Thật không trách Phượng Tuyên hiểu lầm tên hắn. Dù sao trong ký ức của y bây giờ chẳng hề biết rằng mình đã bế quan suốt hai trăm năm.
Là một thái tử điện hạ sinh ra và lớn lên ở Bạch Ngọc Kinh. Y chưa từng tới thế gian, chưa từng tới biển Hỗn Độn, chứ đừng nói Ma Tôn của biển Hỗn Độn.
Cái gì đấy, ăn được không?
Mặc dù tiềm thức cảm thấy trông không giống một cái tên. Nhưng y đã đọc qua truyền sử tam giới, Ma tộc ở đại lục biển Hỗn Độn từ trước cho tới nay đều hoạt động độc lập, phân chia thành mười hai ma vực, mỗi một ma vực đều tự phong một ma chủ.
Khai thiên lập địa đã qua vạn vạn năm, ngoại trừ ma thần sớm nhất Thái Chi Sơ Hà sinh ra cùng với phụ thần. Các ma chủ vạn năm đánh nhau hừng hực như lửa, ai cũng không phục ai, căn bản không có ai dám tự xưng là ma tôn.
Thế nên tuy năm chữ chẳng giống tên chút nào. Nhưng sau khi loại bỏ nhiều điều không thể xảy ra, điều khó xảy ra nhất phải là sự thật!
Sau đó thấy Thích Trác Ngọc ném cho y một ánh mắt "Đầu óc ngươi có vấn đề đúng không?"
Hắn không mở miệng, nhưng Phượng Tuyên vẫn cảm thấy mồm miệng tên này bẩn thỉu.
Rác rưởi.
Chờ y khôi phục linh lực sẽ treo tên tiểu tặc lên đánh.
Nhìn chiều cao của tên trộm.
...... Chính là cái loại đứng trên ghế treo hắn lên rồi đánh hắn
Huống hồ nếu không phải tên của hắn, chẳng lẽ tiểu tặc này thật sự cảm thấy mình là Ma Tôn biển Hỗn Độn thật hả?
Phượng Tuyên nhìn căn nhà rách nát chim không thèm ị này. Nào có một chút hình dáng hô phong hoán vũ của đại ma đầu, loại ma tôn này chẳng phải là có vô số bảo tàng vương cung, thê thiếp thành đàn hay sao?
Ngay cả khoe khoang cũng không khoe. Phượng Tuyên nhìn hắn một cái, cảm thấy tên tiểu tặc này không chỉ nghèo mà còn điên.
Chính là loại điên thần kinh không thể ổn định tinh thần dù chỉ một phút.
Thích Trác Ngọc cũng không có ý định nói nhảm với Phượng Tuyên, chuẩn xác mà nói, hắn căn bản là lười để ý tới Phượng Tuyên.
Nếu lúc nãy Phượng Tuyên không gây ồn ào, có lẽ hắn căn bản là không nhận ra bên cạnh còn có sự tồn tại của người khác.
Phượng Tuyên lớn bằng ngần này, đây là lần đầu tiên bị phớt lờ triệt để như vậy. Nhưng y cũng sẽ không lập tức trở thành loại thượng thần đầy bóng bẩy " hảo nam nhân, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta."
Thích Trác Ngọc không để ý tới y, vừa hay y có thể ngủ trưa một lát. Dù sao lúc nãy lộn tới lộn lui trong túi áo hắn, thiếu chút nữa tự ngồi nôn mửa.
Sao trước đây không nhận ra mình còn có tật say tay áo cơ chứ.
Đáng tiếc vừa mới ngủ được một lúc, y bỗng nhiên bị người ta kéo dậy khỏi tảng đá. Phượng Tuyên mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú có chút yêu nghiệt của Thích Trác Ngọc đang cau mày: "Ngươi đang ngủ? ”
Ah, nếu không thì sao?
Y nhắm mắt lại không phải là ngủ, chẳng lẽ là nhắm mắt cảm nhận không khí sao?
"Làm sao." Phượng Tuyên có chút khó hiểu.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y, lạnh lùng nói: "Bản tôn vẫn còn ở chỗ này. ”
Ồ.
Thì ra là trách mình không chuẩn bị giường cho hắn. Phượng Tuyên rất tự nhiên di chuyển vào bên trong giường đá, để lại cho hắn một vị trí: "Nếu ngươi muốn ngủ thì cũng có thể nằm xuống. Hòn đá ta kiếm được cũng khá lớn đó."
Y lại suy nghĩ, dù sao bây giờ mình vẫn là con tin, phải áp dụng chính sách dịu dàng dụ dỗ đối với kẻ bắt cóc, tránh cho mình bị giết.
Ai biết, Thích Trác Ngọc không nói lời nào.Mà là quỷ dị nhìn chằm chằm y.
Không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. Phượng Tuyên và hắn cứ thế im lặng nhìn nhau một lúc lâu, cung phản xạ rốt cục cũng online.
Y cảm thấy mình có thể hiểu sai ý của vị Ma Tôn biển Hỗn Độn này. Câu hỏi "Ngươi đang ngủ?" mở ra là "Một con tin như ngươi sao có thể ngủ luôn cạnh kẻ bắt cóc vậy chứ?!"
Chưa kể năng lực nghiệp vụ bắt cóc tên trộm này thoạt nhìn rất bất ổn. Nói chất lượng giấc ngủ tốt có sai không, lúc mệt mỏi y chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ ngay.
Phượng Tuyên cảm thấy chuyện này không có cách nào có thể giải thích với hắn.
Thấy y dùng biện pháp giả chết, hiển nhiên Thích Trác Ngọc không có ý định để cho y giả chết.
Có thể là do hắn đột nhiên lại nhớ tới thân phận mình còn là một tên bắt cóc, lại một lần nữa bắt Phượng Tuyên lại hỏi: "Bản tôn hỏi ngươi, ngươi là ai? ”
Phượng Tuyên nghe xong cũng cạn lời, tâm của tên trộm đèn cũng hơi lớn quá rồi nhỉ, bắt cóc y từ trong Tê Phượng cung về xong ngay cả y là ai cũng không biết.
Thế hắn bắt cóc làm cái gì? Làm cho có nghi thức đấy à?
Nhưng cũng may y thông minh. Đã sớm biên soạn xong thiết lập mới của mình, kiên quyết không thể để cho người ta phát hiện thân phận Thái tử điện hạ Bạch Ngọc Kinh.
Phượng Tuyên thuận thế theo dòng: "Ta là người hầu phụng dưỡng thần hồn đăng trong Tê Phượng cung. ”
Thích Trác Ngọc lạnh lùng nói: " Người hầu đèn? ”
Nhìn vẻ mặt này của hắn tựa như không tin lắm, nội tâm Phượng Tuyên cũng có một chút thấp thỏm, dù sao tìm khắp tam giới cũng chẳng tìm được tên hầu đèn nào xinh đẹp như bổn thượng thần.
Kết quả Thích Trác Ngọc sau khi hỏi xong thì tin luôn, không chỉ tin, còn lộ ra một cái biểu cảm "Quả nhiên như thế, khó trách ngu xuẩn như vậy hóa ra chỉ là một tiên hầu đèn."
Răng rắc răng rắc
Phượng Tuyên cảm thấy nắm đấm của mình thật sự rất cứng. Đây là thẳng nam tuyệt thế không có ánh mắt gì, coi mỹ mạo của bổn thượng thần như không khí sao?
Không phải là loại chó nhà quê thẩm mỹ cấp thấp đến mức cảm thấy đỏ phối xanh cũng đẹp mắt chứ.
Sự thật chứng minh cái tên ma tôn gì đó này không chỉ thẳng nam còn cực kỳ không biết nhìn sắc mặt. Sau khi hỏi xong thì tiến hành đề tài tiếp theo: "Nếu ngươi là người hầu đèn, vậy hẳn là cũng biết cách sử dụng Thần Hồn Đăng. Ngươi nói cho bản tôn biết, vì sao ngọn đèn này mãi không sáng lên?"
Hóa ra là bắt buộc kéo y lên là bởi vì không biết sử dụng Thần Hồn Đăng như thế nào.
Phượng Tuyên nhìn hắn một cái, không muốn giúp hắn lắm, mở miệng nói: "Ta không biết. ”
Y là một thượng thần của Bạch Ngọc Kinh, cũng có điểm giới hạn của mình: "Hơn nữa cho dù ta biết sử dụng, ta cũng sẽ không giúp ngươi. Bởi vì Thần Hồn Đăng là ngươi trộm, ta làm thần hầu đèn không thể trợ giúp nối giáo cho giặc."
Thích Trác Ngọc nhìn y, rất tự nhiên lên tiếng, "Nếu đã như vậy, bây giờ bản tôn sẽ giết ngươi."
Phượng Tuyên nhận lấy Thần Hồn Đăng từ tay hắn: " Thật ra cũng không phải hoàn toàn không biết."
Thích Trác Ngọc cạn lời, cổ quái nói: "Chẳng phải ngươi là thần hầu đèn, không muốn nối giáo cho giặc, giúp bản tôn sao?"
Phượng Tuyên khựng lại, từ từ nói: "Ta đã nghĩ thoáng rồi, ta nghĩ ngươi hẳn là có nỗi khổ, Đức Phật sẽ tha thứ cho ta. ”
Thích Trác Ngọc: "..."
Phượng Tuyên: "... ”
Chết đi, đồ trộm cắp.
Điểm giới hạn có giá thật đấy, nhưng giá sinh mệnh cao hơn, hiểu không? Hơn nữa hắn cứ thế đưa Thần Hồn Đăng đưa cho mình. Không sợ một giây sau y mang cả người lẫn đèn chạy về Cửu Trọng Thiên hay sao.
Nhưng Phượng Tuyên len lén nhìn Thích Trác Ngọc một chút, phát hiện Thích Trác Ngọc hoàn toàn không có ý đề phòng y.
Thậm chí chung quanh không hề bố trí kết giới, vẻ mặt bình tĩnh chờ y thắp Thần Hồn Đăng.
Phượng Tuyên thấy cảnh tượng này, trong lòng không hiểu sao lại có một loại cảm giác deja vu kỳ lạ.
Y luôn cảm thấy, không phải Thích Trác Ngọc khinh địch không đề phòng mình vì mình chỉ là một tên hầu đèn nhỏ bé. Chỉ sợ hôm nay nếu đứng trước mặt hắn, là chiến thần Kinh Ngọc thượng thần của Bạch Ngọc Kinh. Thích Trác Ngọc cũng hoàn toàn bày ra thái độ không sao cả này, phảng phất trong tam giới không ai có thể chạy trốn khỏi hắn.
Đây là một loại vô cùng tin tưởng đối với thực lực của mình, cũng là cực kỳ cuồng ngạo.
Phượng Tuyên không hiểu. Tên tiểu tặc này rốt cuộc đang điên cuồng túm lấy một ít thứ gì đó. Chẳng lẽ là diễn vai ma tôn diễn đến nghiện rồi, cố gắng què quặt lừa bản thân hay sao?
Cảm giác niềm tin của nam diễn viên. Phượng Tuyên vô cùng bội phục.
Nhìn trộm hắn nửa ngày mà không thấy tên hầu đèn này động thủ châm lửa thần hồn đăng. Sự kiên nhẫn của Thích Trác Ngọc trong nháy mắt đã cạn kiệt, giọng điệu rất kém cỏi cảm giác một giây sau sẽ bóp nát đầu y: " Nhìn bản tôn làm gì? Sao còn chưa làm?"
Phượng Tuyên hoàn hồn, tầm mắt rơi xuống thần hồn đăng đang cầm trong tay. Cứ nom vài giây như thế, y lại ngẩng đầu nhìn Thích Trác Ngọc.
"Ngươi đừng hiểu lầm. Không phải ta không giúp ngươi, linh lực của ta mất hết rồi, trong chốc lát không thắp được Thần Hồn Đăng. ”
Những lời này là thật không có lừa Thích Trác Ngọc, Nguyên Thần Phượng Tuyên đều phải dựa vào Thần Hồn Đăng ôn dưỡng, chợt bị đánh thức, đừng nói linh lực, đến bây giờ cũng không có mất sức mà ngất đi, đã là cực kỳ may mắn rồi.
Thích Trác Ngọc nghiêng đầu nhìn y, thật ra cũng chẳng cần nhìn, từ lúc hắn lấy đi Thần Hồn Đăng đã phát hiện nguyên thần của tên hầu đèn này không ra cái dạng gì, cơ hồ là chắp vá đông tây bổ sung. Hơn nữa bổ sung còn không ổn định, bị công kích chút thôi sẽ hồn phi phách tán.
Đã từng thấy Nguyên Thần suy yếu, nhưng chưa từng thấy nguyên thần vỡ vụn thành như thế này, không biết lúc trước rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.
"Không khó. Bản tôn độ một nửa linh lực cho ngươi là được. "Nói xong Thích Trác Ngọc thật sự tính đơn giản thô bạo rót vào linh lực cho Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên sợ tới mức vội vàng đứng lên: "Không được không được." Y cực lực ngăn cản: "Ngươi là ma lực của ma tộc, ta là linh lực của thần giới. Nếu ngươi cưỡng ép vận chuyển ma lực cho ta, ta sẽ tẩu hỏa nhập ma. ”
Thích Trác Ngọc nghĩ đến việc phải dùng y để thắp Thần Hồn Đăng đành phải đè nén không kiên nhẫn hỏi một câu: "Vậy ngươi định thế nào? ”
Phượng Tuyên cảm thấy hắn hung dữ, nhưng xem ra lại rất cần y thắp ngòi thần hồn đăng. Cho nên mình tạm thời không chết được, lá gan y lớn hơn một chút, lẩm bẩm nói: "Cho ta ăn chút gì đi, để ta nghỉ ngơi mấy ngày, ăn ngon ngủ kỹ, linh lực tự nhiên sẽ khôi phục."
Thích Trác Ngọc thì nóng nảy: "Ngươi còn muốn nghỉ ngơi mấy ngày? ”
Phượng Tuyên hoảng sợ, nghĩ thầm sao tính tình tiểu tặc này lại kém cỏi như vậy chứ, hỉ nộ vô thường còn hay hù dọa người ta, "Không cần tới mấy ngày, một ngày nào đó sẽ được thôi. Ngươi hung dữ như vậy làm gì, bây giờ ngươi cầu xin ta làm việc giúp ngươi, một ngày ngươi cũng không chờ được à? ”
Đã hơn trăm năm chưa từng có người dám uy hiếp Thích Trác Ngọc như thế. Sắc mặt hắn u ám, tối đến chảy cả nước, thật sự muốn nghe nếu hắn nói một ngày cũng không đợi được, Tên hầu đèn này sẽ đối phó hắn như thế nào.
Kết quả một giây sau tên hầu đèn này đã nằm bẹp dí, phát huy vẻ thân thiện của thần nói: "Vậy không bằng ngươi cứ giết thẳng ta đi.
Không sao đâu, dù sao đi nữa thì đại pháp thần sinh của y chính là cùng lắm thì tự sát mà.
......
......
Không khí vốn dĩ yên tĩnh, bây giờ càng giống như chết chóc. Phượng Tuyên là con chim dũng cảm không sợ nước sôi. Nói xong thì ôm Thần Hồn Đăng ngồi xuống, thái độ không cho ăn sẽ tự sát.
Cái gì gọi là chim lấy ăn là trời, tiểu tặc như ngươi có hiểu dưỡng sinh hay không.
Hai người cứ im lặng giằng co như vậy, không ai chịu lùi lại một bước. Cuối cùng, Thích Trác Ngọc nhắm mắt lại, hít một hơi một sâu.
Đè xuống loại cảm xúc hung tàn muốn giết sạch toàn thế giới, nóng nảy mở miệng: "Người đâu tới đây! ”
Một giây sau, viện tử vốn trống rỗng, bỗng nhiên xuất hiện hai ma tướng thân hình cao lớn. Bọn họ thoạt nhìn cao hơn hai mét, ăn mặc như chiến sĩ ma tộc, mặc áo giáp đen nặng mấy chục ký, ôm quyền hành lễ: "Có thuộc hạ! ”
Hai người này đều là tâm phúc của Đông Di ma chủ La Hầu. Từ khi La Hầu chết, huynh đệ hai người vẫn luôn ở biển Hỗn Độn tu luyện, cố gắng thể hiện tham vọng của mình. Kết quả là bọn họ sinh ra không đúng lúc, yêu tộc nội loạn mấy năm, thẳng đến khi ma tôn ngang trời xuất thế, dùng thủ đoạn lôi đình tàn bạo thống nhất Ma vực, mới làm cho bọn họ có ngày nổi danh.
Lại thêm Thích Trác Ngọc là con ruột của lão ma chủ La Hầu. Bởi vậy mà hai huynh đệ hắn đều phá lệ sùng bái Thích Cân Ngọc, hận không thể máu chảy đầu rơi.
Chỉ tiếc ma tôn người này thích một mình đánh nhau độc lai độc vãng, thực lực cường đại đến mức một mình cũng có thể hủy diệt một tòa thành, căn bản không có chỗ dụng võ cho những ma tướng như bọn họ.
Hơn nữa càng không cần phải nói còn có thêm con ma khuyển khát máu kia, Ma Tôn tình nguyện mang theo chó đi đánh nhau cũng không muốn mang theo bọn họ, khiến cho bọn họ thật sự không có cơ hội đầu rơi máu chảy vì ma tôn.
Cho nên, đây là lần đầu tiên hai huynh đệ bọn họ được Thích Trác Ngọc chủ động triệu hoán. Giờ phút này tâm tình kích động giống như gặp mặt lãnh đạo quốc gia, có lẽ giây tiếp theo Thích Trác Ngọc bảo hai người bọn họ đi chết, hai người bọn họ cũng sẽ cam tâm tình nguyện đi chết thật.
Nhưng Thích Trác Ngọc cũng không bảo bọn họ đi chết. Vị ma tôn đại nhân cao cao tại thượng này, tàn bạo nổi danh, đứng sừng sững như một viên ngọc bích, một tay khoanh lại, tay kia nhéo vào giữa trán.
"Đi, hỏi y muốn ăn gì rồi tìm cho y." Sau khi Thích Trác Ngọc ra lệnh xong, huynh đệ hai người mới để ý trong sân trúc gian tiểu trúc còn có người thứ ba.
Hai người kinh hãi tái mặt, nhìn nhau. Ma tộc ai mà không biết, Ma Tôn chưa bao giờ để cho bất luận kẻ nào bước vào trúc trúc gian tiểu trúc, đã từng có một thiếu niên Ma tộc tự cho là thông minh chạy tới trúc gian tiểu trúc phụng dưỡng sinh hoạt của tôn thượng, kết quả chân trái vừa bước vào đã bị tôn thượng một tay bóp nát đầu.
Từ nay về sau không còn ma tộc nào dám đến trúc gian tiểu trúc nữa. Ngay cả hai huynh đệ bọn họ được triệu tập cũng chỉ dám đứng ở ngoài đình viện.
Hơn nữa vừa rồi chỉ lo phấn khích, cũng không có nhìn rõ dáng vẻ Phượng Tuyên. Bây giờ ánh mắt hai huynh đệ đều rơi vào Phượng Tuyên, ánh mắt khuôn mặt có vẻ kinh diễm mà người thường có thể thấy.
Nữ tử Ma tộc đông đảo, không thiếu người tu luyện dung nhan, hai huynh đệ bọn họ trải qua hơn một ngàn năm, từng gặp nam nữ tuyệt sắc không có một vạn cũng có tám ngàn.
Nhưng nhìn thấy mặt Phượng Tuyên, vẫn chấn động không thôi. Nếu những tuyệt sắc lúc trước gặp qua coi như minh châu, vậy tướng mạo người trước mắt này lại giống như nhật nguyệt, Tam Giới sợ chẳng có ai sáng bằng y.
Túm cái quần lại là con mẹ nó đại mỹ nhân này lấy từ đâu ra.
Nghe ý của ma tôn, hình như là muốn tìm cho vị mỹ nhân này chút đồ ăn, không phải người này do ma tôn mang tới chứ, hơn nữa còn cho phép y ngồi ở trong trúc gian tiểu trúc, chẳng lẽ là ma hậu tương lai?
Đừng trách bọn họ suy nghĩ lung tung, trong mấy quyển truyện mà mọi người đều đọc. Loại phòng nhỏ của ma tôn bá đạo trong truyền thuyết không ai có thể tiến vào bỗng nhiên có một ngày có một mỹ nhân tuyệt sắc bước vào, hơn nữa ma tôn này còn chưa bao giờ gần nữ sắc và nam sắc, sắp bị truyền thành phương diện kia không được, đột nhiên bên người có một thiếu niên như vậy, cái kiểu sắp xếp cẩu huyết tiêu chuẩn như này rất có thể chính là tình yêu đích thực trong truyền thuyết!
Nhưng lúc trước không phải ma tôn còn có đạo lữ phàm nhân yêu đến tận xương tủy hay sao.
Ah, cái phong ba này, phong ba này là văn học thế thân!
Hai huynh đệ liếc nhau một cái, nơm nớp lo sợ đi tới trước người Phượng Tuyên. Tất cung tất kính mà vâng lời nói: "Các hạ muốn ăn cái gì, cứ việc phân phó. Hai huynh đệ ta nhất định xông pha khói lửa cũng không từ chối! ”
Phượng Tuyên bị hai ma tướng đột nhiên xuất hiện này làm cho hoảng sợ. Nghĩ thầm không phải chứ, tên trộm này còn có cả băng đảng gây án hay sao.
Liếc trộm Thích Trác Ngọc một cái, nghĩ thầm không phải là hai diễn viên hắn tìm được từ gánh hát nào chứ. Nhưng nhìn dáng người khôi ngô của bọn họ, cùng khôi giáp sáng như tuyết và tướng mạo hung thần ác sát.
Sao mà, sao mà bọn họ trông thật thế?
Phượng Tuyên cảm thấy mình hiện tại có chút hói đầu.
Không, không. Y thật sự không xui xẻo tới vậy chứ, tùy tiện bị người ta bắt đi khỏi Tê Phượng cung, kết quả đụng phải Ma tôn biển Hỗn Độn hàng thật giá thật luôn?
"Chẳng phải đói bụng muốn ăn sao." Thích Trác Ngọc nhéo nhéo mi tâm, bực bội nói: " Sao lại không nói gì? ”
Phượng Tuyên:... Ngươi có chắc là để họ tìm thức ăn cho ta, chứ không phải để họ coi ta như một bữa ăn chứ?
Hai người này thoạt nhìn có thể cắn một miếng hết con chim nhỏ này đó.jpg
"Ta tùy tiện ăn cái gì cũng được." Giọng Phượng Tuyên nhỏ đi không ít.
"Trên thế gian không có món ăn gọi tùy tiện." Thích Trác Ngọc tức giận nói.
….
Phượng Tuyên không nói lời nào, nhỏ yếu đáng thương nhưng vẫn có thể hành động.
Thích Trác Ngọc cảm giác lông mày giật mạnh, phân phó nói:
"Đi tìm cho y mỗi thứ một phần lưu hành của Bạch Ngọc Kinh."
-
Sau khi ăn no uống đủ, Phượng Tuyên thật sự tin tưởng tiểu tặc này là ma tôn gì đó của biển Hỗn Độn.
Thật ra cẩn thận ngẫm lại, lúc trước y cũng có nghi ngờ. Dù sao tiểu tặc bình thường nào có loại bản lĩnh thông thiên có thể ra vào Tê Phượng cung như không có người, còn có thể bắt thái tử điện hạ Bạch Ngọc Kinh đi thần không biết quỷ không hay.
Thích Trác Ngọc đã không cho phép y tiếp tục mặc kệ.
Hai ma tướng tựa hồ cảm thấy chỉ làm chút chuyện này cho Thích Trác Ngọc không đã nghiện, Còn muốn lưu lại làm việc nhà, sửa chữa phòng ốc gì đó, kết quả bị Thích Trác Ngọc vung tay lên, trực tiếp hất văng hai người ra ngoài trăm mét, hung hăng nện xuống mặt đất phun ra một đống máu lớn.
Hai ma tướng còn không dám ngẩng đầu, lập tức lăn lộn rời đi.
Phượng Tuyên thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, có một loại nhận thức mới về ma tôn biển Hỗn Độn này.
Tính tình của người này không phải là kém bình thường, là cực kỳ kém cỏi. Hình như hơi không thích sạch sẽ, thói quen vệ sinh cá nhân rất là xấu.
Người ta đều muốn giúp hắn làm vệ sinh, sửa chữa nhà cửa vân vân, hắn còn không vui.
Chẳng trách…
Đường đường là Ma Tôn biển Hỗn Độn lại ở trong căn phòng rách nát thì ra là do lôi thôi.
Y đang suy nghĩ lung tung, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến giọng nói âm trầm của Thích Trác Ngọc.
"Ngươi còn dám suy nghĩ lung tung một câu, bản tôn sẽ đào não của ngươi ra."
Phượng Tuyên: "..."
Chết rồi, không phải ma tôn này còn có đọc tâm thuật gì chứ.
Thích Trác Ngọc lười nói nhảm với y, "Nhanh chóng thắp Thần Hồn Đăng đi. ”
Phượng Tuyên đành phải cầm Thần Hồn Đăng trong tay, dùng linh hỏa bổn mạng của mình châm lửa đốt.
Dù sao y cũng định thắp Thần Hồn Đăng, Phượng Tuyên có thể cảm nhận được Nguyên Thần của mình không biết là vì sao mà đột nhiên trở nên rất yếu ớt. Nếu cần khôi phục linh lực, nhất định phải mượn sức mạnh của Thần Hồn Đăng.
Cho nên nhìn y như đang nối giáo cho giặc nhưng thực ra chỉ là thuận theo tự nhiên khôi phục thực lực cho mình mà thôi.
Này.
Cái đầu chim như y sao lại cơ trí như vậy.jpg
Nên thời điểm dùng linh hỏa bản mạng của mình, cũng là lúc âm thầm chà xát một ít.
Dù sao thiết lập nhân vật của y cũng chỉ là một người hầu đèn của Tê Phượng cung mà thôi. Chỉ số thông minh của đại ma đầu này không cao lắm.
Sau khi nhìn thấy Thần Hồn Đăng được thắp lên, ánh mắt không hề rời đi giống như người chết đuối rốt cục vớ được một khối gỗ.
Phượng Tuyên mở miệng: "Đã giúp ngươi thắp lên Thần Hồn Đăng, ngươi muốn dùng nó làm cái gì sao? ”
Giọng Thích Trác Ngọc bỗng nhiên có hơi khàn khàn, phảng phất là cần dùng hết sức lực toàn thân mới có thể nói được một câu: "Bản tôn muốn sửa chữa thần hồn của một người."
Một người? Ai vậy?
Phượng Tuyên có chút tò mò. Kết quả Thích Trác Ngọc nói chuyện chỉ nói một nửa, lại bắt đầu làm người đánh đố, dáng vẻ như không có ý nói cho y biết.
Trải qua một đoạn thời gian ngắn ngủi ở chung, Phượng Tuyên cảm giác mình đã hiểu hơn về cách nói chuyện của hắn.
Nhưng cũng không phải y rất muốn biết Thích Trác Ngọc muốn trùng tu thần hồn của ai. Dù sao hắn vừa nhìn đã thấy giống như là đại phản diện, luôn cảm thấy hẳn là cải thần hồn thượng cổ thần yêu dùng cho sự nghiệp hủy diệt thế giới đúng chứ?
"Ngươi muốn cải tạo thần hồn chỉ đốt Thần Hồn Đăng cũng vô dụng." Phượng Tuyên nói thật: "Còn cần phải có hồn phách của người kia. ”
Vừa dứt lời, sắc mặt Thích Trác Ngọc lập tức trầm xuống. Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vẻ mặt ẩn giấu trong bóng tối, thật lâu mới lên tiếng, khó hiểu nói một câu: "Ta không có hồn phách của y. ”
Phượng Tuyên:?
Vậy ngươi muốn thần hồn đăng để tái tạo cái gì, tái tạo niềm tin hả?
Người đàn bà khéo léo không có gạo cũng chả thổi nổi cơm. Không cho y hồn phách, bảo y dùng Thần Hồn Đăng cải tạo thần hồn của một người thì chẳng phải lưu manh đường phố trêu chim hay sao?
"Ngươi không phải là người hầu đèn của Thần Hồn Đăng sao, bổn tôn ra lệnh cho ngươi nghĩ cách cho ta."
Thích Trác Ngọc vì thế biểu diễn làm khó một con chim mà đùa giỡn lưu manh ngay trên đường phố.
Đùa giỡn đến cả người Phượng Tuyên đều không ổn, y mà có loại bản lĩnh nghịch thiên cải mệnh này, vậy còn phải luân hồi chuyển thế làm gì? Y trực tiếp thay Nữ Oa tạo ra con người không phải tốt rồi sao?!
Nghe yêu cầu quỷ quái của ngươi kìa, bên A không thể đưa ra một kế hoạch vô lý như vậy.
Thích Trác Ngọc hung tàn nói: "Nếu ngươi không nghĩ ra cách, bản tôn không giết ngươi, nhưng cũng sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết."
Phượng Tuyên:?Khá lắm, ngươi đúng là không phải là người.
Quên đi.
Chim không có linh lực chim chịu đựng.
Chờ y dùng Thần Hồn Đăng khôi phục pháp lực, người đầu tiên đánh chính là ma tôn đầu chó ngươi!
Phượng Tuyên thu hồi Thần Hồn Đăng, ngồi trở lại tảng đá mình vừa tỉ mỉ lựa chọn. Sau đó nhắm mắt ngủ say, dù sao cũng không có chuyện gì là ngủ không thể giải quyết.
Thích Trác Ngọc túm mạnh lấy cánh tay y: "Ngươi đang làm gì vậy? ”
Phượng Tuyên nhắm mắt lại, cũng có chút nóng nảy: " Chẳng phải ngươi bảo ta nghĩ cách sao, bây giờ ta đang nghĩ cách đấy."
Thích Trác Ngọc phiền não nói: "Bản tôn thấy ngươi vừa lười vừa ham ăn, rõ ràng chính là đang ngủ. ”
Phượng Tuyên thật sự phục luôn: " Nếu ta muốn nghĩ cách thì phải nhắm mắt lại, nếu ngươi dùng được Thần Hồn Đăng thì ngươi lên đi."
Từ xưa đến nay, "Ngươi giỏi ngươi lên đi" đều là một câu tuyệt sát.
Quả nhiên, sau khi nói xong câu đó, Thích Trác Ngọc lập tức cứng người, sau đó hừ lạnh một tiếng.
"Bản tôn chờ ngươi nghĩ cách, nếu sáng mai còn không nghĩ ra..."
"Biết rồi biết rồi, khiến ta sống không bằng chết đúng không?" Phượng Tuyên trừng mắt nhìn hắn, lửa bốc lên: "Ngươi lăn qua lộn lại cũng chỉ biết một câu này phải không, Đại! Ma! Đầu! ”
Không ngờ một chữ cuối cùng vừa hạ xuống. Tên ma tôn này không biết làm sao lại phát điên, năm ngón tay chợt siết chặt cánh tay y, nắm đến mức cánh tay y suýt thì đứt lìa.
Thích Trác Ngọc chấn động, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm y:
"Ngươi vừa rồi gọi ta là cái gì?"
Tác giả có lời muốn nói:
Sư huynh: Bởi vì di ngôn của vợ từng gọi hắn là đại ma đầu cho nên xuất hiện xưng hô đại ma đầu sẽ PTSD (rối loạn căng thẳng sau chấn thương)
·
Sư huynh trước khi chim nhỏ ngã ngựa: Nếu ngươi nghĩ không ra cách bản tôn giết ngươi
Sư huynh sạu khi chim nhỏ ngã ngựa: Nửa đêm thức dậy cho mình một cái tát, mẹ nó ta thực sự đáng chết ah, sao ta có thể hung dữ với vợ mình như vậy.