Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 52: Biến cố




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phượng Tuyên khiếp sợ trước sự kết hợp vô cùng trơn tru này của hắn, trình độ da mặt dày của đại ma đầu chẳng lẽ thật sự có liên quan đến tu vi sao? Chính là cái loại tu vi càng cao da mặt càng dày đấy.

Hơn nữa, rốt cuộc hắn liên tục nói cái gì mà mình sẽ làm hỏng thanh danh hắn,

Chính ngươi sờ lương tâm mình hỏi một chút, loại đại ma đầu nhạn bay tới nhổ lông giết người giết giết tổ tông đời thứ mười tám còn có thanh danh gì?

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nhận ra Thích Trác Ngọc còn có thiết lập đại sư huynh chính đạo, Phượng Tuyên hết lý do phản bác.

Thích Trác Ngọc thừa thắng truy kích: "Thế nào. Bây giờ ngươi biết lỗi chưa?"

Ai có lỗi?

Phượng Tuyên đang muốn cãi lại, kết quả quay đầu nhìn thấy dáng vẻ Thích Trác Ngọc, lời y muốn nói dừng lại ở cổ họng.

Vừa rồi không nhìn kỹ thần thái Thích Trác Ngọc, bây giờ nhìn thấy trong lòng y lại có vài phần bế tắc không thể hiểu rõ.

Có một thời gian không nhìn thấy đại ma đầu, sắc mặt của hắn chẳng tốt hơn là bao. Nếu như bình thường làn da của hắn rất nhợt nhạt, vậy thì hiện tại có thể coi là không có chút huyết sắc.

Không chỉ vậy,dưới mắt rõ ràng có hai cái quầng thâm, xem ra hắn còn chưa có nghỉ ngơi tốt.

Tuy lúc Thích Trác Ngọc ở Phiếu Miểu Tiên phủ rất ít nói, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện cười cười với mọi người, dùng để duy trì thiết lập nhân vật chính đạo bị bấp bênh của mình.

Bây giờ cười cũng không cười, nói cũng không nói, thái độ chán ghét "Không sai ông đây đang buồn bực chuẩn bị làm chuyện lớn", u ám kỳ cục.

Vốn đã rất giống nhân vật phản diện, bây giờ vừa nhìn trông càng giống nhân vật phản diện hơn.

Thích Trác Ngọc quả nhiên rất mệt mỏi, Phượng Tuyên không có tiếp lời hắn, miệng hắn cũng không có thiếu nợ tiếp tục tranh cãi mà trực tiếp chiếm lấy cái sập mà bình thường Phượng Tuyên hay nằm ngủ nghỉ ở cây ngô đồng buổi chiều.

Thích Trác Ngọc rất ít khi nghỉ ngơi, nhưng Phượng Tuyên cảm thấy gần đây hắn nghỉ ngơi càng ngày càng nhiều.

Y xem qua sổ mệnh, trong sổ mệnh chỉ nói Thích Trác Ngọc còn một tháng nữa sẽ phản bội chạy trốn ra khỏi Phiếu Miểu tiên phủ, thấy hắn về đến nhà mệt thành bộ dạng như vậy, sẽ không âm thầm tu luyện gấp mười lần bên ngoài chứ?

Nghĩ như vậy rất có khả năng, dù sao sau khi phản bội chạy trốn cũng sẽ bị toàn bộ Tu Chân Giới truy nã đuổi giết, không có tu vi siêu cường có lẽ không thể sống sót.

Phượng Tuyên vừa nghĩ tới là lại buồn bực, dù sao ở trong lòng y, đại ma đầu làm chuyện gì cũng thành thạo. Cho dù là sắm vai nhân vật nào, cũng đùa bỡn cả tu chân giới xoay mòng mòng.

Thích Trác Ngọc cố gắng bắt chước tính cách của Đoan vương, chiếm được một ít kính ngưỡng và quan tâm rất nông cạn.

Rồi lại sụp đổ trong một đêm, chúng bạn xa lánh, phảng phất trở lại trạng thái lúc nhỏ không ai quan tâm tới hắn, thậm chí mặc cho người khác coi khinh.

Tuy rằng y biết đại ma đầu có thể hoàn toàn không quan tâm đến chút tình cảm rẻ tiền này. Nhưng Phượng Tuyên cảm thấy mình vẫn nên quan tâm một chút.

Chỉ là y bỗng nhiên có hơi không chấp nhận được kết cục trong sổ mệnh của Thích Trác Ngọc.

Phượng Tuyên rối rắm một chút, chậm rãi đi đến bên người Thích Trác Ngọc, sau đó ngồi xuống.

Con heo lười như y, bình thường đều là bị Thích Trác Ngọc tóm lấy nhào nặn sau đó hút điên cuồng, rất ít khi mình chủ động chạy đến bên cạnh hắn.

Vì thế Thích Trác Ngọc mở một mắt nhìn y, Phượng Tuyên thăm dò mở miệng: "Sư huynh, ta nghĩ gần đây huynh có chuyện giấu ta. ”

Y cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, dù sao Thích Trác Ngọc gây chuyện ở bên ngoài chưa bao giờ nói cho y biết.

Chủ động hỏi đại ma đầu, thậm chí nóng lòng muốn tham dự trong đó, vẫn là lần đầu tiên.

Dù sao chuyện giết vợ chứng đạo này, tốt xấu gì cũng có phân cảnh của mình! Y ít nhiều quan tâm đại ma đầu đang làm chuyện gì, rất bình thường được không?

Đúng vậy.

Tuyệt đối không phải bởi vì lo bản thân Thích Trác Ngọc sẽ sụp đổ.

Phượng Tuyên hỏi xong, thật ra cũng không cảm thấy mình có thể đợi được Thích Trác Ngọc trả lời.

"Ừm." Kết quả Thích Trác Ngọc cứ như vậy rất quang minh chính đại thừa nhận, dáng vẻ thản nhiên lại hợp tình hợp lý, bình tĩnh nói: "Ta đã nói rồi, ta muốn giết chết tất cả mọi người ở Phiếu Miểu tiên phủ. ”

......

......

Nói xong, không khí im lặng hồi lâu, Phượng Tuyên cảm thấy đại não mình bỗng nhiên có chút không xoay chuyển được.

Chờ đã, chờ đã.

Loại chuyện đáng sợ này vì sao phải dùng một loại giọng điệu bình thản "A hôm nay thời tiết thật tốt nha" nói ra như vậy chứ?!

Âm mưu quỷ kế đại nghịch bất đạo như vậy chẳng lẽ không phải là nên lén lút tiến hành sao, ngươi cứ nói cho ta biết như vậy thật sự tốt sao?!

Có thể là hoạt động trong lòng Phượng Tuyên bộc phát quá kịch liệt. Đọc tâm thuật Thích Trác Ngọc khi thì linh khi thì không linh phảng phất như lại online, đưa cho y một ánh mắt "Nói cho ngươi biết ngươi còn có thể làm như thế nào?"

Tuy rằng đại ma đầu chẳng nói gì, nhưng Phượng Tuyên vẫn cảm thấy thực lực của mình bị khinh bỉ.

Hắn có tự tin như vậy, không sợ mình sẽ phản bội hắn hay sao?

Cẩn thận lát nữa y len lén tới Lang Hoa điện báo cáo cho chưởng môn ngươi là đại phản diện đấy!

Thích Trác Ngọc căn bản không quan tâm, phảng phất còn rất chờ mong Phượng Tuyên đi báo cáo hắn. Lộ ra một nụ cười vừa bệnh thần kinh lại mẹ nó rất đẹp trai, hơn nữa vì sao rõ ràng là hắn đang cười ha ha, nhưng vẫn có thể quản lý biểu cảm của mình làm cho Phượng Tuyên rất hoài nghi tên đàn ông này đang dùng mỹ nam kế!

Tuy rằng trong sổ mệnh cũng đã nhìn thấy hình ảnh Thích Trác Ngọc giết đến long trời lở đất.

Nhưng thật sự nghe được quyết định này từ miệng hắn, Phượng Tuyên vẫn có hơi khiếp sợ.

Sau đó y bỗng nhiên hoàn hồn, bắt được một sơ hở, chần chờ nói: "Sư huynh, huynh quyết định muốn giết sạch người của Phiếu Miểu tiên phủ từ khi nào? ”

Thích Trác Ngọc trầm tư một giây, sau đó chậm rãi nói: "Vừa rồi. ”

......

Ta cám ơn ngươi nha Đại Ma Đầu.

Thì ra quyết định hủy thiên diệt địa này là ngươi vừa mới nghĩ ra à?!

Phượng Tuyên thật sự là phục cái bệnh thần kinh này, y cảm giác mình vĩnh viễn sẽ không đoán được trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì.

Khi y trầm mặc, Thích Trác Ngọc bỗng nhiên hỏi y: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? ”

Hắn thật sự rất thích hỏi y đang suy nghĩ gì, rõ ràng mình có đọc tâm thuật, tại sao lại muốn y phải nói ra.

Chẳng lẽ là sợ sẽ đọc ra thứ gì hắn không muốn nghe sao?

"Đang nghĩ Phiếu Miểu tiên phủ có nhiều người như vậy, huynh thật sự có thể giết hết sao?" Phượng Tuyên cũng có thói quen thành thật trả lời, dù sao nói dối cũng vô dụng.

Ai biết biểu cảm Thích Trác Ngọc ngưng đọng lại, có chút cổ quái nhìn y, sau đó cười: "Ta tưởng ngươi sẽ ngăn cản ta. ”

Ồ.

Thì ra mình ở trong lòng Đại Ma Đầu mình chính là thiết lập nam chủ thánh mẫu ngây thơ vô tội hay sao?

Nhưng y quả thật cũng có chút muốn ngăn cản hắn: "Sư huynh, chỉ là ta cảm thấy, huynh giết những tu sĩ năm đó đắc tội huynh và mẹ huynh đi, có oan báo oan, có thù báo thù."

Cũng không phải Phượng Tuyên cầu tình vì người khác, chỉ là y mơ hồ cảm thấy, Thích Trác Ngọc đang đi trên một con đường máu không cách nào quay đầu lại.

Thích Trác Ngọc nói: "Tu sĩ năm đó đắc tội ta chẳng biết là ai rồi, chẳng lẽ còn muốn phiền toái từng bước đi tìm sao. Giết sạch tất cả là được rồi. ”

Được rồi, không hổ là ngươi. Phản diện điển hình thà giết nhầm một ngàn cũng không bỏ sót, Phượng Tuyên thế mà tìm không ra lý do phản bác.

"Ngươi sợ à?" Thích Trác Ngọc bỗng nhiên lại hỏi.

Lúc này đây, hắn không đợi Phượng Tuyên trở lời đã rất tự tin cuồng vọng mở miệng: "Ngươi yên tâm, đây là chuyện của ta và Phiếu Miểu Tiên phủ. Ta đã nói là sẽ không để ngươi chết, ngươi sẽ không chết, sợ cái gì.”

Nhìn cái dáng vẻ tự tin lên tận trời này của hắn, thật không biết đến lúc đó nhìn thấy biểu tình chết của mình nên có bao nhiêu khiếp sợ.

Ha ha, không nghĩ tới đi, người giết bổn thượng thần lại là chính ngươi.

Trong lòng y rất muốn cười, nhưng lúc này lại cười không nổi.

Thích Trác Ngọc cực kỳ mệt mỏi, thần sắc buồn ngủ nhắm mắt lại. Phượng Tuyên nhìn hắn một cái, phát hiện hắn thật sự đã ngủ thiếp đi rồi, lúc nhắm mắt lại, phần tuấn mỹ có chút sắc bén của Thích Trác Ngọc đã yếu đi không ít.

Hắn chỉ nhíu mày, ngay cả trong mộng cũng chưa từng buông lỏng. Phượng Tuyên nhìn chằm chằm một lát, lặng lẽ móc yểm thú từ túi nhỏ ra.

Yểm thú liếc mắt nhìn y một cái đã hiểu.

Phượng Tuyên không biết nhớ tới cái gì, nhỏ giọng nói: "Lần này cũng không cần cái giấc mộng thống nhất tam giới, ngươi cho hắn một giấc mộng bình thường một chút, có cha, có mẹ, sau đó vui vẻ, vô ưu vô lự lớn lên."

Biên soạn một cuộc sống bình thường không thể bình thường hơn đối với hầu hết mọi người. Nhưng đối với Thích Trác Ngọc mà nói, lại là giấc mộng mà cho dù có cùng cực cả đời cũng không thực hiện được.

Làm xong tất cả, Phượng Tuyên chọc vào mi tâm của hắn, thấy ánh mặt trời buổi chiều rơi xuống mặt hắn, hơi chói mắt.

Y lại rót chút nguyên thần của mình vào trong cây Ngô Đồng. Không thể so với lúc ấy Thích Trác Ngọc rót vào linh lực mãnh liệt mênh mông, trong nháy mắt liền xây dựng một gốc đại thụ che gió che mưa cho y.

Nguyên thần tế thủy của Phượng Tuyên chảy dài, lặng lẽ lan tràn đến thân cây.

Tuy rằng trầm lặng yếu ớt, nhưng giờ khắc này, nó che đi ánh mặt trời chói lọi, vì hắn mà xây nên một giấc mộng ngọt ngào ngắn ngủi.

-

Ngày đó Thích Trác Ngọc đột nhiên trở lại rồi kế tiếp lại biến mất vài ngày. Phượng Tuyên không cần đoán, dùng ngón chân nghĩ cũng biết đại ma đầu chắc chắn lại đi gây chuyện.

Ngay cả chính mình y cũng chưa từng để ý tới, lại bắt đầu thường xuyên xem xét sổ mệnh "Phàm nhân Tiểu Thất".

Ý đồ từ sổ mệnh của Tiểu Thất nhìn thấy một chút hành tung và quỹ tích của Thích Trác Ngọc. Đáng tiếc trên sổ mệnh chẳng có gì.

"Phàm nhân Tiểu Thất" chẳng biết gì ngoài nằm chờ chết.

Một tháng trước khi Thích Trác Ngọc chuẩn bị quấy nhiễu nhân gian long trời lở đất, hủy diệt thế giới, hết thảy đều êm đềm sóng yên biển lặng.

Nếu phải sử dụng một cảm giác để so sánh thì chính là đêm trước giông bão, ngay cả không khí hít thở cũng giống như bị hút khô từng chút một.

Phượng Tuyên không biết mình nên làm gì, đành phải rời giường đi học như bình thường. Gần đây y còn chăm chỉ trở thành học sinh đầu tiên đến phòng học ở Thượng Thanh học cung. Hơn nữa tiến bộ rất thần tốc.

Thích Trác Ngọc dạy y không có bao nhiêu pháp thuật. Thế nhưng thuật thế thân người giấy kia y học rất thuần thục, thỉnh thoảng còn có thể biến ra mấy người giấy nhỏ bóp vai bóp chân cho mình, sau đó ngồi thành hàng điên cuồng chép bài vào đêm cuối cùng của kỳ nghỉ.

Y cố gắng như vậy, ngay cả trưởng lão chấp giáo cũng có chút khiếp sợ. Còn tưởng rằng năm sau Phượng Tuyên muốn đi tham gia kỳ thi bí cảnh gì, cho nên vội vàng tăng tu vi lên.

Phượng Tuyên nghe xong nghĩ thầm năm sau mình còn có mạng thì đã tốt rồi. Đừng nói là đại hội bí cảnh gì, không cần đợi đến năm sau, người đã bị đại ma đầu giết chết rồi.

Phượng Tuyên đành phải phủ nhận câu hỏi của trưởng lão chấp giáo.

Thật ra y chỉ là một con heo lười, chính mình cũng không rõ vì sao gần đây y giống như là bị hạ cổ, bắt đầu hơi cố gắng.

Có lẽ, có lẽ, chỉ một chút.

Đại ma đầu đối với mình rất tốt, nếu như hắn thật sự phản bội bị tiên môn đuổi giết, chẳng phải y nên phát huy một chút chủ nghĩa thần đạo tinh thần hữu ái hay sao, giúp hắn chút chút thôi.

-

Phượng Tuyên cứ như vậy ban ngày đi học, buổi tối ngủ, vững vàng trải qua một thời gian. Trong khoảng thời gian này, y cũng từng gặp Thích Trác Ngọc vài lần.

Nhưng không biết đại ma đầu có phải đã hoàn toàn trở thành nhân vật phản diện hay không. Bây giờ càng ngày càng thích xuất hiện lúc nửa đêm, hơn nữa sau khi về nhà không nói một lời, cứ thế ngã xuống giường mà ngủ.

Có đôi khi khi hắn trở về, lệ khí rất nặng, phảng phất một giây sau sẽ giết sạch cả thế giới.

Đôi khi Thích Trác Ngọc sẽ vô cớ mà đến nằm trên giường của y, cũng may giường đủ lớn, ngủ nhiều thêm một người cũng không chật.

Lần đầu Thích Trác Ngọc nằm trên giường y, Phượng Tuyên hoảng sợ. Còn tưởng rằng hắn đã phát điên đến mức lạt thủ tồi chim*, ngay cả một con chim nhỏ cục cưng vẻn vẹn chỉ có một ngàn bảy trăm tuổi cũng không buông tha.

*Câu gốc là Lạt Thủ Tồi Hoa, nghĩa là phá nát bụi hoa, không biết thương hoa tiếc ngọc.

Kết quả Thích Trác Ngọc sau khi nằm xuống chỉ ôm y ngủ, giống như một dã thú lớn nóng nảy lại nhu thuận, vùi đầu vào hõm cổ y.

Phảng phất như đang hấp thu năng lượng gì đó, làm cho Phượng Tuyên không thể không hoài nghi có phải hắn đi ra ngoài nghiên cứu phương pháp tu luyện nam hồ ly tinh hấp thu tinh khí của người hay không?

Cũng bởi vì cách gần như vậy, Phượng Tuyên mới có thể ngửi được mùi máu tươi truyền đến trên người hắn.

Gần đây hắn luôn mặc pháp y màu đen, cho dù bị thương cũng sẽ không ai để ý.

Phượng Tuyên cởi vạt áo hắn ra, nhìn thấy ngực hắn tung hoành đan xen toàn là vết thương sâu có thể thấy được xương.

Thích Trác Ngọc chẳng hề xử lý, cứ như vậy để cho miệng vết thương lưu lại trên người, cho nên còn nhìn thấy ma khí lưu động trong huyết nhục hắn.

Ồ.

Thì ra gần đây đều là tới Ma vực gây chuyện.

Y cứ bảo sao không thấy động tĩnh gì. Nhớ tới trong sổ mệnh, Thích Trác Ngọc thống nhất mười hai ma tộc ở ma vực biển Hỗn Độn.

Chẳng lẽ chính là trong một tháng ngắn ngủi này đã đánh phục người ta rồi sao? Ngẫm lại xem cũng không phải là không có khả năng, dù sao đại ma đầu, chính là nghịch thiên như vậy.

Phượng Tuyên nhìn thấy vết thương của hắn, càng xuống càng sâu, toàn bộ đều chưa có xử lý.

Thật không biết hắn rốt cuộc là một loại biến thái gì mà cứ thích tự ngược đãi mình.

Y thật muốn một ngụm cắn chết Thích Trác Ngọc, sau đó y thật sự cắn mạnh vào cằm hắn một cái.

Cắn xong, Phượng Tuyên liền hối hận.

Mẹ ơi, sau khi cắn bệnh thần kinh biến thái này tỉnh lại, bổn thượng thần sẽ sớm chết về Cửu Trọng Thiên mất.jpg

Kết quả không có, Thích Trác Ngọc ngủ rất sâu, tựa như đã chết vậy. Phượng Tuyên cũng trầm mặc, sau đó sờ sờ vết thương mình cắn ra.

Xem ra Thích Trác Ngọc thật sự rất mệt mỏi, hành hạ như vậy mà hắn cũng chưa tỉnh.

Phượng Tuyên nhìn hắn trong chốc lát, sau đó hai tay tụ lại linh lực, từng chút từng chút chữa trị những vết thương trên người Thích Trác Ngọc.

Ngày hôm sau giờ mẹo Thích Trác Ngọc liền đúng giờ tỉnh lại.

Phượng Tuyên không thể không bội phục kỷ luật tự giác của hắn, thánh thi đua chính là thánh thi đua, mỗi ngày đều có thể dậy sớm kiên trì rời giường đi hủy diệt thế giới.

Thích Trác Ngọc tỉnh cũng không kỳ quái, kỳ quái chính là Phượng Tuyên cũng tỉnh.

Người này không ngủ đến giờ tỵ tuyệt đối không rời giường, đừng nói cho hắn biết là đột nhiên hiểu được đạo lý chim dậy sớm có côn trùng ăn đấy nhé.

(Giờ mẽo: 5-7 giờ, giờ Tỵ: 9-11 giờ)

Phượng Tuyên đương nhiên không hiểu, chỉ là lúc Thích Trác Ngọc mặc quần áo, y lấy ra một bộ hoành lan* màu trắng từ trong túi nhỏ, chính là loại trắng không thể trắng hơn, thậm chí không có đường kẻ sẫm màu nào.

Áo hoành lan

Chỉ cần có một chút vết máu, là có thể làm cho người ta liếc mắt một cái là nhìn ra.

"Sư huynh mặc cái này."

Thích Trác Ngọc nhướng mày, nhìn y.

Nhìn cái gì mà nhìn, đại ma đầu, mua cho đạo lữ của mình một hai bộ quần áo rất kỳ lạ à?

Thích Trác Ngọc không nói gì, thay quần áo y đã chuẩn bị.

"Còn có cái này."

Phượng Tuyên suy nghĩ cởi túi nhỏ của mình xuống, sau đó treo lên thắt lưng da bên hông Thích Trác Ngọc.

Tối hôm qua y chọn lựa các loại thuốc chấn thương té ngã cùng với thuốc cầm máu tới tận nửa đêm, đều đặt ở trong túi nhỏ.

Tuy rằng đại ma đầu treo một túi gấm nhỏ xinh thoạt nhìn không hài hoà như vậy bên hông tới Ma vực đánh nhau, phá hủy hình tượng phản diện cuồng ngạo lạnh lùng của hắn, thậm chí Phượng Tuyên cảm thấy đại ma đầu một giây sau sẽ ném túi nhỏ xuống đất.

Nhưng Thích Trác Ngọc thì không. Hắn chỉ là dùng một loại ánh mắt hoàn toàn không hiểu nhìn Phượng Tuyên, nhìn chằm chằm y thật lâu, sau đó nở nụ cười, bỗng nhiên bóp chặt hai má Phượng Tuyên.

Phượng Tuyên bị hắn bóp có chút đau, cau mày, vừa định kêu đau, kết quả bởi vì khoảng cách Thích Trác Ngọc quá gần, nhìn thấy dấu răng rõ ràng trên cằm hắn.

Đột nhiên chột dạ.jpg

Thích Trác Ngọc mở miệng, cảm giác tốt hắn lại dùng sức bóp hai cái:

"Lần sau buổi tối muốn hôn trộm sư huynh, nhớ nhắm trúng một chút."

-

Sau ngày hôm đó, Phượng Tuyên bấm tay tính ngày. Mắt thấy khoảng cách thời gian Thích Trác Ngọc phản bội chạy trốn trên sổ mệnh càng ngày càng gần, y cũng bắt đầu có chút lo lắng.

Từ một con heo lười đến lớp mỗi ngày.

Trở thành một con heo lười căng thẳng đến lớp mỗi ngày.

Dù sao cũng phải nói, cuộc sống của Phượng Tuyên không có nhiều thay đổi.

Thậm chí đến ngày đào tẩu này, tâm tình của y cũng không hề căng thẳng. Tựa như cái loại vẫn chờ đợi một chuyện gì đó đến, chờ nó đến thật rồi thì lại rất thoải mái.

Y nơm nớp lo sợ ngồi ở Thượng Thanh học cung cả một ngày, sợ lát nữa ra khỏi cửa sẽ nghe được tin tức của Thích Trác Ngọc. Nhưng đợi cả một ngày lại chẳng có tin tức gì, không chỉ không có tin tức đào tẩu mà tin tức của Thích Trác Ngọc cũng biệt tăm.

Trên đầu Phượng Tuyên toát ra một dấu chấm hỏi.

Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng phải sổ mệnh đã nói là ngày này sao?

Trong lòng y loáng thoáng cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

Thật ra y cũng đã cảm thấy không đúng khi Thích Trác Ngọc năm lần bảy lượt nói hắn sẽ không giết mình.

Chỉ là Phượng Tuyên vẫn tin tưởng vững chắc câu "Chi mệnh ghi chép trong sổ mệnh không thể trái", trực tiếp coi lời nói của đại ma đầu như gió bên tai.

Dù sao thời gian đã đến, những gì nên xảy ra chắc chắn sẽ xảy ra.

Nhưng Phượng Tuyên đợi một ngày cũng không đợi được Thích Trác Ngọc.

Ngược lại là từ Thượng Thanh Học Cung trở về trúc gian tiểu trúc, chờ được Tư Mệnh Tinh Quân.

Tốt lắm. Cảnh tượng này sao không hiểu sao lại có chút quen quen. Tư Mệnh Tinh Quân, sau khi ngươi hạ phàm còn có thêm thói quen thích chặn người khác nửa đường hay sao?

Tư Mệnh hiện tại mang thân phận tổ sư khai sơn của Phiếu Miểu tiên phủ, xuất hiện ở nơi nào cũng không có ai cảm thấy kỳ lại.

Hắn vẫn như cũ tất cung tất kính hành lễ Cửu Trọng Thiên đối với Phượng Tuyên, gọi một tiếng: "Điện hạ. ”

Phượng Tuyên có một loại dự cảm kỳ quái, y luôn cảm thấy Tư Mệnh hiện tại tới tìm y, khẳng định không phải chuyện tốt gì.

Sự thật chứng minh dự cảm của y linh nghiệm, Tư Mệnh đi thẳng vào vấn đề, giây sau hóa ra một quyển sổ mệnh mỏng manh trong tay.

Đây là một quyển sổ mệnh Phượng Tuyên chưa từng thấy qua.

Tư Mệnh nói: "Đây là sổ mệnh của Thích Trác Ngọc. ”

Giọng điệu Tư Mệnh nghiêm túc: "Điện hạ, ngài xem sổ mệnh của hắn xem có thể nhìn thấy cái gì. ”

Phượng Tuyên nhìn chằm chằm trong chốc lát, cảm khái nói: "Không hổ là sổ mệnh của thiên chi kiêu tử, ngay cả ánh sáng cũng lóng lánh nhiều hơn người bình thường. ”

Không phải y cố ý làm mấy trò lố bịch khoe khoang chồng, mà cái sổ mệnh này của đại ma đầu thật sự rất khoa trương.

Nếu không phải nơi này có kết giới, phỏng chừng toàn bộ Phiếu Miểu tiên phủ đều có thể nhìn thấy sổ mệnh lấp lánh của hắn.

Hơn nữa, y cảm thấy yêu cầu của Tư Mệnh Tinh Quân rất vô lý.

Hào quang tỏa sáng thành cái đức hạnh này, y có thể nhìn thấy cái gì được?

Ngươi muốn làm người đánh đố không chịu nói đúng không?

Phượng Tuyên bày tỏ mình rất giỏi đối phó với loại người thích đánh đố này. Nhưng Tư Mệnh cũng không dài dòng, mà tiếp tục đi thẳng vào vấn đề.

Hắn chỉ ra sổ mệnh Thích Trác Ngọc biến ảo khó lường, biểu cảm rất nghiêm trọng:

"Điện hạ, sổ mệnh của Thích Trác Ngọc đang thay đổi. ”

"Mệnh định giết thê chứng đạo trong sổ mệnh của hắn đã biến mất."

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Mệnh Tử Đồng giả: Điện hạ! Sổ mệnh của Thích Trác Ngọc đã thay đổi! Sao điều này có thể xảy ra được?! Hắn đang nghịch thiên cải mệnh!!

Tư Mệnh Chân Chính Tam Thiên Phong Tuyết: Có một số tình tiết thê nô quả thật có chút hơi quá đáng, thê nô tới thiếu chút nữa làm cho tôi không bịa ra ngược được, ngay cả khi ngồi trước máy tính cả đêm nghĩ muốn giết thê tử như thế nào, nghĩ đến đầu cũng hói, hại bản thân cả đêm sửa đổi đại cương, tiểu tử ngươi... Đừng yêu quá nhiều...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.