1.
Ta là Ngu Ninh Ninh.
Là một tiểu thần tiên vừa được độ kiếp.
Ta men theo hướng từ dưới phàm giới leo ra khỏi giếng trời.
Khi đó, một đám tiên nhân khí phách to lớn đang nhìn ta.
Ta chưa từng chứng kiến cảnh này bao giờ.
Ta buông nhẹ tay, ngã ngược lại.
May mà phía dưới còn có một quỷ xui xẻo vừa được độ kiếp xong, làm nệm cho ta.
Ta khẩn trương đứng lên, quỷ xui xẻo kia cũng được nghênh đón.
Một đám tiên nhân năm mồm mười miệng cùng nhau hô lên.
"Cung nghênh Đế Quân."
"Ngài đây là..."
"Con mẹ nó, Đế Quân bị thương!"
...
Người nọ bị vây ở giữa mặc một bộ hồng y, cả đầu tóc trắng được buộc lỏng lẻo bằng cây trâm huyết ngọc, mơ hồ để lộ ra xương quai hàm thanh tú.
Sao ta lại thấy... Có hơi quen mắt nhỉ?
Hắn có hơi mờ mịt, tầm mắt đảo qua tất cả mọi người.
Lại đột nhiên che ngực, phun ra một ngụm m.á.u.
Lần này ta nhìn thấy rõ rồi.
Đây không phải là người bị ta một k.i.ế.m xuyên tim, đạo lữ mà ta sát phu chứng đạo ở phàm trần hay sao?
Nhìn thấy chúng tiên không quan tâm tiền bạc mà nhao nhao lấy ra các loại thiên tài địa bảo đắp lên người hắn.
Ta nuốt nuốt nước miếng, lặng lẽ giấu k.i.ế.m bản mệnh của mình đi.
Hiểu rồi, đạo lữ này của ta có thế lực khá lớn ở tiên giới.
Không dám trêu chọc, không dám trêu chọc.
Sau này phải hành sự một cách khiêm tốn.
2.
Tóm lại là lúc ta đi nhận lệnh bài thân phận, các thổ địa trong cục quản lý thần tiên ở tiên giới đang nghị luận.
Nói là Đế Quân độ kiếp thất bại, hạ phàm một chuyến đã bị mất trí nhớ, bây giờ còn đang ở phủ dưỡng thương.
"Quá tàn nhẫn, nghe nói tim của Đế Quân còn bị người ta m.o.i ra cho chó ăn!"
Ta kinh hãi: "Ta không có cho chó ăn!"
"Hửm? Ngươi nói gì?"
Một vị tiên nhân mặc áo bào xanh đột nhiên quay đầu lại hỏi.
"À, ta nói ta chưa có đỉnh núi cho riêng mình." Ta vội vàng chữa lại, "Hôm nay ta vừa mới được phi thăng lên tiên giới, quy trình xin động tiên ở thượng giới như thế nào vậy ạ?"
Hắn sửng sốt mà đánh giá ta một phen: "Ngươi chính là cái người đặt mông lên người Ngọc Trạch Đế Quân, Ngu Ninh Ninh?"
Chúng tiên nhao nhao quay đầu lại nhìn.
Muốn khiêm tốn cũng không được.
Ta có cảm giác tuyệt vọng sâu sắc.
Chỉ thấy tiên nhân mặc áo bào xanh khép cánh tay lại, tựa như có vẻ khinh thường mà tiến lên: "Ta nói này, nếu lúc ấy ngươi ngồi mạnh thêm một chút nữa, chắc là đẩy ngài ấy dội ngược về phàm gian luôn ha."
"..."
Đến lấy lệnh bài cũng không dễ dàng gì.
Ta theo chỉ dẫn mà tìm được động phủ của mình, kế núi gần sông, phía sau còn có một cái Đào Hoa Lâm.
Ngược lại là một nơi rất tốt.
Ta đang chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa ngước mắt lên đã thấy vị Đế Quân Ngọc Trạch, đang im hơi lặng tiếng ngồi ở trong phòng của ta.
Cũng không biết hắn đã đến đây được bao lâu rồi, bàn nhỏ trước người hắn vẫn còn được đặt một chén trà nhỏ.
Hắn hơi rũ mắt xuống, đôt ngón tay trắng nõn như ngọc đang gõ bàn gỗ.
Rốt cuộc ngươi cũng đến rồi, ta chờ ngươi đã lâu."
"Đế, Đế Quân..."
Chân ta mềm nhũn, suýt chút đã quỳ xuống.
Không phải nói mất trí nhớ rồi sao?