Sau Khi Sống Lại Ta Tráo Đổi Thân Phận Với Muội Muội

Chương 31: Tiêu Cục*




*Tiêu Cục (镖局): là những tổ chức chuyên bảo vệ, hộ tống tài sản hoặc người, tương đương với công ty bảo vệ.

Thật ra ngày đó Triệu Lăng Ca vốn không ra ngoài chơi cùng Trần Ninh.

Nàng đi tìm Trần Ninh để nói rõ ràng.

Từ khi có hôn ước, mấy năm nay Triệu Lăng Ca thường xuyên bị những cô nương khác châm chọc. Mấy lần sau này, Triệu Lăng Ca không thể nhịn được nữa, nên đã kể cho Triệu lão thái thái nghe.

Nhưng Triệu lão thái thái chỉ xem những chuyện này là chuyện râu ria. Thậm chí còn dặn dò Triệu Lăng Ca đừng có làm lớn chuyện với những cô nương đó, miễn cho ảnh hưởng tới việc làm ăn của Triệu gia.

Mà Trần Ninh cũng chưa từng giúp nàng lên tiếng lần nào.

Triệu Lăng Ca vẫn luôn nhịn đến bây giờ.

Mãi đến khi xảy ra việc Vân Phù suýt chút bị đẩy xuống hồ ở hậu viện Trần gia lần trước, tối về lại hôn mê bất tỉnh, Triệu Lăng Ca mới thật sự sợ hãi. Tỷ tỷ ruột của nàng do nàng liên luỵ nên mới bị thế này. Từ đó Triệu Lăng Ca bắt đầu có chút bài xích với mối hôn sự này.

Đúng lúc Trần Ninh nhờ Trần Hi nhắn cho nàng, nói muốn gặp nàng một lần.

Triệu Lăng Ca đi tới quán trà đã hẹn trước cùng với ngọn lửa giận hừng hực.

Đẩy cửa ra, Trần Ninh đã chờ ở bên trong từ lâu.

"Lăng Ca, muội qua đây, ta đã gọi bánh ngọt mà muội thích rồi đây, mau tới nếm thử đi."

"Trần Ninh, ta có lời muốn nói với huynh. Huynh cho các nàng ra ngoài chờ ở cửa hết đi."

Trần Ninh có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu, sau đó bảo toàn bộ người hầu của mình ra chờ ở bên ngoài.

Triệu Lăng Ca ngồi xuống, nhìn Trần Ninh nói: "Huynh có biết chuyện mấy ngày trước xảy ra ở nhà huynh không?"

Bấy giờ, nàng chỉ thấy người đối diện gật gật đầu, ngữ khí ôn hòa, "Nghe nói tỷ tỷ của muội suýt bị ngã, không biết bây giờ thế nào rồi?"

Triệu Lăng Ca cau mày, "Tỷ tỷ của ta rất không ổn, sau khi về nhà thì ngã bệnh, bây giờ vẫn còn đang uống thuốc đấy."

"Vậy lát nữa ta sẽ nói mẫu thân đưa chút thuốc bổ qua."

"Trần Ninh, ta biết chuyện đó không liên quan đến huynh, nhưng lý do tỷ tỷ của ta bị ngã chính là vì Phùng Nguyệt tìm ta gây phiền phức, trong lúc hai bên tranh chấp thì tỷ tỷ của ta gặp tai bay vạ gió. Mà Phùng Nguyệt tìm ta là bởi vì huynh, tỷ muội Phùng gia thích huynh nên không vừa mắt ta, gây khó dễ cho ta khắp nơi. Tỷ tỷ của ta cũng bởi vậy mà bị thương."

"Lăng Ca, ta, ta không biết, thật xin lỗi." Một tia bối rối thoáng qua trên nét mặt Trần Ninh.

"Giờ ta đã nói cho huynh biết rồi đó, về sau huynh định làm thế nào đây?" Triệu Lăng Ca khát nước bèn rót cho mình một tách trà.

"Ta... Lăng ca, muội đợi thêm chút nữa, đợi ta thi đậu được công danh chúng ta lập tức thành thân."

Triệu Lăng Ca bị sặc.

"Trần Ninh, ý của ta không phải như vậy. Nếu huynh đã đính hôn với ta, vậy huynh cũng nên nghĩ cho mặt mũi Triệu gia của ta. Huynh có biết bởi vì sự thỏa hiệp và nhường nhịn của huynh mà mấy năm ta đã chịu biết bao châm chọc và trêu đùa cả ngoài sáng lẫn trong tối không?"

Sắc mặt Trần Ninh trở nên khó coi, Triệu Lăng Ca vẫn chưa chịu dừng lại:

"Ngoại trừ muội muội huynh thường xuyên nói chuyện giúp ta trước mặt người ngoài, còn có ai đứng về phía ta nữa không? Huynh đã đính hôn, vậy nên phải giữ khoảng cách với những cô nương, tiểu thư khác, nhưng huynh lại không biểu lộ thái độ gì hết là sao? Ta biết tính cách huynh tốt, nhưng tính cách tốt là ai đến cũng không cự tuyệt à?"

"Hay là huynh cảm thấy những cô nương, tiểu thư kia trêu đùa ta rất thú vị đúng không? Trần Ninh, ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với huynh, vốn dĩ chúng ta nên thành hôn vào năm trước rồi, nhưng mẫu thân huynh nói huynh vẫn còn đang đi học, muốn chờ huynh thi đậu công danh mới bàn chuyện cưới gả. Tổ mẫu ta đã đồng ý, sau đó hôn sự cứ kéo dài mãi tới giờ. Qua hết năm ta đã mười bảy tuổi rồi, huynh có biết những năm qua các nàng bàn luận sau lưng ta thế nào không?"

"Chuyện này cũng thôi đi, nhưng đến tỷ tỷ của ta cũng bị dính vào. Nhà huynh có cái hồ sâu bao nhiêu chẳng lẽ huynh không biết à? Nếu như ngày đó ta không kiên trì giữ chặt, tỷ tỷ của ta đã rơi xuống hồ rồi, vậy tỷ ấy chỉ có con đường chết thôi! Đó chính là tỷ tỷ ruột của ta đấy!"

"Nếu huynh thật sự không thích hôn sự này, vậy cứ nói rõ ràng với phụ thân của huynh đi, hôn sự này bỏ đi cũng được."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Triệu Lăng Ca nói một hơi dài. Sắc mặt Trần Ninh lúc trắng lúc xanh, ngồi hồi lâu cũng không nói ra được lời nào.

"Lăng Ca, ta không biết những chuyện này ảnh hưởng đến muội nhiều như vậy. Xin lỗi, ta sẽ giữ khoảng cách với những người khác."

"Được." Triệu Lăng Ca do dự mãi, cuối cùng vẫn đáp ứng hắn.

Trên đường trở về, Triệu Lăng Ca vô cùng vui vẻ. Hôm nay nàng thế mà lại nói ra chuyện mình nín nhịn mấy năm qua. Loại cảm giác này tựa như ném được tảng đá lớn dằn dưới đáy lòng nàng bấy lâu nay.

Lúc đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, nàng gói chút điểm tâm vừa ra lò về cho Vân Phù, sau đó hài lòng hồi phủ. Chuyện này cũng nhanh chóng bị nàng ném ra sau đầu, tới hôm nay Vân Phù hỏi nàng mới nhớ ra.

Triệu Lăng Ca nghĩ một lý do lấp liếm cho qua. Vân Phù thấy bộ dạng ấp úng của muội muội thì biết chuyện này khẳng định không phải như muội ấy nói, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều. Dù sao hiện tại, mối hôn sự này là của muội muội và Trần Ninh, muội ấy muốn làm thế nào, Vân Phù sẽ không ngăn cản.

Từ sau khi Vân Phù phát hiện ra sự tồn tại của Hướng Xuyên, nàng luôn cố ý trốn trong phòng. Trừ viện của mình, nàng không đi đâu hết. Ngay cả thư từ qua lại giữa nàng và Khổng quản gia cũng được giấu kín hết mức có thể, người đưa thư phải vòng qua hơn phân nửa phủ đệ mới đưa đến trên tay nàng trong khi nàng vờ lơ đãng.

Hướng Xuyên ngồi xổm trông ngóng mấy ngày cũng không thấy bóng dáng nàng đâu. Hắn còn cảm thấy thân thể nàng không tốt nên không tiện đi ra ngoài, thế là viết luôn chuyện này vào trong thư.

Ngày nào Vân Phù cũng ở trong viện tính toán xem làm cách nào để Vạn thị lộ ra sơ hở, và cả việc giúp phụ mẫu báo thù.

Mọi chuyện cứ tiếp diễn cho đến khi Triệu Lăng Ca kéo nàng ra ngoài chọn lễ vật cho Đại phu nhân Chu Ngọc.

Vân Phù vừa nghĩ tới việc Hướng Xuyên vẫn còn ở Phất Châu thì bất giác muốn trốn, đành phải nói qua loa với Triệu Lăng Ca: "Muội tự đi chọn đi, trời rất lạnh, tỷ không đi đâu, muội mang nhiều ngân lượng chút."

"Không được, chúng ta cùng đi đi." Triệu Lăng Ca thấy nàng lâu rồi không ra ngoài nên mới muốn kéo nàng ra ngoài đi dạo,

"Đại phu cũng nói là tỷ phải đi tới đi lui nhiều lên, nếu không sẽ khó mà bình phục đấy."

"..."

Cuối cùng Vân Phù vẫn ngồi lên xe ngựa.

Xe dừng lại trước cửa Trân Bảo Các, hai người xuống xe rồi đi vào trong.

Triệu Lăng Ca nhìn lướt qua một lượt, không thấy thứ gì hợp ý bèn thở dài, sau đó nhìn về phía Vân Phù, "Tỷ tỷ có thích cái nào không?"

Vân Phù cũng lắc đầu, "Ở đây chỉ có những cái này thôi sao?"

"Không phải, còn có trên lầu hai."

"Vậy lên xem một chút đi."

Hai người cùng nhau đi lên lầu hai, trái chọn phải lựa, rốt cục cũng tìm được lễ vật tặng cho Chu Ngọc, một bộ trang sức cài tóc bằng hồng ngọc.

Triệu Lăng Ca không muốn về nhà nhanh như vậy, Vân Phù đành phải trả tiền, rồi cho người mang trang sức về nhà trước. Thật sự chịu không nổi sự lải nhải của Triệu Lăng Ca, cuồi cùng nàng vẫn đi dạo phố với muội ấy.

Vân Phù chậm rãi đi theo sau muội muội, nghe muội ấy luyên thuyên suốt dọc đường, nàng nhìn bóng lưng của Triệu Lăng Ca bỗng nhiên nở nụ cười.

Hóa ra muội muội nàng là người hoạt bát như thế.

"Tỷ! Tỷ có mang theo tiền không? Muội muốn vào đó." Triệu Lăng Ca đang đi, đột nhiên ngừng lại.

Vân Phù nhìn theo phương hướng muội muội chỉ, lông mày giật giật, đứa nhỏ quá hoạt bát cũng không tốt.

Nơi Triệu Lăng Ca chỉ vào là một Tiêu cục.

"Muội có thứ gì muốn gửi đi nơi khác à? Chúng ta không quen người ở đây, đừng để bị người ta hét giá, chuyển sang nơi khác đi."

"Thế nhưng tỷ à, muội thật sự muốn đi vào xem thử ... Ối, đấy không phải Triệu Định sao? Hắn vào chỗ đó làm gì?" Triệu Lăng Ca thả cây kẹo hồ lô trong tay xuống, ép Vân Phù xoay đầu lại.

Vân Phù cũng nhìn thấy Triệu Định ở đối diện, đang đi thẳng về phía thanh lâu.

Sao hắn ta lại ở chỗ này?

Hồi trước không phải hắn ta còn nói năm nay muốn ở lại thư viện khổ học nên không về sao? Cũng vì thế mà Triệu lão thái thái đau lòng một khoảng thời gian, không những thế còn đưa không ít bạc để hắn yên tâm ở lại thư viện đọc sách.

Nghĩ đến đời trước, lý do các nàng bị đưa đến đế kinh chính là vì thay Triệu Định giải quyết tai họa, Vân Phù không nhịn được mà tức giận. Chẳng lẽ tên tiểu tử này bây giờ đã bắt đầu làm ác rồi? Sao mà không ai trông chừng hắn thế?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Triệu Lăng Ca còn tưởng rằng Vân Phù muốn theo dõi Triệu Định, "Tỷ, hay là chúng ta cũng đi nhìn xem?"

Vân Phù lắc đầu, nàng sẽ phái người khác đi điều tra, hiện tại đột nhiên đi vào để Triệu Định phát hiện thì hỏng bét.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, mắt thấy đã gần giữa trưa, bọn họ bèn đến tửu lâu mà Triệu Lăng Ca thích.

Gọi đồ ăn xong, Triệu Lăng Ca ngồi trên ghế uống nước chờ thức ăn được mang lên. Đi tới đi lui từ sáng tới giờ, nàng đã đói bụng.

Vân Phù có chút hiếu kì tại sao muội muội lại muốn vào Tiêu cục.

Triệu Lăng Ca có chút xấu hổ, "Muội thấy trong thoại bản, rất nhiều đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa đều là người của Tiêu cục nên muốn vào xem một chút."

Đây là lần đầu tiên Vân Phù nghe được nguyện vọng của Triệu Lăng Ca. Nàng suy tư một lát, sau đó trịnh trọng nhìn muội muội nói:

"Vậy sau này tỷ sẽ mở cho muội một cái Tiêu cục."

Triệu Lăng Ca chỉ coi đó là trò đùa, phụ họa Vân Phù, "Được, vậy muội đợi tỷ."

"Tỷ tỷ, thật ra Tiêu cục không đơn giản như tỷ tưởng đâu, bên trong rất nhiều thứ cần chú ý. Nếu năm đó phụ thân đi Nam Lĩnh cũng mời người của Tiêu cục bảo vệ, nói không chừng đã có thể trở về an toàn." Triệu Lăng Ca lầm bầm nói.

Vô tình cắm liễu liễu lại xanh, lời của Triệu Lăng Ca khiến Vân Phù đánh hơi ra được chỗ dị thường.

Phụ thân vào Nam ra Bắc, hẳn là sẽ suy tính chu đáo hơn nàng và Lăng Ca nhiều. Nam Lĩnh xa như vậy, nhưng hàng hóa được chọn mua toàn là hương liệu trân quý, phụ thân há có thể không nghĩ tới chuyện mời người của Tiêu cục để phòng thân sao?

Nhưng vì sao vẫn xảy ra chuyện, rốt cuộc Triệu Lục đã động tay vào chỗ nào!

Vân Phù biết được cái chết của phụ thân không phải ngoài ý muốn là vào kiếp trước, trong lúc Triệu Lục và Vạn thị tranh chấp đã lỡ miệng nói ra.

Nhưng khi ấy, bản thân nàng còn khó bảo toàn, căn bản không báo thù được, không những thế còn suýt bị hại chết.

Sau khi sống lại, nàng vẫn luôn nghĩ làm cách nào để đưa Triệu Lục ra công lí, nhưng nghĩ hồi lâu vẫn chẳng ra đầu mối gì.

Năm đó, sau khi thương đội kia trở về liền bị Triệu Lục giải tán, đám người làm đều bị đuổi đi. Chờ Khổng quản gia lấy lại tinh thần, muốn tra xét lại mọi chuyện thì chẳng tìm thấy người nào cả.

Ngay cả những quả phụ của người làm đã chết cũng đã dọn đi hết.

Nhiều năm như vậy, Khổng quản gia vẫn luôn tìm kiếm, nhưng chẳng phát hiện ra chút manh mối nào.

Có lẽ người của Tiêu cục sẽ biết chút chuyện gì đó.

Chỉ cần tìm được Tiêu cục mà năm đó phụ thân đã phó thác, liệu nàng sẽ biết được chuyện đã xảy ra ở Nam Lĩnh không?

Vân Phù quyết định chờ Khổng quản gia trở về sẽ thương lượng với ông.

Triệu Lăng Ca thấy sắc mặt Vân Phù nghiêm lại, còn tưởng rằng tỷ tỷ đang nghĩ tới Triệu Định. Đúng lúc này, tiểu nhị bưng đồ ăn ra.

"Tỷ tỷ, nhanh ăn cơm thôi, lát nữa chúng ta phải về nhà rồi."

Bọn họ vừa trở về đã lập tức bị người mời đến viện của Triệu lão thái thái.

Triệu lão thái thái nhìn hai người bọn họ từ bên ngoài nhún nhảy trở về, có chút không thoải mái.

Thân là tiểu thư của gia tộc lớn vậy mà đi đường cũng không đi đàng hoàng, còn ra thể thống gì nữa.

Quá đáng hơn là mấy hôm trước dám kiện Phùng gia lên nha môn, còn may là thắng, nếu không mặt mũi của Triệu gia đều bị vứt hết.

Nghĩ đến chỉ còn có mấy ngày nữa sẽ qua năm mới, bà dứt khoát buộc hai người ở nhà xem sổ sách.

Vân Phù gật đầu nói vâng.

Nếu đã không thể vạch trần bộ mặt thật của Triệu Lục, vậy nàng lấy lại gia sản trước.

Thế là Vân Phù thành thật kéo Triệu Lăng Ca ở nhà xem sổ sách.

Năm nay Triệu Lục thua lỗ một khoản bạc lớn, Triệu lão thái thái không yên lòng giao cửa hàng của phủ vào tay ông ta nên lại thu hồi một phần.

Bà ta cũng muốn tra xét đối chiếu lại sổ sách thêm một lần nữa, Triệu Lăng Ca và Vân Phù vì thế mà mệt lã.

Triệu Lăng Ca thừa dịp lúc rảnh rỗi phàn nàn nói: "Tỷ, chúng ta khổ cực thay Đại bá kiểm tra sổ sách, vậy mà tra xong thì sang năm những cửa hàng này vẫn về tay ông ta. Thật sự là không công bằng mà..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.