Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 16: Khó nuôi




Thích Trác Ngọc ăn kẹo, Phượng Tuyên coi như chiến tranh lạnh mấy ngày nay kết thúc.

Trong viện cũng không có chuyện gì mình có thể làm, suy nghĩ một chút y cảm thấy lấy tu vi hiện tại của bản thân, chỉ cần không chạy ra gây thêm phiền hà thì cũng coi như hỗ trợ rồi.

Nghĩ thông rồi thì cơn buồn ngủ ập tới.

Hạ phàm hơn một tháng, Phượng Tuyên mỗi ngày không phải ăn thì là ngủ, hiếm khi trải qua nhiều chuyện như vậy trong một ngày.

Ngẫm lại hôm nay vừa ngồi thuyền vừa đánh quái —— tuy rằng mình chỉ là ngồi trong lòng Thích Trác Ngọc nhìn người ta đánh quái.

Nhưng ngồi cũng rất mệt đó được không, cánh tay đại ma đầu không thoải mái, cứng quá ngồi đau cả mông.

Cảm thấy buồn ngủ, Phượng Tuyên vặn eo bẻ cổ trở về phòng ngủ.

Không ngờ Thích Trác Ngọc thấy thế cũng theo y lên lầu. Ôi, y còn tưởng rằng Thích Trác Ngọc muốn ở một mình dưới trăng tiếp tục giả bộ cool ngầu cao lãnh.

Trở lại phòng, Phượng Tuyên lại một lần nữa cởi giày trèo lên giường, lăn hai vòng sau đó phát ra tiếng than thở hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc của y còn chưa kéo dài được hai giây đã bị Thích Trác Ngọc lôi dậy.

Phượng Tuyên hoảng sợ, cho rằng hắn lại sắp phát điên.

Vừa nói ăn kẹo làm lành rồi đấy, người này nói sao mà không giữ lời như thế chứ?

Kết quả Thích Trác Ngọc chỉ kéo y lên nhìn chằm chằm, cái kiểu không hiểu dáng vẻ của y.

Lại hỏi câu hỏi cũ: " Sao ngươi còn ngủ được?"

Phượng Tuyên: "..."

Sao hắn lại cố chấp với câu hỏi này vậy? Mệt thì ngủ chứ sao.

Y chỉ là một con gà non chưa tới trúc cơ kỳ, mệt mỏi không phải chuyện rất bình thường hả?

Phượng Tuyên biết hắn không có ý này.

Y nhìn xung quanh căn phòng rồi nhìn thấy lỗ lớn bị phá vỡ ở giữa. Cửa lỗ vẫn có thể nhìn thấy dòng người ra vào trong sảnh dưới lầu, lúc này mới chợt nhận ra.

Ồn ào thực sự rất dễ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.

Phượng Tuyên nhìn hắn: "Sư huynh. Nếu huynh cảm thấy cái lỗ đó quá lớn thì dùng bàn che nó lại đi."

Nói xong, giữa hai người lâm vào im lặng.

Phượng Tuyên nhạy bén nhận ra, khả năng y lại đáp sai câu trả lời rồi.

Thích Trác Ngọc tâm tư khó đoán, sao mà y đoán được hắn có ý gì.

Ngồi mệt mỏi quá, nếu như thật sự muốn ép hỏi, có thể để bổn thượng thần nằm trên giường trả lời hay không.

Bỗng nhiên Thích Trác Ngọc buông cánh tay y ra. Ngày nào cũng ăn nhiều như thế mà không biết thịt chạy đi đâu. Nắm chặt sợ nát, bẻ một cái là đứt.

Hắn nhìn Phượng Tuyên vẻ mặt biến ảo khó lường, "Ta đã giết rất nhiều người, ngươi không sợ ta sao. ”

Phượng Tuyên yên lặng nằm phịch xuống giường, cảm thấy trả lời như này thuận tiện hơn nhiều.

Y ngoan ngoãn: "Chúng đâu phải là con người, chúng là quái vật. Sư huynh chính đạo trợ giúp nhân gian là đúng rồi, huynh biết diệt yêu trừ ma."

Mà thiết kế nhân vật của đại ma đầu đã sụp đổ trước mặt y từ lâu.

Giờ mới nhớ tới hỏi y có sợ không.jpg

Nghĩ lại, có lẽ Thích Trác Ngọc sợ mình nói lung tung khắp nơi.

Dù sao ở trước mặt người khác hắn vẫn là quân tử đoan trang, ôn nhuận như ngọc. Huống chi đồng hành một đường còn có người trong lòng Tô Khanh Nhan của hắn.

Phượng Tuyên suy nghĩ một hồi, hiểu ý người ta nói: "Sư huynh huynh yên tâm. Ta sẽ giữ bí mật này cho huynh. ”

Giữ bí mật nhà ngươi là một tên bị bệnh tâm thần.

Y an ủi: "Không sao đâu, dù chỉ một phút ổn định tinh thần cũng tuyệt lắm rồi sư huynh ạ."

Thích Trác Ngọc không nói gì, dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ tâm thần nhìn Phượng Tuyên.

Phượng Tuyên không quan tâm, dù sao hai người bọn họ đều cảm thấy đối phương là kẻ tâm thần.

Hỏi xong những thứ này, Thích Trác Ngọc rời khỏi giường của y.

Đi đến giữa phòng, tính tình còn rất kém đạp cái bàn một phát, vừa lúc chặn lại cái lỗ kia, tiếng ồn dưới lầu nhỏ đi rất nhiều, Phượng Tuyên lập tức cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Thích Trác Ngọc trở lại trên giường quý phi mà hắn đã ngồi lúc đầu, nhắm mắt điều tức.

Tu sĩ Hóa Thần kỳ đã sớm không cần ngủ, chỉ là trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi cùng với Phượng Tuyên, thỉnh thoảng sẽ ngủ một giấc.

Hắn ngủ còn Phượng Tuyên thì không.

Bị Thích Trác Ngọc giày vò lăn qua lăn lại, cơn buồn ngủ cũng giảm hơn phân nửa.

Ánh mắt lên án thần đạo của Phượng Tuyên rơi vào trên người kẻ khởi xướng, nhưng lại bất ngờ rơi vào cánh tay hắn.

Miệng vết thương bị móng tay nữ quái vật vô diện rạch ra còn đang chảy máu, y sửng sốt một lúc, không phải Tô Khanh Nhan đã chữa thương cho hắn sao?

So với việc tiếp nhận chuyện tu vi của Tô Khanh Nhan còn chưa đủ.

Phượng Tuyên càng tin Thích Trác Ngọc chính là một tên biến thái tự ngược. Hắn chỉ thích làm bản thân tả tơi thôi đúng không?

Nằm trên giường trong chốc lát, Phượng Tuyên nhớ Thích Trác Ngọc rất tốt. Vứt bỏ chuyện hắn là đại ma đầu gây họa nhân gian, gần đây lại mua quần áo cho mình, lúc nãy còn ôm mình đánh quái. Tuy rằng đời sau hắn đối với người khác cực kỳ tệ, nhưng trước mắt vẫn đối xử rất tốt với mình.

Phượng Tuyên cảm thấy lương tâm bất an, suy nghĩ một hồi vẫn là ngồi dậy.

Y lục lọi rất lâu trong tiểu hà bao của mình, tìm được mấy cái miếng cao dán to bằng bàn tay.

Đây là một loại cao dán cầm máu rất phổ biến ở tu chân giới, tinh xảo nhỏ gọn, dễ mang theo.

Phượng Tuyên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Thích Trác Ngọc, nhìn một vết thương dài trên cánh tay hắn, cảm thấy một miếng cao dán có lẽ không đủ.

Y do dự một hồi, vẫn dán hết cao dán trong túi của mình lên. Làm xong tất cả, Phượng Tuyên thở phào nhẹ nhõm, lại một lần nữa lặng lẽ lăn trở lại giường mình ngủ.

Lần này, Phượng Tuyên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng yên tĩnh, Thích Trác Ngọc lặng yên mở mắt ra.

Lông mày trên khuôn mặt tuấn mỹ cau lại, người này sẽ không thật sự cho rằng mình ngủ rồi chứ?

Nhìn từng miếng cao dán có hình mèo con chó con trên cánh tay phải, dán còn nổi cục, vừa xem đã biết là loại người không biết cách chăm người khác.

Hắn bực bội xé một miếng ra muốn vứt đi, Thích Trác Ngọc có huyết mạch đặc thù, miệng vết thương sẽ tự động khỏi hẳn, căn bản không cần cầm máu. Mà hắn cũng đã quen với quá trình phục hồi gần như tự ngược này.

Sau khi xé ra lại thay đổi chủ ý, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng vẫn để cho chúng lưu lại trên cánh tay của mình.

Hắn trầm mặc nhìn chằm chằm Phượng Tuyên đang ngủ say, nghĩ về hương vị của viên kẹo đó. Ngọt quá nhưng lâu lâu ăn một lần cũng không sao.

-

Sáng sớm hôm sau, mọi người nghỉ ngơi một đêm chỉnh trang chờ xuất phát.

Những lưu dân bị nhốt ở đại bản doanh yêu quái vô diện tạm thời không có chỗ an trí, dựa theo ý của Tô Khanh Nhan, để cho lưu dân lên phi thuyền, chờ đến Trường An rồi tính sau.

Đại bộ phận tu sĩ đã tích cốc, không cần ăn gì cả.

Nhưng lưu dân thì cần, trên phi thuyền không thể có lửa, bữa sáng cũng làm đơn giản, mỗi người một cái bánh bao chay, cộng thêm một chén cháo đặc.

Cho dù chỉ là một bữa ăn đơn giản nhưng lưu dân vẫn ăn như hổ đói.

Người ăn nhanh đã ăn xong bèn cảm kích rơi nước mắt quỳ gối trước mặt Tô Khanh Nhan dập đầu: "Cảm ơn thần tiên lão gia! Cảm ơn thần tiên lão gia! ”

Dập đầu là một ông lão, Tô Khanh Nhan không dám nhận đại lễ này, vội vàng đỡ người dậy: "Lão gia tử mau mời dậy, ta chỉ là một đạo sĩ tu đạo, không phải là thần tiên.”

Ông lão rưng rưng nước mắt: "Ngài không phải thần tiên cũng thiện lương tới vậy, nếu là thần thật thì phải từ bi nhân hậu biết bao!"

Thần tiên thật đang đứng ở phía trước tầng tầng lớp lồng hấp, vừa mới nhận được một cái bánh bao.

Mở ra nhìn, hai mắt tối sầm lại, không nhân!

Phượng Tuyên nâng bánh bao cho Thích Trác Ngọc nhìn, mặt nhăn nhúm: "Sư huynh, sao lại không có nhân!"

Thích Trác Ngọc: "Mọi người đều nhận bánh bao không nhân."Suy nghĩ một chút, hắn không hiểu, giọng điệu lạnh lùng: "Trên phi thuyền có rất nhiều tu sĩ nhưng chỉ có một mình ngươi xen lẫn trong lưu dân lĩnh bữa sáng. Ngươi hẳn nên tăng tu vi của bản thân, tích cốc sớm một chút."

Tức giận cái gì chứ

Trong lòng Phượng Tuyên không phục, nhưng không cãi nhau.

Chỉ là thấy bánh bao hấp khô khốc, gặm một miếng mà chẳng có xíu vị ngọt nào. Ôi, nhớ tới lúc đại ma vương ở trúc gian tiểu trúc, tuy hơi hung dữ nhưng tốt xấu gì cũng cho y ăn thịt.

Một số người, mặc dù vẫn chưa chết.

Nhưng mình đã bắt đầu hoài niệm.

Thích Trác Ngọc lên tiếng: "Ngươi mắng ta? ”

Phượng Tuyên kinh ngạc, tu sĩ tu vi Hóa Thần kỳ còn có kỹ năng đọc tâm hay sao?

Thích Trác Ngọc nói: "Lần sau muốn nói thì đừng viết lên mặt. ”

Phượng Tuyên giật mình, thì ra là mình quản lý biểu cảm thất bại!

Y vội vàng điều chỉnh suy nghĩ trong lòng: Ta muốn ăn bánh bao đường nhân đường mật, ta muốn ăn bánh bao nhân đường mật, ta muốn ăn bánh bao nhân đường mật.

Thích Trác Ngọc làm như không thấy.

Được rồi.

Chức năng của đọc tâm còn có tính năng mắt mù có chọn lọc.

Phượng Tuyên lại gặm một miếng bánh bao, góc áo bị người kéo một cái.

Cúi đầu, vẫn là mấy đứa trẻ ăn mày ngày hôm qua. Khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu vây thành một vòng tròn, trong đó có một đứa trẻ to gan đặt một vòng tay dệt cỏ vào lòng bàn tay y. Phượng Tuyên phản ứng hai giây mới hiểu, nhóm trẻ ăn mày hôm qua ăn kẹo, hôm nay lấy vòng tay này cảm ơn y.

Kết quả ngậm vành, đó là báo ơn.

Đan còn rất đẹp, Phượng Tuyên vui vẻ đeo vào.

Nhìn mấy bé ăn mày rõ ràng còn chưa ăn no nhưng lại không dám đi đòi bánh bao nữa.

Phượng Tuyên bẻ một miếng bánh bao lớn trong tay mình cho chúng.

Thích Trác Ngọc liếc y một cái: "Ngươi đối tốt với người khác, người khác chưa chắc sẽ đối tốt với ngươi. ”

Phượng Tuyên nghe đại ma đầu âm dương quái khí, không ăn được bánh bao đường mật, y mất hứng, to gan chọc gậy bánh xe: "A, ta đâu có giống một số người giả vờ tốt với người khác."

Y lắc lắc cổ tay. Vòng đeo tay kêu đinh đang.

Một đoạn trắng muốt, là màu trắng của trăng lưỡi liềm vô cùng chói mắt.

Bỗng nhiên gan Phượng Tuyên to lên: "Thấy chưa. Thật lòng mới có thể đổi lấy chân tâm. ”

Thích Trác Ngọc không tức giận, cũng không cho ý kiến.

Đúng là thứ đồ vô dụng.

Người khác tặng y một cái vòng tay cỏ liền coi như bảo bối. Còn hắn tặng y nhiều đồ như vậy lại chẳng thấy y khoe ở đâu. Nhỏ không có lương tâm.

Chia xong cái bánh bao cho người cuối cùng, Thích Trác Ngọc mở miệng: "Bây giờ ngươi có thể cứu tế bọn họ một đoạn thời gian, về sau chiến tranh không ngớt, bọn họ dựa vào cái gì có thể sống sót?"

Trên phi thuyền lưu dân ngồi khắp nơi, Phượng Tuyên hiếm khi im lặng. Y sinh ra đã là thần, chưa bao giờ thực sự nhìn thấy cuộc sống của người dân đau khổ như vậy.

Phượng Tuyên sẽ không ngây thơ đến mức nói cơm cháo không thể lấp bụng, sao không ăn bánh ngọt trái cây.

Y nhìn về phía Thích Trác Ngọc, luôn cảm thấy hắn nói một nửa, còn có một nửa không nói.

Quả nhiên, một giây sau Thích Trác Ngọc tiếp tục: "Cho nên mới có người cầu đạo tu chân, tu luyện thành tiên. Phi thăng thành thần, mới có thể có được sức mạnh cường đại thay đổi thế gian này. ”

Được rồi. Không hổ danh là phát biểu của tên cuồng sự nghiệp. Phượng Tuyên vỗ tay như hải cẩu.

Thời điểm Thích Trác Ngọc nói lời này không hề che dấu dã tâm trong mắt.

Phượng Tuyên không muốn dội nước lạnh vào hắn, cho dù phi thăng thành thần cũng không có quyền thay đổi vận mệnh của mình.

Bằng không sao y có thể xui xẻo hạ phàm lịch kiếp như vậy chứ?!

Huống hồ, Phượng Tuyên cũng biết.

Thích Trác Ngọc cũng không có thành tiên, mà là trở thành đại ma đầu mà người đời sau đều muốn tru di.

Bầu không khí hơi nặng nề.

Phượng Tuyên không mở miệng nói nữa, Thích Trác Ngọc cũng không biết là rời đi từ lúc nào.

Phi thuyền bay về phía trước cỡ một khắc đồng hồ, phá tan mây mù, kinh đô vạn triều Trường An thấp thoáng hiện ra dưới chân.

Phượng Tuyên nghe được có người ở phía sau gọi y: "Tiểu Thất."

Giọng nói trong trẻo trầm thấp.

Y quay đầu, trước mắt ném tới một cái bánh bao mềm mại còn nóng hổi, bóc ra, bên trong là đường mật nóng bỏng.

Phượng Tuyên ngẩng đầu, Thích Trác Ngọc khoanh hai tay, tựa vào lan can phi thuyền: "Cho ngươi. ”

Viên kẹo tối qua coi như tính toán xong.

Đôi mắt hoa đào của Thích Trác Ngọc lấp lánh, trìu mến như chó con, cười đến có chút hồn nhiên.

Hắn phê bình: "Khó nuôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.