Thịnh Như Nguyệt vừa rời đi, Thẩm Tinh Ngữ liền ngủ mất.
Nàng cũng không nghĩ mình có thể ngủ nhanh như vậy, rõ ràng mấy ngày vừa rồi nàng luôn lăn qua lăn lại trên giường thật lâu vẫn không ngủ được, trong đầu tràn ngập các loại suy đoán.
Nàng dường như có thể tìm ra rất nhiều lý do vì sao Cố Tu lại đối xử tốt với mình, ví dụ như đêm động phòng đó, trên mặt hắn không biểu lộ gì nhưng rất nóng bỏng, thậm chí còn dụ nàng gọi “phu quân”.
Không trách nàng chuyện bị trật gân, còn ôm nàng đi thỉnh an, trách phạt Cố Tân Ninh, cho nàng lưu lại A Điều, còn chủ động tới ăn một bữa cơm với nàng, lại là ăn phần còn lại.
Hắn đối xử với nàng cũng không tệ.
Có lẽ đối với hắn, nàng cũng có mấy phần đặc biệt.
Thế nhưng từ trong đáy lòng lại có giọng nói khác, có thể tìm ra nhiều hành động không coi trọng nàng của hắn hơn, ví dụ như hắn chỉ ngủ lại duy nhất một đêm động phòng, tình nguyện lao vào gió tuyết để đến thư phòng.
Ví dụ như 2 ngày rồi hắn không xuất hiện ở Triêu Huy viện.
Ví dụ như, ở thư phòng hắn có một tỷ tỷ xinh đẹp hồng tụ thiêm hương, chú thích cho nàng ta, đưa nàng ta cùng đi xử lý công vụ…
Mỗi một cái đều là chứng cứ nặng trịch, là đầu mối của việc không thích.
Nàng luôn là quấn quýt, lo được lo mất.
Bây giờ xác định hắn muốn nạp tỳ nữ, nàng không bận tâm nữa, ngủ rất say.
Nàng có một giấc mơ.
Trong mơ là cảnh nàng thành hôn, khăn trùm đầu được nhấc ra, đối diện với nàng là một khuôn mặt dịu dàng, ánh sáng ấm áp chiếu trên mặt hắn như dòng nước êm dịu, khoảnh khắc hai mắt gặp nhau, trong mắt hắn là ngập tràn cảm xúc, trong con ngươi chỉ có hình bóng nàng.
Sau đó hắn chậm rãi cúi xuống, khoé môi cong lên, ngồi xuống cạnh nàng nói: “Ta không đi tiếp khách nữa, ở lại đây với nàng”
Hắn dịu dàng gỡ phượng quan cho nàng, hỏi nàng có đói bụng hay không, nói chuyện với nàng về chậu hoa sơn trà.
Hắn cũng không có đến ngủ ở thư phòng, mỗi ngày xong việc ở phủ nha đều quay về, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau đọc sách, uống trà, cùng nhau ngắm tuyết, ngắm sao.
Nàng mê man trong mộng nhưng cũng cảm giác được sự mát lạnh ở khoé mắt, có thứ gì đó theo khoé mắt trượt xuống.
Thiếu nữ nằm trên gối sứ có mái tóc đen như tuyết, khuôn mặt tròn bằng lòng bàn tay, dáng vẻ dù nằm như vậy cũng không làm tổn hại đến vẻ đẹp của nàng, mái tóc dài như gấm phủ trên trán.
Mẫu thân Thẩm Tinh Ngữ từ nhỏ đã dạy nàng rất nghiêm khắc, ngay cả tư thế ngủ cũng phải ngay ngắn, hai tay đặt trên bụng, người nằm thẳng.
Mặt nàng rất trắng, trong suốt như ngọc, màu môi cũng rất nhạt, Cố Tu không hiểu sao lại nghĩ đến đoá sơn trà bị mưa lớn làm ướt sũng, mong manh đến mức chỉ cần một cọng rơm cũng làm cho nó gãy xuống bùn.
Toàn thân là vẻ yếu đuối, mỏng manh.
Thiếu nữ không biết mộng thấy cái gì, môi chợt cong lên, đôi môi gợi cảm nhẹ nhàng đóng mở, như đang lẩm bẩm điều gì.
Tiếng nhỏ như muỗi kêu, phát âm cũng mơ hồ, Cố Tu không hứng thú trong việc nghe lời nói mê, ánh mắt chỉ tập trung vào khuôn mặt nàng.
Nét mặt nàng lúc này tràn ngập sự vui thích, niềm vui lan đến chân mày.
Chợt nụ cười tan đi, một hạt nước long lanh trong suốt theo khoé mắt rơi xuống, giống như nàng đi vào ác mộng.
Cố Tu mím môi, như bị quỷ thần xui khiến, một cánh tay quàng qua người nàng, bàn tay chống trên giường, người cúi xuống, y phục màu đen trước ngực chạm vào chiếc áo ngủ bằng gấm, ghé sát tai vào miệng nàng.
Thanh âm nhỏ vụn, mang theo chút nức nở, làn hơi ấm áp phả vào tai giống như làn gió mùa hạ, có cảm giác nhột nhột.
Hắn nghe: “Nếu ngươi thích ta thì tốt rồi…”
Năm ngón tay chống đến cứng đờ, Cố Tu nhấc tay lên, không để ý đập xuống một cái.
Quay đầu lại, nhìn thấy người trên giường đã mở mắt, nhìn thấy một đôi mắt trong veo bị phủ một tầng sương mỏng.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, Cố Tu không thắp đèn, tấm sa rũ xuống một góc, phủ một bóng đen mỏng lên hai người, mép giường là một chậu than đang cháy rực lên, chiếu tới một chút ánh sáng.
Mượn chút ánh sáng này, hai người có thể nhìn rõ mắt nhau.
Một người tay vắt ngang qua giường, đầu ngón tay nắm đầu giường, nửa người phía trên cách một lớp áo gấm đang đè xuống.
Một người trong bộ áo gấm đang bị đè, ánh mắt hai người giao nhau, nhất thời không ai kịp phản ứng.
Cũng không biết qua bao lâu, Cố Tu thẳng người lên: “Tỉnh rồi à?”
Ngón tay hắn vươn tới, vén mấy sợi tóc mai của nàng ra sau tai.
Động tác của Thẩm Tinh Ngữ vượt qua cả bộ não.
Trước khi kip suy nghĩ, theo bản năng, nàng nghiêng người qua một bên, quay mặt vào trong, ý định kháng cự rất rõ ràng, ánh mắt trừng trừng nhìn bóng đen trên tường.
Bầu không khí liền rơi vào giằng co.
Trong phòng quá yên tĩnh, tim Thẩm Tinh Ngữ đập loạn, nàng như nghe thấy hơi thở nặng nề của nam nhân phía sau.
Nàng biết mình không nên làm loạn lúc này, phải thể hiện mình là hiền huệ, vén chăn xuống giường, hỏi ý kiến Cố Tu xem an bài Trầm Bích vào hậu viện phía trong được không.
Thế nhưng, miệng nàng giống như bị khâu kín, chân cũng như bị đổ chì, máu đông cứng, nàng không nhúc nhích được, cũng không thể nói được.
Chỉ có nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Nàng phát hiện ra, mình không thể không oán giận.
Yên lặng hồi lâu, nam nhân đằng sau lên tiếng: “Không còn sớm nữa, dậy ăn cơm thôi”
Vừa nói, trong phòng vang lên tiếng bước chân, sau đó là ánh sáng ấm áp xuất hiện.
Tim nàng như căng lên, Thẩm Tinh Ngữ không hiểu, tại sao hắn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, gọi nàng dậy dùng bữa?
Cũng không có đến một câu an ủi nàng?
Thẩm Tinh Ngữ giờ này bỗng nhiên nghĩ, cho dù hắn nói mấy câu lừa gạt dối lương tâm, nàng cũng sẽ không khổ sở như vậy.
Dây lý trí trong đầu nàng như bị kéo căng ra, giống như một cây đao cảnh tỉnh, nàng nghiến chặt môi, không đáp lại một câu.
Nàng sợ nếu mở miệng ra, đó sẽ là những lời tức giận, đổ lỗi cho Trầm Bích.
Nhưng đáy lòng nàng cũng có một cảm xúc đang vặn vẹo gào thét, trong lòng họ không có nàng, nàng còn quan tâm làm gì.
Nàng muốn phát tiết hết ra ngoài, kêu hắn đi mà tìm Trầm Bích!
Lý trí cùng ưu tư kịch liệt đan xen nhau, giống như một cây đao đang lóc từng miếng thịt trên người nàng.
Lần đầu tiên Thẩm Tinh Ngữ biết được, hoá ra yên lặng cũng là một loại thống khổ.
Trên đầu chữ “nhẫn”* là một cây đao, thật là đúng hình ảnh quá.
(*Chữ Nhẫn 忍 được ghép từ hai chữ: Đao 刀 ở trên và Tâm 心 ở dưới. Tâm không chịu nằm yên thì Đao sẽ chém xuống tức thì)
Cố Tu thấy người nằm trên giường không động đậy bèn cúi xuống ôm lên.
Thẩm Tinh Ngữ giãy dụa, nàng không muốn hắn đụng vào người mình, nữ nhân khác có thể nhịn được, nhưng nàng thì không.
Sức lực nàng rất nhỏ, khác xa so với hắn, nhưng nàng kiên trì cố gắng đẩy cánh tay hắn ra, lùi vào bên trong.
Tóc nàng rơi tán loạn xuống gò má, đôi mắt hoa đào xinh đẹp yếu ớt lúc này lộ ra khí tức kiên cường cùng tức giận không kìm nén được.
Tiểu bạch thỏ nhu nhu nhược nhược đã thò ra móng vuốt, mà móng vuốt này toàn thịt, chỉ nhú ra một chút răng nhọn, đối với một mãnh thú mà nói, điểm công kích này quả thực quá yếu.
Ánh mắt Cố Tu thấy sự chống đối kịch liệt này mà sáng lên, giống như phát hiện phát hiện ra một đàn ngựa hoang dã, hàng phục được chúng mới thật thú vị.
Hắn xoa xoa cổ tay, một lần nữa lấn người tới, lần này hắn cố ý dùng nhiều sức để chặn nàng, giữ chặt hai tay nàng.
Thẩm Tinh Ngữ giãy dụa kịch liệt, lắc lư từ bên này sang bên kia, móc hai chân quanh eo hắn rồi đột nhiên xoay người, nằm lên trên. Nhưng Cố Tu phản đòn quá nhanh, nàng nằm trên chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, cánh tay dài của hắn đã vòng lại, siết vào eo nàng đè một cái, cả người nàng ngã xuống dưới, hắn lại xoay người đè lên, lúc này cả người hắn áp thẳng xuống, đè chặt vào ngực nàng, một ngọn gió cũng không lọt.
Nàng là điển hình của sự mảnh mai thon gọn của thiếu nữ Giang Nam, trong khi cả người hắn là cơ bắp cuồn cuộn, nàng thử hai lần vẫn không thể nhúc nhích, buộc phải nằm xuống nhưng không chịu khuất phục, chân vẫn đạp tới đạp lui, đầu lắc qua lại, hai chân dài của hắn liền khoá chặt chân nàng.
Cố gắng chống cự mấy hiệp, trên trán nàng đã đổ một lớp mồ hôi, mái tóc đen xoã tung trên áo gấm, hơi thở nặng nề, bị khoá chặt nhưng vẫn không chịu khuất phục!
Biết rõ là không được nhưng nàng vẫn vận toàn lực vùng dậy.
Giống như một con cá bị mắc cạn trên bờ, cố gắng hết sức nhảy ra khỏi chỗ khô cạn.
Có lẽ cuộc chiến với con thú nhỏ bị mắc bẫy này khiến hắn hài lòng, trên môi nam nhân nở một nụ cười, ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì gắng sức của nàng.
Hắn càng dùng sức đè xuống, như muốn nghiền nát nàng.
Bàn tay siết chặt cổ tay nàng, dưới ánh mắt mở to, hắn từ từ cúi đầu định hôn lên môi nàng.
Sắp chạm đến môi, đầu Thẩm Tinh Ngữ nghiêng sang một bên, môi hắn lướt qua, rơi vào khoé môi nàng.
“Đi mà hôn tỳ tử của ngươi đi!”
Nam nhân khẽ “a” một tiếng, đôi môi mỏng ghé sát tai nàng: “Trân châu của chúng ta nhất định không cho ta chạm vào à?”
Làm sao hắn biết nhũ danh của nàng?
Hồi đó, Thẩm Kỳ ôm nàng đặt lên đùi lúc lắc dỗ dành: “Tinh Ngữ của chúng ta ở trên trời là ngôi sao, rơi ở nhân gian chính là trân châu, quý giá vô cùng."
Nhất định là A Điều đã nói cho hắn.
Thẩm Tinh Ngữ nhớ tới cha, nàng cũng chính là bảo bối của cha mình.
Nói rất ương ngạnh: “Đúng vậy!
“Ngươi đi mà đụng chạm tỳ tử tốt của ngươi, mỗi ngày ở thư phòng ngươi đều có tỳ tử hồng tụ thiêm hương, chạy tới chỗ này của ta làm gì!”
Đầu Cố Tu nghiêng theo, muốn hôn nhưng Thẩm Tinh Ngữ lắc như trống bỏi, tránh né không cho hôn.
Cố Tu bực bội, dứt khoát khoá chặt hai tay nàng qua đỉnh đầu, thấy nàng không thể động đậy mới hài lòng, bá đạo hôn xuống.
Hắn hôn bá đạo mà ôn nhu, đôi môi mỏng bao trùm hết đôi môi nhỏ ngọt ngào của nàng gặm cắn, đầu lưỡi nhào nặn như muốt nuốt chửng nàng, mút thật mạnh.
Dựa vào cái gì!
Hắn dựa vào cái gì mà đối xử với nàng như vậy!
Dây thần kinh trong đầu Thẩm Tinh Ngữ căng đến tột cùng, tức giận kích thích máu huyết sôi trào đập bưng bưng trong óc nàng, trái tim co rút kịch liệt, nàng há miệng hung hăng cắn vào môi hắn thật chặt, cho đến khi đầu lưỡi lan tràn mùi máu tanh mới chịu nhả ra, máu đỏ dính trên hàm răng trắng, nàng hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
Nam nhân bỗng nhiên nói:
“Ta không chạm vào Trầm Bích!”
Sợi dây trong đầu nàng đứt phựt! Đầu óc Thẩm Tinh Ngữ trống rỗng, run rẩy chớp mắt, rồi bỗng nhiên oà lên khóc nức nở…