Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 100: Nhường




“Khương phu nhân, để cửa hàng của tam thúc nhập vào sản nghiệp Khương gia, thật là ý tứ của Khương lão phu nhân?” Khương Ấu An hỏi.

“Bằng không đâu? Tổ mẫu ngươi vẫn là nghĩ đến tam thúc ngươi, dù sao cũng là người một nhà, nàng mở miệng nói ra chuyện này, thuyết minh trong lòng cũng còn nghĩ đến tam thúc ngươi. Chuyện quá khứ liền bỏ qua đi…..” Nói xong, Hà thị oán trách nói: “Ngươi đứa nhỏ này, cái gì Khương phu nhân, Khương lão phu nhân, ta là nương ngươi!”

Khương Ấu An cười nhẹ ra tiếng.

Tiếng cười mang theo ý châm chọc.

Hà thị mắt nhìn kém, nhưng Khương lão phu nhân lại là người có tâm tư sâu, cửa hàng trang phục buôn bán chỉ biết càng ngày càng tốt, nếu là tam thúc đáp ứng sát nhập vào sản nghiệp của Khương gia, hắn có thể được chia bao nhiêu tiền?

Cùng lắm là chỉ trả tiền công cho người nhà tam thúc, sau đó tuyên bố với bên ngoài, cửa hàng trang phục là sát nhập vào sản nghiệp của Khương gia mới tốt lên, dù tam thúc có ý kiến cũng không làm nên chuyện gì.

Bất quá, chỉ có kẻ ngu mới chịu đáp ứng.

“Khương phu nhân có thể đi rồi, không tiễn!” Khương Ấu An trực tiếp hạ lệnh trục khách.

Hà thị nhíu mày: “Ngươi đứa nhỏ này, nói chuyện như thế nào vậy? Ta thật sự là không rõ, tính tình ngươi nhỏ mọn, liền có thể tới trình độ này? Ngay cả cha mẹ cùng ca ca muội muội ngươi đều không nhận? Ngươi chẳng lẽ  không có trái tim sao? Liền tàn nhẫn như vậy?”

Khương Ấu An lạnh lùng nhìn về phía Hà thị: “Là lòng ta ác sao?”

“Ngươi tâm còn chưa đủ tàn nhẫn? Thần Nam Vương phủ tìm được Bạch thần y, ngươi cũng không nói giúp tứ ca ngươi, lần trước còn hại muội muội ngươi bị phạt trượng. Mấy ngày trước ở phủ Trưởng công chúa, ngươi lại hại muội muội ngươi ở trước mặt mọi người bị xấu mặt, đắc tội Văn phu nhân. Ấu An, nàng là thân muộ muộ của ngươi a….. Ta là mẹ ruột của ngươi a!”

Khương Ấu An cười, nhưng trong mắt một chút ý cười đều không có: “Ngươi không nói ta còn quên mất, ta cùng Khương Diệu Diệu là song sinh, chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.”

“Ấu An, ngươi chỉ có một muộ muộ này, nàng nhỏ tuổi nhất, ngươi phải nhường nàng một chút!” Hà thị than nhẹ một tiếng: “Lúc ấy ngươi nói ngươi không muốn gả vào thần Nam Vương phủ, muội muội ngươi khóc lóc ở trước mặt ta nói, muốn thay ngươi xuất giá. Muội muội ngươi trong lòng nghĩ đến ngươi, mà ngươi thì sao? Mọi cách nhắm vào muội muội ngươi! Trước đó vài ngày nhị ca ngươi sinh bệnh, ngươi cũng không quan tâm……. Ta thật không biết ngươi vì cái gì sẽ biến thành như vậy.”

Khương Phong Văn thật là tức đến nói không nên lời.

Ấu An sẽ biến thành như vậy, nàng làm nương trong lòng thế nhưng một chút đều không suy nghĩ đến nàng.

Khương tiểu thát là nữ hài tử nhỏ tuổi nhất Khương gia, vậy Ấu An đâu?

Nàng liền không phải nữ hài tử?

Hà thị đến tột cùng là như thế nào mà có mặt mũi nói ra lời này?

Khương Ấu An vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Hà thị.

Hà thị lại là than nhẹ một tiếng: “Ta biết, có đôi khi ngươi sẽ trách ta cùng cha ngươi quan tâm Diệu Diệu nhiều hơn một chút so với ngươi. Nhưng Ấu An ngươi phải biết rằng, Diệu Diệu nàng quá đơn thuần, cái gì cũng đều không biết, Ấu An ngươi thì sao, đó là dù  không có cha mẹ ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng có thể chiếu cố tốt cho mình, nhưng Diệu Diệu liền không được. Hôm nay hơi lạnh một chút, nàng liền không biết mặc thêm quần áo, thêu bông hoa, có thể chọc kim vào tay, ngay cả pha trà đều sẽ bị nước sôi làm bỏng, ta không nhìn một chút có thể được không?”

“Đó là lý do nàng hiện tại đã cập kê, ta và cha ngươi cũng không vội vã tìm việc hôn nhân cho nàng, chỉ sợ nàng chiếu cố không tốt cho bản thân…… Ấu An, chúng ta không náo loạn nữa được chứ? Ngươi trở về Khương gia, mẫu thân tự  tay xuôngs bếp làm cho ngươi đồ ăn ngươi thích ăn, muốn ăn cái gì nương đều làm cho ngươi.”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Khương Ấu An lạnh lùng nói.

“Ấu An a, ngươi cũng là nữ nhi của ta, làm nương làm gì có đạo lý không yêu thương hài tử chính mình sinh ra? Ta nghĩ tới, ngươi hiện tại gả vào Vương phủ, Thế tử hắn….. Sinh đến trời quang trăng sáng, chân hắn cũng đã khỏi, về sau hậu viện Vương phủ cũng sẽ không chỉ có một mình ngươi. Khương gia chúng ta là tiểu thương, ngươi xuất thân như vậy, Thế tử ngày sau nạp tiểu thiếp đó là thứ nữ tiểu thư xuất thân nhà quan, ở xuất thân cũng đã hơn được ngươi, ngươi không có chỗ dựa vào cũng không được…….So với việc chịu ủy khuất ở hậu viện, không bằng ngươi hiện tại giúp muội muội ngươi…… Diệu Diệu nàng có thể đến được phủ Trưởng công chúa, nguyên nhân  hẳn là ngươi cũng biết. Vị kia nhị…..Công tử đối với muội muội ngươi rất tốt, Diệu Diệu nếu là có thể gả vào trong nhà hắn, ngươi ở Vương phủ, cũng không có người dám xem thường ngươi……..”

“Ngươi muốn ta giúp nàng như thế nào?” Khương Ấu An hỏi lại.

Hà thị còn tưởng rằng Khương Ấu An đồng ý với lời nàng nói, trên mặt không khỏi tươi cười nhiều hơn một chút: “Nương nghe nói Trưởng công chúa điện hạ đối với ngươi ấn tượng rất tốt, lần sau ngươi nếu lại đến phủ Trưởng công chúa, đem theo muội muội ngươi đi cùng, ở trước mặt Trưởng công chúa nói nhiều lời hay về muội muội ngươi, còn có a…….Nương nghe nói Trưởng công chúa đem khối kim bài miễn quỳ tặng cho ngươi?”

Nhìn phụ nhân trang điểm tinh xảo trước mặt, Khương Ấu An nhớ tới kiếp trước của mình.

Kiếp trước, nàng không có ký ức trước khi xuyên sách.

Trước tám tuổi, sau khi tắt đèn ban đêm, nàng sẽ ôm chăn tưởng tượng, bộ dáng mẹ ruột của mình.

Nàng lớn lên đẹp sao?

Nàng là béo, hay là gầy?

Biết chính mình phải về nhà, nàng cao hứng liên tục hai ngày ban đêm cũng chưa có thể ngủ.

Trong đầu nghĩ đều là, mẫu thân có thể hay không thích nàng?

Mẫu thân sẽ ôm nàng sao?

Kích động, thấp thỏm, bất an, cao hứng……

Cho đến khi trở về Khương gia ngày đó, xa xa liền nhìn đến phụ nhân diện mạo xinh đẹp lôi kéo một tiểu cô nương không sai biệt lắm so với nàng.

Phu nhân cười mặt mày ôn nhu, đáy mắt ánh sáng nhu hòa dường như muốn tràn ngập ra tới, thật sâu hấp dẫn nàng.

Tam thúc nói: Ấu An, ngươi nhìn thấy không, đó chính là mẹ ruột ngươi.

Mẹ ruột a.

Nàng đến bây giờ, còn nhớ rõ cảm thụ ngay lúc đó.

Nguyên lai, nàng có một cái mẫu thân ôn nhu, xinh đẹp như vậy.

Bởi vì nhìn đến nàng ôn nhu.

Cho nên khát khao, khát vọng.

Nàng cũng sẽ dùng như vậy gương mặt ôn nhu tươi cười, sủng nịch nhìn chính mình.

Mặc kệ nàng nói cái gì, nàng đều sẽ đáp ứng.

Nàng nói, tiểu lục ngươi là tỷ tỷ, phải nhường cho muội muội.

Ngươi là tỷ tỷ, cho nên đồ vật muội muội thích, ngươi đều phải nhường cho nàng.

Ngươi là tỷ tỷ, ngày sau nếu là có người khi dễ muội muội ngươi, ngươi phải là người thứ nhất che ở trước mặt nàng.

Tiểu lục, rõ ràng chính là ngươi phạm sai lầm, vì cái gì muốn trốn tránh đến trên đầu muội muội ngươi đâu?

“Tiểu lục a, không bằng ngươi đem kim bài miễn quỳ cho muội muội ngươi đi? Ngày sau nàng nếu là gả vào trong nhà nhị công tử, có miễn quỳ kim bài nơi tay, cũng có thể không bị chịu quá nhiều ủy khuất.” Hà thị nói kéo Khương Ấu An đang suy nghĩ trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.