Sau Khi Sống Lại Trở Thành Hạt Châu Trên Tay Chồng Trước

Chương 9: Nhị hoàng tử... LÀ NGƯỜI RẤT CÓ THỂ TRỞ THÀNH HOÀNG ĐẾ




Đường Huyên sững sờ, lần thứ nhất bị đường muội trầm mặc nhu nhược phản bác, nhất thời tay chân luống cuống.

Nàng suy nghĩ, nghiêng đầu ngây thơ nói với Đường Uyển: "Thế nhưng, thế nhưng ta đã có Nhị hoàng tử nha."

"Đại tỷ vui vẻ như vậy vì có thể gả cho Nhị hoàng tử sao?" Đường Uyển nhìn nàng nhẹ giọng hỏi.

"Đúng nha. Ta cùng hắn tình đầu ý hợp, Nhị muội ngươi có lẽ không hiểu tình cảm như vậy rồi." Đường Huyên cong mắt đối với Đường Uyển cười nói.

"Tình đầu ý hợp? Là nùng tình mật ý, kìm lòng không được, ngầm thông đồng ám muội sao?" Đường Uyển liền mỉm cười hỏi.

Lời này khiến bọn nha hoàn sau lưng Đường Huyên đều khẩn trương.

Thậm chí giờ phút này đại nha hoàn vừa mới đứng trên bậc thang chẳng thèm ngó tới Đường Uyển cũng cười đầy mặt làm lành, đi đến trước mặt Đường Huyên thỉnh an, lại vội vàng cười nói: "Chỉ sợ bị bệnh khiến Nhị cô nương hồ đồ rồi, Đại cô nương không muốn chấp nhặt với Nhị cô nương." Thời điểm nàng nói chuyện, nụ cười trên mặt Đường Huyên có chút miễn cưỡng lại lập tức tỏa sáng rực rỡ, liền cười nhẹ gật đầu thân thiết với kia đại nha hoàn nói: " Ta làm tỷ tỷ, đương nhiên sẽ không so đo cùng Nhị muội. Ngươi không nên lo lắng. Tổ mẫu đã thức chưa? Ta mang theo đường phèn tổ yến tới cho tổ mẫu, muốn hiếu kính tổ mẫu đây."

Nàng ngây thơ cong mắt, đại nha hoàn kia bận bịu cười xòa nói: "Lão thái thái đã sớm tỉnh lại, đang đợi Đại cô nương đấy."

"Vậy là tốt rồi." Đường Huyên liền vội vàng bưng lấy tổ yến đi vào trong phòng.

Dáng vẻ nàng dường như thở dài một hơi, cũng không quay đầu lại đem Đường Uyển bỏ qua một chỗ.

Tố Hòa làm người nhu thuận, cũng cảm thấy Đường Huyên hết sức vô lý.

"Nàng cướp đi hôn sự của cô nương, làm sao còn dám nhắc tới đến hôn sự với Thanh Bình Quận vương?"

"Nàng là người như vậy." Đường Uyển nhẹ nhàng nói.

Trải qua hai đời, nàng đã sớm nhận rõ cách làm người của Đường Huyên.

Nàng lúc đầu chính là người như vậy.

Thậm chí Đường Uyển nghĩ vu vơ, từ kiếp trước đến kiếp này, Đường Huyên chưa hề thật lòng nói với Đường Uyển một câu xin lỗi.

Trong lòng nàng không có chút áy náy nào vì đoạt hôn sự Đường Uyển, cảm thấy chuyện này là đương nhiên, thậm chí cũng chưa từng thấy Đường Uyển làm quả phụ nửa đời người cũng là lỗi của nàng, thế nhưng có phải thật sự nàng cũng không biết gì sao?

Nhớ ngày đó Trường Bình Hầu phu nhân đắc ý nói với tỷ muội các nàng Đường Huyên đã được vào danh sách tuyển chọn Thanh Bình Quận vương phi, sẽ làm Quận vương phi cao cao tại thượng, nói cho các nàng biết ngày sau địa vị Đường Huyên cùng những cô nương Đường gia khác nhau một trời một vực, không phải Đường Huyên cũng ở một bên xấu hổ và e sợ sao?

Thế nhưng chỉ chớp mắt, thời điểm nàng đỏ mặt nhu tình mật ý cùng Nhị hoàng tử tình chàng ý thiếp, chưa từng nhắc qua chuyện Đường Uyển tiến cung tuyển phi, thật ra là gánh trách nhiệm thay nàng.

Đối với cách làm người của Đường Huyên, Đường Uyển hiểu rất rõ, thậm chí cảm thấy không còn quan trọng.

Nàng ta gả cho Phượng Chương cũng được.

Đều không phải thứ gì tốt, một người ích kỷ không biết xấu hổ, một người vong ân phụ nghĩa, quả nhiên là một đôi ông trời tác hợp cho.

Bởi vậy Đường Uyển thở ra một hơi thật sâu, trực tiếp mang theo hai nha hoàn trở về tiểu viện của nàng.

Viện tử của nàng cũng không lớn, so với viện tử lộng lẫy của Đường Huyên, còn mang theo lầu các sân nhỏ, đương nhiên không thể đánh đồng, chẳng qua lúc trước Đường Uyển cũng không so sánh với Đường Huyên.

Đó cũng không phải vì Trường Bình Hầu phu nhân luôn nhắc nhở địa vị giữa nàng cùng Đường Huyên khác biệt, đối với Đường Uyển mà nói, phụ thân của Đường Huyên là Trường Bình hầu, chẳng qua nàng không cùng chi, ở tại Trường Bình Hầu phủ cũng vì Thái phu nhân yêu chiều ấu tử Đường Tứ lão gia của mình, không chịu phân gia, cho nên tất cả bọn họ mới ở chung trong Trường Bình Hầu phủ.

Đường Huyên là đích tôn tại Trường Bình Hầu phủ, đương nhiên luôn đạt được thứ tốt nhất.

Thân là nhánh không cùng chi, vốn không cần phải tranh giành với Đường Huyên.

Nàng rất hiểu đạo lý này, bởi vậy sống trong tiểu viện nhỏ này cũng không ghen ghét phàn nàn.

Các đường muội khác không cùng chi của nàng lại không hiểu đạo lý này, hiếu thắng khắp nơi với Đường Huyên, Đường Huyên có các nàng cũng nhất định phải có, thế nhưng cần gì phải vậy?

Lúc đầu các nàng cũng không thể coi là quý nữ chân chính của Trường Bình Hầu phủ.

Bởi vì nghĩ tới những thứ này, suy nghĩ lại hôm nay Thái phu nhân coi trọng Đường Huyên, Đường Uyển cười cười, rốt cục ngủ mất.

Cả ngày này nàng vừa mới tỉnh lại, cộng thêm việc tát Phượng Chương nhiều như vậy, trước mắt đã mệt muốn chết rồi. Bởi vì mệt nhọc mười phần, thân thể của nàng chịu không nổi, tại Đường gia nàng vốn chính là người vô hình, cũng không có ai để ý nàng trở về hay không trở về Hầu phủ, đương nhiên sẽ không có ai đến thăm, liền đổi y phục, nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Chỉ là lúc nàng đang ngủ, Dung ma ma sau khi đưa nàng về phủ liền vội vàng đi gặp Trường Bình Hầu phu nhân.

"Thái thái!" Nàng vén rèm tiến vào phòng chính, liền gặp trong phòng một phu nhân bộ dáng thướt tha xinh đẹp suy nghĩ khó khăn sổ sách trong tay.

Mặc dù nàng đã có tuổi, khóe mắt đã mang theo ít nếp nhăn, ánh mắt mang theo vài phần khắt khe, có điều cũng là một khuôn mặt nữ nhân khiến hai mắt người khác tỏa sáng. Khi nhìn thấy Dung ma ma tiến đến, nàng buông sổ sách xuống, có chút đau đầu hỏi: "Đưa nhị nha đầu trở về rồi?"

Vẻ mặt bộ dáng nàng tiều tụy, Dung ma ma bất chấp trên mặt còn đau rát, vội vàng tiến lên nắn bóp bả vai cho nàng, thấp giọng nói: "Đã đón về."

"Đón về là tốt rồi. Nuôi dưỡng nàng cẩn thận, làm hai bộ y phục cho nàng, đừng để khi tiến cung khiến Thái hậu nương nương nhìn ra nhược điểm, ngược lại chọc giận nương nương, cảm thấy Hầu phủ chúng ta vô lễ."

Nếu như đem một cô nương bộ dạng thậm tệ vào trong cung, Thái hậu nương nương vừa thấy còn không tức chết sao?

Thái hậu xem Thanh Bình Quận vương như cháu trai ruột mà nuôi nấng, trong mắt của nàng Thanh Bình Quận vương phải xứng với nữ tử tốt nhất trên đời, nếu như Trường Bình Hầu phủ đem tới một nha đầu ốm yếu lại mặc y phục cũ nát vào cung, việc này chậm trễ đối với Thanh Bình Quận vương sẽ khiến Thái hậu tức giận.

Bây giờ Thái hậu mất cháu yêu chính là thời điểm thương tâm gần chết, một chút sai sót đều sẽ khiến Thái hậu phát điên, Trường Bình Hầu phu nhân làm sao dám để rủi ro này xảy ra, bởi vậy xem như trong lòng nàng không nguyện ý, cũng phải làm cho Đường Uyển ăn mặc trang điểm lộng lẫy đưa vào trong cung, Thái hậu nương nương sẽ không tức giận Hầu phủ.

Cho dù Đường Uyển làm người cực kì nhu nhược, nhưng lại là một mỹ nhân chân chính khiến hai mắt người khác tỏa sáng.

Thái hậu sẽ thích mỹ nhân như vậy.

Nàng vừa nhắc tới chuyện này liền nắm tay lại.

"Ta tuyệt đối không ngờ rằng, không phải Thanh Bình Quận vương dũng mãnh thiện chiến sao? Tại sao đột nhiên lại chết trận? Chút nữa thì liên lụy A Huyên, phá hủy cuộc đời của nàng." Trường Bình Hầu phu nhân đối với tâm phúc cười làm lành, thấp giọng nói lời trong lòng: "Nếu như La phi lại đem sự tình thật giả Hoàng tử nói rõ sớm một chút, ta cũng sẽ không nhìn trúng Thanh Bình Quận vương, suýt nữa hại nửa đời sau của A Huyên."

Nàng vuốt ve sổ sách trong tay thấp giọng nói: "Lúc trước trong cung muốn tuyển phi cho Thái tử, Nhị hoàng tử và Thanh Bình Quận vương, vị trí Thái Tử phi trong cung đã sớm có nhân tuyển, muốn cũng không được. Nhị Hoàng tử giả lúc trước lại là cái người què, ta chọn tới chọn lui vẫn cảm thấy Thanh Bình Quận vương là tốt nhất. Nếu như sớm biết Nhị hoàng tử bây giờ là ai, ta tuyệt sẽ không cân nhắc Thanh Bình Quận vương."

Mặc dù Thái tử ốm yếu nhiều bệnh, dường như... Khó có con nối dõi, bởi vậy Nhị hoàng tử rất có thể kế thừa hoàng vị, chính Hoàng tử giả là người què lúc trước.

Trường Bình Hầu phu nhân còn chưa nghe nói qua người què cũng có thể làm hoàng đế.

Bởi vì thân thể khiếm khuyết, lúc trước nàng nhận định Nhị hoàng tử không thể trở thành Hoàng đế, như vậy không bằng làm thê tử Thanh Bình Quận vương tay nắm binh quyền.

Thế nhưng ai biết được nàng vừa mới đem tên Đường Huyên ghi đi ghi lại vào bên trên danh sách, chỉ chớp mắt, La phi liền vén màn sóng to gió lớn, người què kia rời cung, trong cung nghênh đón một Nhị hoàng tử tuổi trẻ khỏe mạnh, đồng thời rất có tài năng và học vấn.

Nhị hoàng tử như vậy... Rất có thể trở thành Hoàng đế.

Cứ cho rằng ngày sau Thái tử vẫn sẽ đăng cơ, nhưng chỉ cần Thái tử không sinh ra con trai, ai có thể đảm bảo được Đông cung sẽ không nghênh đón hoàng thái đệ* chứ?

*hoàng thái đệ: Em của Hoàng đế được chọn làm người nối ngôi

Nghĩ đến đây, tức giận phiền muộn trong lòng Trường Bình Hầu phu nhân cũng tan biến nghiêng đầu nói với Dung mụ mụ: "Chẳng qua cũng may A Huyên chúng ta tài giỏi, ta thật không nghĩ tới Nhị hoàng tử dĩ nhiên đối với nàng... Ta chỉ tới trước mặt của hắn nói một chút sự tình về A Huyên, vốn là muốn thăm dò quan hệ giữa hắn cùng Nhị nha đầu có vững chắc hay không, ai biết hắn nghe xong sự tình về A Huyên liền chính miệng đáp ứng từ hôn cưới con bé, đây thật là nhân duyên quanh co ngàn dặm. Là A Huyên chúng ta, chính là A Huyên chúng ta, không ai ngăn cản được."

Trên mặt của nàng không khỏi rực rỡ hơn cùng hi vọng.

Nếu ngày sau cho là Nhị hoàng tử có thể làm chủ Đông cung làm Hoàng thái đệ, nữ nhi của nàng cũng có thể làm hoàng hậu.

Nghĩ đến đây, Trường Bình Hầu phu nhân liền nở nụ cười, nhưng mà Dung ma ma cười khan hai tiếng, trên mặt lộ vẻ chần chờ.

Trường Bình Hầu phu nhân thấy Dung mụ mụ dường như chần chờ muốn nói gì, không hùa theo mình, có chút không vui hỏi: "Ngươi làm sao? Sao nhìn không cao hứng gì hết?"

"Nô tỳ đương nhiên cao hứng vì tiền đồ tốt đẹp của Đại tiểu thư. Chỉ là nô tỳ đối với Nhị tiểu thư... Dường như Nhị tiểu thư cũng không nghe theo như vậy, nô tỳ lo lắng nàng có dã tâm, ngày sau lại nháo ra chuyện."

Dung ma ma hôm nay chính là đến cáo trạng, đem chuyện trong núi Đường Uyển khiến nha hoàn răn dạy quản thúc nàng nàng như thế nào, những lời kia đối với sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống Trường Bình Hầu phu nhân nói, lại đem mặt mình sưng đỏ cho nàng nhìn, lúc này mới lo lắng nói: "Nô tỳ trong lòng không chắc lắm. Nhị tiểu thư sợ sẽ sinh lòng oán hận đối với Đại tiểu thư chứ? Nếu như sau này nàng làm Thanh Bình Quận vương phi trong tâm còn hận cô nương chúng ta, vậy có thể mang thêm phiền phức cho Đại tiểu thư chúng ta hay không?"

"Sao nàng có thể không hận A Huyên, có lẽ là cực kỳ hận, bởi vậy mới trút giận lên ngươi. Chẳng qua nàng cũng chỉ có chút năng lực ấy, còn muốn như thế nào nữa? Coi như ngày sau làm Quận vương phi, cũng chỉ là quả phụ không có ai làm chủ cho nàng. Chẳng những không có nam nhân, còn không có nhi nữ, chỉ có phong hào Quận vương phi thì có ích lợi gì, ai sẽ để nàng vào mắt. Ngươi vừa nói nàng hận A Huyên, thì ta càng muốn đưa nàng tiến cung, còn muốn cho nàng ăn mặc thật xinh đẹp, khiến Thái hậu nhìn qua liền chọn trúng nàng, làm cho nàng trở thành quả phụ. Nàng chỉ có thể làm một quả phụ cả đời đều không xoay người được, lại trơ mắt nhìn A Huyên được Nhị hoàng tử sủng ái, ngày sau phong quang tột cùng, mẫu nghi thiên hạ, chỉ có thể ở dưới lòng bàn chân A Huyên kiếm ăn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.