Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu

Chương 18: Quá nhỏ, quá già




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhớ tới đống tích điểm tràn ngập nguy cơ của mình, Lâm Tân Mông không còn lựa chọn nào khác.

“Lục Dạng là bạn học của em, nếu Lục Minh Tự xảy ra chuyện, cô ấy sẽ lo lắng...”

Lâm Tân Mông tìm từ ngữ, tận dụng khả năng thể hiện tối đa suy nghĩ của mình: “Tiết mục phải quay tiếp mà, về sau muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng cần không ít sự trợ giúp của mọi người, chúng ta cứ đi xem sao.”

Chu Mạt Lê suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật gật đầu: “Được.”

Đúng là anh ta suy nghĩ không chu toàn.

Mọi người không chỉ cạnh tranh, mà còn phải hợp tác.

“Chuyện này nhất định là có hiểu lầm.” Lâm Tân Mông chen vào.

Tần Diệc Đàm giận dữ, trừng mắt nhìn cô ta.

Lại là bạn bè của kẻ thù.

Không biết mình đã bị Tần Diệc Đàm cho vào danh sách kẻ thù, Lâm Tân Mông lấy tình làm lí, nói: “Mọi người đều là bạn bè, có cần thiết phải xảy ra xung đột ở đây không?”

Cô ta thấy mấy vết sưng vù trên cánh tay và cổ của Tần Diệc Đàm, tiếp tục nói: “Hình như tối hôm qua mọi người đều bị muỗi cắn đúng không, bây giờ việc cấp bách của chúng ta là sớm hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi nơi này. Chứ không phải rối rắm vì chút việc nhỏ này.”

Ôn Tiên phun ngụm kem đánh răng trong miệng ra, tay cầm bàn chải giơ lên, “Tôi không bị muỗi cắn nè.”

Tối qua Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông và Tần Diệc Đàm đều bị muỗi vây, nghe thấy liền sôi nổi nhìn về phía Ôn Tiên.

Ôn Tiên giải thích: “Tối qua tôi cầm ít chi ngải khô mà Lục Dạng cho, bảo là có thể đuổi muỗi, dễ đi vào giấc ngủ.”

Nói xong cô ta hỏi lại: “Mấy người không có à? Tôi nhớ Lục Dạng bảo để mọi người tự tới lấy mà.”

Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ muốn lấy, nhưng sợ bị lừa. Huống hồ, bọn họ cũng không biết chi ngải có lợi ích gì, còn tưởng chỉ là chút cỏ khô.

Cuối cùng không lấy.

Tần Diệc Đàm là vì chút lòng tự trọng, còn không khách khí nói xấu mấy câu: “Đống cỏ này vừa khô vừa không ăn được, dùng được cái lông à!”

Cuộc trò chuyện bị chuyển dời.

Tần Diệc Đàm vẫn cắn chặt Lục Minh Tự không buông, kiêu căng ngạo mạn nói: “Chỉ cần cậu xin lỗi, hơn nữa đổi lều của cậu cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”

Lục Minh Tự cười nhạo một tiếng, “Bệnh viện tâm thần có biết cậu trốn ra ngoài không? Bị bệnh hoang tưởng bị hại thì đi chữa đi.”

Khi Lục Dạng tỉnh lại, những người khác đều đang ngủ.

Gió buổi sớm thổi tới mát lạnh, vừa không ẩm ướt vừa khô ráo, mang đến cảm giác vô cùng thoải mái.

Kế hoạch lúc đầu của Lục Dạng là thừa dịp thủy triều lên để bắt cá, nhưng ngày hôm qua nhìn thấy mấy cây dừa kia, cô liền bị mấy quả trên cây hấp dẫn.

Đôi mắt đen láy có vẻ như đã quyết định, nhìn mấy quả dừa ở đằng xa không nhúc nhích.

Sáng sớm, Lục Dạng búi tóc đuôi ngựa đơn giản đi tới phía gốc cây dừa.

Trong màn hình, cô gái ngẩng khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt lóe sáng.

Sau đó, cô nói:

“Tới cũng tới rồi, hái mấy quả nhỉ.”

【 Một trong tám lời tự tha thứ, tới cũng tới rồi ha ha ha ha ha 】

【 Mới sáng sớm mà cười c.h.ế.t tôi, sự chấp nhất của Lục Dạng với mấy quả dừa. 】

【 Ha ha ha ha giống y hệt tôi buổi tối chạy đến phố ăn vặt, chạy bộ hay không không quan trọng, quan trọng là có đồ ăn ngon! 】

Tâm tư nhỏ kỳ quái của Lục Dạng bị đám cư dân mạng lột sạch.

Nhưng mà, thứ mọi người quan tâm nhất chính là cô làm thế nào để hái dừa.

Dù sao, với độ cao khó khăn này, có muốn lấy cũng khó.

Muốn trèo lên trên thì phải có dụng cụ hỗ trợ, nhưng Lục Dạng chỉ có hai bàn tay trống.

Chẳng có gì để trèo lên, đây là một vấn đề lớn.

Tuy nhiên, mười lăm phút sau, nhân sinh quan của mọi người lại lần nữa bị phá vỡ.

Lục Dạng vào sâu trong rừng cây, khi trở ra, trong tay lại có một cây gậy trúc thật dài.

Khi mọi người tò mò thảo luận cô muốn làm gì, Lục Dạng đưa cây gậy trúc lên cao, thọc vào quả dừa, trong chốc lát, quả dừa rơi xuống mặt đất.

Khi người xem còn đang không tin vào mắt mình, liền nhìn thấy đầu cây gậy trúc trong tay Lục Dạng có buộc một con dao.

“Bụp bụp bụp ——”

Hai quả dừa rơi xuống.

Lục Dạng ngẩng đầu, thì thầm: “Quả này quá nhỏ, không cần. Quả kia già quá, không cần. Hái hai quả này vậy”

【 VL! Mọi người đều chẳng ăn được quả dừa nào, thế mà cô ấy còn ghét bỏ dừa già? Hơn nữa quả dừa kia nhỏ chỗ nào chứ!! 】

【 Ha ha ha ha ha ha vẻ mặt nghiêm túc của Lục Dạng, nếu để các vị khách mời khác biết, nhất định sẽ tức chết! 】

【 Những cái khác không nói, ý tưởng cây gậy trúc quấn d.a.o này vô cùng sáng tạo! 】

Phòng phát sóng.

Đạo diễn tỉnh lại đã thấy Lục Dạng đang giơ gậy trúc, phiền não hỏi: “Cô ta kiếm được dụng cụ ở đâu vậy?”

“Không rõ lắm, không có máy quay đi theo cô ấy, sau khi cô ấy tiến vào rừng, chúng tôi cũng không biết cô ấy đi đâu. Đạo diễn, có cần xin một máy quay chuyên dụng cho Lục Dạng không?”

Đạo diễn nhìn Lục Dạng đang gõ thử xem quả nào hỏng quả nào ngon, hét lên: “Còn không mau đi đi!”

So với ở mạt thế, nơi này hoàn toàn được coi là thiên đường.

Đến dừa cũng là tốt nhất, vừa tươi vừa nhiều nước.

Lục Dạng ôm hai quả về, nhìn thấy một đám người đang tụ lại với nhau.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.