Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 118: Mẹ là mẹ ruột của con đây!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu không phải thư ký Lý nhắc nhở, An Nhu cũng không biết sắp tới đại thọ của ông cụ Mạc. Giờ đã biết rồi, An Nhu bắt đầu suy nghĩ nên tặng gì.

Ông cụ không thiếu thứ gì cả, gần đây lại vinh quang về hưu, tặng quà thiên về sở thích nhẹ nhàng của người già thì sẽ tốt hơn.

An Nhu tìm kiếm dụng cụ câu cá với cờ tướng, sau một hồi xem xét thì chọn ra được một bộ cờ tướng bằng ngọc dát vàng, chất ngọc phỉ thúy tinh thuần, quân cờ đánh bóng tinh tế, hộp đựng cờ làm bằng da thủ công cao cấp, còn trang bị khóa mật mã.

(*) Hộp đựng cờ:

Tổng cộng 32 quân cờ, mỗi quân cờ mười tám ngàn tệ (62,5 triệu VND), món quà như thế này hẳn là ổn rồi.

Sau khi bàn bạc giá cả với người bán, An Nhu dùng thẻ tín dụng thanh toán tiền đặt cọc. Lựa quà xong, cơn buồn ngủ cũng ập đến, An Nhu ngáp vài cái, lim dim muốn ngủ. Mạc Thịnh Hoan thấy thế bèn buông tài liệu trong tay, đi lấy đồ bịt mắt bằng tơ tằm.

An Nhu giương mắt kinh ngạc, cảm thán không ngờ chú Mạc chu đáo đến thế.

Mạc Thịnh Hoan đeo bịt mắt giúp cậu, hôn lên trán, chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn rồi đắp thảm cho cậu.

Trong hoàn cảnh dễ chìm vào giấc ngủ, chẳng mấy chốc An Nhu đã thiếp đi, trong lúc mơ màng hình như còn nghe giọng thư ký Lý đang hỏi cái gì mà "Giống hay không giống".

Khi An Nhu mở mắt ra lần nữa thì đã là hai tiếng sau, ngồi dậy dời bước đi ăn trưa cùng Mạc Thịnh Hoan. Chờ đến giờ tan tầm, cả hai tay trong tay rời công ty.

Người thì cùng đi học, người thì cùng đi làm. Quả nhiên đồng vợ đồng chồng.

Hiện giờ Mạc Thịnh Hoan đã nắm quyền nhà họ Mạc, đại thọ của ông cụ Mạc đương nhiên cũng do đối phương chuẩn bị. Nghe chú Mạc thương lượng với nhân viên, An Nhu chợt nhận ra bữa tiệc này quy mô không nhỏ, đặt chỗ ở khách sạn cao cấp nhất Tấn Thành, đồ ăn thức uống đều thuộc hàng thượng hạng.

Từ khi Mạc Thịnh Hoan bắt đầu chính thức tiếp quản công ty, ông cụ Mạc gần như không còn can thiệp nữa, trông có vẻ thật sự yên tâm buông tay, vô cùng tin tưởng vào năng lực của con trai.

Đến gần ngày đại thọ của ông cụ, bộ cờ tướng bằng ngọc dát vàng cậu đặt mua cũng đã có, kiểm tra một lượt không thấy vấn đề gì. An Nhu cầm quân cờ trong tay thưởng thức, cờ được chạm trổ đơn giản mà khí phái, bóng loáng mượt mà, cầm lên trơn nhẵn, viền ngoài được dát vàng, ở giữa có khắc chữ. Nhất định ông cụ Mạc sẽ thích lắm.

(*) kiểu dáng của nó sẽ ntn:

An Nhu còn khoe món quà mình chuẩn bị với Mạc Thịnh Hoan, thoạt nhìn quý phái sang trọng, bỏ ra hơn 50 vạn (1 tỷ 7 VND) mà nhận được món đồ không khác gì mấy trăm ngàn vạn (nghĩa là món đồ như đắt gấp đôi).

Tiệc mừng thọ hôm ấy, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan là những người đầu tiên có mặt từ rất sớm. Làm con trai cả cùng con dâu cả của ông cụ Mạc, hai người có nhiệm vụ đón khách. Mạc Thịnh Hoan không muốn để An Nhu phải đứng suốt nên bảo cậu về phòng nghỉ ngơi.

Được phép lười biếng, An Nhu ở trong phòng chơi hai ván game. Đợi đến khi bữa tiệc sắp bắt đầu, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa.

Không lúc nào An Nhu không đề cao cảnh giác đối với an toàn của bản thân, cậu mở hé một khe nhỏ, chỉ thấy dáng người thẳng tắp của Mạc Thịnh Hoan đang đứng ngoài cửa.

Hôm nay chú Mạc diện nguyên cây đen, áo sơ mi bên trong cũng là đen, không khỏi tôn lên chiếc cổ thon dài, toàn thân gọn gàng, trầm ổn mà đáo để.

(*) toi phải spam tấm ảnh nàyyyyyy

Dáng người như móc treo quần áo thì mặc vest vào chỉ có cực phẩm. An Nhu nhìn đôi chân dài trước mặt, mở cửa phòng ra, giang hai tay với chú Mạc.

Mạc Thịnh Hoan bước vào phòng nghỉ, trở tay khóa cửa lại, nhanh chóng bế cậu lên, đóng một dấu hôn thật mạnh lên mặt cậu.

Hôm nay An Nhu mặc trang phục đơn giản tối màu che đi bụng bầu, rất có hiệu quả đánh lừa thị giác. Tuy mang thai chưa lâu nhưng e không qua mắt được những người tinh tường.

"Chú Mạc có thấy khó chịu không?" An Nhu nâng khuôn mặt Mạc Thịnh Hoan trong lòng bàn tay. Trường hợp hôm nay ồn ào náo nhiệt, ngay cả người bình thường như An Nhu cũng cảm thấy quá ầm ĩ chứ đừng nói chi chú Mạc.

Mạc Thịnh Hoan ôm An Nhu, chạm nhẹ vào trán cậu.

Hai người tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, không lâu sau phòng nghỉ lại bị gõ cửa lần nữa. Thư ký Lý đứng bên ngoài nhắc nhở hai người trong phòng: "Mạc tổng, cậu An, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi."

Theo phong tục Tấn Thành, trong tiệc mừng thọ, con trai cả sẽ là người thắp hương. Trước đây khi Mạc Thịnh Hoan vắng mặt, việc này đều do Mạc Thịnh Khang và Mạc Thành Hoàn phụ trách.

Nhưng năm nay thì khác.

Mạc Thịnh Hoan đứng đằng trước đám người, thân hình cao đĩnh đạc. Sau khi MC nói dứt câu, người đàn ông bình tĩnh châm hương, một tay vẫy nhẹ khói, vái ba cái rồi cắm thẳng vào lư hương.

Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, động tác thành thạo cứ như đã từng làm vô số lần.

Cả nhà Mạc Thịnh Khang đứng một bên, không ít người quan sát phản ứng của họ.

Bệnh tình của cậu hai nhà họ Mạc chuyển biến tốt, lấy tốc độ sấm rền gió cuốn tiếp quản nhà họ Mạc, ngược lại một nhà cậu ba Mạc Thịnh Khang bây giờ tuy quần là áo lượt, nhưng đã không còn phong quang như xưa.

Nhân vật chính của buổi tiệc xuất hiện, ông cụ Mạc mặc đường trang đỏ truyền thống, tươi cười rạng rỡ, tinh thần sáng láng.

(*) Đường trang đỏ:

Tiệc mừng thọ lần này Mạc Thịnh Hoan tốn không ít tâm tư, ông cụ Mạc cũng không giấu nổi vẻ vui mừng. Tuy rằng con trai vẫn luôn có điều bất mãn với ông, nhưng nhìn vào bữa tiệc hôm nay xem ra vẫn còn rất quan tâm đến người ba ruột này.

Ông cụ Mạc ngồi vào chỗ ngay ngắn, đợi con cháu tiến lên mừng thọ và tặng quà.

Theo thứ tự, Mạc Thịnh Hoan cùng An Nhu bước lên trước cúi đầu chúc thọ, Mạc Thịnh Hoan không lên tiếng, giao hết cho An Nhu.

"Chúc ba phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, trường thọ an khang!"

"Được, ngoan lắm." Ông cụ Mạc cười không thấy mắt.

"Con trai cả Mạc Thịnh Hoan tặng bức trướng Phúc Thọ Thịnh An." MC đọc danh mục quà tặng: "Con dâu cả An Nhu tặng một bộ cờ tướng bằng ngọc phỉ thúy dát vàng."

Bức trướng mừng thọ gì cơ?

An Nhu quay đầu qua thì thấy vài người nâng tới một tấm vải đỏ đóng khung, bên trên dùng chỉ vàng thêu hoa văn ngụ ý cát tường, hai bên chi chít chữ nhỏ, kết hợp với bốn chữ lớn "Phúc Thọ Thịnh An" ở giữa.

(*) Trướng mừng thọ: bức lụa hoặc vải, trên có thêu chữ hoặc hình, dùng làm lễ vật tặng phẩm.

Đã đẹp lại còn quý, phù hợp với gu thẩm mỹ của ông cụ.

Một người khác mang bộ cờ tướng của An Nhu lại đây, ông cụ Mạc mỉm cười sờ chất cờ, khá là hài lòng.

Tiếp theo là vợ chồng Mạc Thịnh Khang tặng một cặp đào vàng trường thọ cộng thêm hai bình rượu ngon, Mạc Đoá Đoá và chồng thì tặng một bộ "Thọ tỷ Nam Sơn", mỗi món đều có giá trị xa xỉ.

(*) Đào vàng trường thọ:

(*) Bộ Thọ tỷ Nam Sơn: bên trong đặt kim nguyên bảo (vàng thỏi) và quả đào vàng, mang đến tài lộc và cầu chúc sức khỏe.

Mạc Thành Hoan tặng ông cụ Mạc bức bình phong cây tùng bách, vì là cháu trai nên phải dập đầu cúi lạy. Thấy Mạc Thành Hoan gầy đi nhiều, ánh mắt ông cụ dâng lên vài phần đau lòng, tặng ngay một bao lì xì.

(*) Bức bình phong cây tùng bách: tượng trưng cho tiền bạc, tài lộc và sự thịnh vượng.

Bữa tiệc diễn ra đâu vào đấy, vợ chồng nhà họ Bạch cũng có mặt, ngồi cạnh người nhà họ Lưu. Ngồi vào bàn, An Nhu phát hiện rượu vang đỏ trước mặt màu sắc không đúng lắm, cúi đầu ngửi thử mới biết đã bị đổi thành nước ép nho.

Con cháu nhà họ Mạc ngồi đầy một bàn, ông cụ Mạc ngồi ở vị trí đầu tiên, trên mặt nở nụ cười.

"Nói mới nhớ, con chưa bao giờ thấy qua cờ tướng bằng ngọc dát vàng." Mạc Đóa Đóa tỏ vẻ tò mò: "Con chỉ từng thấy cờ tướng làm bằng gỗ Hoàng Lê Hải Nam với gỗ Tiểu Diệp Tử Đàn mà thôi. Hình như ba còn sưu tập một bộ."

(*) Gỗ Hoàng Lê Hải Nam (VN gọi là gỗ Sưa): mọc ở đảo Hải Nam (Trung Quốc). Gỗ màu vàng kim, phần vân bên trong màu đỏ như bã trầu. Cây càng lâu năm thì lõi gỗ càng sậm màu và chuyển dần từ đỏ sang tím và cuối cùng là đen.

Hoa văn gỗ đa dạng: khi thì vần vũ như mây cuộn, khi thì xoáy tròn như đồng xu, khi thì vằn vện như mặt quỷ, khi thì lại giống cụ già.

(*) Gỗ Tiểu Diệp Tử Đàn (tử đàn lá nhỏ): sinh trưởng tại Ấn Độ, 300 năm mới cho ra thân cây và mất tới 800 năm mới trưởng thành. Lõi gỗ đỏ tự nhiên, khi soi đèn pin có lên sao, ánh vàng giống như từng dòng vàng ròng chảy trong thớ gỗ.

"Chị cũng từng nhìn thấy bộ sưu tập đó của ba." Trương Vân hiếm khi phụ họa Mạc Đóa Đóa: "Thịnh Khang quen biết với một số nhà sưu tầm ngọc thạch, nghe nói bọn họ không bao giờ sưu tập ngọc dát vàng, còn nói ngọc tốt mà đem đi dát vàng thì chỉ tổ phá hỏng ngọc mà thôi."

An Nhu nhướng mày, Mạc Thịnh Hoan vừa cắt thẻ tín dụng của họ, hai nhà này đã liên thủ với nhau rồi.

"Của anh dâu tặng thì không thể tầm thường được." Mạc Đóa Đóa nở nụ cười, nhìn thoáng qua chồng mình: "Con chỉ tò mò không biết bộ cờ tướng bằng ngọc dát vàng trông như thế nào."

Ông cụ Mạc quay qua giơ tay nhờ người nhân viên mang quà của An Nhu đến đây. Mở quà ra, bên trong là một bộ cờ tướng được làm bằng ngọc phỉ thúy dát thêm vàng, cao cấp sang trọng, không hề tầm thường tục khí.

"Ngọc gì vậy ba?" Mạc Đóa Đóa lại tiếp tục tò mò.

"Đây là ngọc Miến Điện." Ông cụ Mạc cầm một quân cờ lên, sờ một lúc rồi lên tiếng.

(*) Ngọc Miến Điện nằm sâu thẳm trong đất từ vài nghìn năm đến vài triệu năm, chứa vô số khoáng chất vi lượng, hấp thu tinh hoa đất trời. Chất ngọc màu xanh biếc, được xem là đá đổi vận vì chứa nhiều năng lượng tích cực, luôn nằm trong bxh những loại đá đắt nhất hành tinh.

"Ba, Thịnh Khang rất rành mấy thứ này, để anh ấy xem thử đi." Trương Vân nở nụ cười.

Nhân viên đem bộ cờ đặt trước mặt Mạc Thịnh Khang, ông ta cẩn thận cầm lấy một quân cờ, sờ tới sờ lui một lát lại cầm một quân khác lên.

"Ây da!" Trương Vân hô toáng lên, chỉ thấy quân cờ trong tay Mạc Thịnh Khang chỉ còn một nửa. Mạc Thịnh Khang cũng sửng sốt, tay chân luống cuống nhìn sang ông cụ Mạc.

"Chuyện này là sao?" Ông cụ Mạc nhíu mày. Trương Vân vội vàng xoay bộ cờ về phía ông cụ, hóa ra quân cờ vốn nguyên vẹn đã bị vỡ làm đôi. Mạc Đoá Đoá thấy vậy không nhịn được che miệng.

"Nó... nó... con..." Mạc Thịnh Khang nói không nên lời.

Bình thường phỉ thúy sẽ không tự nhiên bị nứt vỡ, An Nhu ngơ ngác nhìn quân cờ bị vỡ thành hai mảnh, một lúc lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng lại.

"Lúc nãy con nhìn thấy rất rõ ràng, không phải do Thịnh Khang làm vỡ đâu." Trương Vân vô cùng ấm ức: "Quân cờ này vốn đã bị nứt từ trước, có điều đã được gắn lại, cho nên Thịnh Khang vừa cầm lên liền nứt ra làm đôi."

"Thế này thì là điềm hung rồi." Mạc Đoá Đoá lo lắng nhìn ông cụ Mạc: "Quân cờ bị vỡ là quân tướng, là chủ của một quân đó ba ạ."

"Chẳng lẽ... anh dâu không kiểm tra gì hết mà đã đem tặng cho ba rồi ư?" Mạc Đoá Đoá nhìn An Nhu bằng ánh mắt đầy quan tâm: "Anh dâu, sao anh có thể làm như vậy được?"

"Lúc cầm tới thì nó vẫn bình thường." An Nhu nhăn mày: "Tôi đã kiểm tra rất cẩn thận, mỗi quân cờ đều không có tỳ vết."

"Đúng là không có tỳ vết, chẳng qua chỉ bị vỡ mà thôi." Trương Vân cười châm chọc: "Anh dâu cũng cẩn thận ghê."

"Được rồi." Ông cụ Mạc chau mày: "Nói nhiều quá rồi đấy."

An Nhu lập tức nhận ra mình bị tính kế. Cũng đúng, tiệc mừng thọ của ông cụ Mạc là một thời cơ tốt như thế, không phô bày một chút trí thông minh chẳng phải quá lãng phí sao.

An Nhu ngẩng đầu lên, nhờ nhân viên thu lại quân cờ bị vỡ: "Trước khi mang đến đây, tôi đã lau chùi thật kỹ từng quân cờ, có thể cho người kiểm tra xem ở trên đó có dấu vân tay hay không. Nói không chừng... sẽ có thu hoạch bất ngờ."

Nét mặt Mạc Đoá Đoá thay đổi, song vẫn cố duy trì vẻ bình tĩnh: "Lỡ như có người nào đó tò mò nên đã chạm vào thì sao, mà cho dù có để lại dấu vân tay thì cũng chưa chắc là của người làm rơi quân cờ."

"Hình như ở đây chỉ có mình cô tò mò nhất." An Nhu mỉm cười: "Ngay cả chúng tôi còn không biết quân cờ bị vỡ ra làm sao, chỉ có cô vừa mở miệng đã biết nó bị rơi vỡ."

Mạc Đoá Đoá sượng mặt, ra sức biện minh: "Tôi cũng chỉ đoán bừa thôi."

"Anh dâu, xin lỗi." Đột nhiên Mạc Thịnh Khang lên tiếng, thành khẩn nhìn An Nhu: "Do lúc nãy tôi cầm không cẩn thận. Hôm nay là đại thọ của ba, mọi người đừng vì chút chuyện nhỏ này mà làm mất hoà khí."

An Nhu khẽ nhướng mày, đột nhiên phát hiện Mạc Thịnh Khang này... không hề đơn giản.

"Được rồi, dùng món thôi." Ông cụ Mạc giơ tay: "Mang bộ cờ dẹp đi."

Nhân viên nhận lệnh thu dọn bộ cờ tướng, không khí trên bàn tiệc rơi vào im lặng. Mấy nhân viên phục vụ túc trực bên cạnh châm rượu và lên món. Mạc Đoá Đoá nghẹn khuất cúi đầu dùng món, tâm trạng cực kỳ tệ.

Phục vụ muốn rót thêm rượu nhưng cơ thể sơ ý nghiêng ngả làm rượu vang bắn lên mặt Mạc Đoá Đoá, văng lên cả quần áo của cô ta.

"ÁÁÁ!" Mạc Đoá Đoá bật dậy, nhìn bộ trang phục bị dính đầy rượu, dáng vẻ tiếc đứt ruột, quay sang nhìn nhân viên phục vụ: "Bà rót rượu cái kiểu gì đấy?"

"Xin... tôi xin lỗi cô." Nhân viên phục vụ liên tục cúi đầu xin lỗi, vội vã lấy khăn giấy lau vết bẩn trên quần áo cô ta.

"Đoá Đoá, không sao đâu." Chồng Mạc Đoá Đoá đứng lên nói: "Thay bộ khác là được rồi."

"Ông xã." Ánh mắt cô ta đảo quanh, thoắt cái đã ấm ức nũng nịu: "Đây là bộ quần áo anh mua cho em mà. Gần đây tình hình của công ty anh không được tốt, thẻ tín dụng của em cũng bị cắt sạch, giờ còn khiến anh phải lãng phí tiền nữa, em xin lỗi."

Ông cụ Mạc nghe xong thì ngẩng đầu hỏi: "Thẻ tín dụng gì?"

"Là thẻ mà ba cho hai anh em tụi con đó." Mạc Đoá Đoá kể lể: "Anh hai không chịu chuyển tiền nữa, còn nói tụi con đã có gia đình hết rồi. Làm như sau khi lập gia đình, tụi con không còn là con của ba nữa không bằng."

Nhớ tới việc bọn nhỏ đã tặng quà đắt tiền như vậy, ông cụ Mạc quay qua nhìn Mạc Thịnh Hoan: "Thịnh Hoan, thế là sao? Đấy là tiền tiêu vặt của em trai và em gái con mà."

Mạc Thịnh Hoan giương cằm, ánh mắt lướt qua Mạc Đoá Đoá, thờ ơ lên tiếng.

"Không cho."

"Cái thằng này." Ông cụ Mạc nhăn nhó, định nói gì đó thì nghe được tiếng khóc nức nở phát từ người phục vụ làm đổ rượu.

"Tôi cũng không bắt bà bồi thường." Mạc Đoá Đoá không hiểu ra sao: "Bà khóc lóc cái gì?"

"Tôi..." Nhân viên phục vụ từ từ ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Mạc Đoá Đoá: "Đoá Đoá..."

Vào giây phút nhìn thấy gương mặt bà ta, Mạc Đoá Đoá không dám tin lùi về sau hai bước, dưới cảm xúc kinh hoàng vấp phải chân ghế.

Ông cụ Mạc cũng thấy rõ gương mặt của người phụ nữ trung niên, tức khắc hít mạnh một hơi, mang theo tâm trạng kinh ngạc đứng dậy.

"Đoá Đoá, con không sao chứ!" Người phụ nữ rơi lệ, đưa tay muốn đỡ Mạc Đoá Đoá.

"Bà... bà mau tránh ra!" Mạc Đoá Đoá thần sắc hốt hoảng, nghiêng đầu bất lực nhìn về phía Mạc Thịnh Khang: "Anh!"

"Đoá Đoá, con không nhận ra mẹ ư?" Người phụ nữ khóc thảm thiết, không phân biệt được nước mắt hay nước mũi: "Mẹ là mẹ ruột của con đây!"

.....

Nghe nói KVHCC chuyển thể thành phim (trên mạng sub full rồi), không biết ở đây có ai coi chưa, t tính coi mà hơi sợ ma dí sợ bị phá nát nguyên tác /⁠ᐠ⁠。⁠ꞈ⁠。⁠ᐟ⁠


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.