Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 86: Thị tẩm?!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phượng Tuyên không ngờ một câu nói của mình đã đẩy nhanh tiến độ kế hoạch mưu nghịch của Thích Trác Ngọc.

Cũng không phải y thật sự không thể ở trong căn nhà dột nát này, dù sao chim cũng rất có giác ngộ, gả gà theo gà, gả chó theo chó, gả sư huynh theo sư huynh. Nhưng không biết vì sao mà Thích Trác Ngọc bỗng nhiên cực kỳ không thích việc y ở trong căn phòng rách nát này.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Phượng Tuyên ở bên trong đi tới đi lui, trong sân ngay cả một chỗ để y nằm cũng không có, loại cảm giác phẫn nộ trong lòng bỗng nhiên đạt tới đỉnh điểm.

Giống như cái loại dã thú trẻ tuổi chém giết ở bên ngoài, trở về ngay cả bản lĩnh xây tổ cho vợ mình cũng không có. Nói cách khác, không có khả năng nuôi sống gia đình.

Nhất thời làm cho dục vọng thắng bại trong máu hắn bị khơi dậy.

Vì vậy mà vào ngày hôm ấy, các mưu sĩ ủng hộ Thất hoàng tử Thích Trác Ngọc ẩn nấp trong và ngoài hoàng cung, đều nhận được truyền thư chim bồ câu của Thích Trác Ngọc cùng một lúc.

Nhất thời, các mưu sĩ đều hưng phấn hẳn lên. Đại Tân Triều hiện tại, hoàng đế không thể nói là ngu ngốc vô năng, chỉ có thể nói là hoàn toàn trị quốc vô phương.

Rõ ràng đã tiến vào thời thái bình thịnh thế, dân chúng các quốc gia bên cạnh đều an cư lạc nghiệp, hết lần này tới lần khác chỉ có đại tân triều bọn họ dân chúng lầm than.

Không có lý do gì khác ngoài Trịnh Hoàng đế của Đại Tân triều là một người mê tín lại háo sắc, không chỉ nghiện luyện đan thành tiên, mà còn noi theo Lý hoàng đế của đế quốc nhân tộc mấy trăm năm trước, vọng tưởng mình có thể thiên thu vạn tuế, ngay cả sinh con cũng sinh nhiều hơn Lý hoàng đế kia, dưới gối có chừng hơn hai mươi hoàng tử.

Mấy năm trước, trải qua mấy trận cung biến lớn, hơn hai mươi hoàng tử chằng mấy chốc đã chết gần một nửa.

Trịnh hoàng đế vì thế càng tràn ngập cừu hận với các hoàng tử, chậm chạp không chịu lập thái tử, mắt thấy lão đã tám mươi tuổi còn không ngừng tuyển phi sinh con, trên dưới triều đình đều đã loạn thành một đoàn.

Còn lại các đảng ủng hộ hoàng tử đều tự đi theo con đường riêng của mình. Chỉ tiếc Tứ hoàng tử hoa mắt ù tai, Ngũ hoàng tử nhát gan, Tam hoàng tử trầm mê thanh sắc không thể kiềm chế, đều là một đám không đỡ nổi. Chỉ có Thất hoàng tử Thích Trác Ngọc âm thầm chiêu binh mãi mã, lôi kéo thế gia, tuổi còn nhỏ đã hiện ra dã tâm có một không hai.

Đám người đọc sách và mưu sĩ của Đại Tân Triều nháy mắt như bắt được ánh sáng hy vọng. Hận không thể nhanh chóng giết chết Trịnh hoàng đế, sau đó nâng đỡ Thất hoàng tử đăng cơ, ngày tốt của dân chúng tới rồi.

Đương nhiên, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất khi chọn thất hoàng tử là bởi vì Thất hoàng tử là người duy nhất không bị quốc sư khống chế.

Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, quốc sư Đại Tân Triều này dường như có gì đó, phàm là đối nghịch với gã, bất luận là hoàng tử hay là đại thần đều sẽ chết thảm tại nhà vì những lý do kỳ quái. Nhưng mọi người phát hiện hình như người quốc sư kiêng kỵ duy nhất là Thất hoàng tử, thậm chí phê mệnh cho hắn nói hắn là thiên sát cô tinh, nhưng vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn Thất hoàng tử.

Gần đây quốc sư càng thêm kiêu ngạo, gần như là quyền khuynh triều dã.* (Áp đảo triều đình, vua chỉ là bù nhìn)

Thất hoàng tử vẫn luôn giữ khiêm tốn, đã rất lâu rồi không có liên lạc với các mưu sĩ. Mọi người không khỏi có chút căng thẳng, sợ thất hoàng tử giống như các hoàng tử khác, bởi vì e ngại quốc sư có đạo pháp quỷ dị nên lựa chọn không mưu phản nữa.

Bây giờ đã nhận được chim bồ câu truyền thư của Thích Trác Ngọc, nhìn thấy thất hoàng tử rốt cục có hành động, mọi người làm sao có thể không kích động!

Mở tờ giấy ra xem, chỉ có một dòng chữ:

[Xảo Khảm Phường, giường bằng gỗ mun quấn mạ vàng. ]

???

Còn đại kế mưu phản đâu??

Xảo Khảm Phường là cửa hàng bán đồ nội thất nổi tiếng nhất của Đại Tân Triều. Thích Trác Ngọc biết tên cửa hàng này cũng không có gì lạ, nhưng sao điện hạ lại đột nhiên nhắc tới cửa hàng này? Chẳng lẽ bên trong cửa hàng có người nhận tin tức mới?

Mưu sĩ cầm tờ giấy.

Rất có một loại cảm giác mê mang mà mỗi chữ đều hiểu được, nhưng ghép lại thì không hiểu.

Đặc biệt là chờ bọn họ đến Xảo Khảm phường, phát hiện mưu sĩ tới đây không chỉ có một người.

Các mưu sĩ rải rác khắp triều đô đồng dạng nhận được tờ giấy của Thất điện hạ.

Tương ứng:

[Xảo Khảm Phường, ghế dài bằng gỗ đàn hương đỏ khảm hoa sen quý, tủ ngọc bích san hô tím, chăn gấm tơ vàng dệt san hô, gối như ý thao thiết. ]

Ngoài ra còn có:

[Ngọc Thủy Hiên, bánh thơm hoa mai, vây cá mập đuôi phượng, nụ rồng gai sơn hào, chim bồ câu ngũ hương, lê tuyết. ]

Nụ rồng gai

Bánh hoa mai

Tất cả đều là đồ nội thất để dùng hoặc để ăn, Không chỉ như thế, những thứ này còn là những thứ tốt nhất, đồ ăn cũng là ngon nhất.

Nhóm mưu sĩ ghép tờ giấy nhỏ lại với nhau, suy đoán một phen, có thể là do Thất điện hạ ở trong cung bị cắt xén quá mức, cầm cự không nổi nữa. Tuy rằng trước kia bọn họ đã cảm thấy Thất điện hạ thích tự ngược đãi, rõ ràng có vô số cửa hàng và ám vệ ở bên ngoài, nhưng hết lần này tới lần khác thích ở trong hoàng cung giả bộ nghèo, cũng không biết là sở thích gì.

Cẩn thận ngẫm lại, chỉ có thể nói là vì gạt qua ánh mắt quốc sư và Trịnh hoàng đế, giấu tài mà thôi.

Phía trước tờ giấy mưu sĩ đều có thể hiểu được. Nhưng nhìn thấy nội dung phía sau của tờ giấy được chim bồ câu truyền tới, các mưu sĩ hoang mang.

[Lưu Quang Các, hộp trang điểm kim khảm lam bảo thạch, gương lưu ly hoa ly chiết chi, vòng tròn vàng ròng, khuyên tai ngọc lam thùy châu...".

"Thanh Thường phường, váy gấm vũ hoa, yên la mềm, tuyết lụa mỗi cái hai mươi bộ, còn cần dệt áo choàng khảm lông, áo gấm tô tú nguyệt hoa, vạt áo áo mây đen, trăng lưỡi đuôi phượng hoàng...]

Chờ đã, chờ đã.

Cơ hồ tất cả đều là thứ hậu phi mới có thể dùng. Hơn nữa những trang sức xiêm y này cơ hồ còn nhiều hơn phía trước, nhìn giống như là muốn mua hết trang sức và y phục của triều đô.

Mấu chốt là, Thất điện hạ muốn những thứ này làm gì?!

Đám mưu sĩ hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn không nghĩ ra nổi.

Đại khái là bọn họ lảng vảng quá lâu, chim bồ câu truyền thư của Thích Trác Ngọc rất nhanh lại tới, giọng điệu mất kiên nhẫn.

[Mua nhanh, vào cung. ]

Nhớ tới Thất điện hạ tuổi còn trẻ nhưng thủ đoạn sát phạt quả quyết. Đám mưu sĩ chỉ nhìn thấy bốn chữ này, trong đầu đã toát ra hình ảnh rất không tốt.

Trong nháy mắt thu hồi nghi ngờ, dựa theo yêu cầu trên tờ giấy chuẩn bị mọi thứ đầu đủ liên lạc với nội ứng trong cung, từ một dòng sông ngầm đem tất cả đồ đạc vào trong cung cho Thích Trác Ngọc.

Trên đường mọi người cũng bắt đầu nghĩ thông suốt. Thích Trác Ngọc chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa, hắn làm như vậy nhất định có lý do.

Nhất định là có ích cho kế hoạch mưu phản!

Thế là với tâm huyết cao độ đem tất cả đồ đạc đều đặt ở trong đông sương phòng. Đông sương phòng vốn trống rỗng chẳng mấy chốc đã bị đồ nội thất và đồ trang sức chiếm đầy, trở nên xa hoa lộng lẫy, thảm là thảm Ba Tư nhung thật dày, thậm chí không khí còn bốc lên mùi hương êm dịu cực kỳ đắt tiền.

Làm xong tất cả, nhóm mưu sĩ kinh hồn bạt vía chờ Thất điện hạ lên tiếng.

Thích Trác Ngọc tiến vào nhìn một vòng, gật đầu: "Không sai. " Sau đó mọi người liền nhìn thấy Thất điện hạ đột nhiên đi ra ngoài, đi tới trong gian sương phòng kia.

Chưa tới vài giây mọi người lại thấy hắn bỗng nhiên kéo một thiếu niên đi ra, đó thật sự là một thiếu niên cực kỳ kinh diễm, lúc lộ ra khuôn mặt kia, ngay cả tuyết bên ngoài cũng không đẹp bằng một phần nghìn vẻ đẹp của y.

Vẻ mặt thiếu niên kia mơ màng, bị túm lảo đảo rời đi.

Một giây sau, Thích Trác Ngọc đá văng cửa lớn đông sương phòng, nhét Phượng Tuyên vào cái giường bằng gỗ mun quấn mạ vàng.

Phượng Tuyên bị nhét vào không hiểu ra sao. Thích Trác Ngọc ngồi ở bên giường, sờ sờ chiếc giường mềm mại tốt hơn cái giường cứng vừa rồi Phượng Tuyên ngủ không biết bao nhiêu lần.

"Cái giường này thế nào?"

Phượng Tuyên còn chưa kịp phản ứng, vừa rồi y ngủ trong căn phòng kia của Thích Trác Ngọc, không thể không nói cung điện đại ma đầu thật sự rất nghèo. Cái giường kia cứng muốn chết, y căn bản không ngủ được, người sắp bị ép ra toàn vết đỏ rồi.

Đột nhiên rơi vào chiếc nệm gấm mềm mại như mây bồng bềnh, y mở miệng: "... Rất tốt. "

Thích Trác Ngọc gật đầu, vẻ mặt có vài phần hài lòng: "Sau này ngươi ngủ ở chỗ này đi. "

......

......

Hả?

Trên đầu Phượng Tuyên chậm rãi toát ra một dấu chấm hỏi, lúc này y mới hoàn hồn, đột nhiên để ý thấy đông sương phòng đã thay đổi hoàn toàn.

Rõ ràng buổi sáng lúc đến trong phòng còn phủ đầy bụi bặm cứ như là mười mấy năm không có người ở. Bây giờ lại hoàn toàn mới mẻ, trình độ xa hoa này cũng không hề kém tẩm cung của Hoàng đế.

Cảm giác trở thành chim hoàng yến của sư huynh này cực kỳ quen thuộc đi à nha.jpg

Phượng Tuyên bỗng nhiên lại xuất hiện ý nghĩ, hẳn là bản thân mới chỉ ngủ mười phút, không phải là ngủ mười năm chứ?

Sao đông sương phòng lại xuất hiện nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ đại ma đầu thừa dịp mình ngủ tới nội vụ phủ cướp bóc hay sao?!

Nghĩ lại thì điều này rất phù hợp với thói quen xấu là cướp bóc khắp nơi nuôi y của hắn.

Phượng Tuyên cảm thấy có hơi bối rối: "Điện hạ, ngươi lấy nhiều thứ như vậy đến đông sương phòng để làm gì?"

Biểu cảm Thích Trác Ngọc biến đổi, bỗng nhiên rất mất hứng nói: " Chẳng phải ngươi cảm thấy cái giường trong phòng quá cứng sao?"

Ước chừng là nhận thấy trong giọng nói của Phượng Tuyên cũng không có được vui cho lắm, Thích Trác Ngọc cau mày mở miệng nói: "Ngươi không thích sao?"

Suy nghĩ một hồi, mặt hắn sa sầm: "Cũng đúng. " Thích Trác Ngọc nói: "Ngươi muốn một cung điện lớn như hoàng cung, còn phải có sân, có một gốc cây ngô đồng."

Phượng Tuyên:???

Y không phải, y không có, vừa rồi y chỉ thuận miệng nói thôi!

Phượng Tuyên quay đầu, còn nhìn thấy các mưu sĩ khác đang đứng trong phòng vẻ mặt si ngốc. Phượng Tuyên nhìn thấy cả người đều không ổn, đại ma đầu, y cũng đâu có nói mình cần nhiều đàn ông như vậy?!

Phượng Tuyên nghĩ đến mạch não bệnh thần kinh mà người thường khó có hiểu của Thích Trác Ngọc, giọng nói có chút run rẩy nói: "Điện hạ. Những người đàn ông này không phải cũng là do ngươi cướp lại cho ta đấy chứ? "

Muốn chết. Y lấy thiết lập tiểu yêu phi là được rồi, đừng để y lấy thiết lập gì mà tiểu bạo quân cướp đoạt dân nam chứ?!

Thích Trác Ngọc:?

Thích Trác Ngọc trở nên hung ác: "Nói nhảm! "

Dù bị trừng mắt Nhưng Phượng Tuyên vẫn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Y túm tay áo Thích Trác Ngọc, cảm thấy mình vẫn muốn nói rõ ràng với hắn: "Điện hạ, ngươi thả bọn họ đi hết đi."

Phượng Tuyên do dự một lát, kề sát vào lỗ tai hắn, lặng lẽ nói: "Ta có một người đàn ông là điện hạ được rồi. "

Thích Trác Ngọc nghe xong, tự nhiên hừ một tiếng. Cũng không biết hắn đang vui hay là không vui.

"Ngươi nghĩ cái gì đấy?" Thích Trác Ngọc mở miệng nói: "Những người này đều là mưu sĩ của bổn cung. "

-

Các mưu sĩ khi nhìn thấy Thất điện hạ ôm thiếu niên này từ trong phòng ra, vẻ mặt ai cũng khó coi. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy điện hạ còn trân trọng đặt thiếu niên này ở trên giường, quan tâm hỏi thăm sở thích của y.

Đầu óc của các mưu sĩ trở nên trống rỗng.Nghĩ tới Thất điện hạ mua mấy thứ này có lẽ là có dụng ý khác. Nghĩ tới việc có thể góp phần vào đại kế mưu phản của Thất điện hạ.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ tới. Thất điện hạ chỉ đơn thuần mua tới dỗ cho mỹ nhân vui vẻ thôi sao?!

Cái quái gì vậy?! Nghĩ đến dáng vẻ hôn quân của lão hoàng đế, Thất điện hạ lại là con ruột của lão, hiện giờ nhìn thấy Thất điện hạ như này, chẳng lẽ là đi lên con đường cũ của lão hoàng đế hay sao?!

Chờ đã, chờ đã.

Hình như so với lão hoàng đế thì còn quá đáng hơn, Thất điện hạ cũng chưa lên làm hoàng đế đã bắt đầu làm hôn quân rồi!

Đại não các mưu sĩ giống như vạn con ngựa đang phi nước đại, sửng sốt một khắc đồng hồ mới có người mở miệng, là khẩu khí thăm dò: "Thất điện hạ, vị này là?"

Thích Trác Ngọc nói: "Y cũng là mưu sĩ của bổn cung, sau này chính là đồng liêu của chư vị. "

Các mưu sĩ: "..."

Không phải các mưu sĩ không còn lời nào để nói mà bởi vì những lời Thích Trác Ngọc nói quá đáng lắm luôn.

Điện hạ.

Ngài nhìn cách ngài đãi ngộ với đồng liêu và căn phòng xa hoa này đi, nhìn xem bọn tui đang đứng ngài ngồi, còn vị đồng liêu mới này lại nằm nghị sự á hả?! Đồng dạng là làm mưu sĩ cho ngài, bọn tui làm trâu làm ngựa mệt chết mệt sống, cũng đâu có thấy điện hạ ngài đâu ôm bọn tui vào lòng đâu?!

Các mưu sĩ nghi ngờ đây không phải là đồng nghiệp mới. Thậm chí đây có thể là bà chủ mới của họ.jpg

Chỉ là nhóm mưu sĩ không dám nói, nhóm mưu sĩ cũng không dám hỏi.

Cứ như vậy sau khi yên tĩnh một lát, Thích Trác Ngọc nhìn Phượng Tuyên, để y ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt. Sau đó cùng các mưu sĩ khác sang phòng khách nghị sự, nhóm mưu sĩ nhìn mà mướt mồ hôi.

Còn nói đây không phải là bà chủ!

Nào có lúc đi họp cấp dưới có thể ngủ ngon đâu!

Vừa đến phòng khách, có một mưu sĩ lá gan lớn nhất, nhỏ giọng mở miệng: "Điện hạ. Chúc mừng ngài có được tài cao mới, chẳng qua mặc dù vị đồng liêu này được điện hạ quan tâm, nhưng điện hạ cũng không thể sủng ái quá mức, để tránh đi lên con đường cũ của Hoàng đế thưa điện hạ."

Có thể thấy được lá gan này thật sự rất lớn. Nói là đồng liêu đọc là sủng phi, âm thầm khuyên Thích Trác Ngọc đừng yêu đương quá đà.

Thích Trác Ngọc vuốt ve đầu ngón tay, trầm giọng nói: "Đây là sủng ái gì, cùng lắm là thay cho y một cái giường có thể ngủ mà thôi."

Ngài sắp cải tạo cái đông sương phòng mới luôn rồi, ngài gọi đây là chỉ đổi một cái giường thôi hả?!

Thích Trác Ngọc lạnh nhạt nói: "Bổn cung tự có chừng mực, sẽ không sủng ái quá mức."

Chúng mưu sĩ nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, may quá còn được. Thất điện hạ còn chưa lạc đường.

Thích Trác Ngọc nói đến chính sự: "Lần này bổn cung triệu kiến các ngươi là vì muốn triển khai sớm đại kế hành thích vua."

Các mưu sĩ ngạc nhiên: "Tại sao điện hạ thay đổi ý định?" Lúc trước bọn họ vẫn khuyên Thích Trác Ngọc sớm động thủ. Nếu không thì Trịnh hoàng đế càng ngày càng ỷ lại vào quốc sư, sau khi thế lực quốc sư trở nên lớn hơn, triều thần càng thêm khó phản kháng.

Chỉ là Thích Trác Ngọc lúc đó hình như không mấy hứng thú với việc mưu nghịch.

Chỉ không nhanh không chậm, muốn đợi đến lúc nắm chắc mười phần mới động thủ, thật sự là Hoàng đế không vội, đám thái giám bọn họ đã gấp chết rồi.

Bị hỏi như vậy, ánh mắt Thích Trác Ngọc lập tức trầm xuống, như là tạm thời còn chưa tìm được lý do tốt, dù sao tính cách của hắn chính là tùy tâm sở dục, sẽ không thay đổi bởi vì chuyển thế.

Một lúc lâu sau, mọi người mới nhìn thấy Thất điện hạ chậm rãi mở miệng: "Bổn cung chỉ là cảm thấy." Thích Trác Ngọc nhìn căn phòng trước mặt: "Cung điện nơi này quá nhỏ, bổn cung ở nhiều năm, chịu đủ rồi."

Lời vừa dứt lời, phòng khách một lần nữa rơi vào im lặng.

Thích Trác Ngọc nói: "Sao? "

Mọi người: Không sao sất, chỉ là cảm thấy, thỉnh điện hạ ngài có thấy gượng ép không? Rốt cuộc là ngài cảm thấy cung điện nhỏ, hay là "đồng liêu" cảm thấy cung điện nhỏ?! Có phải vừa nhỏ vừa không có sân, còn thiếu một gốc cây ngô đồng không?

Trong lòng các mưu sĩ đã sụp đổ, điện hạ đã nói sẽ không sủng ái quá mức cơ mà!!

Thích Trác Ngọc tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, sắc mặt rất kém cỏi: "Các ngươi là cảm thấy bổn cung sủng ái y quá mức sao?"

Các mưu sĩ: "Vi thần không dám. "

Thích Trác Ngọc nói: "Cùng lắm là y muốn một gian phòng ốc lớn hơn, bổn cung bèn đổi cho y một cái lớn. Có gì không ổn sao?"

Các mưu sĩ: Rất ổn, ngài mưu triều soán vị cũng vì đổi phòng ốc thành hoàng cung cho y mà thôi, sao có thể coi như sủng ái đây.jpg

Mẹ nó đã hoàn toàn thành cưng chiều rồi được không?

Nhưng đám mưu sĩ cũng hết cách, chuyện Thất điện hạ quyết định, từ trước đến nay bọn họ đều không thay đổi được.

Hơn nữa mặc kệ quá trình mưu phản và nguyên nhân của điện hạ là gì, chỉ cần kết quả giết chết Trịnh hoàng đế và quốc sư, đạt được mục đích thay đổi triều đại là được.

Điện hạ hiện giờ còn trẻ, chỉ mới ở cái tuổi mới biết yêu, có một hai mỹ nhân là chuyện thích rất bình thường, các mưu sĩ ngẫm lại cũng nghĩ thông suốt, ít nhất Thất điện hạ không có giống như Trịnh hoàng đế thu thập mỹ nhân thiên hạ làm loạn.

Lúc cuộc thảo luận sắp kết thúc, có một mưu sĩ không nhịn được hỏi: "Điện hạ, lúc trước chưa từng thấy vị công tử Tuyên đồng liêu kia, điện hạ tìm được y ở đâu thế? "

Thích Trác Ngọc rất đương nhiên lại bình tĩnh mở miệng: "À, y là hậu phi của hoàng đế."

Các mưu sĩ: Ồ... Thì ra bà chủ thật sự là mẹ của ông chủ...

Đệt.

-

Phượng Tuyên cảm thấy những mưu sĩ kia lúc đi hình như quái lạ. Một người hai người giống như là bị làm cho khiếp sợ ba hồn bảy phách bay mất hết. Làm cho Phượng Tuyên lo lắng, dù sao cũng là người của đại ma đầu, chín bỏ làm mười thì cũng coi như là đồng đảng của mình.

Y vẫn rất không yên tâm kiểm tra hồn phách của bọn họ, sau khi phát hiện nhóm người này chỉ là kinh hãi quá độ, không có gì đáng ngại thì thở phào nhẹ nhõm.

Thích Trác Ngọc còn ngăn cản một mưu sĩ trong đó, hỏi: "Nghe nói ngươi từng là môn sinh nhà Tả thừa tướng?"

Mưu sĩ vội vàng hành lễ, được sủng mà kinh: "May được điện hạ nhớ kỹ."

Thích Trác Ngọc nói: "Bổn cung hỏi ngươi. Ngươi đã từng gặp thứ tử nhà Tả thừa tướng chưa?"

Mưu sĩ mở miệng: "Điện hạ là nói Tuyên công tử? "

Thích Trác Ngọc gật đầu.

Mưu sĩ nói: "Đã từng nhìn từ xa."

Thích Trác Ngọc nói: "Ngươi nhớ rõ, tính cách của Tuyên công tử như thế nào không? "

Mưu sĩ nhớ lại một hồi, rất kiên định mở miệng: "Tuyên công tử tính tình nhát gan hướng nội, ít nói, sầu lo quá nhiều, rất không được Thừa tướng coi trọng."

Nói xong, mưu sĩ hỏi: "Điện hạ hỏi cái này có tác dụng gì? "

Thích Trác Ngọc như có điều suy nghĩ, chậm rãi nói: "Không có gì."

Phượng Tuyên dùng thần thức nghe lén toàn bộ quá trình:... Xảy ra chuyện lớn rồi!!!

Thích Trác Ngọc tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chạy đi hỏi thăm Tuyên công tử trước kia là người như thế nào, trừ phi là hắn cảm thấy Tuyên công tử trước kia và hiện tại khác nhau như hai người, bắt đầu hoài nghi có phải mình bị đổi người hay không.

Phượng Tuyên biết diễn xuất của mình thối nát đến mức căn bản là không cách nào giấu diếm Thích Trác Ngọc.

Đúng là làm hói cả đầu chim.

Làm sao bây giờ, lỡ như đại ma đầu hỏi tới, y phải biên ra câu chuyện bại não rằng thần tiên caca đến tiếp tục tiền duyên với hắn hay sao?

Lúc Phượng Tuyên đang miên man suy nghĩ, Thích Trác Ngọc đã trở lại đông sương phòng.

Y đã chuẩn bị cho việc bị Thích Trác Ngọc nghiêm hình bức cung, kết quả thế mà Thích Trác Ngọc chẳng hỏi gì cả.

Phượng Tuyên không kìm được mở miệng: "Nãy các ngươi gì đó? "

Thích Trác Ngọc giương mắt, trên mặt viết "Không phải nghe lén rồi đó sao? Hà tất phải vẽ thêm chuyện hỏi thêm một câu."

Phượng Tuyên: ". "

Tuy rằng thân phận của y chưa bị hắn vạch trần nhưng luôn cảm thấy bị nhìn thấu như một con ngựa trong suốt.

" Chẳng phải nương nương muốn một cung điện lớn sao?" Tâm tình Thích Trác Ngọc bỗng nhiên không tồi mở miệng, véo mặt y, "Bổn cung đang nghĩ biện pháp cho ngươi."

Phượng Tuyên: ". "

Vốn định chống đỡ hai câu, thế nhưng Phượng Tuyên ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại mà Thích Trác Ngọc vừa mới đổi cho y bỗng nhiên không dám lên tiếng, đến bên miệng nói cũng nói không nên lời.

Y do dự một lát, cảm giác mình thân là đồng đảng của đại ma đầu cũng không thể ăn không ngồi rồi, đến lúc đó thì thật sự thành Yêu phi luôn rồi! Phượng Tuyên cảm giác mình vẫn có thể cứu thiết lập của người này ở thế gian, vì thế mở miệng: "Điện hạ, ta có thể giúp gì cho ngươi không?"

Thích Trác Ngọc đánh giá y một cái: "Ngươi? "

Tuy rằng chỉ nói một chữ, nhưng lại giống như nói hết toàn bộ khinh bỉ ra ngoài.

Phượng Tuyên có chút tức giận: "Ngươi đừng xem thường người ta. Ngươi chưa từng nghe người ta nói ở thế gian sao, rất nhiều hoàng đế đều chết trên tay hậu phi. Biết cái gì gọi là độc nhất là trái tim người bên gối không?!"

Thích Trác Ngọc cười nói: "Người bên gối? Chút thủ đoạn tranh sủng này của ngươi, cho dù đưa ngươi đến trên giường hoàng đế, ngươi cũng không có cơ hội xuống tay."

Tâm tình hắn không tệ: "Huống hồ hậu cung hoàng đế ba ngàn, lão đã sớm quên ngươi cũng nói không chừng."

Thích Trác Ngọc không hiểu sao khi hắn nói đến chỗ y bị Hoàng đế quên, còn rất hài lòng.

Chỉ tiếc, chút hài lòng này không duy trì được đến buổi tối.

Nói cái gì tới cái đó.

Đến buổi tối, Trịnh hoàng đế không biết làm sao mà lại bỗng nhiên nhớ tới ngày đó có một mỹ nhân rơi xuống nước có một khuôn mặt tuyệt sắc.

Càng nghĩ tới chuyện mình không ăn được, lại càng hối hận, trong hậu cung ba ngàn giai lệ tìm được tên Tuyên công tử.

Vì thế vừa vào đêm, xe ngựa đón hậu đi phi thị tẩm lăn qua lăn lại trên hành cung, nháy mắt dừng ở cửa cung điện, Phượng Tuyên mở mắt ra.

Thích Trác Ngọc còn chưa ngủ, rất nhanh đã để ý tới động tĩnh của Phượng Tuyên.

Chủ yếu là hắn không muốn chú ý cũng không được, bởi vì giờ phút này Phượng Tuyên đang ngủ ở trong lồng ngực hắn.

Buổi tối lúc ngủ, Phượng Tuyên vô cùng tự nhiên ngủ trên giường hắn, rất thuần thục bắt đầu chui vào trong lồng ngực hắn.

Thích Trác Ngọc chỉ do dự một lát, cuối cùng cũng không đẩy y ra. Sau đó cứ như vậy kỳ quái kỳ quái ngủ cùng nhau.

Thích Trác Ngọc rũ mi mắt xuống, ngay cả chính mình cũng không để ý tới, vô thức hỏi: "Sao thế? "

Phượng Tuyên do dự một lát, mở miệng: "Xe ngựa đón hậu phi đi thị tẩm hình như dừng ở cửa cung điện kia của ta."

Dù sao cũng bị Thích Trác Ngọc phát hiện, có khả năng mình không phải là người, y bây giờ cũng lười ngụy trang che giấu đi thần lực của mình.jpg

Dưới ánh nến, không thấy rõ vẻ mặt Thích Trác Ngọc. Chỉ nghe được giọng nói lạnh lẽo của hắn: "Thị tẩm? "

Phượng Tuyên gật đầu: "Hẳn là vậy." Y suy nghĩ một chút, mình hiện tại đã là đồng đảng của Thích Trác Ngọc, vì thế mở miệng: "Dù sao thái giám cũng không tìm được người, ta không đi."

Dù sao người hoàng đế muốn thị tẩm là Tuyên công tử, có liên quan gì đến Phượng Tuyên y cơ chứ? Y không muốn ngủ với lão già đó đâu.

Ai biết được Thích Trác Ngọc lại có thái độ khác thường, bỗng nhiên nói: "Đi. Sao ngươi không đi. "

Cũng chính là vào lúc này. Phượng Tuyên không hiểu sao lại có một loại cảm giác yêu đương vụng trộm rất quỷ dị. Rõ ràng y và Đại Ma Đầu mới là đạo lữ đứng đắn.

Đặc biệt là khi Thích Trác Ngọc chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng mỏng manh, tóc xõa tung ngồi dậy, dáng vẻ như vừa mới tỉnh ngủ.

Tim Phượng Tuyên lập tức đập nhanh, lặng lẽ nói: "Không tốt lắm đâu. Với quan hệ hiện tại của hai chúng ta, ta lại đi thị tẩm cho cha ngươi, có phải rất kỳ quái hay không? "

Mặc dù bây giờ họ chỉ là một mối quan hệ ngủ với nhau thuần khiết nhưng mà lạ lắm.

Thích Trác Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười, dưới ánh nến, đôi mắt hoa đào lấp lánh: "Có gì kỳ lạ đâu."

Hắn bỗng nhiên đến gần Phượng Tuyên, cơ hồ là muốn dán vào môi y, giọng nói trầm thấp: "Chẳng phải càng kích thích sao? "

Tác giả có lời muốn nói:

Sư huynh, ngươi nhiều thủ đoạn chơi lắm (chỉ trỏ.jpg)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.