Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 62: Chỉ cần ta không xấu hổ, chính là người khác xấu hổ




Khương Ấu An khóc đủ rồi, mới phát hiện chính mình đang ngồi ở trên đùi Mặc Phù Bạch.

Hơn nữa đôi tay còn gắt gao ôm bờ vai của hắn……

Khuôn mặt nàng đỏ lên, mới vừa rồi chưa cảm thấy có gì, nhưng lúc này thân thể lại là dần dần cứng đờ lên, càng là không dám động một chút.

Không đúng, tính lên bọn họ là phu thê, mình ôm hắn một cái giống như cũng không tính là gì.

Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh……

Đáng sợ nhất chính là, Khương Ấu An cảm thấy hai khối thân thể gắt gao dán chặt vào nhau, lâu rồi làm nàng thật là không được tự nhiên, nàng vô ý thức giật giật, ai biết thân thể Mặc Phù Bạch cũng đi theo cứng đờ lên.

Hầu kết không khỏi lăn lộn hai cái, đôi mắt kia cũng biến thâm thúy u ám……

Độ ấm trong phòng liên tục tăng lên, trên trán Khương Ấu An toát ra mồ hôi, nàng chỉ cảm thấy Mặc Phù Bạch giống một cái bếp lò, nhiệt lượng không ngừng cuồn cuộn truyền lại.

Bầu không khí quá quỷ dị……

“Ách…… Ngươi hôm nay đi trăm tú lâm sao?” Khương Ấu An không thể không phá vỡ bầu không khí làm người có cảm giác kỳ quái này.

“Ừ.”

“Về việc cái roi kia……. Cảm ơn a……”

“Ừ.”

“Cái kia, ta đánh hai cha con Mộ gia, làm như vậy có được không……”

Rốt cuộc lúc nyà, hai chăn hắn còn chưa tốt, thế lực cũng chưa bắt đầu phát triển, tỷ tỷ của Mộ Đình Nhi là Mộ Chiêu Nghi đứng ở bên phía Ngọc Quý Phi, mà ở trong sách Mặc Phù Bạch cùng Ngọc Quý Phi là tử địch.

Nàng cùng Mộ gia tranh chấp cũng coi như là trời xui đất khiến thúc đẩy cốt truyện đi?

“Một đám vai hề nhảy nhót, sợ gì?” Mặc Phù Bạch không để bụng.

Không biết vì cái gì, Mặc Phù Bạch nói, làm Khương Ấu An yên tâm.

“Mặc……”

Khương Ấu An nhìn mặt hắn, vừa mới mở miệng, nàng bỗng nhiên sửng sốt.

Nàng cách khuôn mắt tuấn tú của Mặc Phù Bạch rất gần, nàng thậm chí có thể cảm nhận, được hơi thở của hắn phả ra, nhìn đôi môi đỏ của hắn đóng mở, hỏi: “Như thế nào?”

“A? Không có gì……”

Khương Ấu An bỗng nhiên đổ mặt, giây tiếp theo, từ trên người hắn nhảy xuống: “Cái kia, ta đói bụng, đi phòng bếp tìm chút đồ ăn.”

Nói xong, nàng nhanh như chớp chạy không thấy người.

Khương Ấu An một hơi chạy về trong phòng, nằm trên giường, úp mặt vào gối.

A a a a a!

Mới vừa rồi lúc ấy, nàng thế nhưng đáng xấu hổ vậy.

Chẳng lẽ là do nàng độc thân lâu lắm rồi sao?

Khương Ấu An ở trên giường lăn qua lăn lại, trái tim đập thình thịch,, phảng phất muốn từ cổ họng nhảy ra. Hơn nữa, trong đầu óc nàng thế nhưng đều là đôi môi mỏng gợi cảm kia của Mặc Phù Bạch.

Xuân Đào nhìn đến trong phòng sáng lên, trên đường về nhà, gặp thiếu gia Khương Dương, những lời hắn nói đó. Tâm tình kích động lên, trực tiếp đẩy của ra chạy vào.

“Thế tử…… Phi?”

Chỉ là, nàng nhìn đến một cảnh tượng như vậy.

Khương Ấu An trên tay cầm gối đầu, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, sau đó hơi chu miệng nhỏ, chậm rãi hướng gần tới gối đầu…….

Một câu Thế tử phi kia trực tiếp làm Khương Ấu An giật mình hoàn hồn lại.

Khương Ấu An…………

Trong lòng mặc niệm N biến: Chỉ cần ta không xấu hổ, chính là người khác xấu hổ.

Theo sau, nàng bình tĩnh buông gối đầu, thong dong nói: “Ngươi như vậy vội vã, là có chuyện gì sao?”

Xuân Đào mở to đôi mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thế tử phi, ngài cùng Thế tử gia đã hôn  sao?”

Khương Ấu An đỏ mặt: “…………”

Được rồi, vẫn là nàng xấu hổ.

Nàng làm chuyện ngu xuẩn gì thế này! Quả thực xấu hổ đến độ muốn đào một cái hố để chui vào đi!!!

“Khụ khụ, hôn cái gì, nói bậy cái gì……”

“Kia ngài vừa rồi mới làm gì?” Xuân Đào khó hiểu hỏi.

“Ta vừa…… Khua môi múa mép…… Đúng, ngứa miệng, khua môi múa mép.” Khương Ấu An vẻ mặt lời lẽ chính đáng.

Xuân Đào chớp chớp đôi mắt, gãi gãi đầu.

Khương Ấu An lại cất giọng nói, nói sang chuyện khác: “Ngươi vừa rồi vọt vào tới, là muốn nói cái gì?”

Xuân Đào vỗ đầu: “Thiếu chút nữa quên mất, mới vừa rồi nô tỳ trên đường trở về Vương phủ gặp được Khương Dương thiếu gia, hắn cùng nô tỳ nói, lúc chạng vạng, Vân An quận chúa của phủ Trưởng công chúa còn đến trong tiệm.”

Khương Ấu An nhíu mày: “Cửa hàng của tam thúc?”

“Đúng vậy!”

Khương Ấu An nghĩ đến buổi chiều ở trăm tú lâm, một màn hộ vệ đuổi người kia, không khỏi hỏi: “Vân Am quận chúa đến trong tiệm làm gì?”

“Đương nhiên là đi xem quần áo!”

Khương Ấu An đem chân đặt xuống, phất phất nếp nhăn váy, ngữ khí không mặn không nhạt mà nói: “Nàng là Vân An quận chúa, có những thứ tốt nào mà chưa từng thấy qua?”

Kiếp trước, nàng không có cùng Vân An quận chúa giao tiếp qua, ở trong sách, đối với miêu tả về Vân An quận chua cũng không nhiều, bất quá đối phương cùng với nam chính, cũng chính là hoàng tử đương triều Mặc Tử Hiên quan hệ không tồi.

Dựa theo thời gian, Khương Diệu Diệu cũng nên cùng Mặc Tử Hiên tương ngộ đi?

Nhớ tới Mặc Tử Hiên, Khương Ấu An trong đầu liền hiện ra một khuôn mặt khác……

Ký ức kiếp trước, hiện lên ở trong đầu, tay Khương Ấu An bắt lấy làn váy,  không tự giác nắm chặt, trên mu bàn tay trắng nõn, gân xanh hiện lên.

“Thế tử phi, sắc mặt người rất tái…… Ngài không có việc gì đi?”

Khương Ấu An xoa xoa mày: “Không có việc gì, Xuân Đào, ngươi giúp ta đi phòng bếp lấy chút ăn lại đây đi.”

——

Ban đêm, trên đường phố lạnh lẽo.

Toàn bộ các cửa hàng trên đường đã sớm đóng cửa, chỉ có cửa hàng trang phục của Khương Phong Văn còn châm đèn dầu.

“Cha mẹ, người xem!” Trong tay Khương Dương là một chồng trang giấy thật dày, mặt trên đều tràn ngập chữ: “Mặt trên này đều là những tên khách nhân đặt làm quần áo nhà chúng ta!” 

Khương Phong Văn cùng La thị vẻ mặt vui mừng: “Lần này ít nhiều nhờ Ấu An a!”

“Đúng vậy!” Khương Dương dường như nhớ tới cái gì, đề nghị nói: “Cha mẹ, ta cho rằng về sau tiền trong tiệm của chúng ta một nửa đều đưa cho Ấu An giữ…….”

Không đợi Khương Dương nói xong, hai vợ chồng liền hiểu ý tứ của hắn: “Ta và nương ngươi đều là chuẩn bị như vậy.”

Rốt cuộc Ấu An gả vào Vương phủ đề cập đến việc triều đình tranh đoạt quyền thế, nếu nàng ở Vương phủ tốt, cũng được, nếu không tốt, đến một ngày kia Ấn An cũng có đường lui.

“Ai?”

Khương Dương bỗng nhiên quát lớn ra tiếng, hắn vừa mới đứng lên, ở cửa một thân ảnh từ chỗ tối chậm rãi đi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.