Thục phi ngồi bên giường, bà vừa lau nước mắt, vừa nhìn Tề Tuân. Bà nghĩ ngợi chốc lát rồi nhấc váy đi đến bên cạnh Hoàng hậu, "Nương nương, ta thấy đứa nhỏ này chắc là trúng tà. Bằng không chúng ta mời sư phụ xem cho nó đi. Hai ngày nữa là nó phải theo đại quân xuất chinh rồi, bộ dạng này sao mà đi được chứ?"
Hoàng hậu cũng gật đầu, sắp xếp người đi mời sư phụ từ Tướng Quốc Tự tới, rồi lại cùng Thục phi ngồi bên giường nhìn Tề Tuân đang hôn mê.
Tề Ngạn không hề tin những thứ này, thế nhưng cả hai vị trưởng bối đều có chung ý kiến, hắn cũng không tiện can thiệp, sau cùng chỉ biết đi tới sân đấu võ.
Võ công của Tề Tuân đều do Trấn Quốc tướng quân dạy. Tướng quân là người chính trực, cứng nhắc, bắt được người là phải luyện cho một trận. Hắn là Thái tử còn dễ thở, nhưng sau này Tề Tuân sẽ là võ tướng, nhất định phải trấn giữ biên cương đại Tề, vì thế tướng quân càng thêm nghiêm khắc với đệ ấy hơn. Mười mấy năm qua, Tề Tuân đã luyện được một thân bản lĩnh, sao lại có thể ngã từ trên ngựa xuống chứ?
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù tài nghệ Tề Tuân không bằng người ta, thì binh lính ở sân đấu võ cũng sẽ không đẩy đệ ấy xuống ngựa. Trong đó, khẳng định có vấn đề.
Tề Ngạn vừa ra khỏi Đông cung, một con ngựa trắng khỏe mạnh cũng được dẫn tới. Hắn vừa xoay người lên ngựa, định đi tới sân tập võ thì một tiếng gọi truyền ra, "Điện hạ, tiểu điện hạ tỉnh rồi! Tỉnh rồi!"
Ở trong điện Đông Cung, Tề Tuân nhìn hai người phụ nữ đang ngồi trước mặt, khóe mắt chậm rãi đỏ lên. Hắn không dám lên tiếng, hắn sợ tất cả chỉ là giấc mơ, đây chính là mẫu thân và mẫu hậu của hắn lúc còn trẻ.
Thục phi không để ý được nhiều như vậy, thấy hắn tỉnh, bà vừa tức vừa đau lòng, trực tiếp giơ tay đánh Tề Tuân một cái, "Con nói xem đang yên ổn sao cứ nhất định phải chạy đi tỷ thí với bọn họ. Tài nghệ không bằng người thì thôi đi, thế mà còn chạy đến chỗ huynh trưởng bên này làm loạn nữa..."
"A Túc vẫn còn nhỏ, nó mới bị thương, muội bớt tranh cãi đi." Thục phi nhanh tay lẹ mắt, Hoàng hậu không ngăn lại kịp đành trơ mắt nhìn bàn tay kia đập lên người Tề Tuân. Bà có chút đau lòng nên lên tiếng khuyên nhủ.
A Túc là nhũ danh của Tề Tuân.
Tề Tuân chịu cái đánh kia, cảm nhận rõ được sự đau đớn, lúc này mới chắc chắn mọi chuyện trước mắt đều là thật. Hắn cũng không giận, ngược lại nhìn hai người nở nụ cười. Đã rất nhiều năm hắn chưa gặp hai vị mẫu thân này rồi.
Mẫu thân ruột của hắn đương nhiên không cần nhiều lời. Còn vị Hoàng hậu này, dù không phải mẫu thân ruột, nhưng còn hơn cả mẫu thân ruột.
"Mẫu thân, mẫu hậu."
Lần này Thục phi thật sự sợ hãi. Lúc trước tiểu tử này tuyệt đối không chịu thua, sao bây giờ mới bị đánh một cái đã cười thành dạng này rồi? Bà nhanh chóng cho người đi gọi Thái y đang đợi bên ngoài vào.
Thái y chưa kịp lau mồ hôi trên mặt thì đã bị gọi vào xem bệnh cho Tề Tuân, kết quả là không nhìn ra vấn đề gì cả, "Nương nương, thân thể Tam hoàng tử khỏe mạnh, không có việc gì."
Lời này vừa nói ra, trong phòng, ngoại trừ cái người đang nằm kia, ba người còn lại đều không tin.
Tề Ngạn hỏi lại hai lần, Thái y đều nói không có việc gì, lúc này mới yên tâm. Thục phi và Hoàng hậu cũng không có lý do gì để tiếp tục ở lại Đông cung, đành ngồi lên xe ngựa về lại hoàng cung.
Người trong phòng đều đã đi ra, chỉ còn lại hai huynh đệ họ.
Tề Tuân ngồi xuống, nhìn vị huynh trưởng đang đưa lưng về phía mình, hắn có cảm giác không chân thật.
Đời trước, ít nhất hắn còn có thể ở bên cạnh Hoàng hậu và Thục phi vài chục năm, nhưng vị huynh trưởng này đã đột nhiên mất vì bạo bệnh sau khi hắn xuất chinh ba tháng. Từ đấy, hai người âm dương cách biệt.
Tề Tuân cực kỳ ỷ lại huynh trưởng, tất nhiên việc này cũng có liên quan tới Thục phi.
Nhà mẹ của Thục phi họ Thẩm. Lúc Tiên Đế còn tại thế, tổ phụ bà nhận chức Thủ phụ lại không tham dự vào việc tranh quyền đoạt vị của hoàng thất, chỉ mưu cầu hạnh phúc cho bách tính. Về sau Thẩm thủ phụ qua đời, Thẩm gia dần dần đi xuống, phụ thân bà và hai vị thúc thúc không cam tâm nhìn Thẩm gia cứ xuống dốc như vậy bèn lén lút tham dự vào cuộc chiến giành ngôi năm đó. Thế là những cô nương chưa xuất giá của Thẩm gia được bọn họ dùng đường ngang ngõ tắc đưa vào hậu viện của các vị hoàng tử.
Mẫu thân ruột của Thẩm Huyên mất sớm, dù kế mẫu khắt khe nhưng phụ thân cũng không quan tâm. Từ nhỏ, kế mẫu đã đưa bà đến nông thôn nuôi dưỡng. Mắt thấy bà đã mười lăm, mười sáu tuổi, bọn họ liền đưa bà vào hậu viện của Tam hoàng tử.
Lúc ấy trên triều đình, Thất hoàng tử đang là người có danh tiếng tốt nhất. Tam hoàng tử không hề xuất chúng, không ai cảm thấy hắn có thể leo lên cái vị trí kia.
Lúc Thẩm Huyên vừa mới vào phủ, cái gì cũng không biết. Cũng may Tam hoàng tử phi là người hiền lành, hai người chung đụng rất hòa hợp. Lòng Tam hoàng tử cũng không đặt ở việc triều chính, thời gian dần trôi qua cũng không còn ai nhét thêm người vào hậu viện của ông. Khi ấy, bọn họ đã có khoảng thời gian rất yên bình.
Về sau, Tam Hoàng phi Hứa Gia mang thai, Thẩm Huyên rất vui vẻ. Đứa nhỏ còn chưa ra đời bà đã làm rất nhiều y phục cho nó.
Bọn họ không có ý tranh quyền đoạt lợi nhưng cuối cùng cũng bị người ta để mắt tới. Một lần trên yến hội, Hứa Gia ăn phải thứ gì đó, trúng độc. Đứa nhỏ trong bụng cũng chịu liên luỵ. Sau khi Tề Ngạn được sinh ra, cơ thể ốm yếu, nhiều bệnh, ngay cả đại phu cũng sợ đứa nhỏ này không sống nỗi.
Cũng sau lần đó, Tam hoàng tử giống biến thành người khác vậy. Ông đi sớm về trễ, một tháng cũng khó thấy mặt ông ấy một lần. Thanh danh Tam hoàng tử càng lúc càng lớn, về sau nữa thì ông là người leo lên hoàng vị.
Hứa Gia được phong làm Hoàng hậu, Thẩm Huyên trở thành Thục phi, còn Tề Ngạn vẫn còn trong tã lót được phong làm Thái tử.
Trước đó Thẩm gia đã dốc toàn bộ vốn liếng vào Thất hoàng tử. Sau khi Tân hoàng đăng cơ, chuyện đầu tiên ông làm chính là xử lý bọn họ. Nhưng cuối cùng, ông vẫn nể tình Thẩm thủ phụ mà miễn cưỡng chừa cho họ một con đường sống.
Chỉ là con người chẳng khi nào biết đủ cả.
Không bao lâu sau, Thẩm Huyên mang thai. Người Thẩm gia lại mơ một giấc mộng hão huyền khác. Bọn họ để kế mẫu bà tiến cung, rồi lén đưa cho bà một bài thuốc mà nghe nói uống vào có thể sinh con trai. Thẩm Huyên như rơi vào hầm băng, sau lại hoảng hốt lo sợ. Bà cũng vì người trong nhà tham gia vào cuộc chiến đoạt vị mới bị ép tiến cung. Bà không muốn để cho con mình cũng phải chịu tổn thương như vậy, vì thế tận đến khi trước khi sinh, bà vẫn âm thầm cầu nguyện mình sinh ra một bé gái.
Đứa bé ra đời, nó là một bé trai rất khỏe mạnh, nhưng bà lại cười không nổi. Nhất là khi xem bức thứ mà phụ thân phái người đưa tới, khi ấy lòng bà lạnh lẽo.
Càng đáng sợ chính là lá thư này do Hoàng đế đích thân đưa cho bà.
Thẩm Huyên vừa sinh xong, thân thể suy yếu quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt. Làn váy màu sáng dưới thân dần nhuộm thành màu đỏ, bà lại không để ý nhiều như vậy, chỉ biết dập đầu thật mạnh xuống đất tạ tội.
Giữa mẹ con có cảm ứng tâm linh, nên đứa nhỏ nằm ở trên giường cũng khóc nỉ non. Hoàng đế đưa mắt nhìn Tề Tuân, cuối cùng vẫn phất tay áo rời đi.
Thẩm Huyên đổ một thân mồ hôi lạnh. Bà suy nghĩ suốt cả đêm, cũng khóc cả đêm. Sau cùng, vì lao tâm quá độ mà từ đó để lại mầm bệnh, không chăm sóc Tề Tuân nỗi đành phải xin Hoàng hậu nuôi giúp.
Tề Tuân vừa qua trăm ngày, liền bị Hoàng đế đưa đi Tây Uyển, ở chung với Tề Ngạn.
Đến khi Tề Tuân lại lớn hơn chút cần học vỡ lòng, Hoàng đế cũng không sắp xếp sư phó dạy hắn. Thục phi cũng giả bộ như không biết, cứ để Tề Tuân tùy ý tới sáu tuổi.
Khi đó Thái tử đã chín tuổi, cũng đã bắt đầu xem tấu chương, hầu ở bên cạnh Hoàng đế, còn phải học các môn học khác. Ngày nào Tề Ngạn về lại Tây Uyển đều mệt đến mức vừa nằm xuống giường liền ngủ. Đương nhiên không chú ý đến Tề Tuân.
Cho đến một ngày, phu tử cho Tề Ngạn nghỉ nửa ngày. Rốt cuộc hắn cũng có thời gian quan tâm Tề Tuân, còn mang cho đứa nhỏ này một quyển thoại bản mới nhất.
Tề Tuân nhận lấy thoại bản, mặt đầy vui mừng. Hắn nhìn hai cái rồi đưa cho đại ca, còn chính mình đi tìm ghế ngồi xuống, rồi nhìn về phía Tề Ngạn.
"?"
"Đại ca đọc đi."
"Đệ tự đọc." Tề Ngạn lại ném trả thoại bản về tay hắn. Tề Tuân gặp phải chuyện khó, miễn cưỡng đọc mấy chữ. Lúc này Tề Ngạn mới phát giác ra có điều không đúng, hắn nhìn về phía cung nữ thân cận của Tề Tuân, thì mới biết đến nay Tề Tuân vẫn chưa từng đọc sách.
Đứa nhỏ chín tuổi đã có thể biết rất nhiều đạo lý, mà Tề Ngạn vốn thông minh từ nhỏ càng không thể chấp nhận việc đệ đệ của mình là một đứa ngốc.
Từ đó về sau, Tề Tuân đã có tiên sinh dạy học. Chuyện này cũng chưa tính là gì, quá đáng hơn là mỗi khi Tề Ngạn rảnh đều sẽ kiểm tra bài vở của Tề Tuân khiến hắn thầm kêu khổ không thôi.
Tình cảm giữa hai huynh đệ cũng càng ngày càng thân thiết.
Thân thể Tề Ngạn không tốt, Thái y khuyên hắn nên tăng cường rèn luyện sức khỏe, vì thế Hoàng đế đã tìm Trấn Quốc tướng quân dạy hắn võ công. Tề Tuân cảm thấy hứng thú nên chạy đến trước mặt Hoàng đế, bày tỏ mong muốn được học võ công. Hoàng đế nhìn đứa nhỏ này, trong lòng có hơi kinh ngạc.
Phía sau Tề Tuân là cả tộc Thẩm thị, cho dù Thẩm gia hiện tại chỉ toàn mấy kẻ thích tranh đoạt, nhưng bọn họ lại có một phụ thân tốt là Thẩm thủ phụ. Năm đó Thẩm thủ phụ dốc hết toàn lực mưu lợi cho bách tính, làm việc vì sinh kế của người dân, có đức độ và danh vọng cực cao trong dân gian. Cũng chính bởi vì điểm này, mặc dù Hoàng đế chán ghét Thẩm gia lại không thể làm gì bọn họ.
Nhưng nếu Tề Ngạn học võ thì lại khác.
Trấn Quốc tướng quân là ngoại tổ phụ của Tề Ngạn, Thẩm gia chắc chắn không thể nhúng tay vào nơi đó. Tề Tuân mà được dạy dỗ tốt, về sau cũng có thể trở thành sự trợ lực lớn cho Thái tử. Từ đó về sau, Tề Tuân được đưa đến quân doanh, đi theo bên người Hứa lão đầu. Thái độ của Hoàng đế đối với hắn cũng khá lên không ít.
Nhưng cũng vì vậy mà cơ hội để Thục phi có thể nhìn thấy Tề Tuân càng thêm ít đi. Chỉ là bà không thèm để ý, bởi có thể giữ lại một mạng cho đứa nhỏ này, bà đã thỏa mãn rồi.
Người Thẩm gia vẫn không cam lòng. Bọn họ từ bỏ Thục phi, sau lại chọn mấy nữ tử dòng phụ đưa vào cung. Chẳng qua là đã mười mấy năm trôi qua, mấy nữ tử này vẫn không sinh được con, nên bọn họ lại lần nữa chú ý đến Tề Tuân.
Thục phi nghe Tề Tuân nói có người của Thẩm gia tìm hắn thì bị dọa sợ khiếp vía, cái chén trên tay cũng cầm không nỗi.
Tề Tuân thấy biểu hiện của Thục phi như vậy thì tỏ vẻ đăm chiêu, ngày hôm sau liền đi tìm Hoàng đế xin xuất chinh theo đại quân.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra. Đang êm đang đẹp, sao đệ lại ngã?" Tề Ngạn nhìn cái bộ dạng không biết lo cho mình của đệ đệ, tức giận đến nỗi vỗ đầu của hắn một cái.
"Không liên quan tới bọn họ, do tự đệ phân tâm nên mới té." Nhớ tới sự tình xảy ra trước khi hôn mê, Tề Tuân lấy lại tinh thần, nhanh chóng giải thích.
"Thị vệ nói sau khi đệ tỉnh lại ở Tây Uyển thì lập tức chạy tới bên này, những Cấm úy kia cũng không đuổi kịp, vừa mới tới đây lại đánh đổ thuốc của ta, chuyện là thế nào?"
"Đệ..." Tề Tuân gặp phải chuyện khó, không biết nên kể ra những chuyện mình trải qua ở đời trước như thế nào bèn chau mày.
Tề Ngạn đứng ở bên cạnh nhìn Tề Tuân nằm trên giường, đột nhiên có một loại cảm giác như trông thấy Hoàng đế. Tề Ngạn sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu, rồi tự nhủ làm sao có thể chứ?
"Thuốc đâu rồi, thuốc của huynh đâu rồi?" Tề Tuân nhớ đến thuốc của Tề Ngạn, sắc mặt thay đổi, nói xong liền muốn xuống giường, sau lại bị Tề Ngạn kéo lại:
"Chạy cái gì! Làm việc lỗ mãng như thế, gần đây đệ bị làm sao vậy?"
"Hoàng huynh, thuốc kia có vấn đề, huynh không thể uống nữa." Tề Tuân trở tay giữ chặt cổ tay Tề Ngạn, sắc mặt nghiêm trọng.
Tề Ngạn bị hắn làm cho giật nảy mình, nhịn không được ho hai tiếng. Tề Tuân nghe thấy thanh âm này thì càng thêm bối rối.
Hắn mau chóng đỡ Tề Ngạn ngồi xuống ghế, rót một chén trà, vừa định đưa cho huynh trưởng thì bỗng không biết nghĩ thế nào mà lại lấy cái chén trở về. Tề Ngạn có chút không hiểu, Tề Tuân giải thích: "Hoàng huynh, huynh đừng uống."
Mặc dù Thái tử không hiểu lời Tề Tuân nói, nhưng cũng không phản bác mà chỉ tò mò hỏi:
"Không cho ta uống nước, cũng không cho ta uống thuốc, vì sao?"
"Từ vương muốn hại huynh, nhưng hiện tại đệ còn không biết trong Đông Cung này, ai là người của hắn. Hoàng huynh, bây giờ huynh không thể ở Đông cung nữa."
Từ vương là người con thứ năm của Tiên đế, tính tình hiền lành, rất được Hoàng đế tin cậy.
"Sao có thể chứ?" Tề Ngạn không bình tĩnh nổi, "A Túc, từ đâu đệ biết được việc này hả?"