Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 93




Thẩm Tinh Ngữ chạy rất nhanh, chốc lát đã không thấy bóng người. Cố Tu nói với Song Thuỵ: “Đến nhị phòng tam thẩm thẩm, tam phòng nhị thẩm thẩm mời qua đây”

Song Thuỵ nhận lệnh rời đi, Cố Tu gọi hắn lại: “Đi thiện phòng trước, bảo người làm đồ ăn sáng đưa qua”

Song Thuỵ: “Gia, ngài đây là quan tâm tới phu… nương tử nhất định là ăn sáng rồi” không có lý gì mà lại mang cái bụng rỗng tới đây!

Cố Tu ánh mắt như dao lướt qua, Song Thuỵ hậm hực im miệng.

- --

“Ngươi tên khốn kiếp!

“Cố Tử Trực, ngươi tên vương bát đản kia, đứng lại cho ta!”

Từ xa, Thẩm Tinh Ngữ đã nghe thấy tiếng chửi rủa của Tào thị, xen lẫn một ít thanh âm náo loạn. Nếu đêm qua chưa thấy Tào thị nổi điên, Thẩm Tinh Ngữ sẽ kinh ngạc, nhưng bây giờ hàng hết sức bình tĩnh, đi vào trong sân, vẫn là… bị một màn trước mắt làm cho kinh động!

Tào thị cầm trong tay một thanh kiếm, giày cũng rơi mất, mái tóc dài buông xoã, Cố Tử Trực phía trước bị đuổi có chút chật vật, không phải là ông không chạy thoát được Tào thị, mà là đời này ông chưa từng bị như vậy!

Trước giờ, Cố Tử Trực là nhất gia chi chủ, chủ tể của cả gia tộc này, đương nhiên chỉ biết được tâng bốc, có ai dám không vâng lời.

Tào thị lúc còn trẻ tuy có một chút tính đại tiểu thư, tuy không ôn nhu bằng thị thiếp Tiểu Ý, nhưng cũng coi như là hiền huệ.

Về sau xảy ra chuyện trưởng tử chết yểu, Tào thị tuy đối với ông có oán hận, nhưng cố kỵ địa vị nhất gia chi chủ của ông, cũng một phần nguyên nhân là cố làm cho trượng phu hoan hỷ, không muốn dẫm lên vết xe đổ, mọi sự oán hận đều dằn xuống đáy lòng, thái độ đối với ông còn hạ thấp hơn một chút. Về sau bị nhi tử Cố Tu phớt lờ, bà cũng đối với ông xa cách nhưng vẫn có thể duy trì vẻ ngoài nhàn nhạt hời hợt.

Trước kia, mọi sự căm hận của Tào thị đối với ông đều trút lên người tiểu Cố Tu, đây là lần đầu tiên Cố Tử Trực thấy được vẻ đanh đá của nữ nhân.

Tào thị cầm kiếm trong tay, hạ nhân cũng không dám đến gần, Bạch đại phu xách hòm thuốc định sáp lại bị mũi kiếm chỉ thẳng vào, sợ chạy xa đến hai dặm, vì vậy Tào thị hoàn toàn rảnh rang đuổi theo Cố Tử Trực.

Trước đây Tào thị ưu nhã hào phóng, dù đáy lòng có kín đáo chỉ trích Thẩm Tinh Ngữ, cũng không thể hiện ra mặt, không biết tại sao, nhìn Tào thị như vậy, Thẩm Tinh Ngữ lại thấy thật… vui vẻ.

Che miệng đứng ở góc vắng vẻ, nhìn hai người tuổi đã hơn 50 hùng hục đuổi nhau trong sân, cuối cùng Cố Tử Trực chạy vào một gian phòng, đóng cửa lại.

Tào thị chống eo: “Cố Tử Trực, tên khốn kiếp! Ngươi đi ra cho ta!”

Cố Tử Trực thở hồng hộc chặn cửa: “Ngươi bình thường lại đi!”

Đây thật là hoạ từ trên trời rơi xuống!

Buổi đêm nhận được tin từ người hầu của biệt uyển tới bẩm báo, nói Tào thị bệnh cũ tái phát, ông nửa đêm lội sương đến chiếu cố bà, không ngờ Tào thị mở mắt ra, nhìn thấy ông là đòi bóp chết.

Không bóp được thì lấy kiếm trên tường lao tới chém.

Tào thị: “Bình thường mẹ ngươi…”

Tào thị cảm thấy chửi bới đủ loại thô tục vẫn chưa đủ, dùng kiếm chém vào cửa, mảnh vụn văng khắp nơi, tới lúc kích động quá thì ngất đi, Cố Tử Trực bị chửi mặt xanh mét, ôm người vào sương phòng, Thẩm Tinh Ngữ chỉ huy hạ nhân đem đao kiếm, kể cả kéo cũng cất đi hết.

Bạch đại phu thu cây kim, bắt mạch, chân mày cau lại, sờ râu: “Mạch này không ổn, sợ là khó trị, tướng quân, ngài phải chuẩn bị tâm lý…”

Gân xanh trên cổ Cố Tử Trực nổi lên, bật thốt lên: “Không chữa được à?”

Bạch đại phu: “Rất khó”

Cố Tử Trực cảm thấy như trời sập! Sau này mỗi ngày đều phải đối diện với một thê tử nối điên, còn gọi gì là cuộc sống?

Ông mơ hồ biết Tào thị đã từng bị bệnh trước đây: “Lần trước không phải đã xong rồi à? Sau lần này không chữa được?”

Bạch đại phu nói: “Lần trước, bệnh nhân tự muốn có một cuộc sống bình thường, huống chi lần đó bệnh cũng không nghiêm trọng như vậy. Lần này tinh thần hỗn loạn, chính bà lại hướng về thế giới hư ảo trong đầu, ở nơi đó, bà sống vui vẻ.

“Bệnh này của bà, nếu phát tiết hết tất cả những đè nén trong lòng ra được cũng là một điều tốt, giống như hôm nay, sau này hãy để tuỳ ý đi”

Mặt Cố Tử Trực hoàn toàn đen như đáy nồi.

Lục Kiều bưng chén đi vào, thấy Tào thị bị kim châm đầy người, khó khăn nói: “Phu nhân sáng nay còn chưa uống thuốc”

Bạch đại phu: “Thuốc này phải uống đúng giờ, rút kim ra cho bà uống luôn đi”

Bạch đại phu rút kim về, việc đỡ Tào thị dậy đương nhiên rơi vào người ông, nắm lấy cằm Tào thị, Thẩm Tinh Ngữ đỡ chén thuốc trong tay Lục Kiều, thuận lợi đút thuốc cho bà.

Tào thị uống thuốc rồi ngủ, lúc này Cố Tử Trực mới nhìn về phía Thẩm Tinh Ngữ: “Ngươi thế nào…” Cố Tử Trực vốn như người trong suốt trước mặt Cố Tu, có lòng muốn hỏi một chút, nhưng lời đã đến khoé miệng lại không biết phải nói thế nào.

Thẩm Tinh Ngữ rũ thấp mi mắt, chính nàng hôm nay cũng hỗn loạn, không biết làm thế nào đành chọn điểm chính nói qua loa mấy câu: “Quốc tang, Cố đại nhân bận bịu, ta tới xem một chút”

Cố Tử Trực bị xưng hô này làm cho choáng váng, nửa ngày sau mới nói được: “Cho nên các ngươi bây giờ gọi là quan hệ gì?

“Bằng hữu à?”

Thẩm Tinh Ngữ ho khan một tiếng thật thấp, gật gật đầu: “Cứ coi như vậy đi”

“Tức phụ bỏ trốn trở thành bằng hữu?” Cố Tử Trực nói thẳng, đừng nói Thượng kinh, ngay cả toàn Đại Khánh chắc cũng không có loại chuyện này.

Thẩm Tinh Ngữ vòng vo đổi chủ đề: “… Bệnh này của Cố phu nhân sợ rằng phải có người chăm sóc lâu dài, ngài định thế nào?”

Cố Tử Trực: “Nhìn xem, còn có thể làm thế nào”

Thẩm Tinh Ngữ nói: “Vậy nơi này giao cho ngài, ta đi xem lều tế một chút”

Lúc Thẩm Tinh Ngữ từ sương phòng đi ra, Lục Kiều đi tới nói: “Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, ngài tới dùng điểm tâm đi”

Lúc này đã quá giờ ăn sáng, Thẩm Tinh Ngữ bỗng cảm thấy đói bụng, mới sực nhớ ra nàng chưa dùng bữa sáng.

“Làm sao ngươi biết ta chưa ăn? Vẫn là ngươi tỉ mỉ”

Lục Kiều cười nói: “Làm sao mà nô nhớ tới được, đương nhiên là có người dặn dò”

Thẩm Tinh Ngữ ho khan một tiếng, không nói gì, nhìn đồ ăn sáng đều là những món nàng thích, cũng không hỏi lại, ăn một chén cháo, hai cái bánh bao rồi buông đũa đi ra, bên ngoài đã dựng xong lều tế, tứ phía phủ bằng sa trắng, trên tế đài là một lư hương.

Thẩm Tinh Ngữ vén rèm quỳ xuống mới nhớ đến một vấn đề trọng yếu, nàng không khóc được!

Không chỉ là không có nước mắt, mà còn không biết phải than như thế nào, trong khi lều tế cách vách nữ quyến bá phủ than khóc rung trời.

Đang lúc nàng bị khó thì các thẩm thẩm của tam phòng nhị phòng vén rèm bước vào.

Cố gia là nhất tộc, mọi người đều nhìn ánh mắt Cố Tu mà hành xử, ai cũng biết Cố Tu vì Thẩm Tinh Ngữ mà đuổi toàn gia ra ngoài, Song Thuỵ vừa dặn dò đôi câu, các thẩm thẩm đều là người lanh lợi, biết Thẩm Tinh Ngữ là đầu tim của Cố Tu.

Người ta luôn vì thể diện mà đối xử với những phụ nhân bỏ trốn, Thẩm Tinh Ngữ chạy một hơi 3 năm không nói, Cố Tu không những không trách cứ, còn dè dặt cung phụng nàng, mấy trượng phu của họ đều dặn dò cẩn thận, nhất định phải giống như Cố Tu cung phụng Thẩm Tinh Ngữ, đừng bày ra cái vẻ trưởng bối nói linh tinh làm người ta mất hứng.

“Nương tử”

Ba thẩm thẩm chọn cách gọi trung hoà này để xưng hô với Thẩm Tinh Ngữ, vừa chào hỏi xong thì nước mắt ào ào rơi xuống.

Thẩm Tinh Ngữ xoa trán, tay sờ bắp đùi, định tự mình véo một cái thì Tam thẩm âm thầm đưa nàng một vật dưới ống tay áo: “Dùng cái này xoa lên mắt”

Thẩm Tinh Ngữ nhìn xuống, một củ gừng!

Tam thẩm nháy mắt, khẽ lộ ống tay áo, trong tay bà cũng cầm nửa củ.

Bảo sao khóc ra được nhiều nước mắt như thế.

Tang lễ đế vương, quân binh khua chiêng gõ trống không ngừng, ở trên đường đọc các loại việc cấm kỵ như yến ẩm, kỵ hôn các loại, cũng kiểm tra quy củ lều tế của các phủ, Thẩm Tinh Ngữ phát hiện, có ba thẩm thẩm này tham gia liên minh, tiếng than khóc của phủ Trấn Quốc công rất vang, át cả tiếng khóc của lều bên cạnh, vì thế Thẩm Tinh Ngữ rất yên tâm.

Cố Tử Trực dựa vào giường, chống tay lên trán ngủ, chợt nghe bên tai có một giọng lành lạnh, ông mơ mơ màng màng đập tay cho qua, thì nghe thấy tiếng động lớn. Cố Tử Trực mi mắt còn chưa mở ra, người đã bị đè lăn xuống đất, Tào thị cưỡi trên người ông, móng tay dài cào vào mặt: “Ta giết ngươi, đồ cẩu nam nhân phụ lòng…”

Vừa lúc Lục Kiều bưng chén thuốc đi vào, đặt chén thuốc xuống, lôi bà ra: “Phu nhân, đây là lão gia, không thể bắt”

“Ta không phải phu nhân”, Tào thị rống to: “Ta là nữ hiệp khách, giết hết đám cẩu nam nhân bạc tình trong thiên hạ”

Lục Kiều: “…”

Lúc Thẩm Tinh Ngữ về lại trong sân, thấy Tào thị cầm mấy cái ghế nhỏ đang đuổi theo Cố Tử Trực, trên mặt Cố Tử Trực còn có hai vết cào rớm máu.

Mấy gã sai vặt hợp lực lại mới ngăn cản được, Tào thị gầm lên giãy dụa, nhưng nhìn thấy Thẩm Tinh Ngữ thì lại dịu dàng an tĩnh lại, nước mắt rơi xuống, khóc như một đứa con nít: “Như Nguyệt, ngươi không có chết… hu hu… mau bảo bọn họ buông ta ra”

Thẩm Tinh Ngữ thở dài một hơi: “Di mẫu, sức khoẻ người không tốt, ta mang người đi uống thuốc, người đừng gây chuyện nữa thì hạ nhân sẽ tha cho người, được không?”

“Đều nghe ngươi”, Tào thị rất dễ nói chuyện, ngọt ngào như con nít, ôm cánh tay Thẩm Tinh Ngữ.

Thẩm Tinh Ngữ dụ bà vào nội viện uống thuốc, Cố Tử Trực thò đầu vào: “Tinh Ngữ, ngươi chiếu cố nàng, ta phải đi nha môn một chút, còn có tang nghi ở biệt uyển, bị cấp trên tra ra lại mất công ngự sử vạch tội”

Tào thị hung tợn trừng mắt nhìn Cố Tử Trực: “Cẩu nam nhân, cút!”

Cố Tử Trực: “…”

Thẩm Tinh Ngữ: “Cố phu nhân là bệnh nhân, người đừng so đo với bà”

Cố Tử Trực ngượng ngùng: “Đương nhiên, ai lại so đo với người bệnh”

Thẩm Tinh Ngữ nhìn sắc trời, khóc nửa ngày cũng cảm thấy mệt mỏi: “Giờ không còn sớm, ta cũng phải trở về, ở đây chỉ có một tỳ tử là không đủ, cần phải có người quyết định, hay là ngài lưu lại đây đi, các nô tài có chuyện còn tìm được người”

Cố Tử Trực không muốn bị đuổi đánh nữa, lập tức nói: “Để ta kêu Thanh Chi tới, nó cũng là con dâu, cũng gọi luôn Tân Ninh tới giúp ngươi”

Nói xong bước chân đi luôn.

Xưa nay khi bà bà bị bệnh, quả thực đều là con dâu hầu hạ, nhưng ngay từ đầu Cố Tu đã gọi Cố Tử Trực tới, cũng là có ý tứ.

Thẩm Tinh Ngữ không có tư cách để ngăn Cố Tử Trực, suy nghĩ một chút rồi gọi Song Thuỵ: “Chuyện này có nên nói cho thế tử gia biết không?”

Song Thuỵ nói: “Không bằng nương tử tự nói cho gia biết đi, tang nghi trong cung không tiện vào, gửi bồ câu đưa thư cũng được”

Thẩm Tinh Ngữ do dự một chút, cuối cùng cũng viết một phong thư, sơ lược mọi chuyện cho Cố Tu biết, định chờ dỗ Tào thị uống xong cữ thuốc tối thì ra về.

- --

Hoàng cung.

Cùng với phát cáo phó tang sự của đế vương, còn có cáo phó của Thịnh Như Nguyệt và Đường Tông.

Cửu hoàng tử mặc tang phục, cầm quyển trục của Cố Tu đưa lên, trải ra hỏi: “Có chuyện gì không, mệt mỏi cả ngày rồi mà nhất định cứ phải trình lên?”

Mở cuốn trục ra, đập vào mắt là tờ trình xin thôi chức nhất đẳng Lộc đỉnh công, thống lĩnh cấm vệ quân của Cố Tu: “Ngươi đây là…”

Cố Tu: “Thái tử phi dù sao cũng là người của phủ Trấn Quốc công, điện hạ gia ân không để phủ dính dáng đến đã là khoan hồng độ lượng, thần không thể tiếp tục hưởng vinh hiển này được nữa!”

Cửu hoàng tử gấp cuốn trục, đẩy trở lại: “Cô là người biết rõ nhất nguyên do bên trong, chẳng lẽ còn có thể trách ngươi, ngươi đứng dậy đi”

“Điện hạ, quy củ không thể phá”, Cố Tu ho khan mấy tiếng rồi mới nói: “Trong triều bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, thể thống quy củ cần phải giữ”

Cửu hoàng tử nắm lấy cuốn trục, vẻ rất áy náy: “Cô được ngươi nâng đỡ mới một đường thuận lợi như vậy, hôm nay ngồi trên ngôi này, làm sao có thể tước đi chức vụ mà ngươi đã phải liều mạng mới có được?”

“Điện hạ nếu áy náy, không bằng xin cho thần được trọn vẹn tâm nguyện này đi”, Cố Tu nói.

Cửu hoàng tử: “Chỉ cần ngươi nói ra, cô nhất định thoả mãn”

Cố Tu lấy từ trong ngực ra một lá thư dày dặc chữ, dâng lên: “Lúc tang sự, điện hạ đăng cơ, công bố án oan này toàn thiên hạ, chính là thoả mãn tâm nguyện của thần”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.