Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 61




Cố Tu không phải đang đi tìm thê tử sao?

Sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Thái tử đầu óc ong ong, hắn mơ hồ có thể đoán được Cố Tu nói để Tiên Dung tự mình nói ra là kiểu gì, làm gì có người chết nào nói chuyện, rõ ràng là người sống thành quỷ mà.

Quan tài kia, quan tài kia nhất định có vấn đề, nhất định là Cố Tu động tay động chân!

Thái tử trong ruột rối loạn một mớ, biết thế lúc đầu không nên để cho Cố Tu chủ trì tang lễ, để cho hắn có cơ hội động thủ, là mình coi thường hắn!

Lúc đầu thế nào mà hắn lại nghĩ là có thể mua được Cố Tu?

Thật ngu xuẩn!

“Phụ hoàng…”

“Trẫm không cần ngươi nói”, đế vương cắt ngang lời Thái tử, nhìn về phía Cố Tu: “Ái khanh, ngươi không nói đùa chứ? Thái tử phi Tiên Dung đã về cõi tiên, làm sao một người đã qua đời có thể nói chuyện được?”

“Đại sự như thế, thần có thể coi là chuyện đùa được sao?” Cố Tu nhìn Thái tử nói: “Lần trước Thái tử điện hạ không phải cũng để cho Thái tử phi lên tiếng sao?”

Thái tử: “… Vậy lại để nhi thần đi mời Tam chân nhân coi quẻ tới, hắn…”

“Điện hạ không cần phiền toái, thần đã mời được một đạo sư coi quẻ rất tốt rồi”, Cố Tu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đế vương nói: “Thần ở miếu Tam tài có thỉnh Bố Lỗ chân nhân, cũng mời được chân nhân mang theo 98 đệ tử đang ngồi ở ngoại viện, mời bệ hạ truyền đạt”

Hộ quốc công cùng hoàng hậu đều muốn ngăn cản: “Bệ hạ, hành động này…”

“Bệ hạ…”

“Hộ quốc công, hoàng hậu, chân tướng cũng rất trọng yếu, Tiên Dung cũng là con dâu trẫm, ta vẫn nên làm chủ chuyện này”

Ánh mắt uy hiếp của đế vương quét qua, nói đến mức này, Hộ quốc công có đang há miệng cũng đành miễn cưỡng ngậm lại.

Hoàng hậu cũng lui về.

Đế vương phân phó thái giám tổng quản bên cạnh: “Còn ngớ ra làm cái gì?

“Truyền!”

Thái giám tổng quản tâm phúc cao giọng: “Truyền!”

Trong lòng Thái tử run lên, hắn mơ hồ cảm thấy mình xong rồi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nhìn về phía Chử tam nương.

Chử tam nương bất an nhìn Thái tử, thấy miệng hắn cử động tạo thành chữ “trung thành”

Hắn muốn nàng vĩnh viễn nguyện ý trung thành với hắn, nguyện ý ôm lấy tất cả trách nhiệm, tan xương thịt nát cũng phải trung thành với hắn.

Hắn lại muốn đẩy mình ra ngoài sao?

Trong lòng nàng nhất thời hỗn độn đau đớn, cười khổ một tiếng, đúng vậy, bọn họ vốn là lợi dụng lẫn nhau, làm gì có chút nào thật lòng.

Có đế vương ân chuẩn, Bố Lỗ chân nhân cùng đệ tử đi vào bên trong, đế vương đơn giản hỏi thăm vài câu, liền cho phép bày nghi thức, trăm quan đứng ở một bên xem, 98 đệ tử ngồi thành một vòng tròn theo kiểu cúng tế.

Thái tử cong môi, chế nhạo nói: “Chỉ là một nghi thức cúng tế mà thôi, cần gì phải nhiều đạo đồng như vậy?”

Cố Tu ung dung phất tay áo lên: “Đạo đồng nhiều hơn thì pháp lực cao siêu hơn, càng dễ chiêu hồn”

Thái tử: “…”

“Ngươi…”

“Suỵt”, Cố Tu giơ ngón trỏ lên môi: “Giữa ban ngày chiêu hồn rất khó khăn, bớt tranh cãi đi một tí, Thái tử điện hạ yêu quý Thái tử phi Tiên Dung như vậy, tất nhiên phải rất bằng lòng gặp được hồn phách của Thái tử phi rồi.

“Có thể một lần nữa lại được trò chuyện với hồn phách của Thái tử phi, thần tin tưởng, Thái tử điện hạ sẽ lại khóc lóc vui mừng chảy nước mắt nước mũi”

Thái tử: “… Đương nhiên”

Bố Lỗ chân nhân thả vào hai đạo bùa trắng trơn, sau một phen những nghi thức cúng tế, Bố Lỗ chân nhân múa kiếm, mũi kiếm chĩa vào lá bùa trắng, phun ra một ngọn lửa. Lửa tắt, trên hai lá bùa hiện lên hai chữ rõ ràng:

“Oan”

“Tra”

“Bệ hạ!” Chử đại nhân một lần nữa xốc áo quỳ xuống, giọng vang vọng như chuông: “Thái tử phi có oan tình, nguyện ý kiểm chứng”

“Tiên Dung!” Thái tử nghẹn ngào khóc thét lên: “Nàng rốt cuộc có oan tình gì…”

“Tốt lắm”, đế vương cắt ngang Thái tử: “Chử đại nhân, trên tay ngươi rốt cuộc là cái gì? Thái tử phi có oan tình gì, mau nói đi”

“Vi thần trong lúc vô tình biết được, ngự y phụ trách Thái tử phi Tiên Dung là Thái đại nhân thực chất đã làm 2 bộ y mạch của Thái tử phi”, Chử đại nhân nói: “Một cái là y mạch thật sự của Thái tử phi, nguyên nhân chính xác cái chết của Thái tử phi không phải do bệnh hiểm nghèo bộc phát mà là giận dữ đột ngột, máu huyết không thông, dồn lên đỉnh đầu, vỡ mạch mà chết.

“Nói cách khác, có người làm cho Thái tử phi tức giận mà chết”.

“Người nào ác độc như vậy? Thái tử phi Tiên Dung là một nữ tử hiền lành nhân hậu như vậy mà cũng bị tính toán?” đế vương hỏi: “Ngươi nói Chử gia có tội, là tội gì?”

“Vi thần dạy nữ nhi không nghiêm, ngày Thái tử phi Tiên Dung về cõi tiên, thần nữ Tam nương tử đang ở Đông cung”, Chử đại nhân nói: “Thần nữ trước đây đã cùng Thái tử cấu kết, mà còn ở trên giường của Thái tử phi, ngày đó bị Thái tử phi Tiên Dung bắt được”

“Cha!” Chử tam nương hét lên, nàng không thể tưởng tượng được, đây là cha mình sao: “Con là con gái nữ nhi ruột thịt của cha, không thù không oán, sao cha oan uổng con như vậy?”

Cố Tu: “Tam nương tử nói Chử đại nhân hại ngươi, nói cách khác, ngươi không nhận đã mưu hại Thái tử phi?”

“Dĩ nhiên”, Chử tam nương nói: “Nàng thân thể vốn không tốt, chưa nói nàng còn là tam phục đường tỷ của ta, ta hại nàng làm cái gì?”

Cố Tu đưa ánh mắt, Viên Tâm hiểu ý, ra lệnh cho người lôi hai tỳ nữ bên cạnh Chử tam nương sang hai bên lấy lời khai, cho 3 người 3 bộ giấy bút để tự viết.

Ước chừng thời gian hai nén hương, ba tờ giấy được thu lại, Cố Tu liếc nhanh một cái, sau đó đưa cho đế vương, giải thích: “Bệ hạ, những câu hỏi trong tờ giấy này là ngày Thái tử phi về cõi tiên, hành trình của ngày 3 tháng 10 hôm đó, mấy giờ thức dậy, mấy giờ ăn sáng, mấy giờ đi ra ngoài, lúc nào đi Đông cung, cùng miêu tả y phục, trang sức, tóc tai…

“Ngài có thể xem qua, ở phía trên, mấy cái như ăn sáng, thức dậy, đi Đông cung đều giống nhau, sau đó bắt đầu khác, ba người ba kiểu trả lời, nhưng câu “y phục lúc trở về” đều viết là “kiểu y phục của buổi sáng”

Viên Tâm lại đưa mấy tờ điều tra, Cố Tu nhận lấy, tiếp tục trình lên nói: “Đây là thần lấy lại những ghi chép ở cổng Thừa Ân, bên trên ghi rõ ràng giờ Tam nương tử vào cung, thật là trùng hợp, ba người Tam nương tử kia viết ra 3 giờ khác nhau.

“Môn phòng trong phủ Chử đại nhân hôm đó ghi chép hành trình của chủ tử khi vào cổng Thừa Ân của hoàng thành là đúng, cùng với y phục trang sức, lúc về rõ ràng đã đổi một bộ khác.

“Điều này cho thấy chủ tớ ba người Chử tam nương đang nói dối, không nghĩ rằng sẽ có người tra xét đến chuyện này, cho nên không bàn trước với nhau. Để hoàn thành lời nói dối, họ đã vắt óc suy nghĩ để dệt nên những lời dối trá.

“Tam nương tử, không bằng ngươi giải thích một chút, nếu là người đàng hoàng, vì sao chủ tớ các ngươi lại cùng nói dối?

“Ngươi muốn ta tìm một mama tới nghiệm thân ngay bây giờ, hay chính ngươi thừa nhận ngươi đã sớm cùng đồng nhân cấu kết, không còn thân trong sạch?”

Chử tam nương vừa hùng hồn lý lẽ, giờ á khẩu ngồi bệt xuống đất.

Cố Tu nhìn về phía Thái thái y: “Thái đại nhân, ông nói về cảnh tượng hôm ông xách hòm thuốc vào Đông cung”

Thái đại nhân xốc quan bào, quỳ xuống: “Lúc thần chạy đến Thái tử phi đã về cõi tiên, hai mắt trợn lên không nhắm được, toàn bộ khuôn mặt đỏ một cách bất thường. Đây là triệu chứng của người đang sống nhưng bị tức chết, máu tụ lên đỉnh đầu, ứ trong não.

“Thái tử phi vốn tâm tính tốt, vẫn phối hợp điều dưỡng bệnh, như theo lẽ thường suy đoán, trong một năm sẽ không có vấn đề gì. Sáng sớm ngày 3 tháng 10, mạch tượng vẫn bình thường, nếu không có tình huống đặc biệt, không thể nào ngẫu nhiên chết bất đắc kỳ tử.

“Là Thái tử!” Thái đại nhân nói: “Thái tử uy hiếp thần, phải đổi mạch án thành chết bất đắc kỳ tử”

Thái tử cười nhạt: “Thái đại nhân, đối phương hứa hẹn cho ngươi cái gì để cho ngươi vu vạ cô?

“Các ngươi, những người này, vì để hạ bệ cô mà cái gì cũng có thể nói bậy được, Tiên Dung là chất nữ của cô, cũng là chính thê của cô, vì sao cô phải dung túng cho người khác hại nàng?”

“Đương nhiên là để đảm bảo địa vị Thái tử của người”, Cố Tu đại nhân bước từng bước dài, đến chỗ thái giám đang xếp hàng, đá một tiểu thái giám ngã lăn ra đất: “Tiểu Lâm tử, một thái giám dâng trà nhị đẳng, vậy mà có 2 ngàn lượng bạc gửi trong tiền trang, nhà phụ mẫu có 300 khoảnh đất màu mỡ, những mảnh đất này đều được ghi trong điền trang của Thái tử. Đồ nô tài này, ngươi nói xem, ngày 3 tháng 10 ngươi đã truyền tin gì cho Thái tử?”

Cố Tu dẫm chân lên cổ Tiểu Lâm tử: “Dám có một chữ nói dối, ngươi cùng cửu tộc của ngươi đều bị băm thành trăm mảnh”

Chuyện đã tra ra rõ ràng, một nô tài như hắn không thể chống chế được, không khai sẽ càng thảm hại hơn, Tiểu Lâm tử thức thời: “Nô tài khai, nô tài khai, bệ hạ cố ý phế quân vị của Thái tử, nô tài truyền tin này cho Thái tử”

“Lương Bẩm Thanh”, ánh mắt đế vương quét qua: “Đây là cách ngươi quản nô tài?”

Tổng quản thái giám quỳ phịch xuống: “Nô tài đáng chết, là nô đã không quản lý tốt cung nhân”

Hoàng đế nhìn về phía Thái tử: “Thái tử, ngươi còn gì để nói?”

Thái tử nhìn Chử tam nương: “Tam nương, việc đã đến nước này, cô cũng không thể che đậy cho ngươi được nữa”

Chử tam nương nhìn vào ánh mắt Thái tử, đó là ánh mắt muốn nàng nhận tất cả hậu quả.

Ánh mắt ấy giống như ngày đó, hắn không chút do dự mà kéo mình qua để chặn mũi tên.

Trong lòng đau nhói, môi khẽ run, trong nháy mắt, nàng nghĩ tất cả bọn họ cùng xuống địa ngục thì thật là tốt.

Cho dù là lợi dụng lẫn nhau, nàng cũng không muốn làm cô hồn dã quỷ.

“Bệ hạ”

Nàng khó khăn mở miệng: “Dạ, là…”

Nàng nhìn chằm chằm Thái tử, nói một cách khó nhọc: “Hết thảy đều là ta làm, ta ái mộ Thái tử điện hạ”, nàng nhìn thấy vẻ cảnh giác trong mắt Thái tử buông xuống, lại biến thành cái loại ôn nhu cùng khích lệ đó, chợt cười lên.

Trong mắt ngập hơi nước, nàng cười, lời nói láo cũng rất lưu loát rành mạch: “Ở trên thảo nguyên, sau khi bị Duệ bối tử từ hôn, nghĩ rằng mình cũng chẳng thể nào tìm được một gia đình tốt để gả, liền sinh ra liều mạng, bỏ thuốc vào trà của Thái tử, cùng hắn phát sinh quan hệ, đem gạo nấu thành cơm.

“Nhưng Thái tử phi không muốn Thái tử điện hạ cho ta một danh phận đường đường chính chính, ta khổ sở cầu xin nàng, nhưng nàng không đồng ý, tức giận vì hành vi trèo lên giường của ta, không có dáng vẻ của đại gia khuê tú, nàng hạ nhục ta.

“Thái tử phi hạ nhục ta,

“Ta không chịu được, quên mất tình trạng sức khoẻ của Thái tử phi, đã cãi vã kịch liệt với Thái tử phi, dùng nhiều lời nói kích thích biểu tỷ, biểu tỷ không chịu đựng được, tại chỗ bị tức chết. Nàng cứ như vậy chết trước mặt ta, phun ra từng ngụm máu, ói lên cả người ta, vì thế ta không thể không thay y phục.

“Lúc Thái tử điện hạ chạy đến, biểu tỷ vừa chết. Đó là Thái tử phi, là quý nữ của Thượng Quan gia, ta rất sợ, biết mình gây ra đại hoạ, liền cầu Thái tử giúp một tay. Lúc đầu Thái tử không chịu, là ta uy hiếp điện hạ, nếu không ta sẽ đem chuyện xấu của chúng ta nói khắp thiên hạ, Thượng Quan gia sẽ bất hoà với hắn.

“Cũng là vận khí ta tốt, vừa lúc này điện hạ nhận được tin tức truyền đến từ ngự phòng, muốn phế địa vị Thái tử.

“Nếu lúc này lại mất đi ủng hộ của Thượng Quan gia nữa, hắn vĩnh viễn không có ngày vươn mình, chỉ có thể bắt buộc che giấu chuyện này cho ta.

“Thái tử điện hạ là bị ta ép, Thái tử phi cùng Thái tử điện hạ là huyết mạch tương liên của Thượng Quan gia, là núi dựa của hắn, hắn sao có thể mưu hại Thái tử phi.

“Bệ hạ, hết thảy đều là tội của ta”

Hộ quốc công tức giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống Chử tam nương: “Thật là một phụ nhân ác độc! Ngươi mau trả mạng cho tôn nữ của ta!”

Thái tử cũng quỳ theo nhận tội: “Phụ hoàng, ngoại tổ phụ, ta có tội, ta không nên để Chử tam nương uy hiếp, che giấu chuyện này.

“Trong lòng ta rất hổ thẹn với Tiên Dung”

Cố Tu: “Thái tử điện hạ từ khi nào lại trở thành nhu nhu nhược nhược như vậy, một nữ tử khuê các không có chút thực quyền nào cũng có thể uy hiếp được người?

“Đây không phải là năng lực của người làm trữ quân hơn 20 năm”

Thái tử: “Nếu bình thường thì sẽ không như thế, phụ hoàng muốn phế ta, ta còn quan tâm gì nữa?

“Ngoại tổ phụ, ta thật sự xin lỗi ngài”

Hộ quốc công nhìn Thái tử hồi lâu, phất ống tay áo: “Ngươi có lỗi với Tiên Dung”

Đế vương nhìn về phía Thái tử: “Nói như vậy, ngươi thừa nhận những lời của Chử tam nương, cũng thừa nhận đã theo dõi trẫm?”

“Chử tam nương nói đều là thật”, Thái tử phủ phục trên đất nói: “Nhi thần có tội, không nên mua chuộc người để theo dõi thánh ý, cái này nhi thần nhận, nhưng chuyện hại chết Tiên Dung, nhi tử không nhận.

“Tiên Dung không chỉ là chính thê, còn là chất nữ của con, con là người nhìn nàng lớn lên, không thể nào làm hại nàng”

Đế vương lại hỏi hai tỳ nữ của Chử tam nương: “Hai người các ngươi nói đi, chủ tử các ngươi có nói thật không?”

Hai tỳ nữ nói: “Nô mặc dù cùng cô nương đi Đông cung, nhưng bị lưu bên ngoài lớp cửa thứ hai, không ở trong điện, không biết tình huống trong đó, nhưng quả thật lúc ở thảo nguyên, cô nương có cùng với Thái tử điện hạ”

Chủ tử làm chuyện ác, không cho hạ nhân hầu cận lúc đó cũng là bình thường, người làm chuyện ác càng không muốn người ta nhìn thấy mặt xấu của mình.

Đế vương không hỏi hai tỳ nữ nữa, trầm ngâm một hồi rồi ra phán quyết: “Đã như vậy, Chử gia Tam nương tử, trước mưu tính Thái tử, sau mưu hại Thái tử phi, nể tình Chử đại nhân đại nghĩa diệt thân, lấy công chuộc tội, Chử gia không bị phán tội, Chử tam nương ban cho toàn thây.

“Tới Thái tử, thân là trữ quân một nước, về lý, phải luôn tuân thủ khắc lễ, làm một tấm gương sáng, về công, ngươi kết bè kết phái, giở trò quyền thuật, về tư, tư đức của ngươi không chừng mực, vụ án Tân Châu trẫm lẽ ra xử lý sớm, nghĩ đến Thái tử phi mới mất nên nén lại.

“Hoá ra chân tướng lại là thế này!

“Ngươi phụ lòng Tiên Dung, phụ lòng trẫm, phụ lòng toàn bộ triều đình, càng phụ lòng tất cả trăm họ Đại Khánh!”

“Bệ hạ”, hoàng hậu kinh hoàng quỳ xuống: “Đều là thần thiếp dạy con không đúng, ngài…”

“Hoàng hậu!” Đế vương hạ lệnh: “Cho dù nàng là hoàng hậu, hậu cung không được can dự triều chính, nàng lui ra.

“Khởi cư lang đâu?”

“Có thần!”

“Soạn chỉ”, đế vương nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, Thái tử vô đức không xứng ngôi vị, phế bỏ ngôi Thái tử, cấm túc Trường Ninh cung, sẽ xử lý sau.

“Còn hoàng hậu”, đế vương dừng một chút, như đang suy nghĩ: “Xuống làm Tĩnh phi, thu hồi quyền cai quản lục cung, tịnh tâm ở Liên hoa đài, không có chỉ dụ không được ra”

Trong tang lễ phế bỏ Thái tử, loại chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Bây giờ thực hiện các nghi thức rất khó xử lý, thê tử vốn dựa vào vinh hoa của phu quân, hôm nay đang làm tang chế của Thái tử phi theo bậc nhất phẩm cung phi, nhưng bây giờ Thái tử bị phế tại chỗ, theo phẩm cấp của phế thái tử, các lễ nghi này lại bị vượt quá.

Quan viên Lễ bộ hỏi: “Vậy tang lễ của Thái tử phi sẽ như thế nào?”

Cố Tu đề nghị: “Hôm nay Thái tử đã bị phế, không còn là Thái tử phi, tất nhiên không thể làm tang lễ theo lễ nghi đó được”

“Cố đại nhân nói đúng”, đế vương trầm ngâm nói: “Tang lễ giảm một nửa, làm theo tang lễ hoàng thất bình thường là được”

Thái tử quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, con với Tiên Dung cũng là phu thê, trong lòng con hổ thẹn với nàng, xin cho phép con được đưa nàng đoạn đường cuối này”

“Chuẩn”, đế vương nói: “Trẫm sẽ phái vũ lâm vệ đích thân hộ tống ngươi đến hoàng lăng”

Hộ tống dĩ nhiên chỉ là trên danh nghĩa, thực ra là giám sát, có nghĩa là rời khỏi hoàng lăng, Thái tử sẽ bị trực tiếp đưa đến cung Trường Ninh giam lỏng.

Tang lễ của phi tần bình thường, tất nhiên đế vương và đại thần không đi đưa. Đế vương cùng đại thần lần lượt rời đi, ngay cả đội ngũ tống táng cũng bị rút lại, chỉ còn bằng một phần mười lúc đầu.

Nơi này vốn đông nghịt người, bỗng chốc trở nên trống trải lạnh tanh, tổng cộng chỉ còn lại hơn một trăm người.

Thẩm Tinh Ngữ vẫn muốn đưa Thái tử phi một đoạn đường, lén đưa cho quản sự một ít bạc, thuận lợi được đứng trong hàng. Nàng đứng ở hàng cuối cùng, đuôi mắt để ý Cố Tu vừa đi tới, lập tức cúi thấp mặt, quỳ sâu hơn.

Trong lòng thầm đếm theo từng bước đi của hắn, đuôi mắt liếc thấy đôi giày ống của hắn bước sang phía bên cạnh, còn hai bước nữa hắn sẽ đi qua, nàng thầm thở ra một hơi, trong lòng không hiểu sao lại thấy có chút mất mát.

Hôm nay, quả nhiên hắn đi ngang qua nàng cũng không nhận ra.

Nhưng đúng lúc này, giọng Thái tử lại vang lên: “Cố đại nhân!”

Thái tử gọi Cố Tu từ phía sau, chậm rãi đi đến.

Đường Miện đi vòng quanh Cố Tu, quan sát hắn: “Cố đại nhân gần đây khổ cực bôn ba tìm thê tử, cả Thượng kinh ai cũng khen Cố đại nhân là đại si tình, ta chỉ muốn hỏi, Cố đại nhân có thật sự đau lòng không?”

Trán chạm xuống nền đất lạnh buốt, bàn tay nắm chặt, Thẩm Tinh Ngữ nghe thấy giọng Cố Tu thanh thuý:

“Ngươi nhìn ta giống hạng người như vậy sao?”

Tim nàng đột nhiên thắt lại, đau nhói.

Thái tử mỉm cười vỗ tay, phản ứng chậm rãi, mượn danh nghĩa tìm thê tử, đem Thượng kinh lật tung lên, không biết tra được bao nhiêu chuyện, hôm nay sợ là hắn biết rõ Thượng kinh như lòng bàn tay: “Hoá ra, tất cả đều là nguỵ trang, ta lơ là quá.

“Cố đại nhân diễn một vở tuồng thật đẹp, động tới quan tài, tra được gốc gác Tiểu Lâm tử, Thái đại nhân trở mặt, lung lạc Chử đại nhân, mời đạo sĩ, từng bước từng bước làm rất hoàn mỹ, ta không hề phát hiện ra.

“Ta cam bái hạ phong”

Cố Tu: “Đại hoàng tử quá khiêm nhường, bàn về diễn trò, bổn quan không bằng ngươi. Người như Tam nương tử mà ngươi còn lung lạc được, cam nguyện chết mà không một câu oán hận”

Thái tử: “Như nhau thôi”

Cố Tu nhàn nhạt nhìn Thái tử một cái, nhấc chân rời đi, Viên Tâm bỗng nhiên thấy hắn dừng bước, ôm ngực, đỡ lấy hắn: “Đại nhân, bệnh của ngài lại phát tác rồi?

“Có mang thuốc giảm đau đi không?”

Cố Tu chậm chạp quay nhìn phía sau, cung nga thái giám, một mớ cuốc xẻng, kỳ quái, tại sao bỗng nhiên tim lại đau như vậy chứ?

Ngón tay ôm ngực bị siết đến trắng bệch, hắn nghiến răng, đứng thẳng người, dáng vẻ như không có việc gì: “Không sao”

Viên Tâm thấy sắc mặt hắn không tốt, nói: “Đại nhân, vừa rồi ngài cần gì phải nói mình như thế?”

Viên Tâm hết sức không hiểu cách làm này của Cố Tu, bị người ta nói diễn trò thì có gì tốt, tội gì lại để phải mang tiếng xấu.

“Ngài vốn là thật tâm thật ý đi tìm phu nhân, tội gì để người ta gán cho tội danh lương bạc?”

Khoé môi hắn khẽ cong lên, nhìn về phía Viên Tâm: “Chẳng lẽ ngươi thật lòng nghĩ ta là một kẻ si tình?

“Là bởi vì yêu?”

Viên Tâm nhìn tròng mắt hắn đỏ ngầu chưa từng mất đi tia máu, đại phu nói hắn bị tim đau thắt, thiếu chút nữa chết đuối dưới nước, bao nhiêu ngày nay liên tiếp bôn ba, không gọi là yêu thì là cái gì?

Trong lúc Viên Tâm đang sợ run trong lòng, thấy Cố Tu hừ lạnh một tiếng, thanh âm từ trong kẽ răng thoát ra: “Dám chạy trốn dưới tay ta, chân trời góc biển ta cũng phải đem người bắt trở lại.

“Được rồi, chuyện trong cung để ta xử lý, ngươi đi đến quân doanh ở bên ngoài thành, bất kể ngươi dùng phương pháp gì, tránh được tai mắt của Hộ quốc công, ta muốn 100 ngàn người. Nhớ, tất cả phải lặng im không một tiếng động, không để lại dấu vết gì”

Viên Tâm: “Đại nhân, vừa mới hạ được Thái tử!

“Chúng ta không để qua năm mới rồi hãy làm sao?”

Cố Tu quét mắt sắc lạnh nhìn sang, phế thôi chưa đủ, hắn phải chết!

Nghĩ tới hắn đã từng thèm muốn Thẩm Tinh Ngữ, thì chết không có chỗ chôn vẫn chưa đủ!

- --

“Bạch nương tử, sao ngươi không đứng dậy?

“Các quý nhân đều đi cả rồi”, tiểu thái giám gọi Thẩm Tinh Ngữ: “Có thể dậy được rồi”

Thẩm Tinh Ngữ chống tay lên mặt đất, cố gắng dùng sức chậm rãi đứng lên, tiểu thái giám thấy khoé mắt nàng có vệt khóc, mắt đỏ bừng: “Sao ngươi lại khóc?

“Sao sắc mặt xấu như vậy?

“Có đau nặng lắm không?”

Thẩm Tinh Ngữ khẽ hít mũi: “Không sao,

“Chỉ là nhận ra một số chuyện.

“Nghĩ rõ ràng cũng tốt”

Tiểu thái giám thấy vẻ u ám trong mắt nàng rút dần đi, rõ ràng đang tạo cho mình dáng vẻ phấn chấn, an tâm không ít: “Nếu ngươi cảm thấy khó chịu thì cứ nói với ta”

“Được”

- --

Đêm đã khuya, trong ngục tối u ám và lạnh lẽo, Chử tam nương ngồi bất động trên đống rơm, bên cạnh có chuột chạy qua chạy lại, nhưng nàng không hề quan tâm.

Chử đại nhân chậm rãi đến gần phòng giam, càng đến gần, trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Nữ nhi này không phải là tất cả của ông, ở thời điểm đó ông đã lựa chọn bỏ qua nàng, nhưng giận nàng không nhận ra bản chất con người, đau lòng cho kết quả này của nàng là thật.

“Nếu như trước đây con sớm nghe lời vi phụ, đâu đến nỗi rơi vào kết cục này”

Chử tam nương ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ông một cái, vẻ mặt hờ hững, tựa hồ như người phụ thân này không đáng để nàng nói nhiều hơn một câu.

Chử phụ vừa tức vừa hận lại đau lòng, trái tim như trong vạc dầu, đến bây giờ, nữ nhi này vẫn hồ đồ ngu xuẩn: “Mẫu thân con biết chuyện đã ngất xỉu tại chỗ, bây giờ đang có mấy đại phu chăm sóc ở nhà, còn chưa biết như thế nào”

Chử tam nương rốt cuộc trong mắt cũng có một tia ưu tư: “Kết quả của ta hôm nay, các người cũng có trách nhiệm. Tất cả các người đều bỏ rơi ta, nếu như các người không tuỳ tiện quẳng ta đi, các người quan tâm đến ta, việc gì ta phải cùng Thái tử quấy nhiễu một chỗ?

“Ta chẳng lẽ lại không biết hắn không phải là kẻ tử tế sao?”

“Đúng, là ta bỏ rơi con”, Chử phụ hít một hơi thật sâu, muốn bổ đầu đứa con gái này ra xem bên trong não của nó đựng cái gì: “Không đặt con ở vị trí thứ nhất trong mọi chuyện, nhưng phụ mẫu chúng ta không có khả năng hại con, nếu con nghe lời cha, về quê, kết hôn với một người bình thường, làm gì có ngày hôm nay.

“Thôi việc đã đến nước này, cũng không nói gì được nữa, ta đã cầu xin bệ hạ ban cho con rượu độc, yên tâm, sẽ rất nhanh, không đau đớn.

“Con còn ước nguyện gì không?

“Con cứ nói đi, chỉ cần trong khả năng của vi phụ, ta sẽ giúp con thực hiện”

Chử tam nương: “Con muốn gặp điện hạ một lần nữa”

Chử phụ tức muốn nổ não: “Đến tận bây giờ ngươi vẫn còn lo lắng cho hắn, nực cười, hắn thì sao, hắn đẩy tất cả mọi chuyện cho ngươi, đạo sĩ kia giờ đã gắn chặt vào chuyện ngươi giả thần giả quỷ.

“Tuy nói hắn bị đoạt mất vị trí trữ quân, nhưng Hộ quốc công vẫn còn đó, mạng lưới quan hệ của hắn nhất thời không biến mất ngay được, nếu hắn muốn gặp ngươi lần cuối cùng, hắn có thể làm được và đã làm từ lâu rồi.

“Chẳng qua hắn chỉ coi ngươi như một bao cát, bây giờ hắn cố gắng tránh dính dáng đến ngươi, hận không cách xa ngươi tám trượng”

Nước mắt Chử tam nương rơi lã chã, lại lấy tay lau đi: “Cha, người nói với hắn, con muốn gặp hắn.

“Con không đòi hỏi bất cứ điều gì, con đã nhận tội, uống rượu độc.

“Con chỉ muốn trước khi chết được nghe hắn nói một câu, trong lòng hắn có con” hình như nàng chưa bao giờ được nghe hắn nói hắn có tâm ý với nàng.

“Aiz!

“Nghiệt duyên!

“Đều là nghiệt duyên!”

Chử đại nhân tức giận không để đâu cho hết, nuôi mười mấy năm, mẫu thân vẫn còn đang mê man, lúc sắp chết, không nghe thấy nàng quan tâm hỏi được một câu, chỉ nghĩ tới tên nam nhân kia, ông quăng tay áo, xoay người bỏ đi.

Chử tam nương không biết ông có đáp ứng hay không, sau khi Chử phụ biến mất trong thiên lao, Cố Tu chậm rãi xuất hiện ở cuối hành lang, vẫn giản dị như lúc ban ngày, trong tay bưng một cái mâm, bên trên có bình rượu bạch ngọc.

Một tay khác chắp sau lưng, chậm rãi đi tới, ánh sáng chiếu dọc theo dáng người cao ngất của hắn.

Đứng ở trước cửa phòng giam, mí mắt khẽ cụp xuống, nhìn người trong ngục bằng nửa con mắt:

“Ta thay nội tử tiễn ngươi một đoạn đường.

“Hôm nay phụ mẫu ngươi không cần, người yêu phản bội, ngay cả Chử gia cũng đã gạch tên ngươi ra khỏi gia tộc, sau khi chết cũng không được vào mộ phần Chử gia, không có bạn bè nhớ nhung, hoàn toàn cô độc lên đường, trên đường xuống hoàng tuyền cũng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ.

“Nếu Tinh Ngữ ở đây, chắc là sẽ rất vui”

Chử tam nương cười: “Ta không phải người tốt, ngươi nghĩ Thẩm Tinh Ngữ là cái thứ tốt gì sao?”

Nàng cười to: “Ngày đó nàng ta tự cào lên mặt mình, chính là để hãm hại ta”

Cố Tu: “Ta biết,

“Lúc ấy ta đã biết, là nàng vu oan ngươi.

“Nếu không, ngươi cho là những chứng cớ kia vì sao lại có được, Quận chúa Ngọc Hoa vì sao ra mặt làm chứng?”

Nụ cười Chử tam nương nứt ra: “Ngươi đã biết?

“Như vậy không công bằng!” Tại sao cùng làm chuyện xấu, Thẩm Tinh Ngữ lại được nhiều người thích như vậy, còn nàng chỉ như con chuột chạy qua đường?

“Ngươi biết nàng ta đức hạnh tồi tệ, ngươi còn thích nàng?

“Nàng phá huỷ cả đời ta!”

Cố Tu: “Đời ngươi bị nàng huỷ?”

“Đúng vậy”, Chử tam nương nói: “Ta chẳng qua trẻ người non dạ, khi dễ người khác một chút, nói xấu nàng ta mấy câu, nhưng nàng ta vu oan cho ta, phá huỷ danh dự của ta, khiến ta không tìm được hôn sự tốt”.

“Nói giống như phụ mẫu ngươi không dạy ngươi phải hướng thiện vậy, thiếu điều muốn dát vàng lên mặt ngươi”, Cố Tu nói: “Trên đời này cho tới bây giờ không bao giờ có loại trẻ người non dạ thực sự, ngươi đừng nói không biết khi dễ là không đúng, vì sao biết mà ngươi vẫn còn giấu, chỉ dám sau lưng khi dễ những người yếu đuối hơn?

“Có thể thấy ngươi luôn biết, khi dễ người là không đúng.

“Chẳng qua trước đây, những người ngươi khi dễ đều lựa chọn nhượng bộ, lấy lòng ngươi, ngươi chưa bao giờ nhận được trừng phạt tương ứng. Ngươi nếm được sự ngon ngọt, ngươi hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng, thích việc bắt nạt người khác làm vui.

“Nếu nội tử ta không phải là người đầu tiên chống lại ngươi, ngươi sẽ không ngừng không nghỉ dùng những thủ đoạn kia đối phó nàng, khi dễ nàng, cho đến khi ngươi thu thập được, bắt nội tử ta phục tùng.

“Nhìn thấy ngươi đắc ý như thế, có thể biết ngươi đã đối phó với những khuê tú kia như thế nào.

“Cho dù ngươi sống không tốt, cũng không được đổ lỗi lên đầu người khác”

Chử tam nương gương mặt ảm đạm.

Cố Tu đưa cái mâm ra phía trước: “Ngươi tự mình uống hay ta cho người rót cho ngươi uống?

“Không cần suy nghĩ, Thái tử sẽ không tới, ngươi đừng có trông chờ.

“Ta không có nhiều thời gian kiên nhẫn, ngươi chỉ có một lựa chọn này thôi”

“Ta tự uống”

Chử tam nương dùng hết tất cả sức lực nói ra từng chữ, tay run rẩy cầm bầu rượu, ngửa cổ, uống một hơi.

Từng ngụm máu phun ra, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, mắt nàng nhoà lệ, cầm chiếc khăn tay dính máu, chậm rãi viết một chữ “Nguyện”

Thò tay, kéo một đoạn vạt áo Cố Tu, đưa chiếc khăn tay vấy máu cho hắn: “Cầu…

“Cầu ngươi,

“Giao cho…”

Những năm trẻ người non dạ, thích làm chuyện ác, lấy việc bắt nạt người khác làm niềm vui, trở thành một người tệ hại như vậy, còn có ai thích?

Cả đời này, nàng chưa từng được nghe qua một câu “Yêu người”, chưa từng được nếm mùi vị thật lòng yêu thương.

Ta xấu, chàng cũng ác, ta cả đời là người xấu, trước khi chết muốn làm người tốt, muốn biết mùi vị của người được thật lòng yêu thương, nhớ nhung, vĩnh viễn không buông tay.

Ta cam tâm tình nguyện vì chàng mà chết… chàng có chút nào cảm động không?

Khi chàng nhìn thấy chữ này,

Liệu có không thể chịu nổi, có phải cuối cùng cũng sẽ yêu ta không?

Giống như Duệ bối tử lúc ban đầu.

Ánh nến màu cam từ trên chiếu xuống, thế giới một mảnh tinh khiết, Chử Tam Nương mỉm cười, nhắm mắt lại...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.