“Ô ô, ta bay, ta bay, bay…”
Tào thị hôm nay biến thành con chim, hai tay giang ra thành cánh chim, vui vẻ chạy trong sân, hái một bông hoa ngậm vào miệng.
Cố Tu co chân, ngồi trên tay vịn hành lang, dựa lưng vào cây cột, khoé mắt hiếm thấy vẻ ung dung, hài hước nhìn một màn này.
Cố Tử Trực mặt đen như đít nồi, chân mày nhíu lại khổ sở: “Mẫu thân ngươi bị bệnh này, ta sợ là không chữa được, ngươi nhìn xem, có dáng vẻ nào của người bình thường không?
“Có thể làm gì đây?”
“Cẩu nam nhân!”
Tào thị nhặt một cục đá ném vào người Cố Tử Trực, hung hăng trừng hắn một cái, lại cười híp mắt đưa bông hoa trong miệng cho Cố Tu: “Nhi tử ngoan, hoa này thơm không?”
Là một đoá phù dung, cánh hoa màu vàng nhạt xếp thành từng lớp mềm mại, Cố Tu cầm lấy, đưa lên mũi ngửi: “Thơm”
“Nhi tử ta nói thơm, nhi tử ta thích hoa, ta đi hái nhiều một chút”
Tào thị cười hi hi chạy đi, Cố Tử Trực tức giận sờ lên đầu vừa bị ném trúng: “Mẫu thân ngươi rốt cục là điên thật hay giả điên?
“Nhìn thấy ta là chửi mắng, thấy ngươi thì cho hoa”
Đầu ngón tay Cố Tu nghịch bông hoa, cười như có như không: “Không phải rất tốt sao, điên rồi vẫn nhớ tội lỗi của người”
Cố Tử Trực: “…”
Không tính, không chọc nổi hắn, tránh đi là hơn: “Ta đi nha môn”
Cố Tu: “Ta đã đưa thư xin từ chức của người lên điện hạ, sau này người không cần lên triều, ở nhà chiếu cố mẫu thân là được”
Cố Tử Trực: “Ngươi điên rồi?”
Ánh mắt như đao của Cố Tu lướt qua: “Người không phải ngại vì mẫu thân làm mất mặt, không lên triều, không đi ra ngoài, vừa vặn không cần gặp ai”
Cố Tử Trực tức giận, trán nổi gân xanh: “Ngươi đến tột cùng là nhi tử của ta hay cừu nhân?”
Khoé mắt Cố Tu lạnh lẽo: “Người muốn hiểu thế nào cũng được”
Cố Tử Trực bị cái nhìn rét lạnh này làm cho cứng đờ, ánh mắt có chút quen thuộc, tựa hồ coi ông chỉ là một vật trang trí, khí thế xẹp xuống, lại không cam lòng: “Luân lý cương thường, ngươi đúng là một chút cũng không có”
“Ta muốn cái đó làm gì—“
Khoé miệng Cố Tu nhếch lên chế giễu, giọng nói lạnh như băng vụn: “Chẳng lẽ ta còn phải diễn một màn phụ tử từ hiếu với người?
“Người xứng không?”
Tầm mắt sắc bén rơi xuống, mặt Cố Tử Trực tím bầm, thật là một chút tôn nghiêm của vi phụ cũng không có.
Nghĩ tới điều này, Cố Tử Trực muốn đau tim. Dù gì ông cũng là phủ Quốc công, lúc phong quang vô hạn cũng từng chấp chưởng cả một đội quân, bây giờ thì ngay cả quyền phát biểu ở trong nhà cũng không có, còn bị nhi tử mắng mỏ.
Thật bực bội!
Cố Tu đứng dậy, phủi phủi trên người: “Nếu phụ thân không cam lòng, bên cửa Thừa Ân vẫn thiếu một chân gác cửa, nhi tử cũng có thể động tay một cái, tính toán chỗ đó cho người”
Cố Tử Trực: “…”
Nghĩ tới đứa con bất hiếu này có thể làm điều đó thật, ông lập tức thông tình đạt lý, thậm chí còn biểu hiện một chút thâm tình với Tào thị: “Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt mẫu thân ngươi.
“Cho dù cả đời này bà không khoẻ lại, ta cũng sẽ chiếu cố bà”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Cố Tu rút đi, bên mép còn treo nụ cười ôn hoà, Cố Tử Trực thở ra một hơi, cuối cùng cũng hạ được cơn giận trong lòng hắn, nếu không đứa con bất hiếu này lại ra tay thu thập ông, ông thật không chịu nổi.
Ánh mắt dõi theo Cố Tu đang đứng lên đi ra ngoài, vừa bước ra cửa thì đúng lúc Thẩm Tinh Ngữ tới.
Chậc!
Cuối cùng cũng có người khống chế được đứa con phách lối bất hiếu này, Cố Tử Trực bỗng nhiên nhìn Thẩm Tinh Ngữ thấy rất thuận mắt.
“Không cần hành lễ”
Ánh nắng sớm mai chiếu thành một tầng sáng mờ ảo trên chiếc áo choàng màu trắng, so với vầng sáng kia còn ấm áp hơn chính là nụ cười ôn hoà trên môi hắn, mềm mại như gấm, bước lên hai bước ngăn nàng hành lễ.
Thẩm Tinh Ngữ khẽ “ừ” một tiếng, ngước mắt lên, thấy đáy mắt hắn đã bớt tia máu đỏ, nhưng vẫn bước đi rất chậm, sắc mặt tái nhợt giống như một nắm tuyết tan.
Căn bệnh bám lên cơ thể yếu ớt, tâm trí Thẩm Tinh Ngữ thoáng nhớ đến giây phút nàng bị tên tội phạm dí dao vào cổ đêm đó, thân hình khoẻ mạnh của hắn như du long, lại thoáng qua hình ảnh nàng đứng trên tháp, thấy hắn cầm ngân thương uy phong lẫm liệt, ném một phát xuyên thấu ngực ba người, tiêu diệt phế Thái tử.
“Độc này của ngươi lúc nào mới giải được?” Thẩm Tinh Ngữ hỏi.
Cố Tu: “Phải phế một ít công phu”
Với một người tập võ, võ công chính là tinh hồn của hắn, hạ qua đông tới, là sự kiên trì hàng chục năm của hắn.
Còn có thể khôi phục là tốt rồi.
“Không thể xin nghỉ ngơi được sao? Ngươi đây là đang tự làm hại thân thể mình”, Thẩm Tinh Ngữ ôn hoà nói.
“Cũng có ý định này, chờ làm xong chuyện này thì ta sẽ xin nghỉ”, Cố Tu trả lời.
Cái người Cố Tu này, cho tới bây giờ vẫn là cố chấp nhất, đối với quyền thế cũng cố chấp, Thẩm Tinh Ngữ chưa từng thấy hắn nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, có chút ngây người.
“Đừng nói ta nữa, nói một chút về nàng đi”
Nắm tay Cố Tu che lên miệng, chậm chạp bước về phía trước, Thẩm Tinh Ngữ dễ dàng bước kịp nhịp chân hắn, hai người sóng vai, ánh sáng chiếu xuống, tạo thành hai cái bóng thật dài, dung hợp vào một chỗ.
“Đất canh tác của nàng sao rồi?” hắn chậm rãi hỏi.
“Mạ giống năm nay không tệ, đã xong các thủ tục, hiện đang cấy giống”
Hắn giống như bằng hữu nói chuyện phiếm với nàng, trong mắt không che giấu sự tán thưởng: “Ta có điều tra vườn hoa cùng đất canh tác của nàng, nàng có thể làm được như vậy quả thật rất tốt.
“Nàng còn đi thuyền đến Tây dương nhìn được nhiều thứ,
“Ta thật bất ngờ”
Được người khác đánh giá cao và công nhận là một điều hạnh phúc, đặc biệt lại là người lợi hại như Cố Tu, cảm giác thành tựu này khiến Thẩm Tinh Ngữ rất mãn nguyện, mi mắt cong cong: “Cũng không phải bản lãnh của mình ta, còn có những thứ cha mẹ để lại thì ta mới làm được”
“Không cần khiêm tốn”, Cố Tu nối: “Nàng yêu thích làm những việc này hay chỉ đơn thuần là kế thừa của cha mẹ?”
“Ta thích trồng hoa, nhưng làm ruộng thì cũng không cần phải tự mình xới đất, có thợ làm, ta chỉ phụ trách về ý tưởng và lời nói chỉ dẫn, thường xuyên đi xem đất là được, cực khổ vẫn là các nông hộ”
Cố Tu lại nói: “Phụ thân bây giờ có thể chiếu cố mẫu thân rồi, nàng không cần mỗi ngày phải vất vả đi xe tới đây, thỉnh thoảng tới chơi với bà một chút là được.
“Ngoài ra, đừng nói với ai khác chuyện nàng gọi mẫu thân đi, nhất là với phụ thân ta”
Ngón tay Thẩm Tinh Ngữ bám vào bên váy: “Ta hiểu”
Bất tri bất giác, hai người đã xuyên qua hành lang, một lớp cánh hoa diên vĩ rơi vào bên người nàng.
Cố Tu giơ tay lên, giữa chừng thì dừng lại, đầu ngón tay chỉ một cái: “Bên này của nàng có một cánh hoa”
“Bên này à?” Thẩm Tinh Ngữ giơ tay lên chỉ.
Cố Tu không biết làm thế nào, đành chỉ hướng ngược lại: “Bên này”
Ngón tay Thẩm Tinh Ngữ sờ lên tóc mai, gỡ cánh hoa ra: “Ngươi phải đi rồi hả?”
Nàng theo thói quen dặn dò: “Đi chậm một chút”
“Được”
Thẩm Tinh Ngữ có chút khó hiểu khi thấy Cố Tử Trực hôm đó trái với thói quen bình thường của mình, chủ động chơi với Tào thị, nàng có chút hưởng thụ, vừa bóc nho vừa lẩm bẩm: “Quốc công gia nghĩ thông suốt thật nhanh, giống như đã chấp nhận chuyện bình thường này của phu nhân”
Lục Kiều trả lời: “Phủ Quốc công cũng phải nghe lời thế tử gia”
Đầu ngón tay dính nước nho lấp lánh, Thẩm Tinh Ngữ hơi ngơ ngẩn, sao nàng có thể quên,
Cố Tu kia là kiểu nói một không hai.
Ai có thể nghịch ý của hắn.
Từ khi nào mà nàng lại cảm thấy, Cố Tu bắt đầu thông tình đạt lý?
Tựa hồ, từ khi bọn họ gặp lại, Cố Tu chưa từng bức bách nàng một chuyện gì, khiến nàng quên đi bộ dạng vốn có của hắn.
Cố Tử Trực chăm sóc rất cẩn thận, Thẩm Tinh Ngữ nghĩ đến chuyện ươm giống lúa nên ra ngự điền từ sớm, lại cho người nhắn với Duệ bối tử, hẹn tối gặp nhau ở trà lâu.
“Sao hôm nay ngươi lại qua đây?” A Điều từ dưới ruộng đi lên, phủi đất trên người, ngón tay ra dấu.
Thẩm Tinh Ngữ: “Cố phu nhân hôm nay có Quốc công gia chiếu cố, ta về sớm được”
A Điều: “Vậy sau này ngươi không đi nữa sao?”
Thẩm Tinh Ngữ nói: “Thỉnh thoảng đi xem bà một chút”
Trong mắt A Điều có chút nuối tiếc: “Vậy là các ngươi không tái hợp được à?”
Ngón tay A Điều chọc chọc vào vai nàng, Thẩm Tinh Ngữ ngước mắt, thấy dáng vẻ của nàng như muốn nói lại thôi: “Sao thế?
“Có chuyện gì cần thì cứ nói đi”
A Điều rất do dự: “Có chuyện, ta đã muốn nói với ngươi từ lâu, nhưng cũng không biết có đúng hay không”
Thẩm Tinh Ngữ: “Liên quan tới hắn?”
A Điều gật đầu: “Hôm đó, không phải là ngươi nhất định không tin lời Thịnh Như Nguyệt sao, thật ra thì đêm đó, sau khi ta bị thế tử gia đánh, hắn đã tới phòng, hỏi ta người cường bạo ta có phải là Thái tử không”
Con ngươi Thẩm Tinh Ngữ co rút một cái: “Ngươi nói cái gì?”
A Điều nói: “Ta cảm thấy hắn hôm đó giống như tin tưởng lời của ngươi”
“Không thể nào”, đầu Thẩm Tinh Ngữ ong ong, lại thấy có chút hốt hoảng: “Khoảng thời gian đó hắn rất hung dữ với ta, không có một chút gì là tin tưởng ta cả”
“Liệu có phải hay không, hắn…”, A Điều cắn ngón tay: “Đây là ta suy đoán, lúc đấy hắn cũng có tâm tính giống như ta,
“Ngươi càng muốn bất chấp tất cả, hắn lại càng không dám để cho ngươi biết.
“Sợ ngươi bị kích động?”
Thẩm Tinh Ngữ cắn ngón tay, cố gắng nhớ lại từng chi tiết của ngày hôm đó, nàng cầu xin hắn, hắn nhìn nàng, ánh mắt rất sâu.
Rồi Thịnh Như Nguyệt đột nhiên xuất hiện, làm rối loạn bọn họ.
Về sau… nàng nói muốn hoà ly với hắn, hắn lập tức giận dữ, nàng chưa từng thấy mặt tàn bạo đó của hắn.
Thẩm Tinh Ngữ vừa cẩn thận hồi tưởng lại những lần va chạm giữa bọn họ, tựa hồ đều là nàng cúi đầu trước cường thế của hắn.
Cho nên, hắn lúc ấy cho là, nàng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời giống như trước, không nhúng tay vào chuyện kia nữa, làm một bình hoa phu nhân.
Thịnh Như Nguyệt cuối cùng tự mình động thủ, hình như là bởi vì nàng không chịu buông tha chuyện đó.
Thẩm Tinh Ngữ xoa mặt, trong đầu thoáng qua ánh mắt tán thưởng cùng kinh ngạc của hắn lúc sáng sớm nay: [Ta thật bất ngờ].
“A Điều, lúc ta gả cho hắn, ngươi cho là ta lúc đó là người như thế nào?”
A Điều nghĩ thật lâu, tìm một hình dung thật chính xác: “Giống như một bình hoa,
“Xinh đẹp, nhưng giống như chỉ có thể dựa vào phu quân mới sống được”
Cho nên hắn cho là nàng căn bản không cần phải nhúng tay vào chuyện đó, chỉ cần làm một bình hoa phụ thuộc vào hắn là được sao?
Thẩm Tinh Ngữ rút một cọng cỏ, xé từng lá cỏ một lúc mới hồi phục được tâm trạng, chuyên chú xem xét cây giống.
Trên ruộng, mấy nông hộ nói chuyện với nhau: “Nghe nói bên Lưu gia thôn các ngươi xảy ra án mạng à?
“Nhà ai nửa đêm bị cướp vậy?”
"Là kẻ trộm. Nghe nói gia chủ nghe thấy tiếng động liền nhìn thấy kẻ gian, nếu không đánh hắn, chẳng phải sẽ chết sao? Thật may đại nhân phủ nha rất lợi hại, bắt được kẻ gian kia, là...."
Một vụ án mạng đã kinh động đến quan phủ, đêm đó chết nhiều người như vậy, lại không kinh động bất kỳ nha môn nào điều tra vụ án này.
Điều này hiển nhiên vượt quá khả năng của một Duệ bối tử nhàn tản.
Hắn tại sao lại muốn Duệ bối tử gánh cái ân cứu mạng với mình?
Trong trà lâu, Duệ bối tử rót trà cho Thẩm Tinh Ngữ: “Nàng tìm ta có chuyện gì?”
Thẩm Tinh Ngữ không cần hỏi cũng biết, những thứ kia là hắn làm.
“Những ám vệ bảo vệ ta kia đều là người của hắn. Tại sao lại muốn cho ta nghĩ rằng đó là ngươi làm?
“Chất độc kia của hắn…
“Hắn sắp chết, phải không?”