Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 47




"Vẫn không có!"

"Đã lật tung ngọn núi lên rồi", Viên Tâm nói: “Thiếu phu nhân không thể ở chỗ này”

Cố Tu trầm mặc, sau đó phân tích: “Hoặc là nàng gặp thương đội, có thể đi nhờ xe bọn họ rời đi.

“Trên người nàng không có tiền, tay trái có một vòng ngọc phỉ thuý, tay phải là vòng san hô, trên cổ có chuỗi ngọc, trên tai đeo khuyên trân châu, đi, đi lục soát toàn bộ các tiệm cầm đồ”

Hắn dùng giấy bút vẽ ra hoa văn của tất cả các món đồ trang sức.

Cố Tu: “Nàng sớm muộn cũng sẽ phải đi cầm.

“Nói với tất cả các tiệm cầm đồ, nếu có ai mang bất cứ vật nào giống như vậy đi cầm, lập tức giữ lại, sẽ có thưởng”

Viên Tâm nhận nhiệm vụ đi làm.

“Không có”

“Hôm nay không có thu vật nào giống như vậy”

“Vẫn không có gì!” Viên Tâm nói: “Tất cả các tiệm cầm đồ gần đây đều đã được kiểm tra, hôm nay không xuất hiện những đồ trang sức như vậy, nhưng cũng đã ra lệnh cho họ, bất cứ ai cầm đến cửa hàng sẽ lập tức báo cáo”

Cố Tu: “Chờ thêm hai ngày nữa”

Viên Tâm: “Đại nhân, ngài nghỉ ngơi một chút đi, đã hai ngày một đêm không chợp mắt rồi”

Đáy mắt Cố Tu đều là tơ máu: “Ta không ngủ được”

Nghĩ đến nàng một mình lội qua hồ nước rộng như vậy, trong đêm khuya xoay mình lên núi, chỉ để rời xa hắn.

Hắn trong lòng quặn đau!

Hắn hận chết nàng!

Nhất định phải tìm được nàng, phải dùng tốc độ nhanh nhất để tìm thấy nàng!

Không tiếc bất cứ giá nào.

“Cố Tu!”

Cửa phòng dịch trạm đột ngột bị đá văng, Duệ bối tử xông vào: “Ta hỏi ngươi, thế tử phi đâu?”

Cố Tu miệng hơi há ra, không biết phải nói thế nào.

Duệ bối tử vô cùng tức giận, nắm đấm lao tới!

“Ngươi không có khả năng à?

“Lần trước ngươi để nàng bị thương dưới mí mắt ngươi, lần này ngươi lại để nàng chết dưới mắt ngươi, ngươi là phế vật sao!"

Lần này Cố Tu không trốn tránh, Duệ bối tử một quyền đánh vào mặt hắn.

“Ai nói với ngươi là nàng chết? Nàng không chết!” Ngón cái của hắn ấn lên tia máu ở khoé miệng: “Ta vẫn đang tìm nàng”

Duệ bối tử: “Không chết?

“Mẫu thân ngươi đang bày bài vị của nàng ra ở tế điện…”

Cố Tu xoay người bước ra ngoài, Duệ bối tử đuổi theo, nắm lấy cánh tay hắn: “Rốt cuộc chuyện là thế nào? Nàng có bị sao không?”

Cố Tu: “Ta sẽ tìm nàng trở về, ngươi không cần phí tâm”

“Ngươi thật là đủ khả năng!” Duệ bối tử nói: “Đáng tiếc cũng chỉ là mạnh miệng, nếu như người thật sự có bản lãnh lớn như vậy, làm sao nàng xảy ra chuyện ngay dưới mắt ngươi được?

“Cố Tu ngươi lăn lộn trong quan trường rất giỏi, cũng biết điều khiển lòng người, nhưng yêu thương và mưu tính triều đình là không giống nhau.

“Ngươi biết cái gì mới thật sự là quan trọng với nữ nhân không?”

Viên Tâm che mặt, cảm thấy Duệ bối tử này muốn ăn đòn rồi!

Đại nhân nhà hắn tính toán được hết lòng của thiên hạ, lại còn cần có người đến dạy đại nhân nhà hắn làm việc sao?

Lại nghe thấy Cố Tu bình tĩnh hỏi: “Như thế nào mới là tốt với nữ nhân?”

Duệ bối tử: “Nếu ta là ngươi, có một thê tử tốt như vậy, dưới bất kỳ tình huống nguy hiểm nào ta cũng sẽ lựa chọn nàng, nàng cùng ai phát sinh mâu thuẫn, ta cũng luôn đứng bên cạnh nàng, che chở nàng, không để cho ai khi dễ nàng một câu”

Cố Tu mím môi: “Đời này nàng vĩnh viễn là thê tử của ta, ngươi chỉ có thể ôm ảo tưởng, mà ta…

“Có cách riêng của mình”

- --

“Ai bảo các ngươi bày những thứ này?”

Bài vị trắng chữ đen kích thích đồng tử Cố Tu, hắn xé nát mọi thứ, phá huỷ linh đường.

“Là ta cho người bày.

“Con dừng tay!”

Tào thị trên mặt đầy mệt mỏi, những tưởng du ngoạn vui vẻ, không ngờ con dâu lại mất mạng: “Nàng dù gì cũng từng là thê tử của con, dù sao cũng phải cho nàng một cái nghi thức, cúng chút hương hoả, không thể để nàng thành cô hồn dã quỷ!”

“Nàng không chết!”

Cố Tu bẻ bài vị thành hai mảnh, ném vào lò lửa, đám người làm sợ hãi câm như hến.

“Con rốt cuộc muốn dối mình gạt người đến lúc nào?” Tào thị hét lên: “Nếu nàng ta không chết, con nói đi, nàng ta đang ở đâu?”

Y phục của Thẩm Tinh Ngữ bị Tào thị sai người thu thập lại chuẩn bị mang đi đốt, Cố Tu nhìn thấy bên trên cùng là chiếc váy trắng có thêu cành trúc xanh, đi tới, sờ lên cành trúc: “Nàng chẳng qua là giận ta, trốn đi.

“Như Nguyệt, từ giờ phút này ngươi dọn ra biệt uyển, sau này không cần quay lại phủ Trấn Quốc công”

Thịnh Như Nguyệt ngây người ra.

“Ngươi nói cái gì?” Con mắt Tào thị trợn to: “Đây là Như Nguyệt, là thân biểu muội từ nhỏ cùng ngươi lớn lên!”

“Nàng không thích”, ánh mắt Cố Tu nhìn về phía Thịnh Như Nguyệt: “Tinh Ngữ không thích ngươi, ngươi không ở đây, nàng có thể sẽ sớm quay trở lại”

“Ngươi bị ma nhập rồi à?” Tào thị hít sâu một hơi: “Cũng không thể bởi vì nàng chết mà ngươi không thể sống nổi”

“Nếu người không thích, có thể đi cùng Như Nguyệt”, Cố Tu nói: “Như vậy cũng rất tốt, Tinh Ngữ cũng không thích người, các người cùng đi đi”

Gương mặt Tào thị không còn chút huyết sắc.

Thịnh Như Nguyệt: “Biểu ca, ta biết biểu tẩu xảy ra chuyện, trong lòng người khổ sở, ta không trách cứ người, ta cũng nguyện ý đến biệt uyển chờ thành thân, chẳng qua là – ta lo ngại Cửu hoàng tử sắc mặt khó coi.

“Biểu ca, chúng ta là người một nhà, người cùng di mẫu nuôi ta lớn lên, đây là thời điểm ta hồi báo các người”

Cố Tu bình tĩnh nhìn tới: “Ngươi cho là ta nâng đỡ ngươi thành Cửu hoàng tử phi là để dựa vào ngươi có được quyền thế?

“Ngươi sai rồi,

“Ta cho tới bây giờ không phải dựa vào nữ nhân để có được quyền thế, ta có thể nâng ngươi lên làm hoàng tử phi, cũng có thể khiến cho ngươi cái gì cũng không có.

“Kể từ hôm nay, Đan Quế được ta nhận làm nghĩa muội, lấy thân phận trắc phi, nhập phủ Cửu hoàng tử cùng một ngày với ngươi”

Đan Quế bất ngờ ngẩng đầu lên, trong mắt là sự khó tin đến hoang mang.

Thịnh Như Nguyệt khẽ nhếch môi, không nói được lời nào.

Tào thị run rẩy, nửa ngày mới phát được ra tiếng: “Biểu muội chưa từng chọc qua ngươi, sao ngươi lại đối xử với nàng như vậy?”

“Không chọc đến ta”, Cố Tu nói: “Nhưng chọc đến Tinh Ngữ.

“Nàng rơi xuống nước không rõ tung tích, ngươi lại không bị thương chút nào, ở thời điểm nàng rơi xuống nước, ta lựa chọn cứu ngươi, đây là nguyên tội.

“Mọi thứ ngươi có đều là ta ban cho, lôi đình hay mưa móc, đều là ngươi nên chịu”

Cả người Thịnh Như Nguyệt chao đảo, trong mắt đều là lệ quang, lại đứng thẳng: “Ta biết”

Tào thị: “Nếu ngươi tức giận có thể nhằm vào ta, Như Nguyệt vô tội, nàng…”

“Mẫu thân”, Cố Tu cắt ngang: “Ta mới là nhất gia chi chủ, việc người phải làm chỉ là chấp hành mệnh lệnh, lấy lòng ta.

“Người quên đã nói những gì với ta rồi sao?”

- --

Vị phu nhân một thân châu thuý hoa phục, nhìn vết bóp bầm tím trên cổ đứa trẻ, mặt đỏ bừng, trên cơ thể là các loại dấu vết đánh đập, những vết móng tay bóp nhéo, mặt đầy sợ hãi, khó tin.

Nàng ôm lấy thằng bé như chuộc tội: “Tu nhi, con không nên trách ta, ta chẳng qua hận phụ thân con, không kiềm chế được mình”

Trong mắt tiểu nam hài là sự u mê không rõ: “Mẫu thân, vì sao người hận phụ thân lại đánh con?”

Tào thị: “Biết làm thế nào, hắn đáng hận, nhưng hắn là nhất gia chi chủ, hắn có quyền, ta không thể hận hắn, ta phải lấy lòng hắn, để cho hắn cảm thấy ta vẫn còn thích hắn, mẫu thân chúng ta mới sống tốt được”

“Có quyền thế liền được lấy lòng, được yêu ạ?”

“Đúng vậy, Tu nhi, cho nên con cũng không được ghét phụ thân, con phải giữ được vị trí thế tử”

- --

Tào thị sắc mặt ảm đạm.

“Di mẫu, chúng ta đi thôi”

Tào thị định nói thêm gì đó, Thịnh Như Nguyệt lắc đầu một cái, Tào thị nhìn nàng nhợt nhạt ẩn nhẫn, lại nhìn Cố Tu sắc mặt băng lạnh, không hề có dáng vẻ muốn ngăn cản, cuối cùng đi theo Thịnh Như Nguyệt ra khỏi Triêu Huy viện.

“Con đừng trách biểu ca con”, Tào thị trong lòng khổ sở: “Hắn chỉ hận ta thôi”

Thịnh Như Nguyệt từ chỗ khiếp sợ ban đầu đã hiểu ra: “Di mẫu, ngài không cần phải lo lắng, biểu ca chẳng qua đang lúc bực bội thôi, ngài và biểu ca là thân mẫu tử, mẫu tử không thù hằn qua đêm”

Con người luôn có một loại tín nhiệm thâm căn cố đế về máu mủ thâm tình, giống như người một nhà, cuối cùng cũng sẽ tha thứ, giải hoà.

“Ngài yên tâm, tẩu tử là người ngoài, người ngoài thôi, qua mấy năm liền quên, nếu biểu ca tái giá, sinh một nhi tử, qua mấy năm liền quên.

“Chúng ta mới là người một nhà, biểu ca sớm muộn cũng sẽ bình tĩnh lại, đem ngài đón về”

Tào thị trong lòng khổ sở, bà không hiểu, thế nào mà chuyến du ngoại vui vẻ lại bỗng nhiên trở thành tang sự?

“Dù gì tẩu tử ngươi cũng không tệ, nếu biết nàng sớm xảy ra chuyện, ta cũng không nổi giận, đối xử với nàng tốt hơn một chút.

“Dù gì cũng từng là mẹ chồng con dâu, thôi, vốn là ta có lỗi với nàng, những thứ này, cũng là ta nên chịu”

Thịnh Như Nguyệt: “Chẳng ai nghĩ lại xảy ra chuyện như vậy, di mẫu, ngài đừng tự trách mình”

Tào thị: “Hôm nay Cố Tu không cho lập bài vị, chúng ta đi Vân Yên tự cúng cho nàng một ít hương khói, tránh cho nàng làm cô hồn dã quỷ, ở bên kia cũng không quá mức khó khăn”

“Vâng”, Thịnh Như Nguyệt nói: “Đều nghe theo di mẫu”.

- --

Trong giỏ có một chiếc tất được làm một nửa, một đôi lót giày, đều là kích cỡ của hắn, trên giường, chăn bông, gối sứ còn thoang thoảng mùi thơm cơ thể nàng.

Trên bàn trang điểm, chiếc bút vẽ lông mày dùng dở, hương phấn, cây trâm hồ điệp nàng yêu thích nhất, mở ngăn kéo, trong chiếc hộp màu đen đựng những ngân phiếu hắn đưa, nàng mới dùng 1 tờ, còn 19 tờ.

Tiểu Khiết Tiểu Bạch vỗ cánh bay trong lồng, kêu gù gù, Cố Tu rũ mắt, mở cửa lồng, lấy Tiểu Bạch ra để trong lòng bàn tay.

Đan Quế xếp lại quần áo vào trong rương, đi từng bước nhỏ tới gần: “Gia, toàn bộ y phục, trang sức của phu nhân đã lấy hết về rồi”

Cố Tu: “Trông coi đồ đạc cho tốt, ly trà, đồ trang sức, bày biện trang phục đều phải giữ nguyên như khi thiếu phu nhân còn ở đây, không có lệnh của ta, không ai được thay đổi”

Đan Quế: “Nô biết, nhưng nô chỉ là tiểu tỳ, biểu cô nương là chủ tử, nô sợ rằng…”

“Ta đã nói cho ngươi phi vị trắc phi, tức là cho thật”, Cố Tu nói: “Ta sẽ cho người dạy ngươi làm một chủ tử chân chính, có điều ngươi phải phân biệt rõ ràng, vì sao hôm nay ta cất nhắc ngươi, sau này ngươi nên làm cái gì”

Đan Quế: “Thiếu phu nhân vẫn luôn đối xử rất tốt với nô tỳ.

“Nô tạ ơn chủ tử cất nhắc, nô sẽ vĩnh viễn nhớ ân tình của thiếu phu nhân cùng chủ tử”

Con chim bồ câu nằm gọn trong lòng bàn tay, bộ lông rất mềm mại, đôi mắt chỉ bằng hạt đậu, đang kêu gù gù.

Cố Tu thả Tiểu Bạch vào lồng: “Đem lồng chim đến Duyệt thảo đường, nói Đàm mama chăm sóc cho tốt”

Đặt lồng chim xuống, hắn đánh ngựa đến phủ Cửu hoàng tử.

Cửu hoàng tử đang làm một cái bẫy trong hoa viên, dùng xiên tre chống một cái sàng phía trên, rắc ngũ cốc làm mồi, buộc sợi dây vào một đầu của xiên tre. Một con chim bói cá có bộ lông xanh biếc đang đậu gần bẫy, kêu inh ỏi.

Cửu hoàng tử nhướng mày, ra hiệu Cố Tu im lặng, hất hàm về phía con chim.

Con chim quay đầu sang trái, sang phải, tiến đến bên trong cái bẫy. Cửu hoàng tử kéo sợi dây, cái sàng ụp xuống, nhốt con chim bên trong.

Cửu hoàng tử chạy tới, khẽ hé ra một chút để tóm lấy con chim, cười nói: “Đồ chim ngu ngốc!”

Hắn đưa một cái lông chim cho Cố Tu: “Ngươi xem, đặt bẫy là chạy vào”

Chiếc lông màu xanh lam phản chiếu ánh nắng chói chang, Cố Tu sờ đầu con chim, thanh âm tịch mịch, không biết là nói con chim hay nói cái gì: “Đúng vậy, thả mồi đặt bẫy, sẽ tự động chạy vào."

Cửu hoàng tử thấy hắn có hứng thú, nói: "Đây là chim bách linh, tiếng hót hay nhất, lông cũng rất đẹp, ngươi mang về mà chơi."

Cố Tu nói: "Có một đôi sẽ thích hợp hơn."

“Ta sẽ bắt thêm cho ngươi một con, ta đã bắt mười mấy con để chuẩn bị cho hôn lễ, cái này còn mới mẻ hơn so với dùng nhạc đội”, Cửu hoàng tử khẽ nghịch: “Nghe nói phu nhân ngươi xảy ra chuyện, đang định đi gặp ngươi”

Thanh âm Cố Tu lạnh nhạt: “Chỉ là tin đồn, tỳ nữ thất lạc, phu nhân ta nhớ quê, muốn về thăm một chút”

Đây quả thực là trình độ nói dối chỉ hươu nói ngựa, nhưng cũng là vì cân nhắc đến danh tiết của Thẩm Tinh Ngữ, chờ nàng quay về.

Cửu hoàng tử đương nhiên không chọc ngoáy gì thêm: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Cố Tu nhìn phía sau, Cửu hoàng tử hiểu là chuyện trọng yếu, vẫy tay cho hạ nhân lui xuống.

Cố Tu nói: “Ta mới nhận một nghĩa muội, muốn tặng cho người làm trắc phi, chuẩn bị đại hôn sẽ cùng tiến phủ với Như Nguyệt”

Cửu hoàng tử: “… Nghĩa muội?

“Như Nguyệt… Đây là vì sao? Ta phải sắp đặt vị trí hai người bọn họ như thế nào?”

Cố Tu lạnh nhạt: “Mọi chuyện cứ theo ý thích của điện hạ thôi”

Ánh mắt hắn rơi trên tay Cửu hoàng tử: “Vết thương trên tay điện hạ chưa lành sao?”

Lần hội săn trước gặp thích khách, Cửu hoàng tử giơ tay đỡ, bị chém một đao: “Lành hết rồi, chỉ ngày mưa thì có chút đau thôi”

“Thù này đã sớm nên báo”, Cố Tu lấy từ trong ngực ra một mật thư dán kín, bỏ vào tay Cửu hoàng tử.

Cửu hoàng tử mở ra nhìn một cái, mắt sáng lên, vật này tới kịp thời. Vật cơ mật như vậy, sợ là mất không ít công phu mới lấy được, Cửu hoàng tử trong lòng tính toán thời gian, nghĩ lần trước sau khi quay về, Cố Tu cũng đang điều tra, thật lâu không nói gì, đến khi Cố Tu gật đầu quay người, hắn mới hưng phấn lấy lại tinh thần.

"Cố đại nhân, chờ tin vui của ta đi."

Đêm hôm đó, tâm phúc của Cửu hoàng tử vào cung cả đêm, cùng hoàng đế mật đàm trong hai giờ, sau khi buổi sáng mở cửa cung, tuyên gọi hai vị trọng thần, một là Túc vương, một là Cố Tu.

Quá nửa đêm, Thái tử mở mật tín từ đường dây bí mật trong thư phòng, bên trên có ghi một chữ: “Nguy”

Sắc mặt thái tử sầm xuống.

- --

A Điều không bao giờ nghĩ tới, Cố Tu lại xuất hiện trong toà viện này muộn như vậy.

Kể từ khi bị đưa đến đây, mới chỉ gặp qua hắn một lần.

Ngũ quan hắn vẫn rất sắc bén, ánh đèn vẽ ra một vầng sáng quanh khuôn mặt hắn, vẫn khiến cho người ta cảm thấy hắn hung dữ như trước.

A Điều có chút sợ, không hiểu tại sao hắn lại chăm chú nhìn mình, khẽ lùi lại một bước.

Trái tim đang thấp thỏm, bỗng nghe Cố Tu nói: “Mang theo đồ của ngươi, quay về Triêu Huy viện”

Triêu Huy viện?

Hắn ta cho nàng quay về bên cạnh thiếu phu nhân sao?

Sau thời gian hai nén nhang, A Điều không khỏi giơ tay gãi đầu.

Nghe Cố Tu phân phó người làm: “Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi phải hầu hạ A Điều giống như hầu hạ chủ tử”

A Điều kinh hãi!

Mặc dù Cố Tu không hiểu nhưng A Điều vẫn ra dấu tay: “Ta không làm thiếp thất, không làm thiếp của ngươi!”

Cố Tu: “Ta sẽ không nạp thiếp.

“Ngươi sẽ giống như Tứ cô nương”

Tứ cô nương không phải là tiểu thư trong phủ sao? A Điều ngơ luôn rồi.

Một hồi lâu mới kịp phản ứng, mình vừa mới làm thủ ngữ, cô gia có thể hiểu à?

Mặc dù căn phòng nàng ở vẫn như trước, nhưng hạ nhân đã sớm mang vào rất nhiều rương hòm, đủ các loại xiêm y hoa lệ, bình phong, đệm, lư hương, thậm chí còn có cả một người thông dịch… Đây thật sự là đãi ngộ của chủ tử!

A Điều hoang mang bất an: “Thiếu phu nhân đâu?

“Còn có, tại sao lại cấp cho mình những thứ này?”

Lục Kiều theo phân phó của Cố Tu giải thích: “Thiếu phu nhân về quê tế tổ.

“Ngươi không cần lo lắng, Đan Quế đã được chuộc nô tịch, sắp sửa theo biểu cô nương gả đến phủ Cửu hoàng tử, làm trắc phi. Thiếu phu nhân quan tâm ngươi, chủ tử sẽ đối xử tốt với ngươi."

A Điều phải mất một thời gian dài mới tiêu hóa được thông tin này!

Sáng sớm hôm sau, nàng phát hiện ra một điều còn kỳ quái hơn.

Lục Kiều mặc cho nàng một bộ sa lụa hoa lệ, chải đầu thiếu nữ, cài trang sức lộng lẫy: “Gia nói, sau này nhiệm vụ của ta chính là mỗi ngày bồi ngươi đi chơi, đi dạo phố, mua đồ trang sức, đi chùa thắp hương, thế nào cũng được”

A Điều nơm nớp lo sợ, sau đó phát hiện cả ngày Lục Kiều đưa nàng đi các cửa hàng trang sức mua sắm, đi dạo hí lầu, buổi tối lại đi chợ đêm vui đùa ăn uống!

Tóm lại, chính là một ngày đi chơi khắp nơi như vậy.

- --

Đông cung.

“Thái tử phi, ngài nhìn xem, những bông hoa này xinh đẹp biết bao, không khí trong lành, ngài nên thường xuyên ra ngoài ngắm nhìn. Ngài xem, đi loanh quanh một lúc, sắc mặt ngài hồng hào hơn rất nhiều."

Cung nga tâm phúc cười ngọt ngào.

Tiểu nữ lang ngây thơ sống động, tuổi trẻ thật tốt biết bao, Thái tử phi dựa vào ghế, nhướn mày: “Ngươi nói cũng đúng, hoa này thật đẹp, không biết sang năm có còn được ngắm không”

“Phi”, cung nga xụ mặt: “Nương nương ngài lại nói nhảm rồi, đương nhiên nương nương sẽ sống lâu trăm tuổi”

Bản thân mình như thế nào chẳng lẽ lại không biết, Thái tử phi dửng dưng, ánh mắt liếc qua, Lý trắc phi được tiểu thái giám đỡ tay đang đi về phía này, đằng sau là nửa đội nghi trướng phục vụ.

Sắc mặt cung nga thay đổi, đội nghi trướng này gần bằng đội của Thái tử phi, hết sức vô lễ.

Lý trắc phi nhếch mép cười, đi tới rất chậm, làm lễ rất qua loa lấy lệ: “U, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao, Thái tử phi nương nương lại đi dạo hoa viên? Đi dạo vốn là việc tốn sức, nương nương cũng đừng tự làm mệt mình”

Đây là muốn nói ngay cả sức để đi dạo, Thái tử phi cũng không có.

Cung nga tâm phúc của Thái tử phi nghe thấy thì rất đau lòng, lại nghe Thái tử phi tốt tính nhà nàng trả lời: “Tuy đã vào thu, mặt trời buổi trưa vẫn có chút nóng, Lý trắc phi cũng nên chú ý chống nắng, ta phải về rồi”

Giống như đấm vào bị bông, Lý trắc phi nhất thời cảm thấy vô nghĩa: “Sợ nhi nữ mới ngủ trưa tỉnh dậy, thiếp cáo từ, muốn về xem một chút”

Thái tử phi vẫn dịu dàng ôn nhu: “Mau đi đi.”

Lý trắc phi lần này ngay cả nghi lễ cáo lui cũng không làm.

Được đỡ đi hai bước, Thái tử phi nhéo mũi cung nga: “Chóp mũi của ngươi cũng có thể treo được can dầu nha”

Cung nga tức chết, cảm thấy Thái tử phi làm như vậy không đáng: “Nương nương, ngài là chính cung, cần gì phải để ý đến những người này, nếu họ biết điều thì đã không sao, nhưng mỗi một kẻ đều là bạch nhãn lang, ngài không nên dung túng họ”

“Bổn cung chẳng mấy chốc mà nằm xuống, đắc tội bọn họ cũng không thành vấn đề, nhưng còn ngươi?” Thái tử phi nói: “Các ngươi thì sao?.

“Sau này trên mặt cũng đừng có biểu cảm nhiều quá, Lý trắc phi không phải là người độ lượng. Một người sắp chết như ta đã sớm nhìn thấy, chẳng qua các ngươi còn có mấy chục năm thật dài nữa, ngươi cũng phải tự biết lo cho mình”

Hốc mắt cung nga tâm phúc ẩm ướt, nương nương nhà nàng là người tôn quý nhất, vậy mà vì những cung nga như các nàng mà hạ giọng trước những người kia.

Thái tử phi chậm rãi đi vào trong điện, chân mày nhíu lại, sao không thấy cung nga giữ cửa hàng ngày? Nàng cũng không suy nghĩ nhiều, còn tưởng tiểu cung nga này lười biếng.

Chậm rãi đi vào bên trong mấy bước, càng đến gần, mấy âm thanh dâm mỹ xấu hổ truyền tới, Thái tử phi cùng cung nga nhìn nhau một cái, sắc mặt khó coi.

“Điện hạ…

“Điện hạ…”

Hai tay Thái tử phi nắm chặt, bước nhanh vào nội thất, vòng qua bình phong, bước tới giường cửu phượng, chiếc giường mà phụ thân đã chế tạo riêng cho nàng trong hôn lễ. Bất ngờ ở trên đó là hai người đang long phượng điên đảo, chiếc chăn gấm lộn ngược dưới thân họ, chân của nữ nhân đang đạp vào phượng quan Thái tử phi của nàng.

Nữ tử kia quay mặt lại, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ dâm đãng, môi cong lên: “Biểu tỷ…”

Thái tử phi ói ra một búng máu đỏ tươi trên sân gạch, ánh mắt trợn trừng gắt gao nhìn nữ nhân trên giường, Chử tam nương!

Thái tử ung dung đứng dậy, lãnh đạm nhìn nàng ói ra máu, giống như nhìn một người không liên quan.

“Thái tử phi nương nương!”, cung nga tâm phúc hoảng sợ biến sắc.

“Ọc!”

Ngực Thái tử phi cuộn lên, nàng lại phun ra một bụm máu, ngã xuống đất.

Chử tam nương chậm rãi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn người đang đầy máu nằm dưới đất, cong môi, mũi chân đạp lên phượng quan Thái tử phi.

Thái tử chân trần bước trên mặt đất, từng bước một đi tới, ngồi xổm xuống, lấy tay khép lại ánh mắt phẫn nộ của Thái tử phi:

“Ái phi của cô bệnh nặng qua đời, thuốc thang hết tác dụng, nô bộc trung thành tuẫn táng theo chủ, cô đau tim đến mức không thể rời giường… Cấp báo phụ hoàng, mời Cố đại nhân tới Đông cung trợ giúp làm tang sự”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.