Chu Lê thề thốt, "Cô yên tâm, luật pháp Đại Tề sẽ không bỏ qua người đã tổn thương muội muội cô đâu. Quan phủ sẽ giành lại công bằng cho nàng ấy."
Không muốn khiến tâm trạng nàng tiếp tục nặng nề như thế, Chu Lê lại đổi chủ đề khác, "Vân Phù, năm nay cô bao nhiêu tuổi? Dự định khi nào thành hôn?" Nàng không biết A Túc bên kia nói với Vân Phù thế nào, nàng sợ gây rắc rối nên cũng không có nhắc đến Tề Tuân.
Rất rõ ràng, vấn đề này còn khiến Vân Phù não nề hơn. Nếu không nhìn thấy ánh mắt đơn thuần của Chu Lê, nàng còn tưởng Chu Lê cũng sống lại.
Suy tư một lát, Vân Phù mở miệng, "Năm nay ta mười bảy, ta không muốn thành hôn. Gia nghiệp phụ thân để lại đã bị tặc nhân tiêu hao hơn phân nửa. Ta muốn bảo vệ những thứ phụ thân để lại cho ta, những chuyện khác, ta chưa nghĩ tới."
Chu Lê ngây ngẩn cả người. Như vậy, chẳng phải A Túc đã uổng phí công sức rồi sao?
Nghĩ đến vẻ mặt của Tề Tuân, Chu Lê nhịn không được bật cười.
Trở về, Chu Lê kể chuyện này cho Tề Ngạn nghe.
Tề Ngạn: ". . .Có lẽ là nàng ấy còn chưa nhìn thấy A Túc."
"Nhưng không phải chàng nói bọn họ đã quen biết nhau từ trước sao?"
"A Túc đệ ấy. . . chỉ mình đệ ấy biết người ta thôi. Đệ đệ này của ta thích đơn phương Vân Phù." Tề Ngạn vắt hết óc mới có thể nghĩ ra lý do.
Sớm biết vậy hắn đã không hỏi A Túc, gạt người thật khó.
Vân Phù ở lại chỗ Chu Lê ăn cơm rồi mới về nhà.
Cả hai đời, đây là lần đầu tiên nàng ở cùng Thái tử, Thái tử phi ngồi trên cùng một cái bàn. Nàng ăn mà trong lòng run sợ.
Nhìn phần bụng dưới đã hơi nhô lên của Chu Lê, không có gì bất ngờ xảy ra thì đây hẳn là là Thụy Vương Minh Viễn của đời trước.
Vào khoảng thời gian này của đời trước, Thái tử bệnh nặng, thiết nghĩ đây hẳn là Tề Tuân đã cải biến hết thảy. Nhưng Thái tử khoẻ mạnh, Tề Tuân còn có thể ngồi lên vị trí kia sao?
Vân Phù đột nhiên nghĩ đến lời nói của cục đá kia, có chút không biết phải làm sao. Bởi theo cốt truyện mà cục đá kia nói, những lời kia có thể là thật, vậy các nàng nên làm cái gì đây?
Vân Phù suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn mở hộp ra.
Bên trong là một cái vòng tay có kiểu dáng kỳ lạ.
"Ê đá? Hệ thống?" Hình như tên của nó là như thế.
Gọi hồi lâu mà một chút phản ứng cũng không có, Vân Phù không dám đụng vào nó, nàng còn nhớ rõ mình bị thứ này quấn lấy thế nào, bây giờ vất vả lắm mới có thể cởi ra được, có thế nào nàng cũng không đụng vào nữa.
Nàng chăm chú quan sát chuỗi vòng tay này, phát hiện giờ đây ở giữa cục đá kia không còn chút ánh sáng nào, tựa như đã mất đi sự sống.
Vân Phù không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đóng hộp lại, giấu ở một nơi không ai biết.
Muội muội vẫn đang ở nhà chờ nàng.
Sau khi bị bắt đi, Triệu Lăng Ca vẫn mê man cho đến hừng đông. Lúc tỉnh dậy biết được những việc Vân Phù đã làm vì mình từ miệng Khởi Vân, Khởi Tinh, trong lòng nàng không thoải mái. Vì sao nàng luôn gây rắc rối cho Vân Phù vậy chứ?
Triệu Lăng Ca trông mong dõi theo bóng dáng Vân Phù đang được người hầu đỡ xuống xe ngựa. Nhưng khi vừa nhìn thấy cả người toàn vết thương của tỷ tỷ, những giọt nước mắt vừa được lau sạch sẽ lại không có tiền đồ mà rơi xuống.
Mới đầu Vân Phù còn dùng lời ngon tiếng ngọt an ủi nàng ấy. Nhưng Vân Phù càng như vậy, Triệu Lăng Ca càng khó chịu, vừa khóc là không thể ngừng. Nghe tiếng khóc của Triệu Lăng Ca, đầu Vân Phù cũng đau âm ỉ. Cuối cùng nàng nghiêm mặt, ra vẻ cứng rắn.
"Tỷ đếm tới ba phải lau sạch hết nước mắt cho tỷ. Một, hai. . ."
Vốn có sự áp chế từ trong huyết mạch, chiêu này quả nhiên hữu dụng. Triệu Lăng Ca nín khóc ngay lập tức, giương đôi mắt đẫm lệ nhìn Vân Phù, chỉ là nàng thực sự không cách nào khống chế được tiếng nấc nghẹn.
"Tỷ chỉ nói với muội một lần, nghe cho kỹ. Chuyện ngày hôm qua lỗi không phải ở muội, không cần tự trách. Muội mới thật sự là người bị hại, đừng đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người mình."
"Giống như muội có một đôi giày mới nhưng lại mang không vừa chân, vậy muội sẽ gọt bớt chân mình đi sao? Đương nhiên là muội phải vứt đôi giày kia mới đúng."
"Muội không làm chuyện sai trái, cho nên không cần xin lỗi, cũng không cần thay đổi gì cả. Nếu muội thích ra ngoài chơi vậy lần sau chúng ta vẫn ra ngoài chơi, không cần vì những chuyện nhỏ nhặt này mà biến mình thành một người khác."
Lời nói của Vân Phù giống như một tia sét đánh thẳng vào cõi lòng bằng phẳng không chút gợn sóng của Triệu Lăng Ca.
Đây là lần đầu tiên có người nói với nàng rằng, có một số việc không phải do nàng làm sai, nàng không cần vì thế mà áy náy.
Lúc trước bởi vì mối hôn sự với Trần Ninh, nàng đã chịu không ít ấm ức. Nhưng tổ mẫu bảo nàng tự tìm nguyên nhân trên người mình hoặc bảo nàng nhịn một chút.
Chính Triệu Lăng Ca cũng sắp bị những lý lẽ đó thuyết phục, mãi đến khi nàng nghe Vân Phù nói với nàng rằng những chuyện này đều không phải lỗi của nàng, nàng mới là người bị hại.
Giọng nói Triệu Lăng Ca rất trầm, "Nhưng tỷ tỷ vì muội đã chịu rất nhiều uất ức, lại còn bị thương. Tin đồn không hay về tỷ lại lan truyền khắp nơi. Muội không muốn bọn họ nói xấu tỷ. Vả lại, tỷ tỷ rất lợi hại, còn muội giống như vẫn luôn ngáng chân tỷ, chính là một đứa phiền phức. Nếu không có muội, tỷ nhất định có thể còn lợi hại hơn nữa."
Vân Phù nghe muội muội nói như vậy cũng sững sờ, cổ họng như bị nghẹn lại.
"Tỷ không quan tâm người ngoài nhìn tỷ thế nào, tỷ chỉ muốn ở bên cạnh người thân của mình. Muội cũng chưa từng là phiền phức của tỷ, muội là muội muội tỷ, là người thân nhất trên đời này của tỷ. Nếu không có muội, tỷ sẽ không thể lợi hại như vậy."
Triệu Lăng Ca ngây người, muốn khóc lại không dám khóc, biểu cảm trên gương mặt lẫn lộn vào nhau, ngược lại khiến Vân Phù bật cười.
"Đi về nghỉ trước đi, mấy ngày nữa chúng ta lên chùa bái Phật."
Vài ngày sau, tại một ngôi chùa ở ngoại ô Phất Châu.
Vân Phù và Triệu Lăng Ca cực kì thành kính bái lạy dâng hương. Cục đá kia cũng được nàng mang tới.
Phía sau ngôi chùa này là một ngọn núi.
Triệu Lăng Ca đi thay quần áo, Vân Phù đi dạo trong sân viện phía sau.
Chẳng biết từ lúc nào, đằng trước có một nữ tử đi tới. Vân Phù còn tưởng rằng Triệu Lăng Ca đã trở lại.
"Về rồi à…" Khi thấy rõ người tới không phải Triệu Lăng Ca, Vân Phù cất lại những lời chưa kịp nói hết vào trong miệng. Nữ tử trước mắt mặc một bộ áo xanh, đang nhìn nàng bằng ánh mắt ôn hòa.
Vân Phù nhìn nàng ấy, nàng có cảm giác người này không tầm thường, sợ là quý nhân của nhà nào đó. Giờ nàng chỉ muốn chạy lấy người.
"Thật ngại quá, ta tưởng cô nương là muội muội ta." Nói đoạn, Vân Phù hành lễ rồi lập tức muốn rời đi.
Nữ tử kia cười cười, chỉ một câu nói đã khiến Vân Phù đứng hình tại chỗ, không thể động đậy.
"Ta nên gọi ngươi là Lăng Ca hay Vân Phù đây?"
Chuyện sống lại này ngoài Tề Tuân ra thì không còn ai biết nữa. Vậy chuyện gì đang diễn ra đây? Trong trí nhớ đời trước của nàng cũng không có sự xuất hiện của người này. Nàng là ai?
Vân Phù vô thức muốn chạy, lại phát hiện mình không sao động đậy được, chỉ có thể cứng nhắc xoay người lại, nhìn nữ tử kia, "Ngài không nhầm đấy chứ, Lăng Ca là tên của muội muội ta, còn ta tên Vân Phù."
"Vậy được rồi, Vân Phù, hệ thống sẽ không tới quấy rầy các ngươi nữa, an tâm sống cuộc đời của các ngươi đi. Về phần cục đá kia, ta mang đi."
Trong lòng Vân Phù chấn động, sao ngay cả chuyện này mà nàng ấy cũng biết vậy? "Chờ một chút, rốt cuộc ngài là người phương nào?"
Nữ tử kia mỉm cười nhìn nàng, "Ta nhận sự phó thác của phụ mẫu ngươi. Phụ mẫu ngươi muốn hai tỷ muội các ngươi sống thật tốt."
"Phụ mẫu? Nhưng không phải họ đã…"
"Phụ thân, mẫu thân ngươi đã dùng công đức tích góp được để đổi cho hai đứa bé một cơ hội làm lại lần nữa. Vân Phù, đây mới là nguyên nhân ngươi sống lại."
Nước mắt Vân Phù lập tức tuôn rơi như mưa, "Vậy ta, ta có thể nhìn thấy phụ mẫu ta không?"
"Nếu có duyên, ắt sẽ gặp lại."
Mắt thấy nữ tử kia sắp đi, Vân Phù tranh thủ thời gian hỏi một vấn đề cuối cùng, "Đời trước, muội muội ta đã dùng cách một mạng đổi một mạng mới có thể cho ta tiếp tục sống, nhưng vì sao đời này cái hệ thống kia lại biến mất một cách đơn giản như vậy?"
"Hệ thống hấp thụ năng lượng từ các nhiệm vụ, nhưng có hại hơn nữa thì cuối cùng cũng đánh không lại bậc đế vương một lòng nghĩ cho thiên hạ và cũng được thiên hạ kính ngưỡng. Tề Ngạn là một người vô cùng thuần lương, luôn nghĩ cho thiên hạ bách tính, hết lòng cống hiến cho xã tắc, là một minh quân khó gặp. Hệ thống căn bản không cách nào phản kháng năng lượng tỏa ra từ người hắn, vậy nên chỉ có thể tan thành tro bụi."
. . .
Nữ tử kia dần biến mất.
Vân Phù đập đầu vào tường, đau đớn khiến nàng tỉnh táo lại. Nàng không thấy bóng dáng nữ tử kia đâu nữa, cái hộp cũng biến mất tăm.
Triệu Lăng Ca thấy nàng ôm đầu, nhanh chóng chạy tới, "Sao tỷ lại ngủ ở đây vậy? Tỷ không sợ bị đông cứng luôn sao? Nhanh nào, chúng ta về nhà ngủ thôi."
"Tỷ cũng không biết. . ."
Thứ uy hiếp đến sinh mệnh đã không còn, lần này lòng Vân Phù đã thật sự thả lỏng.
Sự việc Phùng Tuyết đầu độc Triệu Lăng Ca cũng chính thức mở cuộc thẩm vấn.
Chuyện ngày đó náo loạn quá lớn, cho nên hôm thăng đường cơ hồ có hơn phân nửa người trong thành Phất Châu đều đến xem náo nhiệt.
Lần đầu tiên Huyện lệnh lại cẩn trọng như vậy, án này thật sự quá ghê gớm.
Triệu gia là nhà thế nào ở thành Phất Châu, mà cô nương trong nhà còn có thể bị người ta bắt đi ngay ngoài đường lớn. Cũng may người cuối cùng đã được cứu về, nếu không cứu được, những bách tính bình thường ở Phất Châu sẽ nghĩ như thế nào? Về sau còn dám cho con cái ra ngoài sao!
Huyện lệnh đã hạ quyết tâm phải xử lý án này thật tốt, để làm gương răn đe dân chúng.
Cuối cùng dựa theo luật pháp Đại Tề, Phùng Tuyết bị lưu đày mười năm ngoài biên cảnh, mà những người có liên quan đến chuyện đêm đó cũng bị xử phạt theo luật.
Lúc Vân Phù và Triệu Lăng Ca về nhà, các nàng nhìn thấy Phùng Nguyệt.
Nhớ lại dáng vẻ Phùng Nguyệt hôm đó, Vân Phù xuống xe ngựa gọi Phùng Nguyệt lại hỏi dò:
"Phùng Nguyệt, hôm đó vì sao lúc ngươi gọi ta là Triệu Vân Phù, lúc lại gọi ta là Triệu Lăng Ca?"
Tâm tình Phùng Nguyệt không tệ, trả lời: "Thật ra mấy ngày trước ta nằm mơ. Trong mơ, ngươi mới là Triệu Lăng Ca! Chuyện đó khiến ta hết cả hồn. Ngươi không biết giấc mơ kia chân thực cỡ nào đâu, đến mức ta nhìn thấy ngươi còn không phân rõ được ai là ai nữa mà."
". . ." Hóa ra là vậy. Lúc này Vân Phù mới yên tâm lại.
Dân chúng Phất Châu hầu hết đều rất hài lòng với kết quả của vụ án này, ngoại trừ Trần gia.
Gia chủ Trần gia cảm thấy hai tỷ muội của Triệu gia thật xui xẻo.
Trong khoảng thời gian này, Triệu gia đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Đầu tiên là ca ca giết đệ đệ, tiếp theo là thiếp thất của ca ca hại chết chính thất của đệ đệ, sau lại đến lão thái thái kia muốn cứu hung thủ giết người.
Còn có Triệu Vân Phù kia, một cô nương lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy thế mà vọng tưởng quản lý toàn bộ Triệu gia. Chuyện gì thế này không biết!
Triệu Lăng Ca lại suýt chút bị người ta bắt đi, cũng không biết đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu cưới loại người này về, há chẳng phải sẽ khiến Trần gia của ông ta không được yên ổn sao!
Ống ta vốn còn muốn nể tình quan hệ thông gia giữa hai nhà, đợi sau này hai đứa nhỏ thành thân sẽ tiếp quản gia nghiệp Triệu gia. Nhưng bây giờ Triệu gia này từ trên xuống dưới đều hành động kỳ lạ, mối hôn sự này không thể tiếp tục nữa!
Thế là Vân Phù và Triệu Lăng Ca vừa trở về, người của Trần gia đã tới cửa.
Biết được ý đồ người đến, trước tiên Vân Phù nhìn về phía Triệu Lăng Ca, sợ muội muội khó chịu.
Ai ngờ Triệu Lăng Ca không cảm xúc nói với người tới, "Người Trần gia có tư cách gì đến từ hôn. Nếu từ hôn thì cũng phải do Triệu gia chúng ta nói trước!"
"Việc lần trước tỷ tỷ ta suýt chút nữa xảy ra chuyện ở nhà các ngươi, còn cả việc ta bị bắt lần này nữa, đến cùng là bởi vì ai đây? Ai lây xui xẻo cho ai, trong lòng các người còn không biết sao!"
"Tỷ tỷ, chúng ta từ hôn."
Vân Phù thấy có vẻ muội muội nói thật, lúc này mới đuổi tên quản gia của Trần gia ra ngoài.
Sau đó nàng lập tức phái người giẫm lên cửa Trần gia, vượt lên trước một bước đến quan phủ giúp Triệu Lăng Ca hủy đi mối hôn sự này.
Khi Trần Ninh biết tin thì đã trễ, tính vật định thân năm đó cũng đã được trả về. Trần Ninh bệnh nặng một trận.
Khổng quản gia biết chuyện cũng ngã bệnh một thời gian.
Năm đó, mối hôn sự này là do ông cầu xin lão thái gia mới có được. Vốn tưởng rằng đây là chỗ để Triệu Lăng Ca dựa vào, thật không nghĩ đến suýt chút đã hại chết đứa nhỏ này.
Trong toàn bộ quá trình từ hôn, Triệu Lăng Ca cực kỳ tỉnh táo.
Nhưng không hiểu sao Vân Phù lại cảm thấy lo lắng.