Sau Khi Sống Lại Ta Tráo Đổi Thân Phận Với Muội Muội

Chương 24: Dự Tiệc




Hai ngày thoáng cái trôi qua, Hướng Xuyên dựa theo lời Tề Tuân nói, đi theo đội ngũ được nửa đường thì lặng lẽ chạy về phía Phất Châu.

Hôm nay là ngày tiểu thư Trần gia thiết yến. Triệu lão thái thái cảm thấy Vân Phù vừa trở về, lễ nghĩa gì cũng không biết, sợ nàng làm mất mặt Triệu gia nên chỉ định để một mình Triệu Lăng Ca đi. Ai ngờ Trần gia bên kia ngoại trừ gửi thiệp lại còn phái người tới mời một lần nữa, còn chỉ rõ muốn cả hai tỷ muội đều tham dự.

Triệu lão thái thái không tiện từ chối, chỉ có thể để Tả Trường Ninh dạy riêng cho nàng về phép tắc trong yến tiệc suốt hai ngày này. Bà còn liên tục dặn dò đủ điều. Vân Phù nghe những lời này nhiều đến mức lỗ tai cũng sắp đóng kén luôn.

Đời trước, ngay cả hoàng cung nàng cũng đã vào không biết bao nhiêu lần, làm sao lại không biết những thứ này chứ, nhưng hiện tại chỉ có thể giả bộ như không biết gì hết, bắt đầu học lại từ đầu.

Nàng vất vả lắm mới đợi được tới trời tối, tưởng được nghỉ ngơi một lát. Ai ngờ Triệu Lăng Ca lại chạy tới kể với nàng về các tiểu thư của những gia tộc có thể tới dự tiệc.

Vân Phù chỉ có thể nhẫn nại ngồi nghe Triệu Lăng Ca nói.

Vân Phù không dễ dàng gì mới nhịn được đến hôm nay. Nàng thay y phục xong, vừa muốn đi ra ngoài thì cổ tay bỗng truyền đến cảm giác nóng ran.

Không biết viên đá nát này lại muốn giở trò gì nữa đây? Vân Phù bực bội mắng thầm, trên mặt không biểu hiện gì nói với Triều Vân, "Các ngươi chờ ta ở đây. Ta quay lại lấy đồ mà Lăng Ca cần."

Nói xong, nàng đi vào trong phòng, để lại một đám người chờ ở cửa viện.

Vân Phù đỡ cổ tay, bước nhanh vào phòng rồi quát với chuỗi vòng đá, "Có chuyện gì hả?"

Có sự cho phép của Vân Phù, hệ thống mới dám phát ra âm thanh. Trải qua những bài học trước đó, nó đã hoàn toàn khuất phục dưới uy quyền của Vân Phù:

"Ký chủ, tiểu thư giả Triệu Lăng Ca sẽ hợp tác với Phùng Nguyệt - nữ nhi của Tri Châu, đẩy ngài xuống hồ trong yến tiệc hôm nay của Trần gia. Nhiệm vụ của ngài chính là phản đòn, đẩy các nàng xuống nước và cho Trần Ninh biết hết thảy mọi chuyện."

Vân Phù cau mày. Khoảng thời gian này trôi qua quá dễ chịu, suýt chút nàng đã quên mất cái thứ này. Chẳng qua là Vân Phù thật sự cảm thấy nó có bệnh, hiện tại là mùa đông, nước trong hồ đều sắp kết băng rồi, bây giờ mà rơi xuống nước thì không phải là mất nửa cái mạng luôn sao! Nàng vừa muốn chửi ầm lên, thì cả trong lẫn ngoài phòng đồng thời vang lên hai âm thanh:

"Ký chủ, mười lăm điểm công lược đó!"

"Đại tiểu thư, ngài xong chưa, lão thái thái bên kia còn đang đợi đấy ạ. Hay là chúng ta chờ đến khi về lại lấy cho Nhị tiểu thư được không?" Đây là giọng nói của Hành Vũ.

"Ta biết rồi, lập tức ra đây."

Vân Phù hạ thấp giọng nói với viên đá kia, "Chỉ cần để Trần Ninh biết các nàng không có ý tốt với ta, khiến hắn áy náy trong lòng thôi đúng không?"

"Đúng vậy ký chủ."

"Một người mười lăm điểm."

"Không được."

"Vậy thì không cần thương lượng nữa. Đến lúc đó ta chịu trừng phạt, ngươi cũng không thoải mái đâu."

"Ngài, ngài. . ." VIên đá bị thái độ này của Vân Phù dọa cho sợ ngu người. Đến cùng là nó đã phạm sai lầm gì, mà lại phải ghép đôi với ký chủ thế này đây.

"Ngươi suy nghĩ kỹ đi, hiện tại ta không có thời gian nhiều lời với ngươi." Nói xong, Vân Phù vỗ lên cổ tay, nhét viên đá trở về.

Sau đó, nàng nhanh chóng rời khỏi phòng, đi về phía viện của Triệu lão thái thái.

Vừa đi ngang qua viện của Triệu Lăng Ca, Vân Phù hỏi: "Lăng Ca đã qua đó chưa?"

Triều Vân còn chưa kịp trả lời, bỗng có một người đã nhảy ra trước mặt nàng.

"Tỷ tỷ! Hôm nay tỷ thật xinh đẹp. . ."

Y phục của các nàng mặc hôm nay đã được bàn bạc xong từ trước. Hai người mặc kiểu dáng giống nhau, Triệu Lăng Ca mặc màu xanh da trời, còn nàng cũng màu xanh nhưng nhạt hơn.

"Muội cũng đẹp lắm, sao giờ này còn đứng đây? Chờ tỷ à?" Vân Phù nhìn Triệu Lăng Ca đang cười hì hì, cơn giận cũng dần biến mất. Nàng dắt tay muội muội, hai người cùng nhau đi tới viện của Triệu lão thái thái.

"Đúng vậy, muội vẫn luôn đứng đây chờ tỷ. . ."

"Lần sau muội cứ đi trước. Ngày đông lạnh giá, bị cảm lạnh thì muội cứ chờ thưởng thức trà gừng đi."

"Muội không uống, không uống đâu. . ."

Bây giờ vừa lúc mặt trời đang lên cao, ánh nắng chiếu lên trên người các nàng, hai cái bóng cũng đi song song cùng nhau.

Hai ma ma đi theo phía sau nhìn theo dáng vẻ hớn hở của hai người, nở nụ cười vui mừng. Nhất là Quế ma ma, bà chỉ cảm thấy các nàng không khác gì tỷ muội ruột cả.

Triệu lão thái thái đã chờ ở trong phòng hồi lâu. Dưới sự ra hiệu của ma ma, tiểu nha hoàn trong phòng đã xốc rèm lên mấy lần, nhưng ngay cả cái bóng người cũng không thấy.

Sắc mặt Triệu lão thái thái ngày càng khó coi.

Thật may là không lâu sau, rốt cuộc Vân Phù và Triệu Lăng Ca cũng tới.

"Sao lại tới muộn như vậy? Những thứ dạy hai đứa mấy ngày trước đều đổ sông đổ biển hết rồi à?" Triệu lão thái thái nhìn Vân Phù một cái, nói bóng nói gió ẩn ý trách móc.

"Tổ mẫu, lần sau cháu sẽ đến đúng giờ. Hôm nay đi được nửa đường thì đột nhiên phát hiện hoa tai bị mất một chiếc nên chỉ có thể nhờ tỷ tỷ giúp cháu tìm, vậy nên mới làm trễ nải thời gian." Triệu Lăng Ca giành lên tiếng trước, vừa nói nàng vừa dùng cánh tay khác kéo ngón tay Vân Phù ra hiệu.

"Tổ mẫu, tại cháu không trông chừng muội muội, vẫn xin tổ mẫu thứ lỗi, lần sau chúng cháu sẽ không như vậy nữa."

"Được rồi, xe ngựa đã chờ ở phía trước, mau chóng tới đó đi. Hai đứa tuyệt đối đừng gây chuyện gì cho ta đấy, chơi cùng với những cô nương kia cho tốt biết chưa?" Triệu lão thái thái vẫn không yên lòng, liên tục dặn dò.

Lúc ngồi lên xe ngựa, cuối cùng Vân Phù và Triệu Lăng Ca cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Lăng Ca thuần thục lấy từ trong ngăn tủ nhỏ ra một đĩa điểm tâm, đặt lên trên bàn:

"Tỷ tỷ, ăn điểm tâm đi."

Triệu Lăng Ca dậy từ rất sớm, lại chờ ở bên ngoài hồi lâu nên vừa lên xe ngựa thì đói bụng. Nàng ấy nhón lấy một miếng điểm tâm rồi bắt đầu ăn từng miếng nhỏ. Trong xe đã đốt lò sưởi từ trước. Chẳng bao lâu thì Triệu Lăng Ca đã ngáp một cái, sau đó ghé lên vai Vân Phù ngủ thiếp đi.

Vân Phù nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng ấy, nhỏ giọng gọi hai tiếng mà không thấy trả lời, lúc này mới ý thức được người đã ngủ. Nàng nhẹ chân nhẹ tay lấy nửa khối bánh trong tay nàng ấy ra, lại rút một tấm thảm từ trong ngăn tủ bên cạnh đắp lên người Triệu Lăng Ca.

Khi làm xong hết những chuyện này, Triệu Lăng Ca vẫn còn đang ngủ, Vân Phù yên lặng ngồi trên xe, suy nghĩ về nhiệm vụ mà viên đá kia nói.

Đẩy Lăng Ca xuống nước là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Rốt cuộc là vào ngày này của đời trước đã xảy ra chuyện gì thế, Vân Phù liều mạng nhớ lại.

Khi đó Trần gia cũng mở tiệc. Phùng Nguyệt vẫn luôn thích Trần Ninh, vì thế đã lấy chuyện thân phận của hai người bọn họ ra nói trên yến hội. Về sau nàng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Phùng Nguyệt và muội muội lại cùng rơi xuống nước. Lúc ấy người hầu biết bơi còn chưa tới, chính nàng đã nhảy xuống kéo muội muội lên bờ.

Cuối cùng hai người cùng nằm trên giường cả nửa tháng.

Chờ sau khi tỉnh lại, chuyện này đã bị bỏ qua, nàng cũng không hỏi nhiều.

Vậy nên đến cùng năm đó Phùng Nguyệt đã nói gì với nàng.

Còn nữa, vì sao hệ thống lại muốn nàng làm mấy cái nhiệm vụ khó hiểu này chứ? Vân Phù nghĩ về những chuyện này đến nỗi nhức hết cả đầu.

Tốc độ của xe ngựa dần chậm lại.

Rèm xe bị xốc lên, một luồng hơi lạnh ập tới. Triều Vân ngồi ở bên ngoài vừa định lên tiếng, Vân Phù đã nhanh chóng đưa ngón trỏ lên trước miệng. Lúc này Triều Vân mới phát hiện Triệu Lăng Ca đã ngủ thiếp đi. Nàng ấy hạ thấp giọng, "Đại tiểu thư, qua một con đường nữa là chúng ta sẽ đến Trần gia."

Vân Phù gật đầu, Triều Vân hạ rèm xuống.

Vân Phù vỗ nhẹ mặt của muội muội, dịu dàng nói, "Mau tỉnh lại đi. Chúng ta đến rồi."

Triệu Lăng Ca chậm rãi mở to mắt, duỗi lưng một cái, tấm thảm từ trên người nàng ấy trượt xuống, "Ối, tỷ tỷ lấy đâu ra tấm thảm này vậy?"

"Triều Vân nói với tỷ đấy. Muội mau dậy sửa sang lại y phục đi." Vân Phù thuận miệng nói bừa cho qua chuyện, sau đó mau chóng nhét tấm thảm lại vào ngăn tủ.

Lúc hai người sửa soạn xong, xe ngựa cũng ngừng lại.

Vân Phù vừa xuống xe liền cảm nhận được sự rét lạnh của mùa đông, vội nhét tay vào trong túi. Triệu Lăng Ca theo sát phía sau, cũng cho tay vào túi theo. Động tác của hai người đồng đều, đúng là giống như có tâm linh tương thông.

Trần gia giống như Triệu gia, cũng là gia tộc dựa vào việc làm ăn buôn bán. Lúc trước hai nhà cũng không khác gì nhau, nhưng hiện tại Trần gia đang có một kỳ tài buôn bán, chính là Trần An, huynh trưởng của Trần Ninh. Mà bên phía Triệu gia, Triệu Lục chỉ là kẻ tầm thường, Triệu Định thì là một thằng ngu, mấy năm này căn bản không bì kịp Trần gia.

Triệu Lăng Ca dẫn Vân Phù đi về hướng viện của Trần Hi, tiểu thư Trần gia. Trên đường đi có không ít người đều đang lén nhìn Vân Phù.

Khoảng thời gian trước, tin tức việc Triệu gia đón một Đại tiểu thư được nuôi dưỡng ở nông thôn về đã lan truyền khắp toàn bộ Phất Châu một cách chóng mặt, nó cũng trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của các nhà, các hộ mỗi khi gặp nhau. Lời đồn kiểu gì cũng có, ai ai cũng xôn xao bàn tán.

Không ít cô nương khuê các muốn biết rõ ngọn nguồn bên trong, nhưng lại không có cơ hội hẹn các nàng ra ngoài. Mãi cho tới hôm nay, rốt cuộc bọn họ cũng có thể nhìn thấy vị Đại tiểu thư đột nhiên xuất hiện của Triệu gia rồi. Vậy nên từ khi xuống xe, Vân Phù đã nhận được không ít ánh mắt, hiếu kì có, dò xét có, không có ý tốt cũng có…

Nàng thản nhiên tiếp nhận hết thảy, bởi vì nàng không quan tâm. Nhưng ngược lại, khi nhìn về phía Triệu Lăng Ca bên cạnh, cảm xúc áy náy trong nàng lại lập tức trào lên.

Triệu Lăng Ca không chú ý tới sự dị thường của Vân Phù, nhưng lại chú ý tới ánh mắt của những người xung quanh. Trong lòng khẽ hốt hoảng, nàng thế mà lại quên mất còn có những người này ở đây. Triệu Lăng Ca lập tức giữ chặt tay Vân Phù, bước nhanh qua hành lang.

Lúc đến căn phòng ấm, nàng ấy nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện, loáng thoáng có nhắc đến mấy chữ "Triệu gia, Triệu Lăng Ca". Lồng ngực đột nhiên căng thẳng, nàng ấy lập tức nhìn về phía Vân Phù, thấy nàng không có gì thay đổi, lúc này mới thở phào một hơi.

Vân Phù đi theo sau Triệu Lăng Ca, cùng bước vào trong.

"Mọi người đang nói đến chuyện nhà chúng ta sao? Vậy thì để ta giới thiệu luôn. Các vị, đây là tỷ tỷ của ta, Triệu Vân Phù."

Triệu Lăng Ca trưng lên vẻ mặt tươi cười, giọng điệu đột nhiên đề cao lên không ít, lập tức át hết tất cả tiếng thảo luận ở đây.

Đám người như vừa tỉnh mộng, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh trong nháy mắt, sắc mặt các vị tiểu thư đang ngồi cũng hoàn toàn khác nhau.

Nhưng ánh mắt thì đều tập trung trên người hai nàng, nhất là Vân Phù.

Cuối cùng vẫn là Trần Hi phá vỡ sự yên lặng kỳ lạ này, "Lăng Ca đến rồi đấy à, mau ngồi đi. Vân Phù cũng ngồi đi."

Những người khác cũng thuận theo bậc thang này đi xuống, bên trong phòng lại náo nhiệt như cũ.

Nhờ vào sự ân cần chỉ dạy của Triệu Lăng Ca hai ngày nay và trí nhớ của kiếp trước, Vân Phù đã hiểu rất rõ những người này, nàng nhanh chóng hòa nhập với bọn họ.

Những người này thấy lời nói, cử chỉ của nàng tự nhiên, hào phóng, hoàn toàn không giống như lời đồn nên buông lỏng cảnh giác xuống, cùng trò chuyện với nàng.

Nhưng vẫn luôn có vài người không biết thức thời.

"Lăng Ca, vì sao đó giờ ngươi không nói cho mọi người biết ngươi còn có một tỷ tỷ vậy? Đây không phải là nữ nhi Đại bá của ngươi lén sinh bên ngoài đó chứ. . ." Giọng điệu của người nói câu này cũng không phải bình thường.

"Ngươi nói bậy!" Triệu Lăng Ca lập tức bật dậy từ trên ghế, muốn làm ầm lên với người kia. Động tác của nàng ấy nhanh đến nỗi ngay cả Vân Phù cũng không giữ kịp.

"Đây là tỷ tỷ ruột của ta, Đại tiểu thư của Triệu gia, tỷ tỷ song sinh cùng mẹ với ta."

"Ngươi có biết rõ mọi chuyện không? Sao đi tới đâu cũng nói lung tung vậy? Dư Chi Chi, ngươi là một tiểu thư khuê các, sao có thể nói ra lời thế chứ? Nhìn kiểu gì cũng thấy lòng dạ ngươi đen tối quá đó."

"Triệu Lăng Ca, ngươi im miệng. Ta không phải người như thế!" Cô nương được gọi là Dư Chi Chi cũng đứng lên, hai người trông có vẻ như sắp lao vào nhau.

Vân Phù lập tức giữ chặt Triệu Lăng Ca.

"Dư cô nương, ta và Lăng Ca là tỷ muội ruột thịt cũng một mẹ sinh ra. Chỉ là những chuyện mà cô nương hỏi, muội muội ta đúng là không biết. Không bằng cô nương đến hỏi tổ mẫu ta đi."

"Đúng vậy, Chi Chi, ngồi xuống. Lăng Ca cũng ngồi xuống đi. Chỉ là việc nhỏ, việc nhỏ thôi mà. . ." Vẻ tươi cười trên mặt Trần Hi sượng trân. Nàng ấy nháy mắt ra hiệu cho Triệu Lăng Ca, lúc này mới khiến hai người yên tĩnh lại.

Bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo.

"Sao nơi này im lặng thế? Triệu Lăng Ca đâu rồi?" Một giọng nói thanh thúy truyền vào. Trần Hi vừa nghe thấy giọng nói này, biểu tình vừa được điều chỉnh lại sụp đổ trong nháy mắt.

Sao vị tổ tông này cũng đến vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.