Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 66: Giận dỗi




Thời tiết trong bất quá hai ngày, mấy ngày sau lại mưa phùn kéo dài.

Đã nhiều ngày Khương Ấu An cũng không rảnh rỗi, nàng sẽ đem quần áo La thị đưa tới cải biến lại một số chi tiết, sau đó lại bắt đầu mân mê chế tạo mặt nạ, nhưng thật ra vội liền cửa cũng chưa ra một bước.

Khương Ấu An ngồi ở trong phòng, đem dược liệu cần thiết nghiền ra, không khỏi hướng tới ngoài cửa sổ nhìn lại, ngoài cửa sổ trời mưa không ngừng, nước mưa theo gác mái nhỏ giọt xuống.

Trong tầm mắt, chậm rãi xâm nhập một hình ảnh màu trắng, đó là một chiếc dù thủy mặc màu trắng, ngón tay thon dài như trúc cầm cán dù, sạch sẽ mà xinh đẹp, cùng với gương mặt tuấn lãng, đôi mắt thâm thúy, môi mỏng theo thói quen hơi nhấp thành một độ cong lãnh đạm.

Tóc buộc nửa đầu, trên tóc là một cây trâm bạch ngọc, hai bên trán sợi tóc chậm rãi buông xuống, áo trong là áo gấm màu trắng, áo khoác ám sắc. 

Phía sau còn đi theo Từ thị vệ cùng Cao thị vệ.

Khương Ấu An liền ngồi thẳng thân mình, bất quá mới có bốn năm ngày, hắn liền có thể không còn dùng ngoại vật hỗ trợ đã có thể đi lại sao?

Khương Ấu An gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh trong viện kia, cho đến khi hắn xoay người, hướng bên ngoài Tử Lâm Viện đi đến, nàng buông khí cụ trong tay ra, chạy đến bên cửa sổ, hai tay nhỏ chống ở trên bệ cửa, thò nửa người ra bên ngoài nhìn lại, nhìn đến thân ảnh hắn dần dần đi xa.

Nghĩ đến, đã vài ngày nàng không nói chuyện cùng hắn.

Khương Ấu An nhìn theo phương hướng Mặc Phù Bạch rời đi mà ngơ ngẩn thất thần, lại không có chú ý tới, nam tử đang vững vàng nện bước kia chậm rãi dừng lại bước chân.

Từ thị vệ cùng Cao thị vệ cũng đi theo dừng lại bước chân, đang chờ nhà mình chủ tử ra tiếng.

Há liêu chủ tử nhà mình cái gì cũng chưa nói, liền xoay người lại, tựa hồ muốn đi trở về ……

Hai người không hiểu ra sao, không khỏi cũng đuổi kịp chủ tử nhà mình nện bước.

Mặc Phù Bạch nện bước không nhanh không chậm, không bao lâu sau đi ra ngoài, Từ thị vệ liền minh bạch……

Khương Ấu An còn vẫn duy trì nửa người đang thò ra ngoài động tác phát ngốc, dườg như cảm nhận được cái gì, nàng chậm rãi hoàn hồn, nghênh diện đụng phải một đôi con ngươi sâu thẳm.

Hắn lại về rồi……

Khương Ấu An dời đi tầm mắt, lúc này mới vội vội vàng vàng vươn tay nhỏ, đi kéo hai bên cửa sổ, làm ra bộ dáng muốn đóng cửa.

Nàng cũng xác thật đóng lại cửa sổ, thời gian ngắn ngủn cửa sổ khép lại kia, tầm nhìn, thân ảnh hắn cũng biến mất phía sau cửa sổ……

Khương Ấu An vẫn là nhịn không được một khắc cuối cùng khi cửa khép lại kia, liếc mắt nhìn một cái, Mặc Phù Bạch cũng đã thu hồi tầm mắt, trở về sương phòng của mình.

Phía sau cửa sổ Khương Ấu An hít sâu một hơi.

Nàng đánh lên tinh thần, tiếp tục ngồi ở bên cạnh bàn, mân mê dược liệu.

Mặc Phù Bạch đứng trước sương phòng, thu dù, mới vừa đẩy cửa bước vào, hai tên thị vệ ở ngoài cửa bất quá mới đứng được một lúc, liền lại nhìn đến chủ tử nhà mình ra tới….

Cao thị vệ mặt đầy dấu chấm hỏi.

Cho nên chủ tử trở về phòng làm cái gì?

Chỉ có Từ thị vệ vẻ mặt lĩnh ngộ.

Chỉ là…… Này đều đã mấy ngày rồi?

Cũng không có cách nào….. Chủ tử nhà bọn họ trước kia liền chưa từng trải qua loại chuyện này, hơn nữa tính cách cũng không thích thể hiện ra, đối với loại sự tình này, liền càng không thể hiện ra tới.

Aizzzzz, hắn nhìn đều thấy khẩn trương.

Khương Ấu An mân mê dược liệu liền không có dừng lại, đến ngày hôm sau cánh tay đều nhức mỏi, mắt thấy bên ngoài mưa cũng ngừng, thời tiết trong, nàng cũng chuẩn bị đi đến tiệm một chuyến.

Thay đổi quần áo, bảo Xuân Đào mang tới kiện áo choàng màu hồng thêu hoa hải đường của nàng, Khương Ấu An sau khi phủ thêm, mang theo Xuân Đào ra cửa.

Nàng mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, Xuân Đào bỗng nhiên nói: “Thế tử ơhi, nô tỳ lấy dù mang theo, sợ trời đột nhiên mưa.”

Khương Ấu An ừ một tiếng: “Kia ta ở trong sân chờ ngươi.”

Nàng vừa muốn cất bước, giương mắt lại nhìn đến trong viện đứng hai người, Mặc Phù Bạch chắp tay ở phía sau lưng,  Từ thị vệ đứng ở bên cạnh hắn, giống như đang thảo luận cái gì, chỉ là nghe được động tĩnh bên này, chậm rãi quay đầu nhìn lại.

Khương Ấu An sửng sốt, còn chưa đối diện con ngươi đen nhánh của nam nhân kia, đôi mắt liền rũ xuống. 

Nàng quay đầu lại thúc giục một tiếng: “Xuân Đào, mau chút.”

“Tới đây!”

Đôi tay Khương Ấu An nắm lại trong tay áo, cũng không ngẩng mặt lên, mà nện bước hướng bên ngoài Tử Lâm Viện đi đến.

Xuân Đào nhanh chóng hướng tới Mặc Phù Bạch hành lễ, mắt to hướng tới Từ thị vệ nhìn lại, chớp chớp.

Từ thị vệ lắc đầu.

“Xuân Đào……”

“Nô tỳ tới!”

Sau khi ra khỏi Tử Lâm Viện, cơ thể Khương Ấu An có chút cẳng chặt, mới chậm rãi thả lỏng ra.

Ở trên xe ngựa, Xuân Đào vẫn là nhịn không được hỏi: “ Thế tử phi, ngài vẫn đang giận dỗi với Thế tử gia sao?”

Khương Ấu An kéo kéo khóe miệng nói: “ Nói linh tinh gì vậy, hắn là thần Nam Vương phủ thế tử, mà ta, chỉ là một nữ nhi nhà tiểu thương tùy thời đều có thể bị đuổi ra khỏi Vương phủ, ta có thể tức giận gì với hắn? Loại lời nói này chớ có hỏi lại.”

Xuân Đào gãi gãi đầu: “Chính là……”

Nàng rõ ràng liền nghe ra tới.

Thế tử phi vẫn đang tức giận Thế tử đâu!

Chính là nàng cũng không biết hai người vì cái gì đột nhiên ai đều không để ý tới ai đâu?

Khương Ấu An từ trong lòng n.g.ự.c móc ra một danh sách, chậm rãi nói: “Đợi lát nữa ngươi đi mua giúp ta một chút hoa khô, còn có những dược liệu ta yêu cầu, đều viết ở mặt trên.”

Xuân Đào ứng thanh, đem danh sách gấp lại bỏ vào trong lòng n.g.ự.c của mình.

Khương Ấu An xốc lên một góc màn xe, hướng tới bên ngoài nhìn lại, thời tiết nhiều ngày mưa nhỏ, làm nhiều người không ra ngoài, lúc này trên đường người đi đường không ít.

Xe ngựa đến bên ngoài tiệm quần áo, La thị chạy ra, giữ c.h.ặ.t t.a.y nhỏ Khương Ấu An: “Ấu An, đã nhiều ngày ngươi không tới tiệm, tam thúc ngươi vẫn luôn lải nhair ngươi, còn có a, Dao Nhi cũng rất nhớ ngươi.”

Khương Ấu An che miệng cười khẽ: “Tuyết Dao tỷ là muốn ta đánh tỳ bà cho nàng nghe đi?”

Sau khi thưởng thu tiết xong trong tiệm lúc nào cũng vội, có đôi khi buổi trưa trở về nhà tam thúc ăn cơm, Khương Tuyết Dao liền lôi kéo nàng muốn nghe bản thập diện mai phục.

Nàng thật ra chuẩn bị dạy cho Khương Tuyết Dao, chỉ là Khương Tuyết Dao sau khi thử đánh vài lần, liền lắc đầu nói đánh không ra được ý của bản nhạc kia, một hai bắt nàng phải đánh cho nàng nghe.

Khương Ấu An nhìn quanh, hỏi: “Như thế nào không thấy Khương Dương ca ca?”

“Hắn đi Liễu gia lấy hàng, hẳn là cũng không sai biệt lắm chuẩn bị trở về.” Khương Phong Văn cười ha hả từ hậu đường đi ra.

La thị để Khương Ấu An ngồi xuống, mắt nhìn ra bên ngoài, thần bí nói: “Ấu An, hai ngày trước ta nghe Lưu thẩm của Khương gia nói, Khương Diệu Diệu đi lại với một vị quý nhân, nghe nói vị quý nhân kia địa vị rất lớn, hắn tựa hồ là coi trọng Khương Diệu Diệu.”

Còn không đợi Khương Ấu An mở miệng, Khương Phong Văn nói: “Nói những thứ này để làm gì, Khương gia bọn họ về sau có trở thành hoàng thân quốc thích, cũng không quan hệ với nhà chúng ta, chúng ta không cần dính chút hào quang của bọn họ.”

“Ta nơi nào có ý tứ kia a, ta là lo lắng Ấu An! Ta xem như đã nhìn ra, thất cô nương kia nhìn thì ngây thơ lương thiện, kỳ thật nội tâm lại thâm sâu!”

Khương Ấu An vỗ vỗ tay La thị: “Tam thẩm, ai cũng không biết về sau sẽ phát sinh sự tình gì, đừng để những người đó ảnh hướng đến tâm tình của chúng ta.”

Khương Phong Văn như là nhớ tới cái gì: “Ấu An……”

Lời nói còn chưa nói xong, bên ngoài có người đi đến.

Thân ảnh thon dài, mày kiếm phi dương, mắt phượng thâm trầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.