Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 3: Thăm dò




Phượng Tuyên không biết mình chọc đến Thích Trác Ngọc ở đâu, thế cho nên kế tiếp hai người không nói một câu nào nữa.

Y không để ý, dù sao tính cách Thích Trác Ngọc vốn hỉ nộ vô thường, sâu không lường được. Nói chuyện trước mặt hắn, càng nói nhiều càng sai. Thậm chí không cẩn thận đắc tội hắn một câu, sẽ bị Thích Trác Ngọc ghim mười năm tám năm, sau đó trả thù trở về.

Có thù tất báo đến cực hạn.

Hơn nữa Thích Trác Ngọc tâm mỏng như tóc, đối với nhân tình thế thái quan sát từng li từng tí một. Nếu như bị hắn phát hiện đạo lữ nhà mình sớm đã bị người ta thay lõi, chỉ sợ chưa đến một năm sau đã giết thê chứng đạo, bây giờ có thể một kiếm tiễn mình về Tây thiên luôn.

Tất nhiên, càng xa hắn thì càng tốt.

Hơn nữa, trúng tình độc là Thích Trác Ngọc.

Chỉ cần mình không chủ động hiến thân, bề ngoài hắn còn đang duy trì giai đoạn thiết lập nhân vật của chính đạo, sẽ không ép buộc y.

Nghĩ tới đây, cảm giác nguy cơ cuối cùng trong lòng Phượng Tuyên giải trừ.

Sau khi hơ khô quần áo, y thuận thế dùng hoả chiết tử trong tay châm một đống lửa trại trước mắt. Lăn qua lăn lại vậy mà đã đến chạng vạng, mặt trời lặn về tây, ban ngày bên suối vốn ấm áp nay trở nên lạnh lẽo ẩm thấp.

Sau khi có lửa trại, Phượng Tuyên rốt cục không cảm thấy lạnh nữa, cảm giác mình lại sống lại, cả người ấm áp.

Hoàn cảnh thoải mái, tinh thần vừa buông lỏng, Phượng Tuyên ngủ thiếp đi trước đống lửa.

Giấc ngủ này là một giấc mơ đã lâu không gặp.

Có lẽ ngày nghĩ đêm mơ. Khung cảnh trong giấc mơ của Phượng Tuyên chính là lúc mình vừa đánh vỡ thần hồn đăng ở Cửu Trọng Thiên, lĩnh phạt bị giáng chức xuống thế gian lịch kiếp.

Thượng thần lịch kiếp đều phải nhảy xuống Bích Lạc Xuyên, ẩn đi thần cách, thu đi dung mạo, thu pháp lực, trở thành một phàm nhân. Quá trình lịch kiếp lại càng không cần phải nói, đã là trừng phạt, thân phận đến thế gian đương nhiên là muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm!

Đời còn đắng hơn khổ qua.

Căn bản không phải là thần có thế sống qua ngày.

Bích Lạc Xuyên trong mộng sóng to gió lớn, trong biển mây mờ ảo vô biên, dòng suối tiên cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, hình thành một vực sâu không đáy ở giữa, trong đó đan xen những cơn giông tố màu tím, lệ khí ngút trời.

Tư Mệnh Tử Đồng tinh quân đặt một trang sổ mệnh mỏng trên tay y: "Nhị điện hạ, lần này tới thế gian lịch kiếp hung hiểm vạn phần. Có sổ mệnh này, chờ người sống lại trên người phàm nhân Tiểu Thất kia là có thể nhìn thấy tương lai của y. Nhưng nhớ kỹ, sổ mệnh không thể trái."

Phượng Tuyên tiếp nhận sổ mệnh còn chưa nói xong một tiếng đa tạ, hình ảnh vừa chuyển, trước mắt bỗng nhiên biến thành cảnh tượng trong sổ.

Mênh mông vô bờ, ma khí quay cuồng trên biển Hỗn Độn có treo một thanh kiếm thân trong như gương, quỷ khí um tùm.

Bên vách núi, một thiếu niên vẻ mặt hoảng sợ ngã xuống đất, không ngừng lùi về phía sau cho đến khi lưng đụng phải một tảng đá, không còn đường lui. Trong ánh mắt run rẩy phản chiếu ra một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, trên người mặc hôn phục cùng kiểu dáng của y, chính là đối tượng đại hôn hôm nay của y, nhân duyên tiền định, đại sư huynh của y – Thích Trác Ngọc.

Thích Trác Ngọc từng bước từng bước đẩy y đến một góc, chậm rãi ngồi xổm xuống, một đầu gối điểm đất, tư thái thân mật nâng cằm y lên, ngữ khí dịu dàng giống như che chở một tình nhân, nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn đến cực điểm: "Tiểu Thất, nguyên thần ngươi cực kỳ trong sạch thuần khiết, hiếm thấy trên đời. Chỉ có ngươi lấy thân tuẫn kiếm, ta mới có thể tu thành vô tình đại đạo. ”

Thân thể thiếu niên run rẩy càng lợi hại, cuộn mình thành một cục, nước mắt từng giọt lăn xuống, sợ tới mức răng nanh run rẩy: "Nhưng sư tôn. Nguyên thần của sư tôn cũng rất thuần khiết…"

Thanh niên ở trên thân mật vuốt ve cằm y, đầu ngón tay dừng lại, khảm vào trong thịt, đâm ra một tia huyết hồng chói mắt.

Đôi mi như con quạ của Thích Trác Ngọc rũ xuống, thờ ơ nhìn tiểu đạo lữ. Một giây sau, trên mặt hắn lộ ra một tia cầu xin đến cực điểm, có vẻ anh tuấn lại tàn nhẫn: "Cho nên, Tiểu Thất. ”

Một kiếm kia không có một tia do dự, mổ khoang bụng mềm mại của y, nghiền nát nguyên thần của y.

Thiếu niên đến chết cũng không thể nhắm mắt, là nam nhân y yêu thấu xương, lưu lại một tiếng thở dài thấp kém, uyển chuyển: "Chỉ có mạng của ngươi, mới có thể đổi mạng sư tôn."

Tiếng "Tiểu Thất" dịu dàng trong giấc mơ, quả thực còn khủng bố hơn so với tiếng chuông Diêm Vương đòi mạng.

Tim Phượng Tuyên ngừng đập, nhất thời bừng tỉnh từ trong mộng.

Lúc mở mắt ra, vừa lúc nghênh đón tầm mắt Thích Trác Ngọc.

Đối phương đại khái là không nghe được động tĩnh bên y nên tới kiểm tra: "Làm sao thế?"

Chuyện gì đã xảy ra?

Vừa tỉnh dậy đã thấy hung thủ giết người ở trước mắt, ngươi hỏi ta có chuyện gì thế?

Nếu như không phải đã sớm ở trong sổ mệnh biết bản tính Thích Trác Ngọc tàn nhẫn ác sát, chỉ nhìn bộ dáng trăng thanh gió mát hiện tại của hắn, nói không chừng mình thật đúng là sẽ bị ma quỷ khoác da người này lừa gạt.

Sau khi rời khỏi cõi mộng, tim Phượng Tuyên dần dần bình tĩnh.

Trả lời câu hỏi của Thích Trác Ngọc: "Ta không sao, vừa rồi vô tình gặp phải ác mộng."

Chủ đề đến đây nên kết thúc.

Dù sao Thích Trác Ngọc cũng là người ít nói, hứng thú với y cũng không lớn.

Tình đạo lữ giả trân mà thôi, qua loa xong là xong.

Kết quả không ngờ tới chính là, Thích Trác Ngọc lại quan tâm nhiều hơn một câu: "Ngươi gặp phải ác mộng gì?"

Không phải chứ đạo hữu, chuyên nghiệp như vậy sao?

Nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta, cái vẻ tỉ mỉ này của ngươi diễn cho ai xem?!

Phượng Tuyên bị diễn xuất hoàn hảo của Thích Trác Ngọc làm cho chấn động trong giây lát, nghĩ thầm nếu hắn không tu tiên chạy đến gánh hát hát kịch phỏng chừng cũng có thể trở thành diễn viên nổi tiếng.

Nhưng mình còn chưa ngốc đến mức kể cốt truyện trong sổ mệnh cho hắn nghe, vì thế chọn một cái không quan trọng, chậm rãi mở miệng: "Mơ thấy ta thành hôn với đại sư huynh."

Nói xong, từ trong trầm mặc của Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên tựa hồ ý thức được có cái gì không đúng.

Thẳng đến khi Thích Trác Ngọc chậm rãi ngồi thẳng người, cổ quái nhìn chằm chằm y trong chốc lát, cười khẽ một tiếng, ý cười lại không chạm tới đáy mắt. Không phải ảo giác của Phượng Tuyên, tiếng cười này lạnh lẽo, y cảm thấy mình cũng lạnh theo.

Ngữ khí Thích Trác Ngọc không hiểu sao lạnh lùng hơn: "Thì ra là thành hôn cùng ta, cho nên thành ác mộng sao?"

Nếu hắn không âm dương quái khí một câu này còn tốt.

Vừa nói chuyện, trong lòng Phượng Tuyên từ từ hiện lên một ý nghĩ:??

Làm sao? Ngươi còn cảm thấy oan ức à?

Có muốn bây giờ ta viết giấy trắng mực đen trong sổ mệnh ra dán lên mặt ngươi không, là ai trong tương lai bóp cổ ta rồi nói với ta: "Mỗi đêm với song tu với ngươi là một cơn ác mộng, làm cho ta cảm thấy ghê tởm."

Đúng vậy.

Trong sổ mệnh viết, nguyên chủ vì cứu được Thích Trác Ngọc khỏi tình độc, sau khi hiến thân chẳng những mỗi tháng phải nhận đau đớn từ tình độc tới xé gan xé phổi, hơn nữa Thích Trác Ngọc cũng không hề cảm kích. Chỉ cần nhớ tới những tháng ngày mình song tu cùng đạo lữ hèn nhát hèn mọn này ngày đêm, khuôn mặt tuấn mỹ của Thích Trác Ngọc sẽ hiện lên vẻ u ám chán ghét vô cùng.

Một tên rẻ tiền điển hình.

Sau khi ăn sạch sẽ, mặc quần vào thì quay qua mắng mẹ.

Nói là ngươi nói.

Từng cái từng cái trong quá đó, ngươi làm như oan uổng lắm ấy?!

Nghĩ đến cốt truyện trong sổ mệnh, Phượng Tuyên lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

Cảnh giác nhìn khoảng cách hiện tại của Thích Trác Ngọc với mình, có phải hơi quá gần không?

Rõ ràng trước khi y đi ngủ, giữa hai người ít nhất còn cách xa một trượng,hiện giờ góc áo sắp chạm vào nhau.

Trong sổ mệnh, từng tiếng " buồn nôn, ghê tởm" của Thích Trác Ngọc còn văng vẳng ở bên tai y.

Phượng Tuyên thật sự không muốn hắn sinh ra hiểu lầm gì với mình, cho rằng mình có mưu đồ bất chính với hắn, miễn cho tương lai trước khi bị hắn giết vợ chứng đạo còn phải chịu nhiều tra tấn như vậy. Lười giải thích với hắn, lúc này liền ôm túi trữ vật của mình, lui về phía sau vài bước, cách Thích Trác Ngọc rất xa.

Một thái độ " Ngươi xem, ta thực sự không có bất kỳ ý tưởng muốn song tu làm ô uế sự trong sạch của ngươi."

Mà bộ dáng né tránh lui binh như tránh rắn rết rơi vào trong mắt Thích Trác Ngọc như là ngầm đồng ý chuyện thành hôn với hắn giống như ác mộng.

Cho tới bây giờ chỉ có người khác đối với mình như si như điên, chạy theo như vịt.

Thích Trác Ngọc có lẽ là lần đầu tiên gặp được người lạnh nhạt ghét bỏ mình như thế, cái vẻ dịu dàng khoác lên mình giờ phút này cuối cùng cũng cạn kiệt, lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

Vì thế ngay khi Phượng Tuyên vừa mới tìm được vị trí thoải mái ngồi xuống, đầu kia truyền đến một tiếng cười âm tình bất định của Thích Trác Ngọc. m thanh quá nhẹ, thế cho nên Phượng Tuyên hoài nghi là mình gặp ảo giác.

Ngẩng đầu nhìn qua, Thích Trác Ngọc mạnh mẽ phất tay áo xoay người, để lại cho y một bóng lưng lạnh như băng.

Phượng Tuyên thấy vậy vẻ mặt nghi hoặc.

Lại làm sao thế, mình cách xa hắn lắm rồi mà, hắn còn không hài lòng?

Người bị ghét bỏ là chính mình.

Hắn còn có gì không hài lòng?

Nhưng vừa nghĩ đến tính cách của người này vốn đã thất thường khó nắm bắt.

Vì thế dần dần cũng để ý tới động tĩnh của hắn nữa

-

Nửa đêm sau, tình độc của Thích Trác Ngọc lại phát tác một lần nữa.

Phượng Tuyên nửa tỉnh nửa mê bị hắn kinh động, mơ mơ màng màng chỉ có thể nhìn thấy bộ dáng Thích Trác Ngọc nửa cuộn mình trên mặt đất cực lực nhẫn nại tình độc. Toàn thân ướt đẫm, đầu tóc ướt sũng, mồ hôi nhễ nhại, hoa đào lấp lánh, mũi thẳng môi mỏng, hắn có một bộ dạng cực kỳ đẹp trai lại quái dị.. Cho dù là nhắm mắt nhíu mày, cũng có thể làm cho nhịp tim nữ nhân phát cuồng.

Không thể không nói, quan sát đại ma đầu bị tình độc phát tác ở cự ly gần, Phượng Tuyên thừa nhận tên cặn bã đẹp trai này đúng là có chút vốn liếng.

Khó trách nhiều nam nữ hồng trần muốn sống chết vì hắn, nhưng chuyện này thì liên quan gì tới bổn thượng thần?

Bi hoan của con người và thần thánh không liên quan đến nhau, Phượng Tuyên chỉ cảm thấy Thích Trác Ngọc có hơi ồn ào.

Vì thế quấn chặt chăn nhỏ của mình, ngủ thiếp đi cho đến rạng sáng giữa những thăng trầm và tiếng thở hổn hển cực kỳ khó chịu.

Cũng không phải Phượng Tuyên lạnh lùng, mà là tình độc này tuy rằng lợi hại, nhưng cũng chẳng chết được.

Cho dù ở trong sổ mệnh, nguyên chủ không giúp Thích Trác Ngọc giải độc, hắn cũng chỉ bị hành hạ một đêm, sáng sớm hôm sau liền khôi phục.

Lần này hẳn là thật sự bị yêu thú ảnh hưởng, mới dẫn đến thời gian phát tác dài hơn so với người thường.

Dài hơn nữa cùng lắm qua ba bốn ngày là ổn, chờ tu vi Thích Trác Ngọc tăng lên, là có thể mang y rời khỏi vùng núi non hoang dã này.

Quả nhiên như Phượng Tuyên dự đoán.

Tình độc trên người Thích Trác Ngọc lại phát tác thêm hai ngày nữa, y cũng không giúp được gì. Ban ngày hái chút trái cây giải toả cơn đói, bỏ lại những quả khó ăn cho Thích Trác Ngọc ăn. Đến buổi tối Thích Trác Ngọc phát tác tình độc, y liền quay đầu ngủ say.

Đến sáng thứ ba, ánh nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào khuôn mặt mập mạp của Phượng Tuyên.

Lông mi của thiếu niên run lên hai lần vì ánh sáng, mở mắt ra, tình độc pháy tác trên người Thích Trác Ngọc đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Hai người nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.

Dù sao mấy đêm trước hình như Phượng Tuyên lại đắc tội tên đại ma đầu này, đã chột dạ có hai ngày không nói chuyện với hắn.

Mà Thích Trác Ngọc lại lộ ra ánh mắt không rõ ràng, phảng phất là hôm nay mới là lần đầu tiên quen biết vị tiểu đạo lữ vừa qua cửa này.

Ánh mắt kia thẳng tắp rơi vào trên người Phượng Tuyên, làm cho y có một loại ảo giác bị dã thú nhìn chằm chằm.

Bị nhìn như vậy cũng quá xấu hổ, Phượng Tuyên mở miệng phá vỡ trầm mặc: "Đại sư huynh, huynh nhìn chằm chằm ta làm gì, trên mặt ta có cái gì sao? ”

Thích Trác Ngọc thu hồi tầm mắt, thanh âm khôi phục thành vẻ xa cách, không hề khách khí: "Không có gì, chỉ là đa tạ mấy ngày nay tiểu sư đệ chiếu cố ta."

Còn nhấn mạnh hai chữ " chiếu cố" nguyên bản chỉ là dùng để châm chọc đạo lữ phế vật vai không thể gánh này, ai ngờ Phượng Tuyên lại thật sự mặt dày vô sỉ gật đầu đồng ý.

Biểu tình chân thành kia không cảm thấy mình có vấn đề gì, còn có vài phần tán thành.

Làm ơn, mỗi ngày y đi hái trái cây cũng rất mệt mỏi, nghĩ xem những ngày qua ai đã chuẩn bị đồ ăn thức uống? Phượng Tuyên lớn bằng ngần này mà chưa từng làm nhiều việc dữ vậy đâu.

Ngay cả đế quân tôn quý nhất Cửu Trọng Thiên cũng chưa từng ăn được trái cây dại cho chính y hái nữa là.

Thích Trác Ngọc nhất thời nghẹn họng, lại bị y chọc giận đến buồn cười, phất tay áo xoay người.

Hai người một đường đi xuống núi, một khắc đi ra khỏi núi hoang, Thích Trác Ngọc đột nhiên giống như vô tình mở miệng, hỏi: "Mấy ngày nay tình độc phát tác trên người ta, nếu thật sự chết thì làm sao bây giờ?"

Chết á?

Không có khả năng, tai họa ngàn năm, với mức độ tai họa của ngươi, ít nhất có thể sống vạn năm.

Muốn nghe người ta vỗ mông ngựa thì nói thẳng đi.

Phượng Tuyên mở miệng khen hắn: "Đại sư huynh tu vi mạnh nhất thế gian, sao có thể dễ dàng bỏ mình! Cho dù huynh bất hạnh ngã xuống, ta cũng sẽ thủ tiết vì huynh!"

Không thủ quả thật đáng tiếc.

Tình độc rác rưởi.

Thích Trác Ngọc ghé mắt, nhìn y: "Vậy à? Sao ta thấy ngươi nói thủ tiết mà nghe chừng rất vui thế?"

Không hổ là đại ma đầu thấu hiểu lòng người.

Phượng Tuyên cố gắng kìm nén khóe miệng đang nhếch lên: "Có không? Thật ra ta rất khổ sở, sư huynh. ”

Suy nghĩ bay tán loạn, lập tức điều chỉnh biểu cảm.

Thích Trác Ngọc bước chân dừng lại, híp mắt: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? ”

Phượng Tuyên đang ấp ủ cảm xúc, bị hỏi đột ngột, bất ngờ không kịp đề phòng: "Vừa mới suy nghĩ lại chuyện đau lòng nhất đời mình. "

- ------------

Tiểu Thất: Thăng quan phát tài chết chồng? Còn có loại chuyện tốt zậy seo.

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Giải thích! Tiểu Phượng Hoàng hiện tại còn chưa tới 1.700 tuổi, tương đương với 16 tuổi của phàm nhân, cũng chính là tuổi của Tiểu Thất (thật sự là tuổi yêu sớm.

Bởi vì cuộc sống tu luyện trên Cửu Trọng Thiên rất nhàm chán, qua lại chỉ có mấy vị thần tiên, một ngàn năm như một ngày, cho nên tâm trí Phượng Tuyên cũng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi (như em bé đáng iu)

pps: Thích Trác Ngọc 22 tuổi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.