"Quận vương, như vậy... Sợ là không hợp quy củ."
Thấy Thanh Bình Quận vương muốn nói chuyện riêng với Đường Uyển, Trường Bình Hầu phu nhân nhìn ra Trường Bình Hầu ở một bên cười làm lành, về sau vẻ mặt càng nịnh nọt nhìn Đường Uyển bằng ánh mắt trìu mến, trong lòng giống như bị kim đâm.
Mấy chục năm sống ở Trường Bình Hầu phủ, Trường Bình Hầu phu nhân đương nhiên biết phu quân Hầu gia của mình là mặt hàng gì, mặc dù ngày thường bày ra dáng vẻ không để ý tới việc cỏn con, đối với công danh lợi lộc cũng không có gì hứng thú gì, thế nhưng Trường Bình hầu là người nịnh hót nhất.
Nếu như lúc trước Đường Uyển không có tiền đồ tốt, Trường Bình hầu không có tình cảm gì với cô cháu gái này, thì từ lúc Thanh Bình Quận vương coi trọng Đường Uyển, Trường Bình hầu lập tức trở thành bá phụ* từ ái nhất.
*bá phụ 伯父: bác trai (anh của cha)
Dường như hắn chỉ hận không thể quỳ xuống liếm giày cho Thanh Bình Quận vương.
Trường Bình Hầu phu nhân nhìn phu quân của mình ân cần như vậy, chỉ cảm thấy khủng hoảng trong lòng.
Nếu như Trường Bình hầu thiên vị Đường Uyển, nữ nhi của nàng phải làm sao bây giờ?
Đường Huyên mới là đích nữ của Trường Bình hầu, sao có thể để cho nữ nhi các chi khác hạ thấp.
Nhưng mà ngay lúc này, đột nhiên ở cổng truyền đến tiếng ồn ào, lúc sau, một thanh niên nhã nhặn tuấn tú mang khuôn mặt tràn đầy phong trần đẩy mấy hạ nhân ngăn cản mình sang một bên rồi xông vào.
Trên mặt của hắn còn dính đầy bụi bặm, y phục trên thân không biết bị cái gì cào xước, nhìn chật vật không chịu nổi.
Ngay cả khi bị bọn hạ nhân ngăn cản, thế nhưng hắn vẫn ương ngạnh xông vào, thậm chí không để ý tới giờ phút này chính là lúc Thanh Bình Quận vương hạ sính, cũng không để ý trưởng bối trong sảnh đường.
Thời điểm Đường Uyển nhìn thấy người kia, còn có nét lo lắng trên mặt hắn, đôi mắt đỏ lên, suýt chút nữa rơi nước mắt.
"Ngươi! Làm càn!" Trường Bình hầu hung dữ trừng mắt liếc Trường Bình Hầu phu nhân không biết điều, ý bảo nàng ngậm miệng đừng làm mất hứng... Không phải chỉ là tiểu phu thê chưa lập gia đình nói chuyện riêng thôi sao, đây coi là gì?
Đối với Trường Bình Hầu mà nói, nếu như Thanh Bình Quận vương thật sự yêu thích Đường Uyển, đối với Đường gia là một chuyện tốt, sau này chẳng phải ít nhất Thanh Bình Quận vương sẽ vì tình cảm với Đường Uyển, cũng xem xét duy trì mặt mũi mấy phần với Trường Bình Hầu phủ của bọn hắn sao?
Hắn đứng lên, suy nghĩ muốn khuyên Đường Uyển cùng Thanh Bình Quận vương đơn độc trò chuyện, nếu như nha đầu này có thủ đoạn, có thể quyến rũ được Thanh Bình Quận vương thì càng tốt hơn, lại không ngờ rằng thanh niên này đột nhiên xông vào, khiến bầu không khí náo nhiệt hôm nay lập tức trở nên kém vui hẳn.
Đặc biệt giờ phút này Thái Khang đại trưởng công chúa vẫn đang ở đây, nếu như gây ra trò cười gì, chẳng phải là mất mặt Trường Bình Hầu phủ?
Trường Bình hầu tập trung nhìn kỹ, thấy rõ người đến là ai, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi, tiến lên quát lớn: "Hôm nay là ngày Quận vương phủ hạ sính, trưởng bối đều có mặt, lại có đại trưởng công chúa cùng Quận vương ở đây, ngươi dám mạo phạm Đại trưởng công chúa! Còn không ra ngoài cho ta!"
Lời này của hắn khiến thiếu niên với sắc mặt phong trần mệt mỏi, ánh mắt lo nghĩ hiện lên một chút hận thù. Hắn nghiêm nghị nhìn Trường Bình hầu, lại nhìn cả sảnh đường rực rỡ này một chút, thấy Đường Uyển rụt rè đứng ở một bên kinh ngạc nhìn mình, liền cắn răng hỏi: "Phụ thân muốn gả Nhị muội cho ai?!"
Hai mắt của hắn đỏ hoe, dường như đã lâu không được nghỉ ngơi, Trường Bình hầu bị dáng vẻ ngỗ nghịch của hắn làm cho tức điên, tiến lên giơ tay tát hắn một cái, mắng: "Đây là thái độ của ngươi đối với cha mình?!"
"Phụ thân muốn gả Nhị muội cho ai?" Thiếu niên che mặt, ngẩng đầu nhìn Trường Bình hầu, trầm giọng hỏi.
Hắn nhìn Trường Bình hầu, Trường Bình hầu vô thức tránh ánh mắt đỏ ngầu ấy.
"Nhị, Nhị ca." Đường Uyển do dự một chút, đi qua kêu một tiếng với thiếu niên kia.
Khuôn mặt trắng trẻo nhưng đầy bụi của thiếu niên ấy lúc này lộ ra vết tát rõ ràng, thế nhưng hắn lại không quan tâm đến điều đó, ngược lại chỉ nhìn Đường Uyển trầm giọng nói: "Vì sao muội không gửi thư cho ta?" Dáng vẻ hắn nhìn Đường Uyển đặc biệt đau đớn, Đường Uyển nhìn hắn, không khỏi nghĩ đến thời điểm ở kiếp trước.
Nếu có ai ở Đường gia thật sự đau khổ vì nàng sắp làm quả phụ, thì đó có lẽ chính là thiếu niên ở trước mặt.
Hắn là thứ tử * của Trường Bình hầu, bởi vì mẹ đẻ mất sớm, bởi vậy cũng không có chỗ đứng trong lòng phu thê Trường Bình hầu.
*thứ tử: con của thiếp thất
Khi đó vì Trường Bình Hầu phu nhân giả vờ làm ra dáng vẻ từ mẫu để hắn đi học, nhưng lại cắt xén ngân lượng hàng tháng của hắn, vì thế hắn sống đặc biệt khó khăn, thậm chí ngay cả bút mực, giấy nghiên hắn đều thiếu thốn. Đường Uyển khi đó đang cung cấp sách cho Phượng Chương đọc, gặp vị đường thứ huynh này trốn ở hòn non bộ bên hồ đang cầm bút lông trơ trọi, dùng đá làm giấy, dùng nước hồ để luyện chữ, bởi vì Phượng Chương cũng là người đọc sách gian nan, nội tâm nàng mềm nhũn, thời điểm thường xuyên vụng trộm chọn mua bút mực giấy nghiên cho Phượng Chương, cũng kín đáo đưa cho đường huynh này một chút.
Về sau hắn học giỏi, bản thân được nhận vào một thư viện nổi danh ở ngoài kinh thành mà không tốn tiền bạc, liền thành người có tiền đồ nhất ở Đường gia.
Rốt cuộc hắn đi học không còn khó khăn nữa.
Đây mà nói chỉ là chuyện nhỏ với Đường Uyển.
Thế nhưng lại khiến đường huynh Đường Dật của nàng nhớ kỹ cả một đời.
Ở kiếp trước, cũng là thời điểm nàng được tứ hôn, hắn nhận được tin tức từ người trong nhà truyền ra, biết Đường gia muốn đưa nàng đi làm góa phụ, bởi vậy ngàn dặm xa xôi từ thư viện bên ngoài chạy về, muốn nói câu công đạo cho nàng.
Nhưng mà kiếp trước hắn mới chạy về liền bị Trường Bình Hầu phu nhân giấu diếm cả nhà giam lại, mãi cho đến khi Đường Uyển bước lên kiệu hoa mới biết được, vị đường huynh này của nàng đã nhiều ngày bị nhốt trong nhà kho.
Chờ ván đã đóng thuyền*, Đường Dật mới được thả ra, nhưng hắn lại trực tiếp tìm tới phủ Thanh Bình Quận vương.
*木已成舟 Mộc dĩ thành chu: Ván đã đóng thuyền (Ví với việc đã xong xuôi, không thay đổi được nữa).
Hắn vẫn cảm thấy có lỗi với nàng... Bởi vì thời điểm nàng cần hắn, hắn chỉ là một tú tài nhỏ không có quyền thế hay năng lực, thậm chí còn bất lực không thể đưa nàng thoát khỏi tình cảnh khó khăn. Chờ đến khi hắn trở nên tài giỏi, chậm rãi leo lên vị trí cao hơn, Đường Uyển lại phát hiện, nguyên lai thủ tiết cho Thanh Bình Quận vương cũng không phải là việc gì khó khăn.
Lúc ấy nàng vẫn cảm tạ ý muốn giúp đỡ nàng rời khỏi Quận vương phủ của Đường Dật, nàng an tâm ở lại vương phủ làm góa phụ của Thanh Bình Quận vương.
Mà Đường Dật vẫn bảo vệ đường muội là nàng như muội muội ruột.
Hắn luôn nói Đường Uyển là hơi ấm duy nhất mà hắn có được trong Trường Bình Hầu phủ lạnh lẽo vô tình này.
Chẳng qua Đường Uyển luôn muốn nói với huynh ấy, đối với nàng mà nói, Đường Dật cũng như thế.
Huynh ấy cũng là một trong số ít tình thân mà nàng có được ở Đường gia.
Nghĩ đến ở sự tình kiếp trước, nhìn Đường Dật giờ phút này lo lắng nhìn mình, Đường Uyển mím môi nhỏ giọng nói với hắn: "Nhị ca, muội..." Trong nội tâm nàng sợ Thanh Bình Quận vương, sợ về sau hắn khi dễ chính mình. Thế nhưng loại sợ hãi này, chỉ là sự lo lắng thoáng qua, càng giống như một sự chắc chắn Thanh Bình Quận vương thật sự sẽ không tổn thương nàng.
Huống chi giờ phút này Thái Khang đại trưởng công chúa cùng Thanh Bình Quận vương đều ở đây, Đường Uyển biết Đường Dật lo lắng chính là không muốn nàng làm quả phụ... Thế nhưng hiện tại nàng thật sự không cần làm quả phụ. Nàng cúi đầu trong lòng ủy khuất hừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nói với Đường Dật: "Hôn sự này là muội cam tâm tình nguyện. Nhị ca, vị kia là Thanh Bình Quận vương, chàng... Là người rất tốt."
Mặc dù sợ Thanh Bình Quận vương, thế nhưng Đường Uyển cũng phải thừa nhận hắn là người rất tốt.
Bất kể là chuyện của Phượng Chương, hay khi ở trong cung, hắn đều bảo vệ nàng.
Đường Uyển không phải người vong ân bội nghĩa.
Nàng cảm thấy Thanh Bình Quận vương thật sự là người tốt.
Vẻ mặt Đường Dật vốn có chút quyết liệt đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn đường muội, sau đó lại không nhịn được nhìn Thanh Bình Quận vương.
Thanh niên tuấn mỹ lạnh lùng chậm rãi đi tới chỗ Đường Uyển, nhìn Đường Dật bên cạnh nàng.
Hắn trầm thấp hừ một tiếng.
Đường Uyển chột dạ bả vai run lên, do dự một chút, âm thầm lưỡng lự kéo vạt áo Thanh Bình Quận vương, lấy dũng khí nhẹ nhàng lay động.
Thanh Bình Quận vương lạnh lùng rũ mắt, đã thấy Đường Uyển ngửa đầu lộ ra nụ cười thẹn thùng nịnh nọt với hắn.
Nàng cầu xin nhìn hắn, dường như muốn cầu hắn đừng hỏi tội vị đường huynh đã phá hủy bầu không khí hạ sính, va chạm hoàng gia.
Thanh Bình Quận vương lại hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào Đường Dật.
Nhưng mà sau đó ánh mắt lại nhìn Đường Uyển kéo lấy vạt áo của mình.
Bàn tay nhỏ bé kia nhìn như yếu ớt, không hề nắm chắc, thế nhưng một người không dễ tiếp cận như Thanh Bình Quận vương lại không lạnh lùng kéo tay nàng ra. Hắn trông lạnh nhạt, tựa hồ cũng không kiên nhẫn với Đường Uyển, thế nhưng hắn vẫn bảo nàng nắm vạt áo hắn.
Động tác im lặng này, thậm chí cũng không thu hút sự chú ý trong mắt người khác, lại khiến cơ thể đang căng cứng của Đường Dật lập tức buông lỏng.
Trên mặt hắn vẫn còn vết tát, nhưng hắn không quan tâm đến Trường Bình hầu đang muốn cười làm lành với Thanh Bình Quận vương, chỉ chắp tay thỉnh tội với vị Quận vương này, khom người nói: "Xin Quận vương thứ lỗi. Thần rời nhà từ thuở nhỏ, không nghĩ tới thời điểm nhị muội gả đi mà thần không hề hay biết, trong lòng có chút sốt ruột, lo lắng bản thân không kịp dự hôn lễ của nhị muội, bởi vậy mới vội vàng ầm ĩ trở về, va chạm Quận vương."
Hắn nói xin lỗi rất nhanh, một mực cung kính bồi tội, Thanh Bình Quận vương nhìn người thanh niên này vừa nãy còn ương ngạnh, thế nhưng chỉ trong nháy mắt liền cúi đầu xin lỗi không miễn cưỡng chút nào, nhìn thật sâu vào Đường Uyên đang nghiêng đầu trông mong nhìn mình, một lúc sau liền duỗi tay ra, đỡ Đường Dật dậy nói: "Không cần sợ hãi. Ngươi cùng A Uyển huynh muội tình thâm, không biết nàng gả cho ai, bởi vậy sinh lòng lo lắng, đây là ngươi quan tâm đến nàng. Ta thật cao hứng vì A Uyển được đường huynh như ngươi bảo vệ."
Tay của hắn hơi lạnh, Đường Dật được hắn đỡ dậy, thấy hắn chỉ dùng một tay đỡ mình, một tay khác vẫn buông xuống bên người Đường Uyển như cũ, làm nàng yên tâm nắm lấy, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười.
Nụ cười này khiến Thanh Bình Quận vương có chút nhướng mày.
Vừa mới ồn ào náo loạn khiến gia đình không yên, sắc mặt dữ tợn, lập tức trở mặt, tiểu tử này lại cười rất thân thiết, thân cận với Thanh Bình Quận vương giống như cậu cháu*.
*郎舅 cậu: trích ra từ câu 至亲莫如郎舅 (Chí thân mạc như lang cữu) có nghĩa nói đến thân thiết không gì bằng cậu cháu.
Chỉ riêng công phu trở mặt như vậy, Thanh Bình Quận vương đã cảm thấy tiểu tử này ngày sau đương nhiên là người làm nên nghiệp lớn.
Đường Uyển không biết suy nghĩ trong lòng của hắn.
Chẳng qua nếu như biết trong lòng hắn nghĩ gì, có lẽ cũng sẽ tán đồng.
Kiếp trước thời điểm nàng sắp chết, đường huynh đã làm đến Hộ bộ Thị Lang.
Khi đó ai mà chẳng phải nói một câu Đường gia sinh ra người tài, nói đường huynh nàng tiền đồ như gấm?
Đường Dật đương nhiên là nhân vật xuất chúng.
Chỉ là hôn sự của hắn lại xui xẻo, đầu tiên Trường Bình Hầu phu nhân chọn cho hắn thứ nữ từ nhà mẹ đẻ của bà ta, muốn quản thúc đứa con thứ có tiền đồ này, ai ngờ thứ nữ ấy cùng một môn khách trong phủ bỏ trốn... Trường Bình Hầu phu nhân mặt dạn mày dày* lại muốn đổi qua gả chất nữ cho hắn, sau khi bị Đường Dật quả quyết cự tuyệt, liền nói xấu Đường Dật khắp kinh thành, khiến cho khoảng thời gian ấy thanh danh của Đường Dật thật không tốt, mãi đến khi trong nhà Trường Bình Hầu phu nhân xuất hiện tin đồn không dễ nghe, thì mới khiến thanh danh Đường Dật trở nên trong sạch hơn.
*厚着脸皮 mặt dạn mày dày: trơ tráo, vô liêm sỉ
Chẳng qua khi đó Đường Dật cũng đã có tuổi không muốn cưới vợ nữa, cảm thấy nữ nhân đều rất phiền phức.
Khi Đường Uyển chết, Đường Dật cùng Lý Mục là hai người lớn tuổi hiển hách, nổi danh trong kinh thành không cưới vợ.
Nhìn Đường Dật, lại nghĩ đến Lý Mục, Đường Uyển đồng thời không khỏi thở dài hai cái.
"Trước đó nghe nói Quận vương xuất chinh, trong lòng thần đặc biệt ngưỡng mộ. Thần chẳng qua chỉ là một thư sinh, đều nói trăm người vô dụng nhất thư sinh*, sùng bái nhất chính là nhân vật anh hùng bảo vệ quốc gia như Quận vương, giục ngựa giơ roi chạy như bay trên chiến trường." Chỉ trong nháy mắt Đường Dật lại cùng Thanh Bình Quận vương thân mật như cũ.
*百无一用是书生 Bách vô nhất dụng thị thư sinh: Xuất xứ từ 《Tạp cảm – 杂感》 của Hoàng Cảnh Nhân – 黄景仁: "十有九人堪白眼, 百无一用是书生"Phiên âm: "Thập hữu cửu nhân kham bạch nhãn, bách vô nhất dụng thị thư sinh" mười người thì hết chín là có thể chịu được ánh mắt khinh bạc của người đời. Trong trăm loại người, loại vô dụng nhất chính là thư sinh.
Hắn cười đi theo Thanh Bình Quận vương cùng Đường Uyển đang cúi thấp đầu có chút ủ rũ tiến vào đại sảnh, hoàn toàn không có tâm tư gì với Trường Bình hầu bị gạt sang một bên. Giờ phút này nụ cười của hắn chân thành dịu dàng, dáng vẻ thiếu niên lang thật thà sùng bái anh hùng, Thanh Bình Quận vương nhẫn nại nhìn thiếu niên như hồ ly này, lại thấy Quận vương phi của mình ở một bên rụt rè ngốc nghếch nhìn mình, trầm mặc một lát nói với hắn: "Cảm ơn ngươi chiếu cố A Uyển."
"Thần đã chiếu cố Nhị muội được gì đâu. Thần từ niên thiếu đi học xa nhà, Nhị muội ở trong phủ trôi qua rất vất vả." Đường Dật liền lộ ra một chút thương cảm.
Trường Bình Hầu phu nhân nhìn thứ tử muốn lật trời, dám nói Đường Uyển ở nhà không được đối xử tử tế trước mặt Thanh Bình Quận vương, ánh mắt trở nên giận dữ*.
*目眦欲裂: Cụm từ gồm bốn ký tự mô tả hai hốc mắt giận dữ như sắp tách ra (theo baidu).
Nàng biết những thứ tử thứ nữ đều không phải thứ tốt đẹp gì!
Ngay khi có chuyện xảy ra, liền muốn gây rắc rối cho cả phủ.
"Vất vả sao?" Thanh Bình Quận vương liếc mắt nhìn Đường Uyển có chút bất an, chậm rãi nói: "Bị từ hôn, đưa đến từ đường trên núi chờ chết, A Uyển quả nhiên chịu đủ vất vả."
Mặt mũi Trường Bình Hầu phu nhân trắng bệch.
"Thần biết chuyện Nhị muội bị từ hôn, cũng chưa từng nghĩ sẽ trở về ngăn cản." Sắc mặt Đường Dật trầm xuống, trong mắt hiện lên hận ý, miễn cưỡng lộ ra nụ cười nói: "Chỉ là Lý gia... Không, thời điểm Nhị hoàng tử từ hôn, ngược lại thần thấy là Nhị muội may mắn. Loại đứng núi này trông núi nọ, ăn trong bát nhìn trong nồi* không xứng với Nhị muội. Hắn muốn từ hôn, vậy tùy theo ý hắn. Mặc dù Nhị muội nhất thời thương tâm, nhưng vẫn tốt hơn ngày sau bị hắn phụ lòng, thần biết trong lòng hắn nghĩ gì, hắn không phải thương tâm nàng đau lòng hay hi vọng nàng hạnh phúc. Mà là..." Đường Dật dừng lại, liếc nhìn Thanh Bình Quận vương, nuốt xuống lời muốn nói.
*吃着碗里的还看着锅里的 Cật trứ oản lý đích hoàn khán trứ oa lý đích: Đã ăn trong bát lại trông trong nồi ý chỉ đang làm việc này lại ngó sang việc khác, đang yêu người này lại nhòm ngó người kia.
Hắn cũng không tức giận lắm với chuyện Đường Uyển bị từ hôn.
Nhị hoàng tử đắc chí liền trở mặt, lúc đầu cũng không phải thứ tốt gì, từ hôn cũng coi là may mắn.
Hắn vốn là muốn để Đường Uyển cẩn thận hầu hạ ở Đường gia thêm vài năm, dù sao nàng cũng không thể mang thanh danh bị Nhị hoàng tử từ hôn gả ra được, chờ sang năm khoa thi nếu hắn có thể trúng cử đậu Tiến sĩ, hắn sẽ mang theo Đường Uyển rời khỏi kinh thành, làm quan nhỏ tại nơi khác.
Đến lúc đó còn ai nhận ra bọn họ, hắn để Đường Uyển ở bên cạnh mình, cẩn thận chăm sóc nàng, cũng có thể để đường muội sống thoải mái cả đời.
Chỉ là Đường Dật tuyệt đối không ngờ rằng, hắn dự định kỹ như vậy, thậm chí còn giúp Đường Uyển chọn ra một vài thiếu niên tính tình hợp ý, gia cảnh trong sạch học trong thư viện, lại không nghĩ tới trong nhà gửi một phong thư khẩn cấp bảo hắn nhanh chân trở về kinh thành trong đêm.
Đường Uyển được tứ hôn với Thanh Bình Quận vương.
Thế nhưng Thanh Bình Quận vương đã chết trận!
Trường Bình Hầu phu nhân dùng tên Đường Uyển thay thế Đường Huyên, muốn Đường Uyển thay Đường Huyên đi thủ tiết.
Biết chuyện này Đường Dật không chịu đựng được nữa, cũng biết nếu chậm một chút khiến ván đã đóng thuyền, Đường Uyển sẽ không có khả năng trốn thoát, vì vậy hắn vội vàng trở về, không nghĩ rằng qua mấy ngày bôn ba, lại đuổi kịp thời điểm Thanh Bình Quận vương hạ sính. Càng không nghĩ tới chính là, hắn nghe đồn thi thể của Thanh Bình Quận vương đã không còn, vừa về đến liền thấy Thanh Bình Quận vương còn sống khỏe mạnh!
Đều nói lời đồn hại người, Đường Dật hiện tại mới hiểu được đạo lý này.
Hắn nhìn thấy Thanh Bình Quận vương vô cùng kiên nhẫn với Đường Uyển, mà Đường Uyển tựa hồ theo bản năng không muốn rời xa vị Quận vương này, đường muội đã có thể làm Quận vương phi, lại không bị Quận vương ghét bỏ, hôn sự như vậy hắn sao có thể gây rối nữa, ngược lại, Đường Dật còn hi vọng Thanh Bình Quận vương nhanh chóng quên đi dáng vẻ làm loạn vừa rồi của mình.
Bọn họ bắt đầu lại.
Đường Dật lộ ra nụ cười ôn nhu với Thanh Bình Quận vương.
Bả vai Đường Uyển run lên, cảm thấy mù quáng.
Thanh Bình Quận vương khẽ gật đầu nói: "Ngươi nói rất có lý. Phượng Chương quả nhiên không xứng với A Uyển của ta."
Đường Dật cười càng dịu dàng thắm thiết hơn với Thanh Bình Quận vương.
Ánh mắt hắn nhìn Thanh Bình Quận vương dường như là cữu huynh* chân thành nhất.
*舅兄 cữu huynh: anh em vợ
"Nghịch tử, ai khiến ngươi xông vào, suýt chút nữa phá hỏng hôn sự của muội muội?!" Trường Bình hầu phu nhân cũng đã tức giận đến phát run, nhưng bà ta luôn rất để ý đến hình tượng đích mẫu của mình ở bên ngoài, thứ tử dám vô lễ như vậy, nàng run rẩy khóe miệng nhưng càng không dám răn dạy trước mặt Thái Khang đại trưởng công chúa.
Ngược lại là Trường Bình hầu tức hổn hển tiến lên, chỉ vào Đường Dật vẻ mặt hiếu thuận đang xoay người bồi tội, quở trách: "Nghiệp chướng! Ngươi xem dáng vẻ vừa mới ngông cuồng của ngươi, ngươi muốn làm gì? Muốn lật trời hay sao?!" Hắn muốn mắng nhi tử thêm hai câu, Thanh Bình Quận vương liền lạnh lùng nói: "Hôm nay bản vương hạ sính, Hầu gia muốn làm mất hứng sao?"
"Quận vương, thần sao có thể như vậy..." Thanh Bình Quận vương lúc trước lập công lớn nơi biên cương, có lời đồn nói hắn chết trận, cho nên những công lao kia cũng không nhắc tới.
Thế nhưng bây giờ Thanh Bình Quận vương còn sống trở về, công lao bình định biên cương đủ để hắn trở thành nhân vật Định Hải thần châm* trong triều.
*定海神针 Định Hải thần châm: Trong Tây Du Kí, Định hải thần châm là cột trụ to lớn bị bỏ không dưới đáy biển Hoa Đông, khi xưa từng được Đại Vũ dùng để trị thủy, về sau trở thành vũ khí của Tôn Ngộ Không – Gậy Như Ý. Nghĩa bóng dùng để ám chỉ đến người hoặc thứ có khả năng ổn định tình hình, giải quyết vấn đề.
Bây giờ không biết Bệ hạ sẽ phong thưởng Thanh Bình Quận vương như thế nào, Trường Bình hầu đương nhiên không dám làm khó Thanh Bình Quận vương vào lúc này.
"Vậy sao Hầu gia lại giáo huấn nhi tử của mình trước mặt bản vương, sao thế, muốn ra oai phủ đầu* với bản vương?" Môi mỏng Thanh Bình Quận vương khẽ nhếch lên cười lạnh.
*下马威 ra oai phủ đầu: vốn chỉ quan lại thời xưa vừa đến nhận chức một chỗ nào đó, liền tỏ ra uy quyền của mình đối với thuộc hạ, sau này cũng chỉ việc ra oai ngay lúc đầu với đối phương.
Trường Bình hầu choáng váng không nói nên lời.
"Hơn nữa, bản vương cảm thấy hắn không sai. Huynh muội tình thâm, trân quý Vương phi của bản vương, bản vương thấy rất thân thiết với hắn."
Tại sao Đường Dật lại xông vào với vẻ mặt oán hận?
Không phải vì không muốn đường muội làm góa phụ sao?
Trong Hầu phủ này, Thanh Bình Quận vương cảm thấy chỉ có Đường Dật miễn cưỡng có thể khiến hắn vừa mắt, lúc này hắn khẽ đảo mắt, lại thấy Thái Khang đại trưởng công chúa cũng không tức giận, mặc dù khuôn mặt vẫn nghiêm nghị như cũ, thế nhưng tựa hồ rất hứng thú quan sát Đường Dật. Thanh Bình Quận vương rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Đường Uyển: "Nàng cùng đường huynh có quan hệ rất tốt."
"Nhị ca là người rất tốt, rất tài hoa, học cũng giỏi." Sang năm, Đường Dật nhất định sẽ trúng liền hai nguyên, đậu Cử nhân, đậu Tiến sĩ, về sau một đường tiến vào quan trường.
Lời nói của Đường Uyển khiến Thanh Bình Quận vương trầm mặc trong chốc lát.
"... Đây là câu nói duy nhất nàng có thể khen người khác?" Lúc trước khen hắn là người tốt, hiện tại cũng khen đường huynh là người tốt.
Thanh Bình Quận vương cảm thấy Đường Uyển không chỉ ngốc, hơn nữa khả năng đọc sách cũng không tốt, tán dương người khác cũng quá kém.
Hắn sao có thể chỉ là người tốt giống như Đường Dật thôi?
Ít nhất, hắn cũng phải là một người rất tốt, rất rất tốt mới đúng.
"Ta không phải thường xuyên khen người khác." Đường Uyển có chút thẹn thùng, Đường Dật đang khom người thỉnh an Trường Bình hầu sắc mặt khó coi, không biết nói cái gì, khuôn mặt Trường Bình hầu chậm rãi quay lại, tựa hồ không còn tức giận như vậy, Đường Uyển thấy Thanh Bình Quận vương nhìn nàng, nói: "Ta có chuyện muốn nói với nàng. Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Hắn dừng một chút nhìn về phía Đường Uyển đang vểnh tai như thể lắng nghe Đường Dật nói: "Nhị ca nàng đi cùng, nàng không cần phải lo lắng vượt quá lễ nghi." Đều nói nam nữ gặp riêng không tốt, chẳng qua có đường huynh ở cùng sẽ không sao, Thanh Bình Quận vương vừa nói với Đường Uyển, vừa là nói với Đường Dật: "Đi bái kiến Thái Khang đại trưởng công chúa."
Đường Dật không nhận ra Thái Khang đại trưởng công chúa, nhưng cũng nhìn thấy một vị lão phụ nhân dáng vẻ uy nghi hoàn toàn khác biệt với Thái phu nhân, nghiêm khắc ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu. Hắn không nghĩ tới vị này lại là Thái Khang đại trưởng công chúa danh chấn kinh đô, vội vàng tiến lên thỉnh an, về sau bồi tội nói: "Vừa rồi thần vội vàng lỗ mãng, va chạm đại trưởng công chúa, đều là lỗi của thần."
Giờ phút này hắn lộ ra vẻ tuổi trẻ ngây ngô, mười phần xấu hổ, có chút thẹn thùng, thiếu niên như ngọc hổ thẹn sau khi nóng nảy lỗ mãng, Thái Khang đại trưởng công chúa quan sát hắn một lát, liền khẽ gật đầu, không ngờ lại nở nụ cười không dễ nhận thấy, dịu dàng nói với hắn: "Ngươi không biết không trách, mà ngươi lại là lo lắng cho muội muội của mình. Thiếu niên chân tình, ngươi ngược lại là người tốt."
Thái Khang đại trưởng công chúa dừng một chút, liền hỏi bây giờ Đường Dật học tập như thế nào.
Đường Dật ngượng ngùng xấu hổ nói: "Thần đã trúng tú tài."
Thái Khang đại trưởng công chúa khẽ gật đầu, lại hỏi hắn vài câu điển cố trong Tứ thư ngũ kinh, Đường Dật cẩn thận trả lời, nụ cười trên mặt Thái Khang đại trưởng công chúa càng rõ hơn.
Đường Uyển nhìn lão nhân gia rất thích dáng vẻ của Đường Dật, nàng mím môi đứng lên cùng Thanh Bình Quận vương, thấy Thái Khang đại trưởng công chúa để Đường Dật đi theo mình, liền cùng Thanh Bình Quận vương đi ra ngoài.
Đi đến nơi không có ai, Đường Dật dừng lại ở xa không đi theo đôi uyên ương nữa, Thanh Bình Quận vương mới quay người nhìn Đường Uyển đang xấu hổ hỏi: "Hôm nay hạ sính, dường như nàng cũng không vui? Vì sao?"
"Ta không có không vui." Đường Uyển mở to hai mắt vội vàng nói.
Ánh mắt Thanh Bình Quận vương sắc bén nhìn chằm chằm nàng, thấy Đường Uyển chột dạ quay đầu, lúc này mới chậm rãi nói: "Nàng vui mừng vì ta bình an trở lại kinh thành, lại không vui vì ta đến cưới nàng, có phải thế không?"
Hắn nhạy cảm, mắt sáng như đuốc, Đường Uyển có thể nói cái gì?
Nàng không thể nói lời hư tình giả ý, lúng ta lúng túng nửa ngày, mới cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta, ta thật sự cao hứng khi Quận vương bình an trở về. Quận vương, bất qua ta, ta cảm thấy hôn sự của chúng ta... Kỳ thật ta không xứng với Quận vương. Kinh đô có rất nhiều danh môn quý nữ, bằng không, ngài đi xem danh sách tuyển chọn một chút? Đều là quý nữ gia tộc quyền thế tài mạo song toàn..."
Nàng ấp úng nói đến đây, gương mặt tuấn tú của Thanh Bình Quận vương lập tức trở nên tối sầm.
Hắn luôn luôn nhạy cảm, làm sao không nghe ra ý tứ của Đường Uyển.
"Nàng muốn huỷ hôn?" Mắt phượng của hắn hơi híp lại, thanh âm lạnh lùng giống như gió lạnh thấu xương.
Đường Uyển bị nói trúng tâm tư, nàng bị dọa đến run lẩy bẩy, hoảng sợ nhìn Thanh Bình Quận vương nói: "Ta, ta nguyện ý đi hoàng tự cầu phúc cả đời cho
Quận vương, cho nên, cho nên..."
Thanh Bình Quận vương cười lạnh một tiếng, nhìn đồ ngốc nhát như chuột này, lạnh lùng nói: "Bản vương vì nàng bỏ ra nhiều vàng như vậy, nàng còn nuốn huỷ hôn?"
"Vậy ta trả lại cho chàng..."
"Bản vương không thiếu vàng. Chỉ thiếu người. Chỉ thiếu Vương phi." Thanh Bình Quận vương lạnh lùng nói.
Lừa cưới còn muốn huỷ hôn, nghĩ hay thật.