Sau Khi Sống Lại, Tôi Khiến Năm Anh Trai Hối Hận

Chương 41: Nỗi khỗ khó nói của Diệp siêu sao




Khi Nhan Hạ đã làm xong bánh bao nhân gạch cua và há cảo tôm.

Thì Cố Diệp Du cũng vào bếp làm bữa sáng.

Ngoài cháo được nấu kỹ ra, cô ta còn rán cho mỗi người hai quả trứng.

Vì vậy, người của hai nhóm ăn sáng gần như cùng thời gian.

Ba người Thời Hi Diễn lại có một ngày ăn uống cực kỳ thỏa mãn.

Vài lồng bánh bao nhân cua và há cảo tôm đều đã bị ăn hết sạch, nhưng ba người vẫn còn một loại cảm giác chưa cảm thấy thỏa mãn.

Ở nhóm khác thì mọi người đều có cảm giác không có khẩu vị, mà ăn cháo và ăn trứng rán.

Cố Diệp Du cười nói với Cố Diệp Ngọc: "Anh, em đặc biệt nấu cháo cho anh, anh ăn nhiều một chút nhé."

Cố Diệp Ngọc muốn khóc, anh ta có thể nói rằng anh ta không muốn ăn cháo chút nào không?

Hôm qua anh đã ăn cháo cả ngày, bây giờ nhìn thấy cháo là muốn nôn luôn rồi, đừng nói gì ăn nhiều nữa.

Anh ta muốn ăn bánh bao nhân cua và há cảo tôm mà!

Trước đây Nhan Hạ đã từng làm ở nhà, còn ngon hơn nhà hàng bên ngoài nữa.

Bây giờ nghĩ đến mùi vị kia, liền nhịn không được mà hồi tưởng lại hương vị đó.

Chỉ là cháo mà Du Du đặc biệt nấu cho anh ta, anh ta cũng không thể phụ lòng tốt của em gái anh ta được.

Chỉ có thể gật đầu: "Được, lát nữa anh sẽ ăn thêm một bát cháo."

Nhanh chóng ăn xong một bát cháo trắng, lại múc thêm một bát nữa.

Giống như làm cho xong việc, lại nhanh chóng ăn hết.

Sợ Cố Diệp Du bảo anh ta uống thêm bát nữa, nên anh ta vội vàng lau miệng, "Anh ăn no rồi!"

Cố Diệp Du thấy anh ta ăn liền tiếp hai bát cháo một cách nhanh chóng, còn tưởng rằng anh trai thích cháo cô ả nấu.

Vì vậy cô ta cho rằng mình chu đáo và nói: "Anh, nếu anh thích ăn cháo, ngày mai em lại nấu cho anh."

Khuôn mặt vốn đang cười của Cố Diệp Ngọc, ngay lập tức cứng đơ lại.

Anh cười gượng gạo một chút, "Không cần chiều theo anh đâu."

Sau đó lại nói: "Ngày mai xem thầy Qúy và cô Tống muốn ăn gì, em làm theo ý họ là được."

"Dạ dày của anh đã khá hơn nhiều rồi."

Anh ta thật sự không uống nổi cháo nữa.

Qúy Lăng làm sao không nhìn ra được sự khổ sở của Cố Diệp Ngọc.

Không khỏi cảm thấy đồng cảm một chút với anh ta.

Qúy Lăng nói: "Hay là ngày mai chúng ta ăn bánh bao hoặc bánh trứng đi."

Sâm xinh đẹp

Anh ta nhớ về bánh bao và bánh trứng mà Nhan Hạ làm.

Tống Dịch Nhàn không nói gì, cô ta biết ý kiến của bản thân có là gì đi nữa thì cũng không quan trọng.

Cố Diệp Du nghe Qúy Lăng nói vậy, cũng không suy nghĩ nhiều, cô ta cho rằng cháo mình nấu khá ngon.

Bản thân là một tiên nữ chu đáo, tất nhiên phải đáp ứng yêu cầu của người trong nhóm.

Vì vậy cô ta gật đầu, "Được, vậy ngày mai em sẽ làm bánh trứng cho mọi người."

Cái này đơn giản hơn làm bánh bao.

Cố Diệp Ngọc thở phào nhẹ nhõm, "Bánh trứng rất ngon, anh nghe thôi đã muốn ăn rồi."

[Hahaha, Diệp siêu sao quá khó khăn rồi.]

[Thắp một cây nến cho Diệp siêu sao, em gái anh ta thực sự quá không tinh ý, tôi còn nhìn ra được là anh ta căn bản không muốn ăn cháo.]

[Vì vậy diễn xuất của Diệp siêu sao vẫn cần cải thiện.]

[Tiểu tiên nữ: Nào, Đại Lang uống cháo đi, Diệp siêu sao: Anh cảm ơn em nhiều lắm...]

[Bỗng dưng rất cảm thông với Diệp siêu sao, có một cô em gái như vậy, chắc là dạ dày của anh ta áp lực lớn lắm.]

Fan của Ngư Ngư đang xem livestream lại nhịn không được mà đau lòng ch anh trai, ông chồng nhà bọn họ.

Hôm nay.

Nhóm người Nhan Hạ không ra ngoài tìm việc làm ở gia đình nông dân.

Mà họ ở trong nhà làm việc, Nhan Hạ sửa đồ điện và phụ đạo học tập cho trẻ em trong làng.

Ba người Thời Hi Diễn tiếp tục giảng dạy.

Buổi trưa, các gia đình có con đến học đã bàn bạc với nhau, mỗi nhà làm một món ăn đem đến.

Vì vậy bữa trưa, nhóm người Nhan Hạ không cần ra ngoài mà vẫn có một bàn đầy đủ thức ăn.

Thời Hi Diễn chụp ảnh một bàn thức ăn rồi gửi lên trên nhóm.

Thời Hi Diễn: [ Không cần ra ngoài làm việc mà cũng thua hoạch được một bàn đầy thức ăn, sợ ăn không hết lại lãng phí quá đi.]

Mấy người Cố Diệp Ngọc nghe được âm thanh thông báo có tin nhắn của điện thoại bèn mở nhóm chát ra xem.

Bốn người: “……..”

Cố Diệp Ngọc muốn chửi thề, “ Lỡ tay rồi, đáng lẽ không nên mở tin nhắn nhóm ra xem.”

Tống Dịch Nhàn nhìn vào bức ảnh một bàn thức ăn thịn soạn, lại nhìn bá mì trước mặt

Bỗng nhiên cô ta cảm thấy hối hận, trước đây cô ta không nên chọn làm thành viên của nhóm này.

Hôm nay bọn họ tìm được một công việc giúp đỡ thu hoạch lúa gạo.

Cô ta và Cố Diệp Du không có xuống ruộng gặt lúa nước, chỉ buộc lúa nước mà người khác gặt được lại, sau đó ôm đến đặt trên xe đẩy tay. (xe kéo)

Nhưng làm chưa được một tiếng đồng hồ thì bọn họ chị không nổi nữa, tay chân đau nhức.

Vì vậy mà càng ngà tốc độc làm việc càng chậm.

Qúy ảnh đế và Diệp siêu sao xuống ruộng đi giúp đỡ gặt lúa nước, cũng chỉ kiên trì được hơn một giờ đồng hồ.

Gia đình chủ nhà rất không hài lòng với việc mà bọn họ làm, vì vậy nói là bao ăn bữa trưa, nhưng thực chất chỉ là mỗi người một bát mì với nước dùng trong, không có thêm gì cả.

Cô ta mở miệng góp ý, “Hay là chúng ta cũng đi dạy mấy đứa trẻ trong thôn hát và nhảy đi?”

(tự nhiên tui thích kiểu người như anh Diễn ghê, hahaha sướng ghê)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.