Mặc dù bị mắng nhưng Đường Uyển vẫn không nhịn được cười phốc một tiếng.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
"Trở về đi."
Phượng Dịch chống đỡ thân thể không muốn dựa vào Đường Uyển, quay đầu cười lạnh lùng nói với Đường Dật đang đi tới.
Đường Uyển không khỏi nghiêng đầu nhìn Đường Huyên đã bị Phượng Dịch nói cho kinh sợ đến mức đầy mặt đều là nước mắt.
Nàng đã sớm biết kết quả sẽ như vậy.
Đường Huyên có lẽ không biết... Một ngày trước khi đánh nàng ta, Đường Uyển đã tát Phượng Chương còn nhiều cái hơn với sự giúp đỡ của Thanh Bình Quận vương.
Sao hắn có thể cảm thấy Đường Uyển là người ngang ngược càn rỡ chỉ vì tát đường tỷ một cái thôi chứ?
"Ta cũng có chút hối hận, không nên chỉ tát nàng một cái."
Đường Uyển nhỏ giọng ngoan ngoãn khéo léo nói.
Xem ra nàng thật sự đang rất tiểu nhân đắc chí.
Trong lòng Phượng Chương rất áy náy và phức tạp với Đường Uyển, thế nhưng hắn vạn lần không ngờ hôm nay nhìn thấy Thanh Bình Quận vương, lại chính là thanh niên ngày đó đàn áp mình trong núi, giúp Đường Uyển tát mười cái tát kia. Chỉ là hắn vừa nghĩ tới Phượng Dịch bỗng nhiên xuất hiện trên núi mà Đường Uyển ở thời điểm ấy, lập tức nghĩ đến một số ý nghĩ xấu, chẳng lẽ... Chẳng lẽ Phượng Dịch ở đó để gặp Đường Uyển?
Chẳng lẽ giữa Đường Uyển và Phượng Dịch đã sớm có tư tình rồi sao?
Bằng không thì, vì sao trong cung đột nhiên tứ hôn, vì sao bây giờ Đường Uyển cùng Thanh Bình Quận vương tiếp xúc hòa thuận như vậy, không hề giống là người xa lạ.
Lại vì gì mà Thanh Bình Quận vương không chê Đường Uyển đã bị từ hôn?
Nghĩ tới đây, Phượng Chương cảm giác trên đầu của mình toàn là màu xanh.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng không thở nổi.
Hắn chỉ là thiếu niên, lúc trước chẳng qua là người cả ngày chỉ biết đóng cửa đọc sách, cũng không trải qua chuyện gì hết sức phức tạp, bây giờ nghĩ tới điều ấy đã khiến Phượng Chương không thể tiếp nhận.
Chỉ cần nhìn thấy Đường Huyên thương tâm rơi lệ bởi vì Phượng Dịch thiên vị Đường Uyển, Phượng Chương cảm thấy không thể chịu đựng được.
Trong lòng hắn ái mộ Đường Huyên, coi Đường Huyên là điều tốt đẹp nhất trong lòng, ngưỡng mộ nàng như tiên nữ trong mơ.
Lúc trước, hắn chỉ có thể nghĩ tới nàng ở trong mơ.
Thế nhưng bây giờ nàng rúc vào trong ngực hắn, có tình cảm thắm thiết với hắn như vậy, trong lòng Phượng Chương thậm chí sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cho Đường Huyên.
Hắn không thể để Đường Huyên khóc, cũng không thể để Đường Huyên bị người khác nhục nhã.
"Uyển Uyển!" Phượng Chương chỉ cảm thấy trái tim của hắn sắp tan vỡ khi Đường Huyên rơi lệ bất lực đứng đó bị Thanh Bình Quận vương khi dễ như vậy, khuôn mặt trắng nõn không khỏi có chút đỏ lên, bước tới dùng ánh mắt thất vọng nhìn Đường Uyển hôm nay mặc y phục mới lộng lẫy, khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười tươi đẹp, nhíu mày nói: "Ta không nghĩ tới ngươi lại biến thành loại người như vậy. A Huyên thật sự cao hứng vì ngươi được làm Vương phi, tại sao ngươi muốn tổn thương đường tỷ mình? Sự lương thiện và nhường nhịn lúc trước đều đi đâu rồi?"
Lúc trước Đường Uyển sẽ không làm tổn thương bất kì ai, chỉ yên thuận theo và chịu đựng, thế nhưng bây giờ nàng trông thế này, khiến Phượng Chương cảm thấy lạ lẫm, thậm chí cảm thấy hoàn toàn không biết rõ Đường Uyển. Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn thoáng qua Phượng Dịch đang nhíu mày, trầm giọng nói với Đường Uyển kinh ngạc nhìn mình: "Hay là ngươi tưởng rằng bây giờ ngươi đã làm Quận vương phi, có thể vênh mặt hất hàm sai khiến rồi sao?"
"Uyển Uyển không phải tên ngươi có thể gọi." Đường Uyển không giải thích sự thất vọng đối với hắn cùng cái nhìn của mình, chỉ nhìn Phượng Chương nghiêm túc nói: "Ngươi với ta chẳng qua chỉ là người lạ thôi. Ta nói rồi, ngày sau xin gọi ta là Nhị cô nương, hoặc là..." Nàng do dự một chút, vụng trộm nhìn Thanh Bình Quận vương, thấy hắn hờ hững quay đầu, tựa hồ không thèm để ý mình nói cái gì, nhưng lỗ tai lại có chút vểnh lên, trong lòng không khỏi yên tâm, quay đầu nói với Phượng Chương: "Hoặc gọi ta là Quận Vương Phi. Ta không có quan hệ gì với ngươi, ngươi nợ tiền ta cũng đã trả xong, về sau nếu như ta lại nghe được ngươi còn gọi ta như vậy, ta liền tiến cung mời Thái hậu cùng Hoàng hậu nương nương làm chủ, hỏi La phi nương nương tội dạy con không nghiêm."
"Ngươi nói cái gì?!" Phượng Chương cảm thấy mình nghe lời khó tin.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi lỗ mãng với một vị Quận vương phi như vậy, đương nhiên là La phi dạy con không nghiêm, chẳng lẽ trong cung không nên răn dạy nàng sao?" Đường Uyển thẳng thắn quyết đoán* nói.
* 理直气壮地 [lý trực khí tráng]: Lý lẽ vững càng, cây ngay không sợ chết đứng, hiên ngang ngẩng cao đầu
Phượng Chương nhìn Đường Uyển chính trực thẳng thắn như vậy, không nói nên lời.
"Ngươi, ngươi thay đổi, ta không nhận ra." Hắn lầm bầm lui về sau một bước, nhìn Đường Uyển giống như nhìn một người ngang tàng ương bướng.
"Không phải ta thay đổi, mà là ta hiểu được chịu đựng tiện nhân như các ngươi không bao giờ là đúng. Ngược lại, đánh trả, đập nát mặt các ngươi mới là biện pháp thích hợp." Đường Uyển mạnh dạn nói với Phượng Chương.
Nàng có thể được coi là người... có chỗ dựa, phải không?
Chỉ cần núi dựa của nàng đừng cho nàng sụp đổ trước.
Bởi vậy, Đường Uyển lại liếc sắc mặt Phượng Dịch.
Khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh như băng kia lúc này chậm rãi tan ra, lộ ra ý cười nhạt.
Đường Uyển nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Phượng Dịch, sau một lát, cũng không nhịn được quay đầu mím môi cười trộm.
Phượng Chương mặt đã đỏ tới mang tai.
"Ngươi bắt đầu ăn nói ác độc như vậy từ khi nào?""Hắn thất hồn lạc phách nhìn Đường Uyển giờ phút này không thèm giả vờ nói chuyện với mình, thậm chí còn làm ra vẻ mặt chán ghét hắn, không khỏi nhớ tới mỗi lần hắn nhìn thấy Đường Uyển trong quá khứ.
Nàng luôn mỉm cười với hắn, lắng nghe những khát vọng về tương lai của hắn, và cảm thấy rất tốt về mọi thứ hắn làm, như thể trước mặt nàng, hắn luôn là người tốt, và sẽ nhận được tình yêu dịu dàng của nàng.
Thế nhưng Đường Uyển đã từng dịu dàng nhu thuận kia, cùng Đường Uyển giờ phút này chính trực ngay thẳng nhìn hắn, hàm khẽ nhếch lên, lộ góc cạnh chính mình, Phượng Chương cảm thấy như hai người khác nhau, thế nhưng có một góc bí ẩn trong lòng nói cho hắn khiến hắn bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý.
Không phải nàng thay đổi.
Nàng chưa hề thay đổi.
Đây vốn là Đường Uyển thực sự.
Đối với phu quân của mình, nàng luôn dịu dàng ngoan ngoãn, luôn dùng ánh mắt ấm áp toàn tâm toàn ý bảo vệ phu quân của mình.
Khi hắn không còn là phu quân của nàng, không còn liên quan đến nàng, sự dịu dàng ôn nhu, che chở của nàng tất cả đều bị thu hồi không chút thương tiếc.
Từ khi hắn rời xa nàng, rốt cuộc nàng cũng không để hắn trong lòng, cũng không còn luyến tiếc hắn nữa.
Hiểu rõ như vậy khiến trong lòng Phượng Chương đột nhiên co rút lại đau nhức, nhưng ngay lúc này, bàn tay run nhẹ của hắn bị nhẹ nhàng nắm lấy, vừa quay đầu hắn đã nhìn thấy vị hôn thê xinh đẹp mà mình mến mộ đang nén nước mắt nhìn hắn.
Khi hai mắt Đường Huyên đẫm lệ mông lung nhìn hắn, cơn đau nhói trong lòng Phượng Chương được che giấu trong giây lát, cảm giác mất mát vô thức bị hắn bỏ qua, chỉ có hầu môn quý nữ xinh đẹp trước mắt này mới có thể khiến trong lòng hắn tràn đầy dũng khí. Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn Đường Uyển trầm mặt nói: Cho dù ta làm gì ngươi, ngươi cũng không nên làm tổn thương A Huyên."
"Vì sao ngươi đánh nàng?"
"Ngay cả ngươi nàng cũng có thể đánh, vì sao không thể đánh Đường Huyên? Các ngươi không phải là cẩu nam nữ âm thầm tư thông sao?" Phượng Dịch ở một bên lạnh nhạt nói.
Những lời này giống như một con đao đâm vào lòng Phượng Chương.
Hắn gần như nhảy dựng lên.
"Chúng ta không có. Ta và A Huyên vô tội, chúng ta quang minh chính đại!" Hắn lớn tiếng nói, mặt mũi trắng bệch.
Không chỉ là Phượng Dịch gần như tiết lộ hắn giấu diếm người Đường gia tự mình đi gặp Đường Uyển, mà là vì giờ phút này thái độ của Thanh Bình Quận vương cũng là thái độ của thế nhân với hắn và Đường Huyên.
Trong cung không thông cảm, những người trong hoàng gia sau lưng đùa cợt, còn có phụ hoàng hắn nổi nóng với chuyện hắn vong ơn phụ nghĩa, đều khiến hắn bây giờ cảm thấy như một gánh nặng.
Ai cũng nói hắn sai rồi.
Thế nhưng làm sao bọn họ có thể hiểu được khao khát của hắn đối với nữ tử hắn yêu.
Nàng đã từng khó với tới, mỹ nhân như hoa bị mây ngăn cách. Thế nhưng một ngày, khi hắn có thể chân chính có được nàng, nâng niu nàng trong lòng bàn tay, thử hỏi ai sẽ chịu được nàng rời khỏi mình?
Thậm chí nếu như hắn không thể có được nàng, nàng sẽ bị một nam nhân khác có được, từ nay về sau thật sự không thể liên quan gì đến hắn nữa.
"A Huyên vô tội, là ta... Là ta mến mộ A Huyên, bởi vậy mới cô phụ... Đường Nhị cô nương. A Huyên cũng không làm gì sai, nếu như có lỗi, cũng đều là lỗi của ta." Phượng Chương lớn tiếng thổ lộ, muốn nói cho Phượng Dịch biết Đường Huyên là cô nương đơn thuần lương thiện thế nào, lại nói với Đường Uyển: "Cho tới bây giờ A Huyên đều chưa từng nghĩ muốn tổn thương ngươi. Hết thảy đều là ta, là ta ép buộc A Huyên!"
Lời này của hắn đặc biệt buồn cười, Phượng Dịch cũng lười nói chuyện cùng hắn, cúi đầu nói với Đường Uyển: "Đừng dây dưa cùng loại người này, rất dễ ảnh hưởng đến đầu óc."
Quả thực đầu óc như trôi vào đại dương mênh mông, Phượng Dịch cảm thấy tranh luận cùng loại người này đều là hạ thấp, đặt một tay lên bờ vai gầy của Đường Uyển, sau đó nhìn Phượng Chương lãnh đạm nói: "Thân là Hoàng tử, ngươi cũng dám ỷ vào quyền thế ép buộc quý nữ hầu môn gả cho ngươi, đây là bức lương vi xướng*..."
*逼良为娼: Nguyên văn [简直官逼民反,逼良为娼]. Quan bức dân chúng làm phản, bức con gái nhà lành phải chôn thân trong kiếp xướng ca vô loài.
Hắn nhíu mày, cảm thấy hình dung như vậy tựa hồ không đúng, nhưng cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là mặc kệ sắc mặt tái nhợt Phượng Chương tiếp tục nói: "Ta sẽ bẩm báo vào cung, mời Thái hậu làm chủ giải trừ hôn ước của các ngươi, giải thoát cho đích nữ Trường Bình hầu phủ bị ngươi ép buộc một con đường sống."
"Không!" Phượng Chương vội vàng kêu một tiếng.
"Một người như ngươi..." Thấy Đường Uyển che miệng kinh ngại nhìn mình, Phượng Dịch dừng một chút liền nói: "Không có tư cách nói câu nói này."
"Ta và Nhị hoàng tử là thật tâm yêu nhau!" Đường Huyên thấy Phượng Dịch lại muốn tiến cung giải trừ hôn ước của mình và Phượng Chương, kinh hoảng nói.
Phượng Dịch nhìn nàng gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống, khóe miệng không khỏi gợi lên ý cười lạnh lùng.
"Thì ra không phải bức lương vi xướng, mà là nam đạo nữ xướng*."
*男盗女娼: Nam trộm cắp, gái làm điếm, mèo mả gà đồng.
Hắn bỏ lại câu nói này, càng thêm không kiên nhẫn, một tay đặt lên vai Đường Uyển, thấy nàng còn ngây ngốc, liền nắm tay nàng rời đi.
Đường Dật ho khan một tiếng.
Hắn vượt qua Phượng Chương, cũng đi theo.
Sau khi đi một quãng xa, Đường Uyển nghe được sau lưng truyền đến tiếng khóc thương tâm của Đường Huyên, còn có tiếng an ủi bối rối của Phượng Chương.
Nàng không ngoảnh lại, chỉ nghiêng đầu thẫn thờ nhìn phu quân tương lai của mình.
Nàng không biết hôn nhân sau này của mình sẽ ra sao.
Nhưng nhìn Thanh Bình Quận vương vừa mới bảo vệ mình như thế, Đường Uyển nghĩ, cho dù nàng rất sợ hôn nhân gặp nhiều trắc trở, cho dù sợ thời gian sẽ thay lòng đổi dạ, nhưng giờ khắc này, nàng.... Muốn bắt đầu tin tưởng hắn.
Nàng muốn cố gắng một lần, làm Thanh Bình Quận vương phi thật tốt, mến mộ phu quân của mình, cùng hắn vượt qua mọi chuyện.
"Quận vương, ta sẽ cố gắng thích Quận vương." Nàng nhìn sườn mặt tuấn tú của Phượng Dịch thì thầm nói.
"Ngậm miệng." Ngày hôm nay Phượng Dịch đã bị nha đầu chết tiệt này lừa cưới tức đến chết, nghe nói nàng lại còn không mến mộ mình, trong tâm lặng lẽ gạch nàng một bút chờ sau khi cười rồi tính sổ, khóe miệng chậm rãi nói ra hai chữ này, thấy Đường Uyển rụt cổ một cái, hừ một tiếng dựa vào vai nàng, trầm giọng nói: "Ngày sau gặp lại đám ngu xuẩn này, không cần dài dòng, trực tiếp đánh chết."
Nói chuyện với một người như Phượng Chương và Đường Huyên quả thực cũng biến mình thành một đứa ngốc.
Phượng Dịch xuất thân trong quân, nhất quán cho rằng quân tử động thủ không động khẩu*, bởi vậy cụp mắt nhìn Đường Yển yếu ớt, lén nắm lấy vạt áo hắn nói: "Đánh chết cứ coi như ta làm."
*动手不动口: ý của nam chính là cứ đánh luôn không cần nói =)))) ngược lại với câu "Quân tử động khẩu không động thủ - 君子动口不动手 "
"Được." Đường Uyển cong mắt cười nói với hắn.
Nàng cảm thấy... Từ giờ trở đi, nàng sẽ không sợ hãi vị hôn phu Thanh Bình Quận vương này nữa.
"Lát nữa ta sẽ kêu người mang đồ đến cho nàng, đừng tiết kiệm, ta còn sống, không cần nàng giúp ta tiết kiệm tiền."
Thanh Bình Quận vương trầm mặt nói.
Đường Uyển vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng thậm chí nghe Thanh Bình vương nghiến răng nghiến lợi nói những lời này, lại cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Hóa ra được người khác che chở là một cảm giác hạnh phúc như vậy.
"A, A Dịch." Nàng lấy dũng khí kêu một tiếng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, tựa hồ sợ bị người bên cạnh cự tuyệt.
Thế nhưng cho dù thanh âm rất nhỏ, nàng vẫn nghe được thanh niên bên cạnh thản nhiên đáp lại.
"Ừm."
Giờ khắc này, Đường Uyển muốn rơi lệ, nhưng lại cố gắng kìm nén.
Nàng hít mũi một cái, lại vội vàng nói với hắn: "Bây giờ chàng còn đang dưỡng thương mà. Đừng chỉ lo những chuyện nhỏ nhặt này của ta, chàng cẩn thận dưỡng thương mới là quan trọng nhất." Phượng Dịch bị thương không nhẹ, mà hôm nay trì hoãn tại Đường gia lâu như vậy, còn hao tâm tổn trí trấn an Đường Uyển, Đường Uyển cảm thấy mình vừa mới già mồm xấc xược như vậy có chút quá phận.
Nàng không khỏi áy náy mà nhìn Phượng Dịch, lại thấy hắn cũng không thèm nhìn nàng, ánh mắt nhìn về phía xa, lãnh đạm nói: "Việc của nàng mới là chuyện quan trọng."
May mắn hắn tự mình đến hạ sính, bằng không thì đương nhiên không biết nha đầu chết tiệt Đường Uyển này lại là tiểu tử lừa hôn, thậm chí còn dám hối hôn vì lương tâm cắn rứt. Trong lòng Phượng Dịch cười lạnh một tiếng, nhưng không nhìn nha đầu chết tiệt bên người làm lòng phiền toái thêm nữa, tiếp tục nói: "Để Thanh Vụ cô cô chiếu cố nàng thật tốt mấy ngày. Sau khi kết hôn, nàng sẽ không chịu ủy khuất ở Đường gia nữa."
Đến lúc đó hắn đích thân khi dễ nàng.
Sau khi vào Thanh Bình Quận vương phủ, nàng kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Nhị cô nương Đường gia vốn ngu ngốc không biết lòng dạ nham hiểm, nhìn Thanh Bình Quận vương mặt không chút cảm xúc mà lại bênh vực nàng như vậy, cảm thấy hắn thật sự là người tốt.
Nàng đã cảm động nước mắt rưng rưng.
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Dật hơi căng thẳng, không nhịn được nhìn Đường Uyển đang ngơ ngác nhìn Phượng Dịch, không khỏi lộ ra một chút ôn hòa.
Chỉ là hắn lại cảm thấy đau đầu khi nghĩ tới chuyện hôm nay mình náo loạn lễ hạ sính của Đường gia và Thanh Bình Quận vương phủ, sợ phụ thân không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Trong lòng dao động, Đường Dật cúi đầu nghĩ đến nghĩ cách dỗ dành người phụ thân Trường Bình Hầu này, để hắn không phải bị phạt. Ngược lại là Phượng Dịch đã đưa Đường Uyển trở về tiền viện, giờ phút này thấy trong tiền viện đã nhiều người hơn trước.
Trước đó bởi vì nghe đồn Thanh Bình Quận vương tử trận, Đường gia cũng không quá để ý tới hôn sự này, cho dù biết là làm dâu hoàng gia, nhưng bất đắc dĩ ngoại trừ phu thê Trường Bình Hầu cùng thái phu nhân, không một ai khác của Đường gia là thấy mặt. Song khi nghe tin Thanh Bình Quận vương từ cõi chết trở về, tự mình hạ sính truyền khắp Trường Bình Hầu phủ, bây giờ Đường Uyển quay lại, nàng thấy đã có rất nhiều người ngồi trong phòng, tất cả đều tươi cười, hòa ái dễ gần.
Đường Dật, một thứ tử con vợ lẽ, không có tư cách bước vào khi các trưởng bối có mặt, lặng lẽ đứng ngoài cửa.
Đường Uyển vừa vào cửa, nhìn thấy nhiều trưởng lão Đường gia như vậy, không khỏi có chút sửng sốt.
"Nhị tiểu thư của chúng ta lớn lên càng ngày càng đoan trang xinh đẹp. Nhìn xem, khi nàng cùng quận vương tới đây, thật sự là tài mạo song toàn, trời sinh một đôi." Đường Uyển mới tiến vào đang muốn dâng trà cho Thái Khang đại trưởng công chúa, một mỹ phụ trung niên liền cười muốn kéo tay Đường Uyển.
Nàng nhìn khoảng ba mươi tuổi, nụ cười trên mặt đặc biệt xán lạn, cũng đặc biệt ân cần với Đường Uyển, ánh mắt nhìn Đường Uyển như nhìn núi vàng, đối với Đường Uyển tốt bụng từ ái, quả thực khiến Đường Uyển cảm thấy đau dạ dày.
Nàng giấu tay sau cánh tay của Phượng Dịch, tránh đi sự nhiệt tình nóng bỏng này, nụ cười trên mặt mỹ phụ kia cứng đờ, nhưng vẫn mỉm cười thân thiết nói: "Sao khách khí với Tam thẩm* như vậy."
*Thím/mợ (vợ của chú/cậu). Nếu gọi thím ba thì là tam thẩm, thím tư thì gọi là tứ thẩm.
Đường Uyển nhìn Đường Tam phu nhân, không nói gì, chỉ vượt qua nàng tới trước mặt Thái Khang đại trưởng công chúa vái chào.
"Để điện hạ ngồi ở trong phòng chờ lâu, đều là lỗi của thần thiếp." Thái Khang đại trưởng công chúa thân phận tôn quý, tuổi cũng đã lớn, lại vì hôn sự của nàng cùng Phượng Dịch mà đợi ở Đường gia lâu như vậy.
Hơn nữa, Đường Uyển cũng không hầu hạ trước mặt Thái Khang đại trưởng công chúa.
Nàng biết Thái Khang đại trưởng công chúa rất ghét những thứ mưu mô rối loạn lấy lòng như vậy, mà Thái Khang đại trưởng công chúa có thể chịu đựng không vội rời đi, kiên trì chờ nàng, đây là nàng rất bao dung và yêu thương nàng.
"Ngươi và A Dịch đều nói rõ ràng rồi sao?" Thái Khang đại trưởng công chúa tuổi đã cao cái gì mà chẳng thấy qua, đương nhiên nhìn ra được trước đó giữa Đường Uyển cùng Phượng Dịch vậy có một chút khó xử, sau khi nói xong, bây giờ đã hết lúng tung, trở nên hòa thuận hơn rồi.
Ánh mắt nàng lộ ra ý cười nhỏ.
"Đều nói rõ ràng rồi. Cũng không dám lại khiến điện hạ lo lắng." Đường Uyển ngẩng đầu, cảm kích nói với nàng.
Thái Khang đại trưởng công chúa đưa bàn tay có chút già nua ra, thấy Đường Uyển ngoan ngoãn đặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của mình vào trong tay mình, vẻ mặt nghiêm nghị liền nhu hòa mấy phần nói với nàng: "Ngươi và A Dịch đều là đứa trẻ tốt, cho nên, về sau đừng giận dỗi, gặp chuyện gì cũng nên nói ra, như vậy hôn nhân mới có thể lâu dài được."
Nàng vừa nói, vừa buông tay Đường Uyển, lấy một đôi ngọc bội phượng hoàng từ trong tay thị nữ hầu hạ đưa cho Đường Uyển, nói: "Đây là vật hồi môn lúc ta xuất giá trong cung ban thưởng, mặc dù không phải là sang quý nhất, thế nhưng đã theo ta mấy chục năm, ngụ ý tốt đẹp. Hôm nay A Dịch đến nhà ngươi hạ sính, cái này xem như điềm may cho ngươi cùng A Dịch."
Ngọc bội kia này không phải là hiếm.
Thế nhưng Thái Khang đại trưởng công chúa mấy chục năm chung sống cùng phò mã, vợ chồng mười phần hòa thuận ân ái, nàng tặng một đôi ngọc bội của mình, ngụ ý này Đường Uyển đương nhiên hiểu rõ.
Nàng đỏ mặt, nhưng nỗi sợ hãi e ngại khi kết hôn không còn nữa, trong lòng không khỏi có thêm vài phần vui mừng và chờ mong.
Nàng vội vàng cảm tạ, nhận lấy ngọc bội, đem một cái treo ở bên hông, sau đó cầm một cái quay sang nhìn Phượng Dịch.
Phượng Dịch lạnh lùng tiến lên, tiếp nhận ngọc bội trong tay nàng, cũng trực tiếp treo ở bên hông.
"Như vậy rất tốt. Ngươi là người duy nhất có thể khiến A Dịch nguyện ý tự mình đeo ngọc bội." Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Phượng Dịch, Thái Khang đại trưởng công chúa không nói gì nữa, ngược lại cảm thấy hôn sự của hắn cùng Đường Uyển đặc biệt thú vị, lúc này liền đứng dậy nói: "Tốt, sính lễ hôm nay đều đã định, ta cùng Thanh Bình Quận vương cũng cần phải trở về."
Nàng vừa định rời đi, Thường Bình Hầu phu nhân đã ghen đến phát điên rồi.
Đặc biệt là khi Đường Tam phu nhân vừa rồi không biết xấu hổ cố gắng lấy lòng một tiểu bối như Đường Uyển, cũng không âm dương quái khí như thời điểm lúc Đường Huyên đính hôn, ngược lại dáng vẻ cực kỳ nịnh nọt Đường Uyển, khiến lục phủ ngũ tạng Trường Bình Hầu phu nhân như bị đốt cháy, giờ phút này thấy Thái Khang đại trưởng công chúa muốn rời đi, trong lòng nàng nhất thời giật mình một cái, vội vàng bước lên cầu xin: "Đại trưởng công chúa mời ngồi một lát. Nghe nói Nhị hoàng tử cũng vừa tới phủ chúng ta, ngài nhìn Nhị hoàng tử và A Huyên nhà thần một chút đi."
Thái Khang công chúa nhìn nàng trong chốc lát, vẻ mặt không đổi gọi Đường Uyển đỡ nàng đi qua, không đáp lời nào.
Thái độ lạnh lùng như vậy khiến Thường Bình Hầu phu nhân hai mắt tối sầm lại, run rẩy một hồi.
Hai chân nàng như nhũn ra, thấy trâm phượng rực rỡ lộng lẫy trên đầu Đường Uyển hôm nay, lại thấy Thái Khang đại trưởng công chúa cho phép Đường Uyển đỡ lấy, liền nàng càng hối hận.
Nàng quả nhiên sai rồi!
Sớm biết như thế, lúc trước nên để Đường Uyển mắc bệnh mà chết.
Ngay cả khi không giết nàng, cũng không nên đem tên của nàng đưa vào trong cung, để nàng trèo lên cao!
Chỉ là giờ phút này không ai để ý tâm tình của Trường Bình hầu phu nhân, mọi người vội vàng đi theo tiễn Thái Khang đại trưởng công chúa và Thanh Bình Quận vương xuất phủ. Khi Thái Khang đại trưởng công chúa được Phượng Dịch đỡ lên xe, Đường Uyển nhịn không được gọi Phượng Dịch cũng đang chuẩn bị.
Thấy hắn quay đầu nhìn sang, mắt phượng rạng rỡ dưới ánh mặt trời, Đường Uyển không khỏi đỏ mặt, bất chấp còn có trưởng bối ở đây, chỉ ngửa đầu nhìn Phượng Dịch đang cúi người nhìn mình nhẹ nói: "A Dịch. Chàng dưỡng thương cẩn thận, uống thuốc đều đặn. Đừng khiến..." Nàng dừng một chút mới nhỏ giọng nói: "Đừng khiến ta ở nhà lo lắng cho chàng."
Đây là lời thổ lộ to gan nhất nàng từng nói.
Hắn tốt với nàng như vậy, nàng cũng phải nỗ lực đối xử tốt với hắn.
Chỉ tốt với một mình hắn.
Phượng Dịch nhìn gương mặt nàng đỏ bừng ở dưới xe, đương nhiên biết tên ngốc này đã dùng hết can đảm gọi hắn trước mặt mọi người.
Hắn không nói gì, chỉ cúi người lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Thái Khang đại trưởng công chúa từ trong xe nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ nhưng luôn lạnh lùng của hắn lúc này đã trở nên dịu dàng hơn.
Nàng vui mừng tươi cười.
Mặc dù lúc trước nghe hoang đường, thế nhưng bây giờ xem ra vụ hôn nhân này Thái hậu làm được không tệ.
Đường Uyển lại không biết trong lòng Thái Khang đại trưởng công chúa đang cảm thấy hết sức vui mừng. Nàng cảm thấy khi Phượng Dịch vuốt tóc mình, mặt nóng như lửa đốt sắp nổ tung, và chân nàng cảm thấy nhẹ bẫng. Đó là cảm giác như đang ở trên mây, như bay xuyên qua mây, thật choáng váng, thậm chí cho đến Phượng Dịch đi rồi, Đường Uyển vẫn không nhịn được nhìn bóng xe rời đi không muốn vào nhà.
Nàng vẫn xem con đường hắn đi, thật lâu sau mới được Đường Tam phu nhân tươi cười gọi vào chính phòng.
Giờ phút này nhìn vô số lễ vật đính hôn chất đống từ trong viện đến tận cổng, Đường Tam phu nhân không thể ngờ rằng nhị nha đầu trước nay chưa từng được bà coi trọng lại có phúc khí như vậy.
Nói cho tốt là gánh trách nhiệm cho Đường Huyên.
Nhưng bây giờ xem ra, còn hiển hách hơn Đường Huyên đây?
Trong một đêm tôn vinh bị đảo ngược, đích tôn thật sự uổng phí rất nhiều tâm cơ thủ đoạn.