Trước khi các nhân viên của tổ chương trình đi mua đồ về, đứa trẻ ngồi chơi với đồng tiền trong lòng Nhan Hạ.
Nhan Hạ hỏi đạo diễn còn bao lâu họ mới về tới. Sau khi đạo diễn gọi điện, ông báo lại: “Đồ ở thị trấn không đủ, họ đã phải đi đến huyện, nên phải mất khoảng hai tiếng nữa mới quay lại được.”
Nhan Hạ nói: “Vậy thì chúng ta quay về nhà
để luyện tập và đợi nhé. Ngồi ở đây chờ thêm hai tiếng đồng hồ thì lãng phí thời gian quá.”
Ba người Thời Hi Diễn cũng có cùng suy nghĩ, “Vậy thì chúng ta về trước vậy.”
Nhan Hạ đưa đứa trẻ cho mẹ nó, “Khi đồ đạc được mua về, tôi sẽ vẽ bùa và gửi tới sau.”
Vợ của La Tứ ôm đứa trẻ và đáp: “Được, cảm ơn cô Nhan Hạ nhiều.”
Cô ấy còn mời thêm: “Tối nay các bạn đừng nấu cơm, đến nhà tôi ăn tối nhé.”
La Tứ cũng nói: “Đúng rồi, tối nay mọi người nhất định phải đến nhà tôi ăn cơm đấy nhé. Lát nữa tôi sẽ đến gọi các bạn.”
Như vậy ông có thể hỏi Nhan Hạ về phí dịch vụ lúc họ đến ăn cơm.
Nhan Hạ nhìn về phía ba người còn lại, “Tối nay chúng ta ăn tối ở đây nhé?”
Thời Hi Diễn mỉm cười nói: “Được đấy, hôm nay bữa tối của chúng ta không cần lo rồi. Đi theo em thật tốt, toàn được ăn ngon.”
Tô Cẩm cười nói: “Tối nay chúng ta lại được đi ăn miễn phí theo em rồi.”
Ân Vi Vi đồng tình: “Đúng vậy, chúng ta cứ theo em để ăn cơm miễn phí thôi.”
Thấy họ đồng ý, Nhan Hạ nói với vợ chồng La Tứ: “Vậy thì làm phiền hai người rồi.”
Hai người kia vội vã xua tay: “Không phiền đâu, chúng tôi hiện tại rất cảm ơn cô.”
Sau khi nói thêm vài câu, Nhan Hạ và nhóm của cô chuẩn bị rời đi.
Đứa trẻ đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng vợ của La Tứ thấy Nhan Hạ chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, nó bắt đầu vùng vẫy và khóc, “Chị đẹp, muốn chị đẹp!”
Nó vừa khóc vừa giơ tay về phía Nhan Hạ, muốn được Nhan Hạ ôm.
Thấy đứa trẻ khóc tội nghiệp, Nhan Hạ đã đưa tay ôm nó vào lòng.
Ngay lập tức, đứa trẻ ngừng khóc, ôm chặt cổ Nhan Hạ và gọi “Chị đẹp!”
Vợ của La Tứ hơi ngượng ngùng, định kéo đứa trẻ về, “Đến đây mẹ ôm, một lúc nữa chị đẹp sẽ lại đến chơi với con.”
Nhưng đứa trẻ lại ôm chặt Nhan Hạ và nói, “Không, muốn chị đẹp.”
Dù còn nhỏ tuổi, nhưng đứa trẻ cảm thấy rất thoải mái khi ở bên người chị xinh đẹp này, ở bên chị ấy khiến thằng bé không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Hơn nữa, chị ấy thực sự rất xinh đẹp, mềm mại và thơm, nên thằng trẻ rất thích.
Vợ của La Tứ: ……
Đứa trẻ đáng ghét này thấy chị gái xinh đẹp, ngay cả mẹ cũng không cần nữa.
Cô ấy dở khóc dở cười nói: “Con trai tôi thường rất sợ người lạ, ngoài bà ngoại và vợ chồng chúng tôi, không ai khác được ôm. Không ngờ hôm nay nó lại dính lấy Nhan Hạ như vậy.”
Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây. Điều này chứng tỏ Nhan Hạ quả thực rất tài giỏi, nghe nói giác quan thứ sáu của trẻ nhỏ rất mạnh.
Nhan Hạ thấy vậy thì cười và nói: “Hay là tôi ôm nó đến nhà của chúng tôi chơi nhé? Đến lúc ăn tối, tôi sẽ đưa nó về.”
Khi con trai họ bám chặt lấy Nhan Hạ không buông, vợ chồng La Tứ cũng không biết làm sao.
“Được rồi, vậy làm phiền cô Nhan Hạ rồi.”
Họ cũng nghĩ rằng, để Nhan Hạ ôm con trai thêm một chút, có thể sẽ mang lại chút phúc khí* cho đứa trẻ.
(福气 (fúqì): "Phúc khí" hoặc "phúc lộc". Cụm từ này dùng để chỉ sự may mắn, hạnh phúc, và tài lộc mà một người có được trong cuộc sống. Đôi khi, nó cũng có thể chỉ là sự ảnh hưởng tích cực mà một người mang lại cho người khác.)
Vì vậy, Nhan Hạ và nhóm của cô quay về nhà cùng một nhóc con dễ thương.
Khi họ quay về nhà, nhóm còn lại cũng đã trở về sau khi làm việc.
Hôm nay, nhóm của Quý Lăng đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm được công việc phù hợp.
Họ đã đến nhà những người nông dân trước đây để giúp đóng gói rau củ.
Công việc này không quá mệt mỏi, gói suốt buổi trưa có thể kiếm được ba mươi đồng mỗi người.
Khi bốn người đang ngồi uống nước trong sân, họ thấy Nhan Hạ ôm một đứa trẻ quay về.
Họ cảm thấy có chút bối rối và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cố Diệp Ngọc nhìn với vẻ tò mò, “Các người hôm nay nhận công việc trông trẻ à?”
Mỗi khi nghĩ đến việc trông trẻ, anh không thể không nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị bọn trẻ con quậy phá ngày đầu tiên.
Cố Diệp Du cũng nghĩ đến điều đó.
Khi thấy đứa trẻ trong lòng Nhan Hạ, với khuôn mặt tươi cười và ngoan ngoãn, cô ấy phải cố gắng giữ bình tĩnh và không để lộ cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng tay cô đang nắm váy lại siết chặt hơn.
Tại sao lần trước cô ấy trông trẻ mà đứa trẻ ấy cứ khóc và quậy phá không ngừng, còn đứa trẻ mà Nhan Hạ gặp lại ngoan ngoãn như vậy?
Khi Cố Diệp Ngọc hỏi như vậy, các khán giả cũng nhớ lại trải nghiệm ngày đầu tiên khi Cố Diệp Du tình nguyện nhận công việc trông trẻ.
【Lần trước tiểu tiên nữ của chúng ta làm cho đứa trẻ ngoan khóc la um sùm, mấy người còn nhớ không?】
【Làm sao mà không nhớ, bà nội của đứa trẻ còn tức giận đuổi họ đi.】
【Nhìn vẻ mặt của Cố Diệp Ngọc, anh ấy có vẻ bị ám ảnh bởi những đứa trẻ quậy phá rồi.】
【Cũng không hẳn là trẻ quậy phá đâu, lúc tiểu tiên nữ chưa đến đó, đứa trẻ vẫn rất ngoan...】
【Không so sánh thì sẽ không có đau thương.】
【À, dùng từ của fan của Ngư Ngư và fan tiểu tiên nữ mà nói, mắt của trẻ con đều rất tinh anh.】
【Haha, người bình luận ở trên nói rất đúng.】
Fan của Ngư Ngư và fan tiểu tiên nữ: “……”
Lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Thời Hi Diễn nhìn Cố Diệp Ngọc và nói: “Chúng tôi không phải nhận công việc trông trẻ đâu.”
Anh ấy tự hào tiếp lời: “Mà là vì đứa trẻ dễ thương này gặp chúng tôi, đặc biệt là Hạ Hạ, thấy cô ấy đẹp quá, nên nhất quyết phải quấn lấy cô ấy.”
Sâm xinh đẹp
Đứa trẻ nghe thấy vậy, như để đồng tình, ôm chặt cổ Nhan Hạ, “Tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ!”
Cố Diệp Du: “……”
Cố Diệp Ngọc cảm thấy khó chịu muốn ném đứa trẻ ra ngoài.
Anh ta không ngờ lại có lý do như vậy. Nhưng không thể phủ nhận, em gái của anh ta thực sự rất xinh đẹp, kết hợp tất cả những ưu điểm của cha mẹ.
Dĩ nhiên, cả năm anh em họ đều có ngoại hình không tệ.
Anh ta lại hỏi: “Mấy người gặp đứa trẻ này ở thôn sao?”
Thời Hi Diễn đáp: “Không phải, đây là đứa trẻ mà Hạ Hạ giúp đỡ.”
Cố Diệp Ngọc cảm thấy đầy nghi vấn, “Giúp đỡ đứa trẻ?”
Là sao?
Thời Hi Diễn tiếp tục với vẻ tự hào, kể lại câu chuyện xảy ra với gia đình của La Tứ.
“Nếu không có Hạ Hạ, thì đứa trẻ dễ thương này còn đang khóc và quậy phá trong lòng mẹ nó đấy. Nhưng bây giờ, cậu bé thậm chí còn không cần mẹ nữa, chỉ quấn quýt lấy Hạ Hạ.”
Cố Diệp Ngọc ngẩn ra một chút, nhìn Nhan Hạ với ánh mắt phức tạp.
Anh ta luôn biết rằng em gái của mình có khả năng xem tướng và phong thủy. Ông lão nhận nuôi cô ấy cũng làm công việc đó.
Tuy nhiên, họ không quá coi trọng điều này. Khi Nhan Hạ ở nhà, cô ấy đã giúp anh cả và anh tư xem phong thủy và các vấn đề khác.
Anh ta luôn nghĩ rằng cô chỉ học qua loa một chút về lĩnh vực này.
Khi cả gia đình biết rằng Nhan Hạ chọn chuyên ngành phong thủy và huyền học ở đại học, họ không biết nói gì.
Họ tưởng Nhan Hạ chỉ là loại học được chút ít. Nhưng giờ đây, xem ra cô thực sự khá tài giỏi trong lĩnh vực này.
Lần trước đã cứu được con trai của Lâm Nhị bằng cách xem tướng, lần này lại giúp con trai của em họ Lâm Nhị.
Đây không phải là chuyện mà người học qua loa có thể làm được.
Trước đây, họ đã xem thường em gái của mình.
Anh ta không nhịn được nhìn Nhan Hạ và nói: “Hay là em giúp tôi xem luôn đi?”
Nhan Hạ cảm thấy rất mệt mỏi với sự phiền phức của Cố Diệp Ngọc.
Trước đây, khi cô đối xử tốt với anh ấy ở nhà, anh không bao giờ quấn quít như vậy. Giờ đây, khi cô không còn muốn quan tâm và thường xuyên châm chọc anh, anh lại muốn gây sự chú ý.
Nhan Hạ bình thản đáp: “Trong nghề của chúng tôi có ba loại người không được xem, anh thuộc một trong số đó. Vì vậy đừng tìm tôi để xem giúp anh.”
Khi đã có cơ hội, cô sẽ không bỏ qua. Cô biết với tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ tiếp tục tìm hiểu và đào sâu vấn đề.
Điều này sẽ tạo ra nhiều tò mò hơn khiến công chúng suy đoán. Đồng thời, cũng giúp các tay săn tin tìm được hướng để khai thác thêm.
Cố Diệp Ngọc không ngờ rằng Nhan Hạ lại từ chối mình.
Không ngoài dự đoán, anh ta nhíu mày hỏi: “Ba loại người không được xem là gì? Em nói rõ đi.”
Rõ ràng là anh ta không tin vào lời cô, cảm thấy cô đang đối phó với mình.
edit: Thanh Trúc