Lưu Trùng Gia đang phân phó công việc cho tỳ nữ cùng mấy người hầu mới được cử tới Duyệt thảo đường, nhìn thấy hai người từ xa liền chắp tay dưới vạt áo cúi chào:
“Gia.
“Thiếu phu nhân.
“Đây là Thuý Nhi và Mai Nhi, tới thay vị trí của Trầm Bích”
Hai tỳ nữ mặc áo lam nhạt sóng vai đi tới, khí chất trầm ổn, một người mặt thon dài, một người mặt trái xoan, dung mạo đều không tầm thường. Hai tỳ nữ này do chính tay Tào thị dạy bảo từ hai năm trước, tuổi khoảng 14, 15, dáng người không tệ, cử chỉ lanh lợi, tính tình lại ôn nhu.
Giọng thiếu nữ trong trẻo như chuông vang khắp căn phòng.
Nụ cười trên môi Thẩm Tinh Ngữ nhạt đi, ánh mắt rơi xuống đất.
Lưu Trùng Gia nói: “Cả hai đều do một tay phu nhân dạy dỗ, gia dùng trước.”
"Không cần.
“Để cho bọn chúng bên cạnh hầu hạ mẫu thân, ta đưa Song Thuỵ lên hầu là được rồi”
Thẩm Tinh Ngữ đã chuẩn bị tinh thần trước việc hai tỳ nữ xinh đẹp ở bên cạnh Cố Tu, nghe thấy mấy lời này thì nhướn mắt lên nhìn vẻ khó tin.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Cố Tu rất sắc bén.
Lưu Trùng Gia vội vàng nói: “Cái này không được, vẫn biết gia hiếu thuận, nhưng phu nhân quan tâm nhất chính là ngài, bên cạnh ngài không có người đắc lực, phu nhân không thể không lo lắng, bất lợi cho sức khoẻ của ngài”
“Không sao”, Cố Tu nhàn nhạt cắt ngang Lưu Trùng Gia: “Dùng tỳ tử phiền toái, từ nay về sau Duyệt thảo đường chỉ sử dụng người hầu nam”
Lưu Trùng Gia cứng đờ: “Nam nhân không cẩn thận, những việc tỉ mỉ vẫn phải dùng tỳ nữ”
Cố Tu: “Vậy thì thêm mấy bà tử đi”
Lưu Trùng Gia: “…”
Ai đời gia lại dùng bà tử?
Còn định nói thêm mấy câu, Cố Tu không lạnh không nhạt nhìn sang, Lưu Trùng Gia nuốt lại mấy lời định nói, không dám nói thêm câu gì, dẫn mấy người trở về Đông viện.
Ngay cả Thẩm Tinh Ngữ cũng khó có thể tưởng tượng ra được, công tử tuấn tú thế gia đại tộc lại dùng người hầu là mấy phụ nhân tóc chải ngược, mặc áo nâu, nàng chợt hình dung ra cảnh Vương Vũ Gia canh giữ trước cổng Duyệt thảo đường.
Nàng cúi đầu, vùi mặt vào trong áo choàng nín cười.
Đỉnh đầu cảm thấy có tầm mắt hơi lạnh, nàng ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào Cố Tu đã ngồi trước án thư, trước mặt là một cuốn sổ màu đen, cánh tay khoác lên ghế, mắt đang nhìn nàng.
“Ta đi mài mực”
Thẩm Tinh Ngữ lật đật cúi đầu, lấy một thỏi mực ra bỏ vào nghiên, ánh mắt Cố Tu vẫn không dời đi, tim nàng đập thình thịch, giống như chim vỗ cánh trong biển mây.
Nàng hốt hoảng đến mức khó thở: “Ta đi lấy ít tuyết để mài mực”
“Công văn thôi, không cần”
Thanh âm cứng rắn, lạnh lùng của nam nhân vang lên, cắt ngang sự hoảng hốt của nàng, Thẩm Tinh Ngữ không dám chạy ra ngoài, múc một ít nước trong để pha mực, trong lúc hốt hoảng, tay chân lúng túng khiến một vết mực dây ra trên bàn.
Thẩm Tinh Ngữ: “…”
Mực đều là loại thượng hạng, Cố Tu khẽ liếc một cái vào vết mực kia.
Thẩm Tinh Ngữ mặt đỏ bừng, cong môi giải thích: “Ta cũng là người thông minh, bình thường mài rất tốt”
Chưa bao giờ nàng mài mực thành ra cái dạng này.
Nam nhân nghiêng người tới, bàn tay to lớn ôm lấy eo nàng, mùi tùng mộc sạch sẽ quanh quẩn ở chóp mũi, hơi thở nóng ẩm phả ra, khiến Thẩm Tinh Ngữ đầu óc mơ màng: “Ta... không được…”
Thanh âm của nam nhân đầy vẻ bất cần: “Cái gì không được?”
Thẩm Tinh Ngữ cắn môi, nói không ra lời, bàn tay nam nhân lùi xuống, vỗ hai cái vào mông nàng: “Nghiêm túc mài mực”
Người lại ngồi thẳng, cầm công văn, cúi đầu nghiêm túc xem.
Thẩm Tinh Ngữ: “…”
Hắn khống chế lực đạo rất hoàn hảo, cái vỗ đó không đau nhưng lại cực kỳ kích thích khiến nàng tê dại, giống như hạt tiêu ở trên đầu lưỡi, Thẩm Tinh Ngữ cực lực khó khăn mới đè được thôi thúc muốn thò tay ra xoa mông.
Nam nhân này có chút thù dai, trong lòng Thẩm Tinh Ngữ ghi thêm một khoản.
Thẩm Tinh Ngữ trước giờ luôn là người bình tĩnh, bị mất tập trung một lúc rồi bình thường trở lại, nghiêm túc mài mực, sắp xếp lại án thư, thấy trong thư phòng cũng có chậu hoa sơn trà bèn tưới một chút nước, lại pha một bình trà Mông đính hàn lộ.
Nàng đến bên giá sách, tuỳ ý rút ra một cuốn binh thư, phát hiện cũng có một ít chú giải, lại nhớ đến những chú giải trong cuốn du ký kia, lật xem mấy quyển khác, hầu như đều có chú giải.
Nàng nhìn về phía nam nhân đang ngồi trước án thư, đường cong gò má sắc nét, trong lòng rung động mười phần, cho dù ngồi ở chỗ nào, lưng hắn cũng thẳng tắp, uy nghiêm như núi, mí mắt mỏng rũ xuống, ngón tay thon dài đặt vào gáy sách, dáng vẻ muốn lật trang.
Thẩm Tinh Ngữ bỗng hiểu được tâm tình của Trầm Bích.
Nam nhân này cao thâm khó lường, mạnh mẽ như dời núi lấp biển, nhất cử nhất động lại vô cùng tao nhã, rất khó để khiến người ta không ngưỡng mộ, tâm tư thâm trầm lại không đoán ra, ngày đêm nhìn ngắm một chủ tử như vậy, Trầm Bích rất khó để những người hầu khác vào trong mắt.
Những chữ chú giải kia, hẳn là Trầm Bích đã có tâm tư từ rất sớm.
Nàng lưỡng lự giữa sách du ký và binh thư, cuối cùng vẫn chọn một cuốn binh thư mình không thích, ngồi bên cạnh hắn, mùi mực quanh quẩn đầu mũi, ánh sáng từ đèn lồng chiếu xuống đất, thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu, có thể nhìn thấy sườn mặt hắn.
Trong chậu than là ngọn lửa đỏ rực, tuyết ngoài cửa sổ rơi xuống đất, phủ lên từng lớp.
Thẩm Tinh Ngữ phát hiện, chú giải của hắn lời ít ý nhiều, đi thẳng vào trọng tâm, khiến những cuốn binh thư mù mịt này đọc có chút dễ hiểu hơn.
Có tiếng sách rơi xuống đất.
Cố Tu nhìn sang, thiếu nữ dựa vào cánh tay, gò má hướng về phía hắn, mi mắt nhắm lại, lông mi rũ xuống, không biết mơ thấy cái gì mà trên môi khẽ cười, ánh nến phủ một lớp sáng màu cam trên khuôn mặt nàng.
Hắn nhìn cuốn sổ còn vài trang trên tay, rồi nhìn người đang ngủ, nhíu mày đặt sách xuống, nghiêng người đặt nàng lên cánh tay, một tay giữ vai, một tay vòng qua chân bế nàng lên.
Thiếu nữ đang ngủ mơ màng khẽ hé mắt, trong ánh sáng hư ảo là khuôn mặt mà nàng luôn tâm tư, hắn đi vào trong mộng của mình sao?
Tay nàng sờ lên má hắn: “Phu quân”
Cố Tu: “…”
Thiếu nữ nở nụ cười trên môi, ôm hắn chặt hơn, đôi má phúng phính áp vào cổ hắn lẩm bẩm: “Không cần tỳ nữ, ta rất vui.”
Nữ nhân hậu trạch cũng chỉ cầu như vậy mà thôi.
- --
Trên giá, chậu hoa sơn trà hút no căng ánh trăng cả đêm, những chiếc lá dường như được phủ một lớp ánh sáng bạc trắng như ngọc.
Thẩm Tinh Ngữ suýt chút nữa nhảy dựng lên, mở mắt ra, nàng không phải là ở thư phòng Cố Tu sao?
Đây là nơi nào?
Ánh sáng bầu trời xuyên qua, chiếu vào màn trướng màu xám tro, chiếc chăn cũng mang màu sắc đơn giản, trên người nàng ngay cả cái yếm cũng không có, nàng vừa bọc người trong chăn thì Đan Quế xuất hiện ở cuối giường:
“Thiếu phu nhân, ngài dậy rồi?”
Thẩm Tinh Ngữ nhìn xung quanh: “Đây là đâu?”
Đan Quế nói: “Đây là phòng ngủ của gia ở thư phòng”
Đây là cái giường đơn, nàng xoa xoa trán. Nàng chiếm giường của Cố Tu, không biết hắn có tức giận không: “Tối qua gia ngủ ở bên kia à?”
Đan Quế nói: “Nô tỳ không biết, sáng sớm nay gia sai người kêu nô tới, lúc đến, trên giường chỉ có ngài”
Những ngón chân dưới chăn gấm co rúm lại, Thẩm Tinh Ngữ trong lòng âm thầm buồn bực, cũng không biết Cố Tu gọi bà tử nào đến hầu, thật không có đầu óc mà!
Ít ra phải để lại cho nàng hai món đồ lót, hoặc đổi một bộ tẩm y, thế nào mà ngay cả cái yếm cũng không để lại?
Suy nghĩ một chút đến cảnh tượng đó, nàng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Đan Quế đưa tới một cái hộp: “Đây là gia bảo đưa cho ngài”
Đó là một chiếc hộp bằng gỗ gụ, tỏa ra mùi thơm trong trẻo của gỗ, bên ngoài được trang trí bằng xà cừ tinh xảo, trông rất đẹp mắt.
Mở ra, bên trong là một ngàn hai lạng bạc cùng khoảng 20 tấm ngân phiếu.
Đây không phải là 2 vạn lượng sao!
Thẩm Tinh Ngữ nhớ lại tối qua có nói chuyện với hắn về việc mua trang sức, không lẽ hắn nghĩ là nàng ám chỉ than phiền rằng mình không có tiền?
Nàng cắn môi xấu hổ, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy nhiều bạc như vậy.
Quá nhiều. Liệu có phải hắn muốn nàng giữ giúp hắn không?
Chiếc hộp nhỏ bỗng trở nên nặng trĩu, trong lòng nàng hắn lại nặng thêm một phần.
Phía trên rất sạch sẽ, Thẩm Tinh Ngữ dùng tay cẩn thận lau đi, vui mừng đến mức không biết phải báo đáp thế nào, chợt nhớ đến Tào thị.
Mẫu tử hắn quan hệ vốn đã lạnh nhạt, tối hôm qua hắn lại cự tuyệt người của Tào thị đưa tới, nghĩ tới chuyện này, nàng ngồi không yên, thay đổi xiêm y, chải một kiểu đầu đơn giản.
“Thiếu phu nhân, lông mày của ngài bị một bên cao bên thấp, nô sửa cho ngài một chút”, Đan Quế nói.
“Phải không?”, Thẩm Tinh Ngữ quay sang nhìn vào gương một chút: “Cũng được mà, ta thấy khá tề chỉnh.
“Hôm nay ta phải đi sớm, nhanh nhanh lên”
- --
"Mẫu thân."
Tào thị cầm tách trà ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng vẫn chưa thấy người, ánh mắt lướt qua những hoa văn chạm khắc trên hành lang, một bóng người mơ hồ bước tới, sau đó tỳ nữ vén rèm ra, Thẩm Tinh Ngữ ôm váy bước vào:
“Con dâu tới thỉnh an mẫu thân.”
Thanh âm này vui vẻ như chim sơn ca, hôm nay nàng làm lễ rất trịnh trọng, đầu đập xuống nền nhà, Tào thị nhìn cái đầu đen mượt trước mặt, nghĩ tới quả dưa hấu trong mùa hè.
“Hôm nay làm lễ trọng vậy”, Tào thị nói nhàn nhạt, nghe không ra vui hay giận: “Đứng lên đi”
“Con dâu đa tạ mẫu thân”
Người quỳ dưới đất đã đứng lên, lông mày bên trái rõ ràng cao hơn bên phải một chút, Tào thị cau mày, hẳn là nàng ta đã đi rất vội.
Bà không nhìn nổi đường đường một thế tử phi mà nghi dung lại không tề chỉnh như thế: “Đi vào đây cùng ta”
Tào thị nói Thẩm Tinh Ngữ ngồi vào bàn trang điểm, chỉ vào chiếc gương đồng: “Nhìn cái lông mày của ngươi đi, cũng không còn là đứa trẻ nít nữa, thân là thế tử phi, sao lại để nghi dung không tề chỉnh như vậy?”
“Sao ạ?”, Thẩm Tinh Ngữ nghi ngờ nhìn vào gương: “Là hai bên không giống nhau hay sao ạ?”
Tào thị lắc đầu một cái, dùng khăn tay lau bên lông mày trái, nhặt cây bút lên, so sánh hai bên rồi hạ bút xuống vẽ: “Hôm nay tỳ nữ nào vẽ mặt cho ngươi, làm kém như vậy thì không cần nữa, đuổi đi làm việc nặng đi”
“Trước kia khi mẹ con còn sống, mẹ cũng kẻ lông mày cho con như vậy”
Thẩm Tinh Ngữ ngước cổ, đôi mắt trong veo nhìn Tào thị.
Tào thị đang cầm bút bỗng bị lệch một cái, lông mày bị vẽ vẹo một đường.
“Mẫu thân tha tội, con cố ý làm lông mày như thế này”
Tào thị vốn ghét nữ nhân bày mưu tính kế, bà vừa định lùi lại thì Thẩm Tinh Ngữ đã nắm tay bà, thành khẩn nói: “Mẫu thân, thế tử gia cự tuyệt tỳ nữ của người, con biết người khó chịu với con.
“Làm thê tử của một thế gia đại tộc, con biết con phải khuyên gia nhận tỳ nữ đó, chứ không phải lên cơn ghen tị, nhưng mẫu thân, con không muốn lừa dối người, cũng không muốn tự lừa gạt bản thân.
“Con không muốn có một tỳ nữ xinh đẹp ngày đêm ở bên cạnh gia, con biết như vậy là không đúng nhưng con không muốn thay đổi. Mẫu thân, con biết con không biết điều, không phải là hiền phụ độ lượng của đại gia, người trừng phạt con đi, chỉ cần người đừng nhét thêm nữ nhân vào bên cạnh gia, người phạt con thế nào, con cũng chịu”.
Tào thị: “Có thật là phạt thế nào ngươi cũng chấp nhận?”
Thẩm Tinh Ngữ kiên nghị gật đầu: “Con chấp nhận”