Tống Vân Tề nghĩ rằng, nếu đây thực sự là mẹ ruột thì có lẽ cậu sẽ cảm thấy có chút khổ sở.
"Mẹ, con chưa bao giờ đến muộn khi có lớp, chỉ là tranh thủ cuối tuần rảnh rỗi dậy trễ thôi.
Nhưng hôm nay thời tiết lại đặc biệt tốt nên con dậy sớm." Tống Vân Tề vừa nói vừa đi đến ghế sofa.
Trên sô pha có hai người đang ngồi, một lão thái thái, trông chừng hơn 50 tuổi, nhưng khí thế vẫn còn rất oai phong lẫm liệt.
Người còn lại cũng là phụ nữ, nhưng trẻ hơn, ngoài ba mươi tuổi, dung mạo dịu dàng đoan trang, có cảm giác của một nữ nhân Giang Nam.
Phía sau có mấy vệ sĩ đang đứng, Tống Vân Kỳ biết đây là lão phu nhân nhà họ Hoắc và mẹ của Hoắc Tam gia.
Tống Vân Tề mỉm cười với hai người, ngồi xuống bên cạnh bà Hoắc, "Phu nhân, chào buổi sáng, hoan nghênh khi đến nhà chúng tôi."
"Đứa nhỏ này, con đang nói gì vậy? Lão phu nhân đây có chuyện phải đến nhà mình, con đừng nói lung tung, nhanh lên lầu gọi ba con xuống." Giang Hải Liên rất sợ Tống Vân Tề sẽ nói gì với Hoắc lão phu nhân, Tống Vân Tề vừa lên tiếng liền lập tức chặn miệng cậu lại.
"Không sao đâu, chúng tôi cũng không vội." Trước khi Tống Vân Tề đứng dậy, Hoắc lão phu nhân lên tiếng trước, sau đó trìu mến nắm lấy tay Tống Vân Tề, "Cậu nhóc này lớn lên thật tuấn tú, cháu tên gì vậy? Mau nói cho bà nghe nào.
"
Giang Hải Liên sợ rằng Hoắc lão phu nhân sẽ có ấn tượng tốt với Tống Vân Tề trước, hiện tại Hoắc lão phu nhân đã chủ động nói chuyện với Tống Vân Tề.
"Chào ngài, con tên là Tống Vân Tề, mới sáng sớm ngài đã đến đây tìm ba con là có chuyện quan trọng gì sao ạ?" Tống Vân Tề cưới nói, vừa nghe thấy tên Tống Vân Tề, Hoắc lão phu nhân cười càng cao hứng, vỗ vỗ tay Tống Vân Tề nói: "Là tới tìm ba con, nhưng chuyện này cũng có quan hệ với con, bà muốn nhờ con giúp việc này được không?"
Đời trước, Tống Vân Tề dậy trễ, lại đang tức giận, Hoắc lão phu nhân còn chưa nhìn thấy cậu, chuyện muốn cậu đi xung hỉ cũng là do Tống Hồng Đạt nói với cậu, nói xong còn không quên bôi xấu Hoắc Khải, Tống Vân Tề nói không muốn lấy chồng, cũng là do những người này xúi giục.
Tống Vân Tề cố ý liếc nhìn Giang Hải Liên một cái, thấy sắc mặt bà vặn vẹo, cậu càng cao hứng hơn, "Bà nội, ngài nói đi, chỉ cần con giúp được, con nhất định sẽ giúp."
"Thật là một đứa bé ngoan, chắc là con biết Hoắc gia đi, bà là người nhà họ Hoắc, bà có một đứa cháu trai đang bị bệnh.
Bà nội muốn con giúp bà cứu sống cháu bà.
Con có bằng lòng không?"
"Lão phu nhân, ngài...!Vân Tề nhà con còn nhỏ, người nói chuyện này với nó có chút không thích hợp, hay là chờ lão gia nhà con đến thương lượng một chút đi, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện đơn giản, huống chi Vân Tề vẫn còn đang đi học."
Không đợi Tống Vân Tề nói, Giang Hải Liên vội vàng chạy tới, không muốn Tống Vân Tề cứ đồng ý trực tiếp như vậy.
Giang Hải Liên nói xong, bà lập tức gọi dì Lưu bảo mẫu tới, "Dì Lưu, nhanh đi kêu lão gia xuống." Giọng nói không nhỏ, dường như là cố ý nói Hoắc lão phu nhân nghe.
Trên mặt Hoắc lão phu nhân không có bất kỳ sự bất mãn nào, ngược lại cười nói, "Đúng là nên cùng trưởng bối nói chuyện, dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự cả đời."
Tống Vân Tề cũng không có ngốc, giả vờ tò mò, mở miệng hỏi: "Bà ơi, bà đang nói cái gì vậy, không phải là cứu người sao? Tại sao lại thành chuyện chung thân đại sự cả đời? Kỳ thực con cũng không phải là bác sĩ, nên không thể giúp gì cho ngài."
"Có thể có thể, chỉ có con mới giúp được bà thôi." Hoắc lão phu nhân dường như rất kích động, nói không kịp suy nghĩ.
Lúc này, một người khác bước xuống lầu, Tống Vân Cảnh đang chuẩn bị đi làm.
Tống Vân Cảnh lớn hơn Tống Vân Tề và Tống Vân Kha 5 tuổi, hiện đang làm việc trong công ty của nhà họ Tống, là vị trí tổng giám đốc, hắn đang chờ Tống Hồng Đạt từ chức để thế chỗ.
Tống Vân Cảnh đương nhiên biết Hoắc lão phu nhân, vừa nhìn thấy người, hắn ta bước xuống lầu nhanh hơn, đi thẳng về phía Hoắc lão phu nhân nói: "Lão phu nhân, Hoắc phu nhân, không ngờ mọi người lại tới đây, hoan nghênh hoan nghênh."
Hoắc lão phu nhân nhìn qua rất dễ nói chuyện, xua tay nói: "Khách khí rồi, cậu là Vân Cảnh đi, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."
Tống Vân Cảnh được Hoắc lão phu nhân nói một câu, cả người có vẻ kích động.
"Lão phu nhân quá khen, Vân Cảnh không có năng lực gì, chỉ làm việc trong công ty của nhà mình mà thôi, làm sao xứng với tuổi trẻ đầy hứa hẹn." Tống Vân Cảnh nói lời này phần lớn là muốn nghe Hoắc lão phu nhân khen thêm vài câu.
Tuy nhiên, Tống Hồng Đạt không cho hắn ta cơ hội, từ trên lầu đi xuống, thái độ cùng Tống Vân Cảnh y như đúc, rất nhiệt tình.
Mà Tống Vân Tề tự nhiên bị hai người họ đẩy sang một bên.
Khách sáo một hồi, Hoắc lão phu nhân thu hồi nụ cười trên mặt, bắt đầu vào chủ đề, "Tống tiên sinh, hôm trước ta có gọi điện thoại cho ông, chuyện này cũng đã nói qua.
Hoắc gia ta chỉ còn lại một đứa con, hy vọng Tống tiên sinh có thể cảm thông cho tấm lòng người bà này của tôi.
Hai nhà Hoắc Tống nếu có thể làm đám hỏi, Hoắc gia ta sẽ không bạc đãi Tống gia."
Nói xong những lời này, trên mặt Hoắc lão phu nhân không nhìn ra chút nhu nhược nào, khí thế như một người phụ nữ đầy quyền lực, chỉ cần Tống Hồng Đạt gật đầu, Hoắc gia lập tức có thể đáp ứng mọi yêu cầu của Tống Hồng Đạt.
Tống Hồng Đạt nghĩ muốn đồng ý nhưng mặt lại lộ vẻ do dự, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt hòng ra thêm điều kiện, Tống Vân Tề nhìn Tống Hồng Đạt, trong lòng tự giễu, "Bà ơi, lúc nãy bà nói muốn nhờ con giúp, là muốn con kết hôn với Hoắc tam gia sao?"
@Tiểu Minh.