Sau Khi Sống Lại, Nương Ta Lạnh Lòng Rồi

Chương 1




1

"Nữ nhi, con rốt cục tỉnh rồi, hù c.h.ế.t nương!"

Cả người ta lúc nóng lúc lạnh, mê mê man man, ký ức khủng khiếp kiếp trước còn đang không ngừng xâm nhập, công kích ta!

Ca ca 14 tuổi và hai cánh tay bị c.h.é.m đứt bị người ta ném tới trước cửa nhà, đám hạ nhân hoảng loạn chạy đến báo cho phụ thân.

Ca ca chật vật, trên người lẫn lộn m.á.u và tro bụi, giống như một tên ăn mày bò trên mặt đất.

Huynh ấy dùng giọng nói khàn khàn cầu xin chúng ta cứu huynh ấy.

Mà phụ thân chán ghét ca ca đáng xấu hổ như thế, ông ôm đệ đệ, muội muội do kế mẫu sinh, khuôn mặt lạnh lùng phân phó: "Ném nó xuống sông, nếu biết điều, nó nên tự kết liễu cuộc đời, nếu nó còn muốn sống tạm, các ngươi cứ việc tiễn nó một đoạn đường!"

Kế mẫu nhu nhược ch ảy nước mắt, cầu tình: "Phu quân, Đại Bảo không phải cố ý, nó còn nhỏ..."

Phụ thân vừa tức giận ca ca phó ng đãng, vô sỉ, lại đau lòng kế mẫu nhu nhược, thiện lương, nói: "Không phải ta không cho nó cơ hội, mà là dạy nó không chịu sửa!"

Kế mẫu vội nói: "Lần này nó nhất định sẽ thay đổi, nếu giờ nó đã thành thái giám, sao không đưa nó đưa vào trong cung, tìm việc gì đó cho nó làm chứ?”

Ca ca trợn mắt, mắng kế mẫu: "Ngươi là độc phụ! Cả đời này của ta bị ngươi hại thảm rồi! Cha à! Người mù à? Người mặc kệ chúng ta, mặc cho độc phụ này..."

Ca ca bị cha một cước đá bay, đụng vào sư tử đá, phun ra một ngụm m.á.u tươi, nói không ra lời.

Kế mẫu ở bên cạnh khóc đến thương tâm, tiếp tục ngăn cản cha lại.

Ca ca bị gia đinh kéo đi như kéo thịt chết.

Lúc đó ta cho rằng kế mẫu thật lòng cầu tình cho ca ca, mãi đến khi tỷ tỷ bị một đám ăn mày lăng nhục, bị bán vào thanh lâu, cầu xin kế mẫu cứu nàng.

Ta lén lút trốn ở trong xe ngựa, nghe kế mẫu cười ha ha nói: "Cả nhà các ngươi đều là kẻ ngu xuẩn! Thật sự cho rằng ta thật lòng thật ý với các ngươi chắc! Nói thật cho ngươi biết! Nương ngươi khó sinh là do ta hại, ta mua chuộc bà mụ khiến cho nàng ta chảy nhiều máu! Còn có ba nghiệt chủng các ngươi nữa, có biết tại sao nhiều năm như vậy, đồ ăn ngon, đồ mặc đẹp ta đều cho các ngươi, mà đối với con của ta lại động một tí là đánh là chửi không?"

Bà ta cười đầy ác ý: "Bởi vì ta chính là muốn nuôi các ngươi thành phế vật, không muốn phát triển, ta nói cái gì chính là cái đó! Nhìn các ngươi lớn lên thành cái dạng gì kìa? Ha ha, thật sự là không có phụ ta đâu!"

2

Kế mẫu là thứ muội của nương ta, tính ra, chúng ta nên gọi bà ta là di mẫu.

Bà ta là nữ nhi của một tỳ nữ rửa chân, nhân lúc cha ta nghỉ lại ở biệt viện Trần quận đã bò lên giường, thân phận nàng ta thấp kém, không được phụ thân chấp nhận, vẫn luôn ở trong biệt viện Trần quận.

Nương ta đã đính hôn với cha ta từ nhỏ, sau khi bọn họ thành thân năm thứ hai liền sinh ra cặp long phượng thai là ca ca và tỷ tỷ ta, sau đó lại sinh ra ta.

Mấy năm đầu, tình cảm của bọn họ rất tốt, cho đến khi kế mẫu thường xuyên đến thăm nương ta, câu dẫn cha ta.

Bà ta quỳ dưới mặt đất cầu mẫu thân tha thứ bà ta, nói bà ta và cha ta chỉ là lỡ uống rượu với nhau.

Không có cách nào, bà ta thành thiếp của cha ta.

Quan hệ giữa cha nương càng ngày càng tệ, mà kế mẫu mỗi lần tới chỗ nương ta đều khóc lóc sướt mướt, thề bà ta tuyệt đối không có ý gây rối...

Thậm chí lúc nương ta bị bệnh, bà ta còn nếm đại tiện của nương ta, để đại phu có thể phán đoán chính xác bệnh tình của nương ta.

Nương ta bị bà ta làm cho cảm động, cảm thấy kế mẫu thật sự đối xử tốt với mình, nên cũng chấp nhận bà ta.

Sau khi ta bị bán vào thanh lâu, lời kế mẫu nói với ta dường như vẫn còn văng vẳng bên tai: "Nương ngươi là tên ngu xuẩn, vừa ngu xuẩn vừa mềm yếu! Ha ha ha! Cho là mình xuất thân cao quý thì rất giỏi! Còn không phải bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay sao! Nàng ta là quận chúa thì như thế nào, con nàng ta sinh ra còn không phải cũng c.h.ế.t từ trong trứng nước sao, ba đứa còn lại, một đứa bị c.h.ặ.t t.a.y hoàn toàn, một đứa thành kỹ nữ thanh lâu, còn đứa còn lại thì sao?"

Bà ta nói xong, liền lôi ta ra, tàn độc nhìn ta: "Để cho ngươi trở thành ăn mày đi! Ha ha ha ha ha! Ta chỉ là nữ nhi của tỳ rửa chân, hôm nay không phải cũng là thiếu phu nhân của Trần quận Tạ gia này sao! Trần gia các ngươi đem lại bao nhiêu thống khổ lên người ta, ta muốn các ngươi nếm trải gấp mười lần!"

Cuối cùng ta cũng hiểu được, vì sao mỗi lần ca ca đi đánh bạc, kế mẫu ngược lại còn cho huynh ấy nhiều tiền hơn, vì sao khi ca ca chơi cùng thiếu niên một lòng hướng học kia, kế mẫu nói mấy câu với thiếu niên kia, những thiếu niên kia không còn chơi với ca ca nữa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.