?”
Lục Minh Tự thở dài.
Thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã tụt huyết áp.
Chu Mạt Lê: “Cô ấy không thoải mái, chúng tôi đi trước.”
Lục Dạng: “Vâng.”
Lục Minh Tự: “Nhớ chăm sóc cơ thể nhé.”
Sau khi xoay người đi một đoạn, đến một chỗ không thể nhìn thấy Lục Dạng và Lục Minh Tự nữa, Lâm Tân Mông mới lau cái trán ướt mồ hôi, cười nói:
“Không nhìn thấy bọn họ nữa rồi, giờ đã biết hướng bắc là hướng nào, chúng ta đi tìm manh mối thôi!”
Chu Mạt Lê kinh ngạc: “Vừa này là cô giả vờ hả?”
“Vâng.”
Chu Mạt Lê lại bắt đầu lâm vào nghi vấn mới.
Lâm Tân Mông rốt cuộc có phải một cái bẫy hay không.
【 Mạnh nhỉ, không ngờ Lâm Tân Mông cũng là người có đầu óc, tôi quá coi thường rồi. 】
【 Nhưng mà trông bọn họ xứng đôi quá~】
【 Lục Dạng waterloo rồi, có lẽ cũng chỉ là một con nhỏ IQ cao EQ thấp thôi, y chang thằng anh trai Lục Minh Tự. 】
Lục Minh Tự biết được phương hướng liền ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi về hướng nam mà Lục Dạng mới chỉ, lại bị Lục Dạng gọi lại.
“Anh, anh đi bên nào vậy?”
Lục Minh Tự quay đầu, khó hiểu hỏi: “Vừa nãy không phải em từ hướng nam tới à?”
Lúc về thì nên về đường cũ chứ, chẳng lẽ, Dạng Dạng cũng mù đường?
Lục Dạng lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Nãy em nói suông thôi, bên này mới là nam.”
Lục Minh Tự tràn đầy nghi hoặc: “Nói suông?”
Lục Dạng càng ngày càng cảm thấy Lục Minh Tự có bị oan cũng không sai.
Người ta bảo hắn: Đừng ngốc nữa, thứ cô ta yêu là tiền của anh, không phải là anh!
Lục Minh Tự sẽ trả lời: Vậy tại sao cô ấy không yêu tiền của người khác mà là của tôi, nhất định là bởi vì cô ấy yêu tôi!
“Anh, anh nghe qua câu này bao giờ chưa?” Lục Dạng xoay chuyển đề tài.
Lục Minh Tự: “Câu gì?”
Lục Dạng: “Anh gọi cô ta quả sim ngọt, cô ta bảo anh đồ simp chúa.”
Lục Minh Tự vẫn không nhận ra: “Cái gì?”
Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê có hành vi quái đản, trong tay khẳng định có manh mối mà những người khác không biết.
Bọn họ ôm tâm tư muốn biến mình thành kẻ ngốc, Lục Dạng cũng không cần phải ăn ngay nói thật.
Hơn nữa, phương pháp phân biệt nam bắc mà cô nói là thật, bọn họ cũng không thể bảo cô vô căn cứ.
Tiếp sau đây, phải xem bọn họ làm sao tiếp thu được chân lý “Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu”.
【 Thợ săn cao cấp thường dùng thân phận của con mồi, đỉnh chóp! 】
【 Trăm triệu lần không nghĩ tới, cuối cùng người thắng là Lục Dạng! Xin lỗi vì vừa nãy đã nói cô ấy ngốc. 】
【 Lục Dạng tinh tế ghê, thế này mà cũng phát hiện ra, tôi bị Lâm Tân Mông lừa luôn mà. 】
【 Chỉ sai hướng ha ha ha ha ha cười chết, Lục Dạng là girl hai mặt. 】
Hai người trở lại khu cắm trại.
Lục Dạng thắt đám dây đằng vừa mới vừa nhìn thấy lên cái sọt tre, làm thành cái sọt đeo chéo.
Sau khi làm xong, cô treo nó ở trên vai, nói với Lục Minh Tự: “Anh, em đi tìm ít quả.”
Lục Minh Tự đang vụng về đan một cái giỏ tre, tóc bị cào rối bù xù.
“Anh cũng đi.”
Lục Dạng suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
…
Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên chia làm hai đường, một người vào rừng cây tìm manh mối, một người ra bờ biển.
Tần Diệc Đàm tìm nửa ngày, chẳng tìm được gì mà còn đụng phải Lục Minh Tự.
Cậu ta ngạc nhiên nhìn kẻ thù, “Sau cậu lại một mình vào rừng?”
Lục Minh Tự: “Sợ nửa mình tiến vào làm cậu sợ.”
Tần Diệc Đàm: “……”
“Anh, anh qua đây.”
Tiếng gọi của Lục Dạng truyền đến, lúc này Tần Diệc Đàm mới xuyên qua lá cây rậm rạp nhìn thấy cô.
Cậu ta buông tay, xoay người muốn rời đi nhưng lại lặng lẽ trở về.
Muốn xem bọn Lục Minh Tự đang làm cái gì.
Khi Tần Diệc Đàm đứng một chỗ giãy giụa, Lục Dạng và Lục Minh Tự đã tách ra ở hai nhánh cây.
Hai anh em nhà này.
Anh trai đ.ấ.m mạnh, miệng độc.
Em gái tính tình ôn hòa, lễ phép.
Tần Diệc Đàm rất quyết đoán đi xem tình hình bên phía Lục Dạng.
Cậu ta bước nhanh hơn, nhưng lập tức dừng lại.
Không biết nhìn thấy cái gì, mắt Tần Diệc Đàm mở to, người thì giống như một bức tượng điêu khắc, hóa đá tại chỗ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");